YOMEDIA
Cha mẹ ơi, đừng bỏ con!
Chia sẻ: Phung Tuyet
| Ngày:
| Loại File: PDF
| Số trang:5
105
lượt xem
5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Cho những ai chưa, đã, đang… và sắp làm cha mẹ
Qua chín tháng mười ngày sinh con ra, thấy con mình lành lặn, khỏe mạnh là điều mong muốn nhất. Được ôm con vào lòng, được dõi theo những đổi thay của con từng giờ. Con biết cười, biết lẫy. Ánh mắt con sung sướng, rạng rỡ, đợi chờ đón nhận dòng sữa ngọt ngào thơm mát của mẹ. Có hạnh phúc nào hơn khi con chập chững bước đi những bước đầu tiên làm người… Thương biết mấy những đứa trẻ mồ côi, những đứa trẻ chưa bao giờ...
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Cha mẹ ơi, đừng bỏ con!
- Cha mẹ ơi, đừng bỏ con!
TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HOÀI SÂM
Cho những ai chưa, đã, đang… và sắp làm cha mẹ
Qua chín tháng mười ngày sinh con ra, thấy con mình lành lặn, khỏe mạnh là điều mong
muốn nhất. Được ôm con vào lòng, được dõi theo những đổi thay của con từng giờ. Con
biết cười, biết lẫy. Ánh mắt con sung sướng, rạng rỡ, đợi chờ đón nhận dòng sữa ngọt
ngào thơm mát của mẹ. Có hạnh phúc nào hơn khi con chập chững bước đi những bước
đầu tiên làm người…
Thương biết mấy những đứa trẻ mồ côi, những đứa trẻ chưa bao giờ và chưa một lần biết
đến vòng tay mẹ! Những đứa trẻ bị mẹ (vì trót dại, vì lầm lỡ…) bỏ ở cổng Chùa từ khi
mới được hai, ba ngày tuổi, khát sữa, kiến cắn đầy người, sự sống mong manh như một
làn sương.
Lớn lên, không cha, không mẹ, không một ai họ hàng, bơ vơ, ngơ ngác. Cũng là con
người người, tại sao các em phải gánh chịu sự cô đơn, tuyệt vọng, buồn tủi như vậy?
Các sư cô đã tìm mọi việc để làm thêm, từ cắt chỉ áo, làm kẹo hoa sen, làm nhang, bán
cơm chay để kiếm thêm thu nhập nuôi các em… Những ngày mưa gió, sư cô trong Chùa
ăn cơm chay với nước tương, các em ngồi quây quần với nồi cá nục kho thật mục với cà
chua, dưa cải con nhỏ xíu bằng ngón tay. Em xúc, em gắp, em chan ăn rất điềm tĩnh,
nhường nhịn nhau, ăn rất ngon lành…thương quá! Các em chưa một lần được biết miếng
ngon, một chiếc áo đẹp. Có khi cũng đành nhìn các em ăn uống đạm bạc cho qua ngày.
Các em thiếu chất, gầy yếu xanh xao…nhưng hiền và ngoan ngoãn, biết vâng lời.
- Những em còn quá nhỏ chỉ biết nương tựa, mong chờ vòng tay nhân ái của con người,
của cô bảo mẫu có lòng trắc ẩn tình nguyện chăm sóc các em, để các em được sống và
làm người như tạo hóa sinh ra!
Em nằm đó, trong chiếc nôi bạc màu, bên bạn, mắt nhìn vô cảm, tay ôm chặt không rời
chú gấu bông màu trắng đã xỉn màu của ai đó tặng. Đó là nguồn vui êm ái duy nhất mà
em cảm nhận được của tuổi ấu thơ.
Giá như cho em một lần được biết hơi ấm của mẹ! Một lần thôi ở trong vòng tay mẹ! Giá
như em cũng có gia đình, có cha, có mẹ chở che, yêu thương, chăm sóc, giá như …, giá
như…
Chao ôi, ánh mắt của các em mới đáng thương biết mấy, trong trẻo và ngơ ngác quá!
… Trong ngôi Chùa nhỏ, buổi trưa oi ả, bốn bé trai khoảng hai, ba tuổi mò mẫm đi vệ
sinh ở bể nước, tranh nhau vào trước, trượt ngã khóc om sòm, sư cô chưa ra kịp vì còn
cho em nhỏ bú. Một bé nhỏ nhất cởi truồng, ngã ướt hết cả áo và người, nhem nhuốc.
Nước mắt nước mũi giàn giụa chảy vào miệng, òa nức nở, tiếng khóc tức tưởi vô vọng
tan ra trong trưa hè. Tôi rưng rưng rửa mặt, dỗ dành và dẫn em vào trong nhà thay đồ,
mím môi để ngăn những giọt nước mắt. Xót xa quá!
Em tan học về. Vai gầy đơn côi đứng lặng lẽ ở cổng trường, bần thần nhìn các bạn được
cha mẹ đến đón. Bạn được mẹ khoác thêm chiếc áo lạnh, bạn được cha âu yếm xoa đầu.
Bạn được mua nào sữa, nào bánh, bạn được ôm hôn trong vòng tay. Bạn nào cũng vui,
cũng sung sướng. Em không dám nhìn thêm nữa, cắm cúi bước về hướng ngôi chùa thân
quen, mái nhà đã cưu mang, nuôi nấng em từ khi bị mẹ bỏ rơi ở một góc chợ. “Mẹ ơi, mẹ
là ai? Mẹ ở đâu? Mẹ có thương con không? Mình từ đâu mà có?” Nhiều lần em đã tự hỏi
đầy yêu thương, giận hờn và căm ghét trong tuyệt vọng. Tương lai nào đang chờ đón em
giữa cuộc sống không dễ dàng này?
Bạn là bác sỹ ở bệnh viện Từ Dũ, hết ca làm việc gọi điện: “Lại một em bé nữa bị mẹ bỏ
đi hai ngày rồi S ơi! Bé gái 2.5 kg, mắt tròn đen láy! Thương quá mà không biết làm sao,
bé cứ nhìn mọi người như muốn tìm mẹ…”
- Những đứa trẻ đã được sinh ra là vô tội! Bạn, tôi và chúng ta, những người lớn đã trải
qua tuổi thơ trong trẻo, hãy trải rộng tấm lòng hảo tâm, mở rộng vòng tay để đến với các
em.
Khi các em lớn lên, sư trong Chùa cũng già yếu, làm sao có thể lo được công ăn việc làm
cho các em? Nếu như mỗi em được một gia đình giàu lòng nhân ái nhận đỡ đầu, dạy dỗ.
Nếu được những Doanh nghiệp, Công ty quan tâm đón nhận, mở cho các em một lối nhỏ
vào đời thì xã hội sẽ bớt đi những thân phận nhỏ nhoi, bơ vơ, đau khổ.
Nếu mỗi người lớn bớt đi một chút ham muốn, một chút cho riêng mình, sống có trách
nhiệm với những gì mình đã làm, xây dựng một xã hội hiểu biết, văn minh cho con cháu,
tre già măng mọc, khi chúng ta đã già thì hạnh phúc của con cháu là hạnh phúc của chính
chúng ta…
Hãy bắt đầu bạn nhé, để bớt đi những đôi mắt buồn, ngơ ngác trong cuộc đời này...
Dép mới
Trời đất ban cho thân xác này, hình hài này,
dù may mắn hay không, cũng xin được nói lời cảm ơn,
khi ta hơn những cây cỏ vô tri vô giác kia…
Mẹ sinh ra bốn người con. Tai ương ở đâu đổ lên vai gầy của mẹ, đáu đáu trên gương mặt
khắc khổ của cha. Anh đầu bị teo cả hai chân chỉ lết đi quanh quẩn trong nhà. Chị gái thứ
hai mặt rất xinh, nhưng hai tay lại bị teo. Chị gái thứ ba lành lặn, xinh xắn, nhưng sau khi
cưới chồng về lại đẻ ra một bé trai bị dị tật ở bộ phận sinh dục. Người chồng sau đó đã bỏ
đi biệt tăm.
- Lam là con thứ 4. Khi sinh ra, bàn chân trái của Lam bị quẹo lại và nhọn như hình tam
giác, khi đi khập khiễng và không thể xỏ giầy hoặc dép. Hai bàn chân đi đất lâu ngày chai
sần, lấm láp.
Học xong lớp 7, Lam ở nhà phụ làm ruộng với mẹ mãi đến năm 30 tuổi thì có người quen
giới thiệu vào Sài Gòn trông em bé. Lam đồng ý và khăn gói vào Sài Gòn, hy vọng kiếm
thêm chút tiền về phụ giúp cha mẹ. Làm nông bây giờ cũng chẳng đủ ăn, Lam ở nhà thêm
một miệng ăn nữa càng khó khăn.
Thành phố Sài Gòn đông đúc và sầm uất. Khu Lam giúp việc toàn người nước ngoài và
người giàu sang, lành lặn, thơm tho. Lam mặc cảm với cái chân của mình lắm, suốt ngày
ở trong nhà. Bù lại, Lam chăm em bé rất tươm tất, ngày ba bữa cháo, ba bữa sữa đều đặn.
Mà em bé chỉ Lam cho ăn mới chịu. Em bé nhà chị chủ từ ngày có Lam về bế ẵm, ăn ngủ
tốt, tròn ú ụ. Chị chủ nhà mừng lắm, thương Lam như người trong nhà.
Dần dần cũng quen, Lam bớt mặc cảm với cái chân xấu xí, chai cứng và bẩn vì không đi
dép của mình. Thỉnh thoảng Lam đi chợ mua giúp chị chủ nhà những thứ lặt vặt còn
thiếu. Bế em bé đi chơi trong xóm. Hai chị em quấn quýt lấy nhau. Mọi người cũng quen
dần và không thấy sợ cái chân dị tật kỳ cục của Lam nữa.
Thấy Lam đi chân đất suốt, chị chủ nhà sợ Lam dẫm gai hoặc mảnh chai thì khổ. Chị tìm
trên mạng ra một chỗ đóng giày cho người khuyết tật ở đường Lý Chính Thắng, Quận 3.
Lam đi xe ôm đến địa chỉ đóng giày. Phải gửi em bé vá trốn em bé để đi (vì em bé rất
theo Lam) nên Lam không kịp cả rửa chân. Lam xấu hổ và băn khoăn nghĩ mãi bàn chân
xấu xí của mình.
Đến tiệm giày. Ra tiếp Lam là một anh thanh niên trẻ, trắng trẻo và dáng dấp thư sinh.
Anh mỉm cười thật hiền với Lam, mời Lam ngồi xuống ghế. Lam ngồi xuống, theo bản
năng tự nhiên, Lam giấu sâu bàn chân trái của mình dưới gầm ghế.
Anh thanh niên ngồi xuống bên cạnh Lam và dịu dàng nói:
- Nào, chị đưa chân em xem, chị muốn đóng giày da mềm hay simili? Chị thích màu
nào? Anh thanh niên đưa các màu mẫu cho chị chọn, trắng, đen, vàng đủ cả…
- - E đóng loại gì cũng được...
Lam nói nhỏ. Lam cũng chẳng biết lựa chọn, vì cả đời có đi giày dép bao giờ đâu mà
biết.
Anh thanh niên đưa hai tay đỡ lấy bàn chân dị dạng tật nguyền của Lam kéo sát vào
người mình và chăm chú quan sát. Lam ái ngại, nhưng vẻ mặt anh thanh niên không thấy
biểu hiện gì ngoài sự trân trọng, nâng niu. Anh lấy bàn tay vuốt lên vùng chai sần đen
đủi, ngắm nghía và đo đạc một cách rất cẩn thận, tỉ mỉ. Dường như đó là bàn chân bình
thường nhất, sạch sẽ như bao bàn chân khác.
- Xong rồi chị ạ. Hai tuần nữa chị ghé lấy giày nhé! - Anh thanh niên cười và vui vẻ nói
với Lam.
- Vâng! Chào anh.
Lam ra về, lòng nhẹ bẫng. Lần đầu tiên, Lam cảm thấy mình như một người bình
thường, không hề mặc cảm khuyết tật.
Hai tuần sau. Lam đến nhận giày. Vẫn anh thanh niên khi trước. Anh lấy trong tủ ra đôi
giày trông thật đáng yêu: một chiếc bình thường, một chiếc bo tròn ôm nhẹ theo bàn chân
trái của Lam. Đường nét tròn, thanh thoát và xinh xắn.
Lam xỏ chân vào đôi dép. Cảm nhận sự êm ái chưa từng có. Lam cảm động nói lời cảm
ơn và ra về.
Từ nay, đôi chân Lam đã sạch sẽ mỗi khi đi ra ngoài. Từ nay, Lam có dép như bao người
khác.
… Ba tháng sau. Đôi dép của Lam vẫn mới tinh nằm im lìm trong tủ. Lam không dùng
đến nó, bởi Lam không có thói quen đi dép từ nhỏ. Khi đi vào thấy vướng víu, khó
chịu.Với lại, Lam không muốn che dấu sự thật về đôi bàn chân của mình, dù đôi dép rất
đẹp.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
Đang xử lý...