intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chỉ Là Cái Tựa Mà Tôi Chưa Biết Gọi Tên

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:16

57
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tác giả : TKC Lời tựa : Đời người có được bao nhiêu cái xuân xanh ? Một khi để lỡ rồi , biết oán biết hờn ai bây giờ ? Lẻ loi , xiêu quẹo giữa những cơn gió lớn , cô đơn một mình , ta với ta. Ghi chú : Bạn đọc và bạn thích nó ?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chỉ Là Cái Tựa Mà Tôi Chưa Biết Gọi Tên

  1. Chỉ Là Cái Tựa Mà Tôi Chưa Biết Gọi Tên Tác giả : TKC Lời tựa : Đời người có được bao nhiêu cái xuân xanh ? Một khi để lỡ rồi , biết oán biết hờn ai bây giờ ? Lẻ loi , xiêu quẹo giữa những cơn gió lớn , cô đơn một mình , ta với ta. Ghi chú : Bạn đọc và bạn thích nó ? Bạn muốn biết tại sao nó không có tên ? Hãy cảm nhận theo cách riêng của bạn và tự đặt tên cho nó một cái tựa đề thật thích hợp. Nhưng suỵt , nhỏ thôi , đừng nói ra mà hãy giữ kín trong lòng bạn nhé. Hãy giữ riêng cho mình – một cái tên. Còn tôi , tôi không muốn đặt tên cho nó , bởi , một cái tên là cả một câu chuyện ,cả một cuộc đời ai đó , và không phải ai cũng có thể đặt tên cho cuộc đời mình huống chi cuộc đời kẻ khác. Phải không ? ___ ♣ ♣ ♣ ___ Lúc bông nở rộ là lúc hoa đẹp nhất , Hoa kia rơi rồi , thân xác xơ Bỏ lỡ mất thời kì hoa đẹp nhất , hoa trách ai ? Bông hoa cũng cần có người bên cạnh an ủi ... Tiếng nhạc êm dịu , não lòng của bài “ Hoa rơi “ luôn khiến tôi bồi hồi , xúc động nghĩ về cái “ trẻ “ của tôi đã qua. Nó qua rất nhanh các bạn ạ , để giờ đây tôi vẫn phải hối tiếc khi kể về nó. Bạn nghĩ gì khi có “ tình “ nhưng lại không thể “ yêu “ , có “ duyên “ nhưng không “ nợ “ ? Tôi có tất cả những cái đó và không hiểu sao với cái ” già “ hiện nay , tôi vẫn cháy
  2. bùng những ngọn lửa đỏ của tình yêu. Tôi ! Yêu rất thật và rất đậm sâu. ..................... Giữa những cánh đồng xanh mướt bao la , bất tận , những cánh chim của đàn cò trắng phau bay rợp cả một vùng trời xanh rộng lớn trên mảnh đất lành – Đồng Tháp. Ở quê tôi , sau những giờ làm rẫy ngâm mình dưới cái nắng chói chang , rát bỏng của mẹ thiên nhiên , những cô nàng đôi mươi với cái bím tóc xinh xinh , mái tóc đen tuyền như chúng tôi thường thì sẽ chạy ngay về nhà để tắm gội cho thỏa thích và khoác vào người một bộ bà ba , quần lãnh thật gọn gàng để cùng mấy nhỏ bạn ra xã chơi , tám chuyện. Nhưng hôm nay , đám chị em tôi không vội ra về , chúng tôi cùng xua xuồng dọc các bãi sông gần nơi làm rẫy để hái những cành bông súng về nấu chua cho bữa cơm chiều. Một số tách ra đi mé sông khác , chỉ còn tôi và bé Liên , hai đứa chung một xuồng. Ngọc Liên bảo thôi hôm nay có mấy chị kia hái súng rồi , hai đứa đi ngắm lục bình trôi đi. Tôi cũng đồng ý chiều theo em. Tôi chèo , em thì hò. Tiếng hò trong vắt , mùi mẫn của em luôn làm mấy anh chàng xóm trên phải điêu đứng và ngay cả tôi cũng rất thích được nghe em hò. Em hò nghe vui tai lắm , em hò hết bài này rồi sang bài khác , tôi cứ mải mê nghe em hò , tay thì chèo theo nhịp đều đều rồi bỗng em kêu ngừng lại đi , đừng chèo nữa , như một mệnh lệnnh , tôi lại nghe em. “ Chị Đào ơi , chị thích nghe em hò không ? “ “ Chị thích lắm “ “ Chị thích bài nào , em hát cho “ “ Chim sáo sang sông đó em “ – một bài ca rất ưa thích của tôi lúc đó.
  3. “ Thôi , bài đó nó buồn lắm. Yêu gì mà phải chia ly “ – mặt em nhăn nhó , biểu lộ sự khó chịu của mình với những chuyện chia ly trong tình ái. Em nói em rất ghét yêu mà không đến được bên nhau và tới giờ tôi vẫn nhớ. Ừ , tôi cũng như em , rất ghét yêu mà phải chia ly , nhưng tôi thích bài đó mà , nó thực tế. Trên đời này , mấy ai yêu nhau mà không phải xa? Và mấy ai yêu nhau là đến được với nhau ? Được bao nhiêu người rồi ? “ Vậy thôi , em hò bài nào em thích là được rồi. Chứ chiều rồi đó , còn không mau về, tía má chữi chết “ “ Hihi , vậy em hò nha “ Hòooo... ơi..... Em thương anh thiệt mà ... Tôi chăm chú lắng nghe từng chữ , tôi thấy có gì là lạ trong lần hò này của em . Mặt em đỏ ửng như tô phấn , đôi mắt cứ e ngại nhìn tôi rồi lại nhìn sang nơi khác để che đậy sự xấu hổ. Tôi có chút buồn , phải chăng em có người mà em thầm thương , trộm nhớ ? Tự nghĩ rồi lại tự buồn , buồn não cả ruột . Rồi khi em hát hết bài hò của em , em quay sang tôi với ánh mắt trìu mến , giọng em thướt tha , the thẻ bên tai tôi. “ Chị thấy sao ? “ “ Bộ bé Liên có người yêu rồi à ? “ – tôi buột miệng hỏi em một câu hỏi mà với tôi nó thật ngớ ngẩn, cứ như là đang ghen vậy. Biết mình lỡ lời , tôi cúi gằm mặt , chẳng dám nhìn lên em. Em thấy tôi ngượng , em lấy tay khẽ nâng cằm tôi lên , em cười nói. “ Ừ , em có rồi chị Đào ơi. Người ấy đang ở gần bên em “ Tôi không hiểu ý của em , lúc đó tôi ngây ngô lắm , lúc nào cũng e ấp bên tía má ,
  4. cho đến bây giờ , tôi mới biết lúc đó em đang tỏ tình với tôi. Bàn tay em thật mịn , không thô ráp như mấy cô gần nhà , khi chạm vào da thịt tôi , tim tôi đập loạn xạ , đập một cách mất kiểm soát. Tôi mắc cỡ nhìn em , tôi hỏi. “ Vậy à ? Vậy chừng nào cho Đào coi mặt đây ? “ “ Chị Đào biết mặt người đó “ “ Đâu ? Người đó ở đâu ? “ “ Người đó ở đây nè “ Nói rồi em bất ngờ hôn lên sóng mũi tôi làm tôi ngây người ra , mắt tôi đờ đẫn , đắm chìm trong cái hôn đầu đời của mình. Ôi ! Trông lúc đó tôi thật ngố.Tôi cứ tưởng mình bị sốt lận , người nóng ran , tim thì cứ đập như điên như dại. Chưa hết bỡ ngỡ , em lại di chuyển cái hôn đó xuống đôi môi mềm của tôi mà xâm chiếm nó một cách thản nhiên , vô tư. Tôi có biết hôn đâu nên người cứ cứng đơ để mặc em làm chủ. Qua làn môi mình , tôi thấy môi em thật ấm , ngọt ngọt như đường. Rồi dường như khi hai đứa đã lấy lại bình tĩnh , em mới vội buông tôi ra. “ Chị Đào .. chị có trách em không ? “ – em e dè dò hỏi ý tôi , mắt em cứ liếc lên rồi lại liếc xuống nhìn tôi. Tôi còn biết gì mà trả lời , “ dư chấn “ qua rồi mà tôi còn thấy sững sốt và bất ngờ. Miệng tôi lắp bắp như đứa trẻ mới tập nói, cái mặt thì đỏ như trái cà chín. “ E ..m , chị khô..ng biết “ – vẫn cúi gằm mặt , không dám nhìn lên khuôn mặt đằm thắm của em. “ Chi không từ chối nó , vậy chị đồng tính với nó , đúng không ? “ – em mạnh dạn hỏi tiếp.
  5. Tôi vẫn không biết trả lời làm sao vì trong tôi vẫn chưa có câu trả lời hoàn chỉnh cho câu hỏi của em , tôi đành trả lời là mình không biết. “ Chị không biết thật sao ? Nhưng em nghĩ là chị biết mà. Vậy mình thử lại nha ? “ Tôi ngước nhìn em tính xoay mặt sang chỗ khác để né tránh nụ hôn đó nhưng em đã nhanh hơn tôi một bước , em lại xâm chiếm vùng môi của tôi nữa rồi. Lần này khác , tôi thấy nó khác , khác nhiều lắm. Người tôi không còn xa lạ với cảm giác lạ lẫm kia , nó tiếp thu nhanh lắm , theo lời mách bảo của trái tim , nó bảo rằng tôi hãy vòng tay qua ôm lấy em và tôi đã làm theo lời nó. Rồi thuận theo tự nhiến , đôi môi chúng tôi quấn vào nhau , bên trong , hai chiếc lưỡi ấm cứ cuộn vào nhau như một cuộc đấu vật. Tôi vui quá , tôi biết cảm giác yêu là gì rôi. Nó lạ nhĩ ? Em biết , tôi biết , cả hai đứa cùng biết. Và bạn , bạn biết không ? Tôi với em đã đến với nhau theo sợi chỉ hồng của ông Nguyệt rồi đó. ................................. “ Hôm nay đi coi ca nhạc vui ha chị Đào ? Mấy ca sĩ đó hát hay mà mặc đồ lại đẹp nữa. Hihi “ “ Ừm , vui thiệt. Sắp tới nhà em rồi , em vào nhà đi “ “ Em vào nhà đó , chị không buồn hả ? “ – em lay tay tôi , cứ dung dăng như con nít làm tôi bật cười. “ Được rồi , chị buồn , buồn còn hơn lúc em đi lấy chồng nữa “ – tôi đùa. “ Ý , thôi. Nói gì tầm bậy hà. Em không có lấy chồng đâu , em cũng không cho Đào lấy chồng nữa. Hai đứa mình , không có ai được lấy chồng hết. Nói xui đi rồi thành thật , em chết cho Đào coi “ – em giận dỗi , bỏ tay tôi ra , khoanh tay rồi quay lưng lại với tôi.
  6. Biết mình làm em giận , tôi dỗ ngọt em ngay. “ Thôi mà , Đào xin lỗi. Đào thề , Đào không bao giờ đi lấy chồng đâu. Đào ghét mặc đồ cưới lắm. Đào mà cưới , chỉ cưới em. Chịu không ? Quay qua nhìn mặt người ta cái coi “ Hình như có tác dụng , em cười thầm quay lại nhìn tôi. “ Đào thề rồi nha , có trăng trên cao làm chứng đó. Nghoéo tay đi . Em không tin “ “ Ừ thề. Mà Đào không ngoéo đâu , trò con nít. Đào muốn cái khác kìa “ “ Muốn gì ? “ “ Lại đây Đào nói cho nghe “ Em lại gần , tôi hôn ngay lên cái má hồng hồng của em . Em thẹn thùng , giả bộ lấy tay chùi chùi bên má rồi nói trách. “ Kì ghê , lỡ người ta thấy thì sao. Tía em đang trong buồng đó. Bữa nay Đào gan nha “ “ Có sao , giờ tối mịt. Ai mà ở không đi rình. Thôi em vô nhà đi. Mai có gì mình gặp “ “ Ừm , Đào về đi “ Em vừa vô nhà vừa ngoảnh đầu lại tiếc nuối nhìn tôi , em vẫy tay tôi vài cái rồi tôi quay đi. Hôm nay là thứ bảy , tôi hẹn em đi chơi , không biết sao bữa nay tôi được em tặng nguyên một tràng cười , nhìn em cười mà lòng tôi sướng rơn. Tôi với em có được coi là hẹn hò không ? Mà hẹn dì lại chả dám thể hiện tình cảm nơi chốn đông người ? Chỉ có nắm tay thôi mà tôi cũng chả dám , lâu lâu , nhớ quá , mặc dù em
  7. đang bên cạnh nhưng tôi vẫn nhớ , nhớ hơi ấm của em , tôi nắm vội tay em vài giây rồi buông ngay , tại sợ , sợ người ta nhìn thấy đó. Người ta thấy , người ta khinh em , khinh cả tôi , mà người ta khinh rồi , người ta sẽ nói , nói thì làm em buồn. Mà em buồn rồi thì tôi làm sao vui được ? Tôi thấy vậy thì nhiều lúc cũng nản , trong mấy tháng đầu quen nhau , tôi có khuyên em nên dừng mối quan hệ này vì sợ nó sẽ tổn thương em nhưng em vẫn khăn khăn không đồng ý. Em nũng nịu , em khóc ướt nhòe cả mắt mà năn nỉ tôi , tôi lại mũi lòng cho qua. Cứ thế , ngày qua ngày , tình cảm cứ chồng chất đầy lên nhau rồi riết hình thành một thói quen rất dễ thương, thói quen là ngày nào cũng phải yêu em hết. Yêu nhiều , con tim tôi kẹt cứng với tình yêu tôi dành cho em. Nó đầy tim , rồi theo các hồng cầu chảy đều trong cơ thể giúp tôi sống qua từng ngày. Để bây giờ , tôi phát hiện , nếu thiếu em , tôi sẽ chết. ................................ Căn nhà gỗ mái lá xẹo xiêng của nhà tôi giờ rung lên bởi những tiếng vỡ của đồ đạc , ai trong xóm cũng bu quanh để chứng kiến cuộc cãi vả của nhà tôi . Họ nhìn , họ nói , họ chỉ trỏ ,đàm tiếu. “ Mày quỳ xuống cho tao , đồ con bất hiếu “ Tía tôi nổi giận đùng đùng , tay cầm cái cán chổi mà đập tới tấp vào người tôi. Tôi gồng mình gánh chịu những trận đòn đau đớn , nước mắt tôi chãy nhễ nhại như trút nước. “ Ông thôi đi , ông đánh nó vậy , nó chết rồi sao ? “ – má tôi can ngăn , đứng che chắn cho tôi , tôi thấy má tôi khóc càng làm tôi khóc thêm. “ Tía má đừng bắt con lấy chồng , con không lấy đâu. Con sẽ đi làm , kiếm tiền về lo cho tía má. Tía với má thương con thì đừng ép duyên con. Con không muốn xa tía má , xa quê đâu “
  8. Tôi khóc tức tưởi mà oằn mình vì những cú roi dán vào người. Tía vẫn một giận hai đánh , tía đánh không ngừng mặc cho má tôi đứng can la , tía đánh hồi tía khóc , ngồi xụp xuống ghế đôi diện bàn thờ. Tía nhìn tôi , tay tía chùi chùi lên khóe mắt. “ Tía nuôi mày đâu mong ngày mày trả ơn. Tía lo cho thân gái dặm trường , phải ra đời mưu sinh , nay có mối tốt gán cho mày. Mày không chịu là sao ? Gái lớn gả chồng , có gì sai ? Giờ mày đòi sống chết , không nghe lời tía. Mày giống ai mà lì lợm thế ? “ Tôi khoanh hai tay , ngước nhìn tía , tôi thiết tha cầu xin tía trong tiếng nấc. “ Con xin tía , con đội tía , đừng gả con xa. Con không muốn lấy chồng sớm đâu . Có chết con cũng không lấy , con xin lỗi tía má “ Khi biết tôi vẫn ương ngạnh không ân thuận cuộc ép duyên này , tía giận tím mặt rồi lên cơn đau tim . Mẹ tôi quýnh quáng đỡ lấy tía rồi mấy bà hàng xóm nhiều chuyện nãy giờ cũng can thiệp. “ Mày ưng đại cho xong. Tía mày mà có gì , mày ăn chay cả đời nghen con “ Đến nước này rồi , tôi không thể nào đi ngược lại với chữ hiếu của ông bà ta thời xưa nữa , tôi xuôi theo dòng đời lận đận của kiếp làm dâu , xuôi theo cái đạo hiếu với cha mẹ , tôi đi lấy chồng. Tôi gật đầu đồng ý trong khi dòng nước mắt cứ lênh láng , tôi và má dìu tía lên trạm xá. Vừa ra khỏi thềm cửa , tôi thấy Liên. Em đứng trân người nhìn tôi , mắt em đỏ ngầu , em vội lau hai hàng nước mắt rồi chạy vọt đi , không thèm nói với tôi nửa lời. Tôi ngậm ngùi nhìn em bỏ đi , tim tôi đau điếng , nó đang chảy máu , chảy những giọt máu vô hình mà chỉ tôi mới cảm nhận được là nó đang chảy. Máu chảy , máu chảy ra ngoài. Tình yêu của tôi dành cho em cũng rời tim theo những đợt máu ấy. Người không máu , sao người sống ?
  9. Chị không em , chị sống làm sao ? Em biết , tôi biết. Và bạn , bạn biết không ? Nguyệt Lão đã không se trọn cho tôi sợi chỉ tơ hồng . Tôi lấy chồng rồi , em sống tốt nha em. ........................... Ngày vu quy , tôi mặc trên người chiếc áo dài đỏ thêu hoa chấm gót , đầu đội khăn đóng , điểm tô trên người là vài thứ trang sức linh tinh. Nhìn mặt tôi trong gương , nét kiều diễm của lứa tuổi hai mươi xuân sắc khiến tôi tiếc nuối khi sắp phải lấy chồng xa xứ , xa mọi người , xa cả người em gái tôi thương yêu. “ Con gái , ra đi con . Xe tới rồi “ – tiếng mẹ giục tôi. Tôi vội vàng ra khỏi buồng , nước mắt tôi khẽ rơi , nhưng tôi lập tức lau nó ngay vì sợ tía má thấy sẽ buồn , rôi lại khóc vì xa tôi , thế thì tôi xót lắm. Ra khỏi cửa nhà , tôi thấy mọi người đang vui vẻ chúc phúc cho tôi , miệng họ nở nụ cười hân hoan. Trước nhà tôi được trang hoàng cũng khá đẹp vì chồng tương lai của tôi nghe nói là khá giàu. Tôi ôm tía má lần cuối rồi chào tạm biệt mọi người lên xe. Tôi có ngoai ngoái nhìn lại , cố tìm hình ảnh em , biết đâu được em đang lén nhìn tôi theo người. Tìm hoài mà chả thấy , ánh mắt tôi moi móc mọi chỗ trong khả năng tầm nhìn của mình mà vẫn mịch mù , không thấy em. Thôi rồi , em hận tôi cả đời này. Tôi lắc đầu chán nản bỏ lên xe hoa mà lòng đầy nước. Vòng xe lăn bánh , tôi và chồng mình đi được nửa đường gần ra tới đầu đường thì tôi cảm giác được em đang ở phía sau , tôi ngoảnh đầu nhìn thêm lần nữa. Và đúng , em đang chạy đuổi theo tôi.
  10. Em chạy trên đôi chân trần của em , vẻ mặt em hối hã , miệng em hớt ha hớt hãi kêu gì đó mà sao giống tên tôi. Tôi cố cầm lòng không nhìn em nữa , rôi chưa được vài giấy , tôi lại xoay xuống nhìn em. Em ngã mất rồi , đầu gối em đầy máu , tôi thấy em đau đớn rồi tôi cũng như em , nhanh chóng hứng chịu cơn đau đớn không tên đó. Tôi bung cửa , chạy đến bên em , tôi chạy nhanh đến rớt cả khăn đội đầu. “ Em có sao không ? Sao lại chạy ra đây làm gì mà để té như vầy “ – tôi lo lắng hỏi han em. “ Chị , chị nỡ bỏ em lấy chồng thật sao ? “ Em rưng rưng nhìn tôi làm tôi thấy mình như một kẻ tội đồ sa chân lầm lỡ. Tôi cúi xuống , khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của em lên . “ Chị xin lỗi . Chị xin lỗi , Liên về nhà đi “ Em vẫn đau đớn ngã vật ra đó , tôi cố dìu em đứng lên. “ Được rồi , chị lên xe đi. Em về đây. Em không cần chị nữa. Chị đi đi , đi đi và hãy mang theo những lời thề thốt của chị sang bên đó . Bây giờ thì bỏ tay ra “ Em giận dữ hất tay tôi ra , em khập khiễng những bước chân thật ngắn , vẻ mặt lộ rõ sự đau rát của vết thương ngay đầu gối. Trong phút chốc tôi tính bỏ chồng mà đến với em , cùng em vượt qua những thử thách chông gai rồi lại bị cái chữ hiếu đè nặng trên vai nên đành thôi mà nhìn em bước đi. Lòng tôi ngâng lên những câu hò buồn , những câu hò ly biệt. Tôi muốn ôm lấy em lắm chứ , muốn dìu dắt em những lúc em vấp ngã , muốn bên cạnh vỗ về em nhưng sao khó quá. Tôi đã là gái có chồng thì làm sao vẽ ra một tương lai tươi đẹp cho em đây ?
  11. Tôi nuốt ngược nước mắt vào trong rồi cắn răng quay lên xe và lần này tôi đã không mềm yếu ngoảnh đầu nhìn lại nữa. Tôi sợ mình sẽ lại mũi lòng , nao núng trước em mà từ bỏ cái gọi là “ hạnh phúc về sau “ của cha mẹ sắp đặt. Tôi sợ nhiều lắm , để yêu em , tôi đã bắt đầu sợ mọi thứ trên cái cõi đời này. Con đường phía trước dài thênh thang Tương lai xám xịt , đang chờ đón Ngày không em , ngày qua thật buồn tẻ Biết đâu được một ngày ta gặp lại nhau ... ...................... Hãng hàng không VietNamAirline. Ba mươi năm tha hương , ba mươi năm sống bên đất người , ba mươi năm không thấy ánh mặt trời của đời tôi. Lần đầu tiên tôi trở về cái với vòng tay ôm ấp của một vùng sông nước hiền hòa nơi mẹ đẻ sau cái ngày vu quy tuổi hai mươi. Đã lâu quá rồi tôi chưa về thăm mộ tía má. Tía má mất rồi mà tôi không một lần về coi sóc nhà cửa. Mặc miệng đời **** rủa tôi là người con gái quên nòi , quên giống , quên cả mẹ cha. Họ chì triết , nặng nhẹ mà buông lời trách móc. Nhưng tôi vẫn mặc kệ , tôi vẫn tròn chữ hiếu đó thôi , nếu không tôi đã vội vàng bỏ chồng con bên này mà về với tía má , về với em. Thà cười với đời tuy lòng mình đang khóc , còn hơn để đời cười mình chỉ vì hai chữ “ dị nhân “ Xách hành lí nặng nề , tôi nhanh chân ra bãi nơi chiếc xe hơi bóng lưỡng đang đợi tôi. Lên xe mà đầu tôi vẫn còn rối bời với những kí ức xưa. Nỗi khắc khoải mong em chưa hề vơi bớt trong tôi một tí nào. Nghĩ về mình sao vô tâm quá , đến đó biết bao nhiêu năm rồi mà chẳng một lần thư từ cho em. Nhưng tôi biết viết gì đây ? Em có hồi thư cho tôi ? Hay khi tôi hồi hộp đợi hồi âm thì em lại viết đầy lên trang giấy
  12. trắng những câu căm hận. Nghĩ rồi thôi , không muốn viết để tránh đau lòng và cũng không muốn em ôm mộng. Xót xa cứ nối tiếp xót xa. Bây giờ tôi về đây với cái thân hình khá đầy đặn , cái đẹp hồn nhiên , vô tư ngày nào giờ thay thế bằng những nếp nhăn trên mí mắt. Gần cả một đời người rồi chứ có ít ỏi gì , từ lúc chồng qua đời vị cơn bạo bệnh , tôi sống trọn với cái gia tài kết xù chồng để lại cùng đứa con trai đã qua tuổi cập kê lấy vợ. Nó bận nên không về , chỉ tôi là về thôi. Tôi về vì chiều nay tôi sẽ góp mặt trong buổi lễ khai trường. Đó là ngôi trường tiểu học dưới quê tôi mới góp tiền ủng hộ xây hồi hai năm trước giờ đã được hoàn thành. Tôi là khách mời danh dự của trường , vì số tiền tôi ủng hộ chiếm gần hết tổng kinh phí xây dựng. Tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng , lòng cứ như lửa đốt. Tôi có nhiều câu hỏi lắm. Nào những người dưới đó còn ai nhớ tên tôi ? Liệu có còn những hình ảnh thân thương , mộc mạc nơi xóm quê tôi ở ? Rôi có ai gọi tên khi bắt gặp tôi không ? Ôi ! Tôi thèm những thứ đó , tôi khát khao và đợi chờ nó lâu rồi. Và trên hết những thứ khát khao giản dị đó , tôi cao cấp hơn một chút. Tôi thèm được nhìn thấy em , người em gái nhỏ bé hát hò ngày nào. Nhắm mắt rồi thiếp đi , tôi mong sao tôi có thể trở về quê với thời gian sớm nhất. Vài tiếng đồng hồ trôi qua ... “ Thưa bà chủ , tới quê rồi ạ “ Nghe tiếng gọi , tôi thức giấc , bấm nút cho cánh cửa xe hơi kéo xuống. Cảnh vật nơi đây vẫn vậy , vẫn như xưa , thân quen , gần gũi và đậm tình. Tôi mở toang cánh cửa xe rồi bảo tài xế xách hành lí mình mang vào nhà. Nhà tôi giờ rộng rãi và khang trang lắm. Nó không còn nghiêng nghiêng , quẹo
  13. quẹo dưới những trận bão lớn. Tôi lấy chồng giàu sang , tôi có tiền , tôi đem đổi tình yêu đầu đời của mình để giành lấy sự sung túc , ấm no cho gia đình. Nhà cửa tôi tươm tất , sạch sẽ , thoáng mát và đặc biệt rất chắc chắn bởi nó được xây dựng bằng những viên gạch to , những bao xi măng chất lượng và những hàng thép kiên cố chống lũ , chống bão. Bước vào nhà , tôi lấy vài nén nhang thắp lên bàn thờ tía má rồi ra sau nhà rửa mặt tỉnh táo cho chuyến đi dài nửa vòng trái đất của mình. Tôi dạo quanh nhà , nhà tôi giờ trồng nhiều cây trong vườn lắm , toàn những cây tôi thích hồi đó. Gần nhà tôi còn có mé sông nhỏ uốn lượn quanh nhà. Trên mặt sông phẵng lì là những đám lục bình trôi lưng lửng , nó nhẹ nhàng , chậm rãi không đua chen , xô bồ như cái xã hội phức tạp nơi chốn thành đô. Nhìn lục bình trôi dạt , tôi lại nhớ tới em. Nhớ tới buổi đầu em tỏ tình , nhớ những lúc hai đứa lén trốn nhà đi chơi. Hòoooo... ơi.... Lại tiếng hò mũi mẫn của những cô lái đò , tiếng hò mát rượi lòng người. Sao tôi nhớ em quá thế này ? Mọi hình ảnh cứ chen nhau lặp lại như nhắc nhở tôi một thời yêu em. Tự cười để xua tan nỗi nhớ , tôi vào nhà để nằm nghỉ. Chiều nay , tôi phải có mặt với “ đứa con thứ hai “ của tôi. .............................. “ Xin giới thiệu , đây là bà Nguyễn Thị Tuyết Đào. Bà là Việt Kiều Mỹ , cũng là người đã góp công lớn nhất để xây nên ngôi trường này . Xin mọi người cho một tràng pháo tay “ Tiếng vỗ tay náo nhiệt , mọi con mắt hướng dồn về phía tôi để nghe lời phát biểu. Tôi tự tin nói trước hàng trăm con mắt đang thán phục nhìn tôi.
  14. “ Tôi là một người sống xa quê đã lâu , do xa quê từ trẻ nên chưa góp công làm được gì cho quê hương của mình. Nay với phần sức nhỏ , tôi gửi hết vào mái trường này. Chỉ mong sao , mấy trẻ nhỏ quê mình được đến trường để tiếp tục ước mơ của tụi nó. Chứ bây giờ mà bỏ học thì tương lai sau này ảm đạm lắm . Các vị thấy đúng không ạ ? “ Kết thúc những lời nói ngắn ngủi của tôi là những nụ cười rạng rỡ của những em trẻ sắp vào học dưới mái trường tình thương này. Tôi bước xuống bục rồi chợt bắt gặp một hình ảnh quen thuộc ban xưa. “ Ngọc Liên ... “ Tôi cố đuổi theo với cái tuổi đời năm mươi của mình , tuy không còn sung sức như thời trẻ , nhưng vẫn đủ tốc độ để đuổi kip mặt trời của tôi. Người con gái ấy dừng ở hành lanh rồi xoay sang hỏi tôi khiến tôi bất ngờ. “ Dạ , nãy giờ cháu thấy cô đi theo cháu. Cô cần gì à ? “ Giọng nói lảnh lót vang lên làm tôi bừng tỉnh. Thì ra chỉ là người giống người nhưng sao có ai trên đời lại giống đến 90 % như vậy. Giọng nói này , mái tóc đen dài óng , cái miệng nhỏ khá xinh , và giống mọi thứ cứ như là song sinh vậy. “ À , cô thấy cháu rất giống một người quen của cô hồi xưa. Sao mà cháu giống quá. Cháu có thể trò chuyện với cô một chút không ? “ “ Được chứ , cháu là giáo viên trên thành phố mới chuyển về đây dạy. Mẹ cháu quê ở đây nên muốn cháu chuyển xuống dạy cho mấy em ở quê mình . Cháu tên Đào “ “ Cháu tên Đào thật sao ? Ai đã đặt cho cháu . Cháu nói ta nghe được không ? Vì biết đâu người quen của ta cháu đã gặp qua “ – tôi mừng quýnh khi nghe đến cái tên của con bé ây , biết đâu và biết đâu được...
  15. “ Mẹ cháu đặt . Bạn của cô tên gì ? “ – con bé cũng lịch sự trả lời. “ Bạn cô tên Liên , Ngọc Liên. Cháu có quen người đó ? “ “ Thật không ? Đó là tên mẹ cháu . Cô biết mẹ cháu sao ? “ “ Bây giờ mẹ cháu ở đâu , hãy dẫn ta đến gặp nhanh lên “ – tôi gấp gáp , cuối cùng ước mong cao sang của tôi cũng thành hiện thực. “ Mẹ cháu đang trong bệnh viện , để cháu dẫn cô tới đó “ Rồi tôi với nó nhanh chóng lấy xe đến bệnh viện. Trên đường đi , nó kể cho tôi về Liên trong mấy năm qua. Thì ra , từ ngay tôi theo chồng , em buồn tủi cũng theo ý cha mẹ mà làm đám với anh kế nhà. Nhưng sống không được bao lâu , chồng Liên do nhậu xỉn nên ngã xuống bờ sống trôi mất tích. Từ đó , Liên ở vậy nuôi đứa con gái. Nay cô bệnh ung thư , đang trong thời kì hấp hối nên được chuyển vô bệnh viện săn sóc. Tôi nghe con bé kể mà nước mắt trào tuôn cứ như ngày tôi mới theo chồng. Tôi đau lòng lắm , số phận của em cũng không khá hơn tôi là mấy , cả hai cũng góa chồng nuôi con lớn. Thật là ông trời trớ trêu mà. Cuối cùng cũng đến nơi , con gái Liên đưa tôi đến phòng bệnh Liên đang nằm. Tôi ngập ngừng hồi lâu chẳng dám vào , chỉ nép bên mép cửa nhìn vào. Em giờ tiều tụy , nằm thoi thóp trên giường bệnh. Hình ảnh em bây giờ cứ như những thớ dao khứa sâu vào tim tôi làm chúng đau ê ẩm. Tôi thấy mình thật tồi tệ khi đã không thể giữ lời hứa của mình khi xưa , tôi thề thốt đủ điều với em rồi lại lặng thầm bước chân lên xe hoa bỏ em nơi xứ quê nghèo heo hút. Cảm giác xấu hổ khiến tôi không còn dám đối diện em nữa. “ Cô vào đi , đây là mẹ cháu. Có phải người cô cần tìm không ? “ – con bé gọi khi thấy tôi cứ đứng lấp ló ngoài cửa không chịu vào.
  16. Nghe nói gọi , tôi lấy cho mình chút dũng khí còn sót lại để đối diện em. Tôi chầm chậm bước vào rồi khi biết đó thật sự là người em gái quê năm nào , tôi nhào tới , ôm chầm lấy em. Em yếu ớt , đẩy nhẹ tôi rồi nói với con mình. “ Ai vậy con ? Mẹ không quen người này “ Tiếng em nói quên tôi làm tôi nghẹn ngào , cay đắng. Em quên tôi thật hay em đang giả vờ ? Phải chăng đây là chỉ lời em giận dỗi lúc xưa để được nghe tôi dỗ dành ? “ Là chị , là chị Đào đây mà ? “ – tôi nức nở. “ Chị Đào đấy à ? .. Chị về đấy phải khô..ng ? – giọng em run run , ngờ ngợ giữa hai miền mong manh thực và mơ khiến tôi vỡ òa trong sung sướng , em không quên tôi , chỉ là em lẩn trong một phút nhất thời thôi mà , đúng là cái bệnh của người già. “ Ừm , chị về rồi đây .. “ ............................ Đời người phải khóc bao nhiêu mới có thể cạn lệ ? Đời người phải chảy bao nhiệu lệ mới thôi không đau lòng nữa ? Chẳng có ai nhìn thấy được vẻ tiều tụy nơi đuôi mắt tôi Lời thề khi ấy thật hoàn mỹ , khiến nỗi tương tư hóa thành tro bụi ... ------ May 31 , 2012
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1