Arnaldur Indriđason<br />
Bụi Lý Chua Máu<br />
Silence of the Grave (2006)<br />
Phương Phương dịch<br />
NXB Thời Đại<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
“Bằng một văn phong hết sức giản dị, Indrađison đã kể một câu chuyện đầy cảm động về tội ác<br />
của một xã hội vô cùng phức tạp. Và Erlendur chính là một trong những thám tử giàu lòng nhân<br />
ái nhất đã xuất hiện trước mắt ta trong thiên truyện này”<br />
- The New York Times<br />
“Hai câu chuyện kịch tính đan xen nhau từ nhiều thập kỷ chia xa… Và ở nơi đó, có những người<br />
đã từng một thời sống chết bên nhau…”<br />
- Entertainment Weekly<br />
“Có một điều người ta không mong muốn sẽ thấy ở những cuốn tiểu thuyết hình sự – đó là sự<br />
thương tâm. Tác phẩm của Indriđason đã làm được điều đó…”<br />
- The Philadelphia Inquire><br />
“Một câu chuyện sinh động, ám ảnh và cực kỳ hấp dẫn đối với mọi bạn đọc. Tôi chắc chắn rằng<br />
ngay cả những độc giả khó tính cũng sẽ phải ngạc nhiên và đánh giá cao cách tiếp cận đặc biệt của<br />
ông… Và đó chính là lúc hàng triệu độc giả Bắc Mỹ khám phá ra Arnaldur Indriđason.”<br />
- South Florida Sun<br />
<br />
1<br />
Anh ta nhận ra ngay đứa trẻ chưa đầy một tuổi đó… đang ngồi gặm một<br />
mẩu xương người.<br />
Bữa tiệc sinh nhật náo loạn với đủ thứ âm thanh inh tai nhức óc. Bánh<br />
pizza vừa được mang đến, bọn trẻ ngay lập tức ăn ngấu nghiến, rồi lấy Coca<br />
Cola ra uống ừng ực và quát mắng lẫn nhau om sòm. Ăn uống chán, chúng<br />
lại leo lên bàn mà nhảy múa, rồi lại chạy vòng quanh, chúng nô đùa với<br />
nhau như có người ra hiệu. Một vài đứa lớn cầm súng máy và súng lục,<br />
những đứa bé hơn thì ôm thật chắc mấy cái ô tô đồ chơi hoặc những con<br />
khủng long nhựa… Người thanh niên không hiểu được chúng đang chơi trò<br />
gì nữa. Đối với anh ta, tất cả chỉ là một sự ầm ĩ khiến người khác phải phát<br />
điên lên!<br />
Người phụ nữ trẻ đang làm một ít bỏng ngô trong lò vi sóng. Cô nói với<br />
anh ta rằng mình sẽ cố gắng bảo lũ trẻ bớt nghịch đi, cô sẽ bật ti vi và mở<br />
video lên cho chúng chú ý. Nếu làm vậy mà vẫn không ăn thua, cô sẽ tống cổ<br />
chúng ra ngoài, các dây thần kinh của cô đã quá căng thẳng rồi. Con trai cô<br />
năm nay lên tám. Đây là bữa tiệc sinh nhật lần thứ ba liên tiếp mà cô tổ chức<br />
cho con trai, kể từ ba năm trước. Lần đầu, cả nhà cô đi ăn tại một cửa hàng<br />
hamburger, nhưng ở đó giá đắt cắt cổ, đã vậy còn mở thêm một thứ nhạc<br />
rock inh tai váng óc. Lần sau, cô không đến nhà hàng nữa mà tổ chức một<br />
bữa tiệc ấm cúng tại nhà, mời người thân và bạn bè đến. Sự kiện đó cũng<br />
linh đình chẳng khác nào lúc thằng bé được làm lễ kiêm tín. Còn năm nay,<br />
con trai cô chỉ mời bạn bè cùng lớp và hàng xóm đến tham dự.<br />
Cô mở lò vi sóng, lấy cái túi bỏng ngô căng phồng ra, bỏ một túi khác vào<br />
và thầm nghĩ: năm sau mình sẽ tổ chức thật đơn giản. Một bữa tiệc thật đơn<br />
giản thôi. Như hồi mình còn nhỏ!<br />
Người thanh niên ngồi im lặng trên ghế sofa. Cô đã định nói chuyện với<br />
anh ta nhưng sau lại thôi và cảm thấy không thoải mái khi thấy anh ta ngồi<br />
trong phòng khách. Mà thực ra, họ có muốn nói chuyện cũng không được,<br />
bọn trẻ quá ồn ào. Anh ta lại chẳng tỏ ý muốn giúp đỡ gì, chỉ ngồi đó và nhìn<br />
<br />
trân trân vào khoảng không. “Anh ta thật lạ,” cô thầm nghĩ.<br />
Cô chưa từng gặp người thanh niên này bao giờ. Anh ta hai mươi lăm tuổi,<br />
là anh trai của một trong số những đứa bạn đến dự tiệc của con trai cô. Hai<br />
anh em cách nhau khoảng hai mươi tuổi gì đó. Thân hình anh ta gầy đét<br />
như que củi. Khi đến trước cửa, anh ta chìa bàn tay dài và ẩm ướt ra bắt tay<br />
cô, trông anh ta có vẻ trầm lặng. Anh ta đến để đón em trai mình, nhưng<br />
thằng bé ương ngạnh, nhất quyết không chịu về giữa lúc bữa tiệc vẫn còn<br />
đang sôi động. Họ nhất trí rằng anh nên vào nhà một lát. “Bữa tiệc sắp kết<br />
thúc rồi,” cô nói. Anh ta giải thích với cô rằng trước đây bố mẹ anh ta sống ở<br />
một ngôi nhà hiện đại ở khu thương mại, nhưng bây giờ họ đã ra nước<br />
ngoài, còn anh ta thì phải trông nom em trai mình. Thực ra anh ta đang<br />
thuê một căn hộ trong thị trấn. Anh ta cứ bồn chồn đứng trước nhà trong<br />
khi đứa em trai lẩn vào bữa tiệc huyên náo.<br />
Lúc này, người thanh niên đang ngồi trên ghế sofa quan sát đứa em gái<br />
mới lên một tuổi của cậu bé tổ chức sinh nhật, cô bé con đang bò trên sàn<br />
nhà. Cô bé mặc một bộ váy xếp nếp màu trắng, tóc cài nơ, miệng cứ kêu thét<br />
liên hồi. Anh ta thầm nguyền rủa thằng em ham chơi của mình. Việc ngồi<br />
trong một ngôi nhà lạ khiến anh ta cảm thấy không thoải mái. Anh ta tự hỏi<br />
không biết có nên giúp đỡ người phụ nữ kia không. Cô ta vừa nói với anh<br />
rằng cha đứa trẻ đi làm đến tận chiều muộn mới về. Anh ta gật đầu, cố nặn<br />
ra một nụ cười và từ chối lời mời dùng bánh pizza của cô.<br />
Người thanh niên nhìn thấy cô bé con đang cầm và gặm một món đồ chơi<br />
nào đó lúc nó ngồi xuống, dãi cô bé nhỏ ròng ròng. Có vẻ như cái lợi mềm<br />
khiến nó phát cáu. “Nó vẫn còn đang mọc răng,” anh ta nghĩ.<br />
Khi đứa trẻ cầm thứ đồ chơi đó đến gần người thanh niên, anh ta thắc<br />
mắc không biết đó là cái gì. Cô bé dừng lại, vặn vẹo mông, sau đó ngồi bệt<br />
xuống sàn nhà, há hốc miệng nhìn anh ta. Một dòng nước dãi chảy xuống<br />
ngực cô bé. Cô bé lại bỏ món đồ chơi vào miệng và cắn cắn, sau đó bò đến chỗ<br />
anh ta, miệng vẫn ngậm chặt nó. Khi cô bé vươn người lên phía trước và<br />
cười khúc khích, thứ đó rơi ra ngoài. Cô bé tìm lại nó một cách khá khó khăn<br />
rồi bò đến thẳng chỗ anh ta, vịn tay vào ghế sofa và đứng lên. Tuy có hơi<br />
chao đảo một chút, nhưng có vẻ cô bé vẫn hài lòng với thành quả của mình.<br />
Người thanh niên lấy thứ đồ chơi đó từ cô bé và xem xét. Đứa trẻ nhìn anh<br />
ta không hiểu, rồi nó bắt đầu khóc thét lên. Anh ta không mất nhiều thời<br />
gian để nhận ra rằng mình đang cầm một mẩu xương người – một mẩu<br />
xương sườn dài khoảng 10cm. Mẩu xương có màu trắng nhạt và đã mòn ở<br />
<br />