intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chàng trai có dôi mắt màu thiên thanh

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

65
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mẹ ơi! Khi người ta chết rồi sẽ ra sao hả mẹ? - Sau khi chết người ta sẽ hoá thành thiên sứ đó con. - Thiên sứ sẽ sống ở đâu vậy mẹ? - Dĩ nhiên là ở thiên đàng rồi con à! - Thiên đàng có xa không ạ? - Thiên đàng là một nơi rất xa, rất xa.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chàng trai có dôi mắt màu thiên thanh

  1. Chàng trai có dôi mắt màu thiên thanh Tác giả: Nub Thể loại: truyện ngắn Cảnh báo: Không Blue-eye boy Mẹ ơi! Khi người ta chết rồi sẽ ra sao hả mẹ? - Sau khi chết người ta sẽ hoá thành thiên sứ đó con. - Thiên sứ sẽ sống ở đâu vậy mẹ? - Dĩ nhiên là ở thiên đàng rồi con à! - Thiên đàng có xa không ạ? - Thiên đàng là một nơi rất xa, rất xa. Ở nơi đó con người sẽ không còn đau khổ, không còn nước mắt và họ sống vui vẻ cùng nhau… - Con cũng muốn trở thành thiên sứ… - Không đâu con à! Con phải sống thật tốt, thật ngoan dù không có mẹ ở bên. Con phải thay mẹ chăm sóc cho ba. Mẹ ở thiên đường sẽ luôn nhìn về phía con. - Không! Con muốn ở bên cạnh mẹ! Con muốn được làm thiên sứ để luôn bên cạnh mẹ! …KHÔNG! MẸ ĐỪNG ĐI I I I…..! Không…………. Tôi giật mình tỉnh giấc. Từng tia nắng trưa rọi vào từ cửa sổ.
  2. Mở mắt ra, rồi lại khẻ nhắm lại. Chói mắt quá! Cửa sổ phòng mở toang. Gió thổi làm bức màng bay lên. Những tia nắng tranh nhau chạy nhảy vào phòng. Chúng rượt đuổi nhau, vờn nhau, rồi tan ra, cười lên ấm áp như những đứa trẻ tinh nghịch. Đưa tay lên lau vội nhũng giọt mồ hôi trên trán tôi nghe tim mình vẫn còn đau nhói. Người mệt lả vì dường như đã hét rất to. Tôi thở phào. Tất cả chỉ là một giấc mơ! Trong cơn mơ, tôi đã thấy mẹ với đôi cánh trắng bay đi, bay mãi và biến mất trên nền trời cao… Tôi gọi mẹ đến khản giọng nhưng cuối cùng chỉ còn lại tôi. Một mình. Buồn thật!
  3. Nếu một ngày có chuyện đó xảy ra… Tôi ngồi dậy, xếp mền gối thật gọn gàng rồi ra khỏi phòng. Chuông đồng hồ gõ mười hai tiếng. Trưa rồi mà ba mẹ vẫn còn chưa về!? Tôi mệt mỏi nhìn ra đường. Trong lòng nôn nao thế nào… …Chắc có lẽ là vì bệnh đi… Cảm giác hơi đói, tôi đi xuống bếp, khẻ mỉm cười khi thấy nồi cơm đã được nấu từ trước, thức ăn cũng chuẩn bị cả rồi. Mẹ chu đáo thật! Cả mẹ và ba đều là giáo viên. Ba hơn mẹ đến mười tuổi. Khi xưa mẹ từng là học trò của ba.Hai người yêu nhau rồi làm đám cưới mặc cho sự phản đối của nhà ngoại. Ba tôi chẳng còn người thân nào cả cho nên hai người đã cùng nhau mua một căn nhà nhỏ để ở. Tuy có khó khăn, vất vả nhưng cả hai đều rất hạnh phúc. Và như ba mẹ tôi nói thì niềm hạnh phúc lớn nhất của họ chính là sự ra đời của tôi.Với họ tôi là một nàng thiên sứ nhỏ mà chúa trời đã gửi xuống cho họ yêu thương. Hôm nay vì trong người không được khỏe nên tôi phải xin nghỉ học. Ở nhà một mình quả thật rất buồn chán… Vào phòng nằm một hồi lại ngủ quên mất…lại còn…mơ giấc mơ kì lạ kia… “Ôi! Quên chuyện mộng mơ đó đi!” Tôi lắc đầu,cố xua đi mọi ý nghĩ về giấc mộng quái gỡ ấy.
  4. Dọn thức ăn lên bàn, tôi ngồi một mình tự thưởng thức những món ăn tuyệt cú mèo của mẹ. Ngon quá! Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang. A! Chắc ba mẹ sợ mình lo nên gọi điện về. -Alô?! Dạ… Chiếc điện thoại rơi tuột khỏi tay. Tôi đứng chết sửng. Mọi thứ trước mắt không còn rõ nữa. Tất cả mờ nhạt, mờ nhạt dần rồi tối sầm lại… Tôi tưởng đâu vừa có một vụ nổ vũ trụ diễn ra…dường như có cả hàng triệu dòng điện 220V chạy dọc theo sống lưng tôi. Tê buốt! Đau quá! Sao tim tôi lại đau thế này?
  5. Đầu óc cứ kêu ong ong lên. Sao sống mũi lại cay cay…hình như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghen cổ tôi, tim tôi… -Tại sao? Tại sao lại thế này? Tôi chạy ra khỏi nhà để mặc cho chiếc điện thoại còn đong đưa vời nửa. Bên kia đầu dây vẫn còn tiếng nói vọng lại… *** Đã hai năm kể từ khi mẹ qua đời. Đúng vậy! Đã tròn hai năm! Chính ngày này 2 năm trước mẹ đã ra đi mãi mãi. Đôi khi nhớ lại, tôi vẫn tưởng mình vẫn còn trong giấc mộng. Hôm đó, trên đường về nhà, ba và mẹ đã ghé qua hiệu thuốc mua thuốc cho tôi. Khi qua đường…tai nạn đã xảy ra…mẹ…mất ngay sau đó không lâu…còn ba thì…sẽ không bao giờ đi lại được nữa. Tại tôi!
  6. Chính tôi là nguyên nhân của mọi việc. Dù ba có an ủi ra sao thì sự thật cũng là tại tôi. Tôi không thể nào tự tha thứ cho mình…ước gì tôi có thể theo mẹ…nhưng…còn ba? Từ sau tai nạn ba không đi dạy nữa. Ba ở nhà, sống bằng tiền trợ cấp ít ỏi hằng tháng và số tiền dành dụm bấy lâu nay của ba mẹ. Nhưng tất cả vẫn chưa đủ. Nào sinh hoạt phí, học phí, vân vân…, có quá nhiều thứ để chi tiêu… Bất đắc dĩ ba phải vay mượn người ta. Làm sao tôi không thấy nỗi phiền muộn trong đôi mắt của ba? Sao tôi lại không biết ba đau đến thế nào? Dù tôi có là con ngốc đi nữa… Ba không muốn cho tôi biết mà thôi. Nhiều lần ba đã khóc một mình. Tôi biết chứ! Nhưng tôi có thể làm gì được đây? Lúc này đây ba còn yếu đuối hơn cả tôi và có lẽ bây giờ tôi chính là chỗ dựa duy nhất để ba không ngã gục… Cố tình năm nay tôi lại lên 12, cũng đồng nghĩa với việc nhu cầu về tiền bạc cũng tăng lên không ít.
  7. Chính vậy tôi đã quyết tâm đi làm thêm dù cho ba có kịch liệt phản đối đến cỡ nào, thậm chí là giận tôi đi chăng nữa… Tôi đã lớn rồi…tôi có thể lo cho ba… *** Quán ăn nhanh. Nơi tôi đã làm việc được gần một tháng. Tôi thực vừa ý với công việc này không chỉ vì lương khá mà bởi bà chủ ở đây rất tốt.Biết hoàn cảnh của tôi, bà chủ đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Hôm nay tiệm khá vắng khách, nhân viên hầu như là rảnh rỗi, có người còn ngồi tám chuyện đâu… Dường như là thấy tôi ngồi một góc trầm tư, bà chủ mỉm cười bảo tôi cứ đi loanh quanh cho thư thả, vừa học vừa đi làm như vầy chắc mệt lắm. Tôi khẻ cười lắc đầu nhưng bà chủ vẫn một mực bắt tôi phải đi ra đi dạo. Thế này chẳng phải bà rất tốt so với những người chủ khác hay sao. Tôi thầm cảm kích trong lòng vì sự quan tâm của bà. Trong ngực cảm giác có thứ gì đó âm ấm. Bước ra khỏi quán ăn. Tôi thơ thẩn đi, đi qua một giàn hoa giấy. Hoa đỏ, hoa trắng rực rỡ trong nắng.
  8. Tôi đi, đi lên những bậc thang dường như đã cũ. Đá màu xám tro với những vết nứt sâu và dài. Từ những vết nứt, rêu xanh phủ khắp. Những cây rêu nhỏ xíu, xanh mướt. Trong vô thức, những bước chân tôi tránh giẫm phải chúng- những sự sống bé nhỏ. Tôi đi,đi hết bậc thang cuối cùng. Trước mắt, bầu trời xanh tươi với những đám mây trắng như kẹo bông hiện ra… Đẹp quá! Tôi đang đứng trên sân thượng của tiệm ăn. Tôi biết tiệm ăn có một sân thượng nhưng tôi chưa từng lên thử và cũng không nghĩ là nó sẽ đẹp thế này. Nếu nói con đường dẫn đến đây là bằng chứng cho thấy đã lâu rồi không có người đặt chân lên sân thượng này thì những gì hiện hữu trước mắt tôi lại xóa tan bằng chứng đó. Đằng xa kia, hàng rào bảo vệ màu đỏ như đang tỏa sang cùng nắng chứ không phải đón nắng. Màu đỏ rực rỡ một cách chói mắt, cứ như màu của…máu. Những dây leo với các bông hoa đủ sắc mà tôi không biết tên đang uốn ** thân mình quanh giàn treo. Có cây còn nghịch ngợm trườn qua cả hàng rào ‘mặt trời’
  9. nữa. Nơi góc sân chễm chệ một chậu hướng dương với ba bông hoa to hơn cả bàn tay tôi. Chúng thực đẹp! Thật kiêu sa, rực rỡ nhưng không kém phần thanh khiết với điểm nhấn là màu xanh của lá. Sân thượng không lớn. Điều này càng làm nổi bật những thứ có mặt ở đây. Và thứ đặc biệt nhất, cũng là thứ làm tôi ngạc nhiên nhất chính là chiếc bàn màu trắng đặt dưới giàn dây leo. Bên cạnh còn có 2 chiếc ghế tựa cũng màu trắng, một màu trắng tinh khôi! Mọi thứ ở đây đều rất sạch sẽ, gọn gàng giống như có ai đó thường xuyên dọn dẹp và tỉa tót vậy. Tôi bước đến chiếc bàn, ngồi lên ghế, mắt nhìn khắp mọi thứ, đầu óc trống rỗng nhưng lòng lại thanh thản đến lạ. -Thiên đàng có xa không ạ? -Thiên đàng là một nơi rất xa, rất xa.Ở nơi đó con người sẽ không còn đau khổ, không còn nước mắt và họ sống vui vẻ cùng nhau… Thiên đàng có xinh đẹp như nơi này không hả mẹ?
  10. Tôi tựa mình vào ghế, thả hồn vào những đám mây trắng ngần. Chúng đưa tôi đi dến đâu? Mây trắng có biết 1 nơi xa xôi gọi là thiên đàng? Đột nhiên, tôi nghe tiếng xôn xao. Tôi giật mình, chợt nhận ra mình đã rời tiệm ăn 1lúc lâu. Có lẽ giờ này bên dưới đang đông khách. Hum…Phải trở về với công việc thôi! Tạm biệt nhé sân thượng xinh đẹp! *** Bữa ăn tối sao im lặng quá! Trước kia còn mẹ bữa cơm nào cũng rộn tiếng cười nói, còn bây giờ… Ba hỏi tôi dự định thi vào trường nào. Tôi nhìn ba. Ánh mắt ba đầy tình yêu thương dành cho tôi. Tôi cũng thương ba nhiều lắm nhưng có lẽ do chưa quen với tình thương chỉ có hai người, tôi và ba vẫn luôn rơi vào im lặng.
  11. - Con vẫn chưa quyất định ba à!- Tôi trả lời, gắp cho ba chút thức ăn. Dạo này ba gầy quá! - Vậy à! Con nhớ phải lựa chọn thứ mình thật sự thích, có thế mới có tâm huyết được. - Dạ! -…. Bữa cơm tối kết thúc trong sự im lặng. Tôi dọn dẹp, rửa bát đĩa rồi lên phòng học bài đến khuya. *** Tôi lại đến ‘sân thượng nắng’ khi hết giờ làm. Tôi gọi nó là ‘sân thượng nắng’ vì mọi thứ ở đó đều cho tôi cảm giác nóng bỏng, rực rỡ giống như nắng. Tôi đã từng rất thích nắng… Bước hết bậc thang cuối cùng, trước mắt lại là bầu trời xanh với những cụm mây trắng tinh, vẫn hàng rào ‘mặt trời’ và chậu hoa hướng dương. Tôi lại đi đến chiếc bàn trắng dưới giàn dây leo.Nhưng… Dừng bước.
  12. Tôi ngạc nhiên nhìn về chiếc bàn trắng. Một chàng trai với mái tóc màu vàng ánh kim đang ngồi dựa vào ghế! Mắt anh nhắm nghiền, hàng mi vừa dài vừa cong khẻ chớp lên, đôi môi anh đào dường như rất mềm…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2