intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

CHÀNG LẠNH NHƯ KEM

Chia sẻ: Bui Thi | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

40
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Anh rõ ràng không phải một chàng trai lạnh lùng như mọi người vẫn tưởng. Tôi có thể khẳng định điều đó, vì đã nhiều lần trông thấy anh ở một mình cùng những cây bút lông và mấy cái lọ màu. Những lần như thế, tôi thường ngồi ngắm anh lén lút. Lâu dần, phát hiện ra anh có đôi mắt rất đẹp.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: CHÀNG LẠNH NHƯ KEM

  1. CHÀNG LẠNH NHƯ KEM
  2. - Demia - 1. Anh rõ ràng không phải một chàng trai lạnh lùng như mọi người vẫn tưởng. Tôi có thể khẳng định điều đó, vì đã nhiều lần trông thấy anh ở một mình cùng những cây bút lông và mấy cái lọ màu. Những lần như thế, tôi thường ngồi ngắm anh lén lút. Lâu dần, phát hiện ra anh có đôi mắt rất đẹp. Thêm nữa, tôi thích cái cách anh nghiêng đầu ngắm vật mẫu, những lọn tóc đen cứ lật qua lật lại, đôi khi rối xù lên một cách đáng yêu khó kiểm soát. Có lúc anh đăm chiêu một lúc rất lâu, rồi đột nhiên cơ mặt giãn ra và anh cười sung sướng như thể tất cả niềm vui trên thế gian này đều tụ lại nơi anh. anh vẽ, vẽ điên cuồng, tôi nghĩ anh đang vẽ bằng tất cả niềm đam mê của một họa sĩ ở lứa tuổi đôi mươi. Tôi không hiểu tại sao một chàng trai trẻ và đầy nhiệt huyết như vậy lại sống khép mình trong căn nhà cũ nằm phía sau nhà tôi. Anh mới chuyển tới đây hai tháng trước, tỏ ra đơn độc và tự cô lập mình với mọi người xung quang bằng cách nhốt mình trong phòng hàng giờ, tuyệt nhiên không thấy dấu vết gì của bố mẹ, bạn bè hay… bạn gái. Tôi không biết từ bao giờ mình có thói quen ngắm nhìn anh từ khung cửa số nhỏ tầng hai sau nhà vào mỗi sáng. Ở góc độ này, tôi thường được nhìn chếch khuôn
  3. mặt điển trai của anh, thỉnh thoảng anh mới quay lưng lại phía tôi, nhờ đó mà tôi được nhìn thấy nét vẽ của anh. Anh vẽ mọi thứ, từ cái cây trong vườn cho đến con mèo nhởn nhơ phơi nắng trước sân. Nét vẽ của anh sắc sảo, cầu kì và sống động vô cùng. Thời gian cứ trôi và tôi cứ tiếp tục thói quen ngắm anh của mình. Tuyệt nhiên không hề có ý định bắt chuyện làm quen hay gì cả. Tôi chỉ thích ngồi im và ngắm nhìn một cách lặng thầm như này thôi. Tất cả đều ổn, cho đến một ngày. 2. “Này cô bé hay nhìn trộm! Xuống đây chơi với anh nào!” Tôi không tưởng tượng được mặt mình khi ấy đỏ như cà chua hay gấc chín nữa. Ban đầu còn định giả vờ ngó lơ chỗ khác. Nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng bị lộ rồi, nên đối mặt và làm quen thì hơn. Thế là tôi chỉ nhún vai, phi ngay xuống gác vào chạy vòng ra sau nhà để tới chỗ anh. Nhìn anh ở cự li gần thật đẹp. Mắt anh màu nâu cà phê sữa ấm áp và sâu hun hút, khiến tôi thấy mình như bị lạc trong đó vậy. “Chào anh, bị lộ rồi. Anh phát hiện ra từ bao giờ thế?” tôi thắc mắc, hy vọng là mới thôi, để sau này tôi còn có thể ngẩng cao đầu mà nhìn anh chứ. “Từ bao giờ? Thế có nghĩa là việc này đã có từ trước cả hôm nay rồi ư?” giọng anh trầm và êm hơn tôi tưởng.
  4. “Đâu có, mới hôm nay thôi. Anh ảo tưởng vừa.” “Thật không?” “Dĩ nhiên là thật. Chỗ em ngồi dễ phát hiện thế cơ mà. Nếu em có nhìn anh trước đó thì anh phải biết từ lâu rồi chứ.” tôi làm mặt ngơ ngáo. Thế mà mặt anh cũng ngệt ra một lúc, trông dễ thương chết đi được, khiến tôi phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. “Ừm, anh tập trung lắm, nên không để ý đâu. Nhưng sự thật là em chỉ nhìn lén anh có mỗi hôm nay thôi à? Hơi thất vọng đấy.” Ôi anh chàng khờ, thế mà anh cũng bị tôi lừa thật. Tôi chỉ tủm tỉm cười và hỏi. “Anh tên gì?” “Trung Anh, năm nay anh 22 tuổi. Còn em?” “Em là Hạ Thư, 19 tuổi.” Tôi không nghĩ việc làm quen với Trung Anh lại dễ dàng như thế này. Anh như là đã vạch sẵn đường, tôi chỉ việc đi theo thôi. Kết thúc màn chào hỏi, anh bắt đầu hỏi thăm tôi về gia đình, học tập, tương lai,… Anh cũng kể về mình nữa. Ngôi nhà đang ở là của ông bà anh trước kia, bây giờ nhường lại cho anh. Trung Anh muốn có không gian riêng cho việc học tập cũng như nghệ thuật của mình, nên xin bố mẹ cho ra ở đây. Nói hết về anh, Trung Anh hỏi tôi câu gì đó. Và tôi lại huyên thuyên một lúc. Tôi thực sự không ngờ anh và tôi lại nói chuyện hợp nhau đến vậy. Tôi khen anh vẽ đẹp. Anh chỉ cười vui vẻ và
  5. tỏ ra tự tin với khả năng của mình. Nhưng khi nhờ anh vẽ tôi thì anh lại từ chối thẳng. “Anh chỉ có thể vẽ những người cực kỳ đặc biệt với mình thôi.” Thế có nghĩa là tôi không đặc biệt đối với anh. Nhưng có sao đâu, chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau thôi mà. 3. Tôi không biết là mình có thích Trung Anh trên mức bạn bè hay không, chỉ biết là mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là chạy sang nói chuyện với anh. Một buổi chiều không mưa và trời thì nắng nhẹ, tôi tung tăng mang chỗ bánh bông lan vừa mới tự tay làm sang nhà anh. Cô gái 19 tuổi học làm bánh vì chàng trai 22 tuổi thì rõ là có gì đó không bình thường. Nhưng mà tôi cứ để cảm xúc của mình chi phối toàn bộ hành động, chẳng cần quan tâm xem là mình có biết ngại hay không nữa. Với Trung Anh thì đích thị đó là giỏ bánh của những người bạn, vì khi tôi chậm chạp đưa nó cho anh, anh cười toe toét và dẫn tôi vào nhà. “Bánh ngọt và cà phê, em đã thử bao giờ chưa?” Tôi lắc đầu, bước theo Trung Anh. Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà anh, gian nhà 30 mét vuông với một phòng khách và hai phòng nữa phía trong. Tôi đoán một phòng là phòng tranh, trưng bày những tác phẩm của anh. Quả đúng như vậy.
  6. “Em muốn vào xem tranh ư?” Anh nói thế khi tôi nhấm nháy nhìn về phía căng phòng treo cái bảng màu hỏng trước cửa. Thoạt đầu, anh tỏ ra không hề gì, rồi anh có vẻ lưỡng lự một chút, song vẫn vui vẻ mở cửa cho tôi vào. “Chào mừng em đến với triển lãm tranh mini của Trung Anh.” Ôi, tôi chỉ thấy anh đáng yêu hơn bao giờ hết. Khi cánh cửa mở ra, tôi thực sự bị choáng ngợp vì số lượng bức vẽ ở trong đó. Trên tường treo một loạt tranh. Tranh vẽ nằm la liệt trên những bàn và giá kê sát tường. Hầu hết anh đều vẽ phong cảnh, đồ vật và con vật, chỉ có một bức nổi bật lên làm tôi chú ý. Bức vẽ ấy được anh lồng khung đẹp hơn cả, to hơn cả và treo lên chính giữa bức tường. Tôi tiến lại. Cô gái trong tranh hiện lên là một thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt trái xoan thân thiện, đôi mắt trong veo ấm áp, bờ môi cong lên thành một nụ cười ngọt lịm và hai gò má ửng hồng. Mới nhìn lần đầu tiên thôi mà tôi đã bị “cảm” trước vẻ đẹp của bức tranh này – cô gái này rồi. Anh từng nói, chỉ có thể vẽ những người có ý nghĩa đặc biệt đối với mình… Tôi đoán đây là… “Bạn gái của anh? Ôi anh ơi, thật xinh đẹp! Cô ấy tên là gì vậy?” Trung Anh tiến đến bên cạnh tôi, anh thẫn thờ nhìn bức tranh một hồi lâu, rồi mới trả lời. “Miên Dương. Cô ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
  7. Tôi định hỏi tại sao, nhưng thôi. Vì tôi đọc thấy nỗi buồn đang nứt toác trong cả ánh mắt và giọng nói của anh, chẳng buồn che dấu trước mặt tôi nữa. Tôi không hỏi, nếu anh muốn, sẽ tự mở lòng. Còn nếu không muốn, thì dù tôi có nài nỉ van xin đi chăng nữa, chắc chắn anh cũng sẽ không hé một lời. Trung Anh đưa tay chạm lên gương mặt trong bức tranh. Có lẽ tôi nên để anh một mình. Nhưng khi vừa dợm bước đi thì anh bắt đầu kể. Miên Dương là bạn học thời cấp ba của anh. Cô vui vẻ, hay cười, đốn tim không biết bao nhiêu chàng trai. Trong đó có anh. Rồi với trái tim đầy đam mê của một cậu trai 17 tuổi, anh theo đuổi cô, và thật may mắn, Miên Dương cũng có cảm tình với anh. Cô ấy chấp nhận lời tỏ tình, nhưng họ yêu nhau một năm thì xảy ra chuyện. “Thư à, em tin được không, Miên Dương chia tay với anh. Ngay lúc anh vẫn còn rất yêu cô ấy.” Tôi chẳng biết phải nói gì nữa. “Thoạt đầu, anh cứ nghĩ cô ấy chỉ đùa. Nhưng hóa ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn thế. Cô ấy tránh mặt anh, không nói chuyện với anh nữa.” “…” “Cô ấy bảo muốn dành khoảng thời gian này để học ôn thi đại học cho tốt, không muốn yêu đương gì nữa. Anh tạm thời chấp nhận và cho rằng Miên Dương chỉ đang quá căng thẳng mà thôi. Thế nhưng, khi cả hai đã đỗ đại học rồi, anh tìm gặp
  8. lại cô ấy, cô ấy tiếp tục lạnh nhạt với anh. Anh hỏi vì sao. Miên Dương bảo là anh đã thay đổi quá nhiều khiến cô ấy không thể yêu anh được nữa. Nhưng anh không hiểu. Anh có thể chắc rằng mình vẫn yêu cô ấy như ngày nào. Nên có thể người thay đổi là cô ấy chứ không phải anh.” Tôi thấy Trung Anh thật tội nghiệp. Dù thế nào đi chăng nữa, thì Miên Dương cũng đã lạnh lùng quá mức cần thiết. Chẳng hiểu sao, tự nhiên tôi thấy ghét ghét cái cô gái mà mình chưa bao giờ gặp này. Tôi thấy buồn thay cho Trung Anh. Cho tới bây giờ mà anh vẫn đợi, chờ mong có một ngày tình cảm trong Miên Dương sống lại như xưa. Nhưng tôi nghĩ điều đó khó mà xảy ra được. “Cho tới bốn tháng trước thì mọi thứ kết thúc.” Anh bỗng nói sau một khoảng im lặng dài. “Có chuyện gì xảy ra ạ?” “Miên Dương đã tổ chức tiệc cưới nhỏ ở quê và mời anh tới dự.” Tôi hơi sốc. Nhưng người sốc nhất chắc chắn là Trung Anh. Bốn tháng trước ư? Thế nên anh mới chuyển về đây sống? “Lần trước anh nói anh chuyển về đây là vì muốn dành nhiều thời gian cho nghệ thuật. Điều đó chỉ đúng một phần thôi. Sự thật là anh chẳng thể nào vừa sống vừa nhìn Miên Dương ngày ngày bên cạnh chồng của cô ấy được. Anh không thể, Thư à.” Tôi không biết nói gì nữa. Câu chuyện của anh quá buồn. Khiến tôi dù không phải
  9. người trong cuộc mà cũng buồn theo. Tôi đặt bàn tay lên vai anh an ủi, thế mà chẳng hiểu sao nước mắt lại cứ chảy ra không ngừng. Thật ngược đời làm sao. 4. Hôm nay đã là năm ngày kể từ lần cuối tôi đứng cùng anh trong cái phòng tranh đó. Ngày hôm ấy tôi đã khóc cho câu chuyện của anh, anh cũng không kìm được nước mắt. Rồi sau đó tôi đã lấy lại bình tĩnh, khuyên anh hãy quên Miên Dương đi, an ủi anh đừng buồn nữa. Tôi thấy trong mình có gì đó mạnh mẽ trào lên, có lẽ là lòng thương cảm. Tôi dùng mọi ngôn từ và khả năng thuyết phục của mình để nói cho anh hiểu là Miên Dương đã đi thật rồi và đi từ lâu rồi. Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của tôi, anh trở nên kích động, gần như quát vào mặt tôi rằng anh không thể quên cô ấy, và anh cũng không muốn quên. Anh bảo tôi im đi, tôi thì biết cái gì mà nói chứ. Rồi anh bảo một câu khiến tôi phải khựng lại và suy nghĩ rất nhiều. “Tại sao em muốn anh phải quên cô ấy? Là do em thích anh phải không? Thư à, đừng thích anh. Trái tim anh chỉ đủ chỗ cho một mình Miên Dương mà thôi.” Lúc đó tôi chỉ biết im lặng. Rốt cuộc, những lời khuyên của tôi xuất phát từ lòng thương cảm dành cho một kẻ thất tình, hay từ tình yêu mới chớm mà tôi dành cho Trung Anh? Là cái nào, chính tôi cũng không biết nữa. Về nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ tôi phải dừng ngay lại tình cảm đặc biệt này thôi. Miên Dương gần như đã đóng đinh vào trong trái tim Trung Anh mất rồi.
  10. Mà tôi thì không dám chắc là mình có nhổ được những chiếc đinh 5 năm ấy ra hay không. Tôi không đủ dũng cảm. Dừng lại thì hơn. Trung Anh và tôi đã không nói chuyện, không gặp nhau 5 ngày rồi. Anh cũng không ra sân vẽ vào mỗi sáng nữa. Có lẽ là do tôi đã khơi lại nỗi đau quá lớn trong anh. Phải chi lúc đó tôi không đòi anh dẫn mình vào phòng tranh, phải chi những chuyện cãi nhau đó đã không xảy ra, thì bây giờ anh và tôi vẫn đã trò chuyện thân thiết như hồi nào. Có lẽ tôi nên là người xin lỗi trước. Nhẹ nhàng xếp từng miếng bánh dâu tây vào trong giỏ, tôi mỉm cười khi tưởng tượng ra cảnh anh và tôi sẽ lại vui vẻ ăn bánh và chuyện trò như chưa từng có 5 ngày không giáp mặt vừa qua. Chợt có tiếng gõ cửa, tôi ơi một tiếng và chạy ra mở. “Chào tiểu thư, Trung Anh tôi muốn ngỏ lời…” “…” “…không biết anh có thể vẽ em được không?” Tôi đứng hình mất năm giây. Làm sao có thể từ chối được lời mời siêu ngọt ngào này chứ? Nhất là khi tôi phát hiện ra rằng giờ đây, trong mắt anh chỉ có tôi mà thôi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2