Chương 22<br />
Chín mươi dặm về phía Đông, Lucia Carmine đang thiêm thiếp trong một khu<br />
rừng trải dọc con đường tới Penaflel.<br />
Rubio Arzano thì mê mải ngắm nhìn.<br />
Buộc phải đánh thức Lucia dậy. Cô ấy ngủ trông như thiên thần, anh nghĩ.<br />
Nhưng bình minh đã tới Rubio cúi xuống, thì thầm.<br />
- Sơ Lucia …<br />
Lucia mở mắt.<br />
- Đến giờ ta phải đi rồi.<br />
Cô ngáp và lười biếng duỗi người. Chiếc áo khoác cô đang mặc bị tuột cúc, để lộ<br />
ra một phần ngực. Rubio vội nhìn đi nơi khác.<br />
Mình phải đề phòng suy nghĩ của mình. Cô ấy là con dâu của Giêsu.<br />
- Thưa sơ …<br />
- Gì vậy?<br />
- Tôi. Tôi tự hỏi không biết có nên hỏi xin sơ một ân huệ? - Mặt anh gần như đỏ<br />
bừng.<br />
- Vâng, gì vậy?<br />
- Tôi … lâu rồi tôi không được cầu nguyện:<br />
Nhưng tôi là giáo dân Thiên chúa.<br />
Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh!<br />
Đó là điều cuối cùng mà Lucia lo ngại. Nó đã đến.<br />
Đã bao lâu rồi mình không đọc kinh nhỉ? Cô tự hỏi. Ở tu viện thì không.<br />
Trong lúc mọi người đang cẩu nguyện thì óc cô lại bận rộn với những kế hoạch<br />
tẩu thoát.<br />
<br />
- Tôi … tôi không … .<br />
- Tôi bảo đảm nó sẽ làm cho cả hai ta đều dễ chịu hơn.<br />
Làm sao để giải thích với anh rằng cô không nhớ một bài kinh nào?<br />
- Tôi … ờ …<br />
- À phải, có một bài cô vẫn nhớ. Thời Đó, cô gái nhỏ thường quỳ bên giường và<br />
người cha đứng cạnh, sẵn sàng bế cô lên gối rồi hôn chúc cô ngủ ngon. Từng lời<br />
bài kinh số hai mươi ba dần dần trở lại với cô.<br />
Chúa là người dẫn dắt tôi, tôi sẽ không muộn Người đặt ta xuống những đám cỏ<br />
xanh. Người dẫn ta đến những con đường công lý vì tên của Người …<br />
Hình ảnh xưa dội về trong ký ức.<br />
Cô và hai anh cô đã làm chủ thế giới này. Và cha đã tự hào về cô biết bao.<br />
Con sinh ra ở dưới ngôi sao may mắn, Thiên thần của bố.<br />
Cứ nghe vậy, Lucia lại thấy hài lòng. Không gì có thể làm hại được cô.<br />
Chẳng phải cô là con gái xinh đẹp của Angelo Carmne vĩ đại sao? Dầu cho phải<br />
băng qua thung lũng của thần chết ta cũng chảng sợ ma tà quỷ ác:<br />
Ma quỷ chính là kẻ thù của cha và các anh cô Đó, và cô đã bắt chúng phải trả nợ.<br />
Các thánh thần ở bên ta, an ủi vỗ về ta …<br />
Lúc mình cần sự chia sẻ, vỗ về thì Chúa ở Đâu?<br />
Lucia đọc chậm lại, tiếng cô như thì thầm, cái gì đã xảy đến với cô gái nhỏ trong<br />
chiếc váy trắng mặc làm lễ Đó Cô tự hỏi. Một tương lai rực sáng.<br />
Làm sao mới đấy mà mọi thứ đã đảo lộn. Tất cả. Ta đã mất cha, mất hai anh trai,<br />
và mất chính bản thân mình.<br />
Trong tu viện, cô chẳng một lần nghĩ về Chúa. Vậy mà ở Đây, với người nông dân<br />
giản dị này …<br />
- Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh.<br />
<br />
Lucia tiếp tục:<br />
Cái tốt và sự nhân từ sẽ theo ta suất cuộc đời, và ta nguyện ở ngôi nhà của Chúa<br />
mãi mãi.<br />
Rubio đăm đắm nhìn cô:<br />
- Cảm tạ sơ!<br />
Lucia gật đầu, không thốt được lời nào. Rồi tự hỏi, Mình làm sao thế nhỉ?<br />
- Sơ đã sẵn sàng chưa?<br />
Cô nhìn Rubio:<br />
- Vâng, tôi đã sẵn sàng.<br />
Năm phút sau họ lại tiếp tục cuộc hành trình.<br />
Cơn mưa xối xả bất chợt đổ xuống, hai người ẩn trong một túp lều trống.<br />
Mưa đập vào mái, vào cả bốn bên, cứ như những cú đấm giận dữ.<br />
- Anh nghĩ cơn bão này sẽ giam chúng ta ở Đây bao lâu?<br />
Rubio cười:<br />
- Đây không phải là bão, thưa sơ. Nó là cái mà dân Basque chúng tôi kêu bằng<br />
sivinuti, nghĩa là cơn mưa đột ngột. Nó dừng cũng nhanh như khi nó ập xuống<br />
vậy đất đai đang khô, cần phải có mưa.<br />
- Thật sao?<br />
- Thật chứ! Tôi là nhà nông mà!<br />
Trông cũng đủ biết, Lucia nghĩ bụng.<br />
- Nói điều này sơ bỏ qua cho, tôi và sơ có rất nhiều điểm chung.<br />
Lucia nhìn gã quê mùa cục mịch đang vênh vác và nghĩ, sẽ có một ngày. - Thật<br />
thế sao?<br />
- Đúng thế. Tôi thực sự tin rằng, về nhiều phương diện, làm việc ở nông trang rất<br />
giống với sống trong tu viện.<br />
<br />
Mối liên quan này vượt quá hiểu biết của cô.<br />
- Tôi không hiểu.<br />
- Ồ thưa sơ, ở tu viện, sơ nghĩ nhiều đến Chúa và những phép mầu nhiệm của<br />
Người, phải thế không?<br />
- Vâng, phải vậy.<br />
- Về mặt nào Đó, nông trang cũng là Đức Chúa. Mọi thứ xung quanh ta đều do<br />
tạo hóa. Tất cả mọi thứ mọc lên từ đất của Chúa, dù Đó là lúa mì, ô liu hay nho,<br />
táo. tất cả mọi thứ đều từ Chúa mà có, phải thế không?, Đó là phép mầu, ta nhìn<br />
thấy chúng nẩy nở hàng ngày và bởi vì ta cũng giúp chúng lớn lên, cho nên chính<br />
ta cũng là một phần của phép mầu.<br />
Lucia mỉm cười trước giọng nói nhiệt tình của anh.<br />
Mưa đột nhiên tạnh hẳn:<br />
Ta lại đi được rồi, sơ ạ.<br />
- Chúng ta sắp tới sông Duero. - Rubio nói. - Ngay phía trước ta là thác Penafiel.<br />
Ta sẽ đi tiếp đến thị trấn Puero và rồi đến Logrono, ở Đó ta sẽ gặp bọn họ.<br />
Anh bạn cứ việc mà đến những nơi Đó, Lucia nghĩ, và chúc anh bạn may mắn.<br />
Còn tớ đi Thụy sĩ cơ.<br />
Họ nghe thấy tiếng thác nước từ xa, khoảng nửa giờ trước khi tới nơi.<br />
Phong cảnh Penaftel rất đẹp, nước từ trên cao đổ xuống dòng sông chảy xiết, tạo<br />
nên những âm thanh dữ dội.<br />
- Tôi muốn tắm một chút. - Lucia nói. Phải hàng năm rồi, kể từ lần cuối cô được<br />
tắm.<br />
Rubio Arzano ngạc nhiên nhìn cô:<br />
- Ở Đây á?<br />
Không, chàng ngốc ạ, ở Rome cơ.<br />
- Vâng.<br />
<br />
- Coi chừng nhé. Sau cơn mưa nước lớn lắm đấy.<br />
- Không phải lo. Xin lỗi - Ồ vâng Tôi đi chỗ khác Đây, sơ bỏ quần áo ra đi …<br />
- Quanh đây thôi. Lucia nói nhanh. - Rừng núi thế này chắc hẳn nhiều thú dữ.<br />
Khi Lucia bắt đầu cởi đồ, Rubio nói mà không quay lại.<br />
- Đừng ra xa quá. Con sông này nguy hiểm lắm đấy.<br />
Lucia đặt cây thánh giá ở nơi có thể kiểm soát bằng mắt được. Không khí trong<br />
lành buổi sớm được cảm nhận tuyệt vời trên tấm thân trần của cô. Cởi xong đồ,<br />
cô khỏa nước bước xuống. Dòng nước mát lạnh và đầy sinh lực. Cô quay lên,<br />
thấy Rubio vẫn đang nhẫn nại đi ra theo hướng khác, lưng vẫn quay lại phía cô.<br />
Lucia mỉm cười. Nếu là bất kỳ người đàn ông nào cô đã biết, thì chắc sẽ đang<br />
hau háu nhìn.<br />
Lucia bước ra sâu hơn, tránh những hòn đá nhọn, vừa té nước vào người vừa<br />
cảm thấy nước như muốn lôi mình đi.<br />
Cách Đó vài sải tay, một cây nhỏ đang bị nước cuốn phăng phăng. Lucia quay<br />
nhìn và bỗng mất thăng bằng, trượt đi Cô hét lên, cảm thấy đầu mình va mạnh<br />
vào đá.<br />
Rublo quay ngoắt lại, kinh hoàng nhìn Lucia biến mất trong dòng nước cuồn<br />
cuộn.<br />
<br />