intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chị sẽ không xin lỗi em

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

59
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tặng T.Sau nhiều năm lặng im và nhiều giờ xình xịch băng biên giới, rốt cuộc Hoài cũng đứng trước mặt họ. Hoài hỏi người phụ nữ Đức bằng tiếng... Anh: Bà muốn tôi gọi bà là gì? Đứa con trai thì thầm với mẹ, sau đó nói với Hoài bằng tiếng... Việt: Mẹ tôi hỏi chị muốn kêu bà bằng gì?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chị sẽ không xin lỗi em

  1. Chị sẽ không xin lỗi em Tặng T.Sau nhiều năm lặng im và nhiều giờ xình xịch băng biên giới, rốt cuộc Hoài cũng đứng trước mặt họ. Hoài hỏi người phụ nữ Đức bằng tiếng... Anh: Bà muốn tôi gọi bà là gì? Đứa con trai thì thầm với mẹ, sau đó nói với Hoài bằng tiếng... Việt: Mẹ tôi hỏi chị muốn kêu bà bằng gì? Hoài buột miệng tiếng... Đức: Mutter. Người phụ nữ da trắng lao tới ôm siết cô gái Việt, khóc nấc. Đứa con trai bỏ đi, lạnh lùng. Phải hai ngày sau, khi Hoài sắp quay lại Pháp để tiếp tục khóa học, đứa con trai mười chín tuổi mới nhếch môi với người có chung nửa dòng máu. Nó vẫn giận. Phải ba tháng sau, khi đã trở về Việt Nam, Hoài mới viết (được) cho nó. Em,
  2. Suốt hai ngày chị đã gọi mẹ em bằng mẹ, và mẹ em đã gọi chị bằng con. Mẹ em đã nấu cho chị những món ăn Việt Nam mà chắc hẳn bà đã từng cố gắng làm vừa ý, chứ không (thể) vừa miệng ba của chúng ta. Chị thấy vui, ấm áp, mặc em cố ý dằn hắt. Em có lý để vẫn giận chị. Và chị cũng có lý để không (muốn) xin lỗi em. Em mười chín, chị ba mươi. Ở vào tuổi em, chị đã trải qua cảm giác trời đất sụp đổ khi mẹ chị phát hiện ba chúng ta có quan hệ ngoài phu thê ở một nơi xa lắc. Mẹ chị khóc than, mẹ chị héo hắt, mẹ chị đột quỵ khi biết quan hệ kia đã kịp cho ra một hình hài. Ba chúng ta đã chắp tay xin mẹ chị tha thứ, thề tuyệt giao với mẹ em - ả tình nhân theo ba, không đèo vọng trách nhiệm của nhân tình. Ba chúng ta cứ đinh ninh vài chấm phá lý lịch và lời hứa tuyệt giao sẽ làm mẹ chị an thỏa. Ba chúng ta đã rất lầm khi nghĩ tâm người phụ nữ có thể an khi biết đâu đó có đứa con mất cha, mà căn nguyên tuyệt tích là mình. Chỉ có chị mới hiểu nỗi đau của mẹ chị, nỗi ray rứt tội đồ... Nước mắt của mẹ chị khiến chị căm ghét mẹ em, căm ghét đứa con trai mắt sâu, mũi cao đã làm cho cái gia đình vững chãi của chị bỗng nứt ra từng mảnh: mảnh mẹ ủ ê, mảnh cha sầu muộn, mảnh con xáo xác... Chị biết em cũng oán ghét mẹ chị - kẻ theo em đắc thắng, kẻ đang tâm cắt đứt tình phụ tử của em. Không, mẹ chị không hân hoan, mẹ chị chết mòn trong chiến thắng (tưởng như là)... Ba chúng ta ít biết điều đó. Chị quá biết điều đó, nên chị căm thù mẹ con em. Cứ vậy chúng ta oán hận nhau. Hoài phân vân, không biết có nên kể với em trai đoạn người chồng, trước phút vợ ra đi đã (yếu đuối) khăng khăng câu hứa đoạn tuyệt. Đoạn vũng buồn rốt cuộc cũng được san lấp khi Hoài đám cưới. Đoạn không lâu sau ngày vô bệnh viện thăm cháu sơ sinh, người cha dè dặt viết mail cho con gái: Ba buồn, muốn đi chơi vài
  3. tháng cho khuây khỏa. Đoạn trong viên mãn, đứa con bỗng bất ngờ bao dung. Hoan hô, ba đi đi, cho vui. Đứa con gái đã nói với người cha như vậy. Nhẹ nhàng. Em, Vậy rồi ba chúng ta lên đường. Vậy rồi, qua bà con chị biết ba chúng ta dẫn em đi thưa dòng họ dài theo đất nước... Qua bà con, chị biết ai cũng dang tay đón em, dù thắm thiết hay ngập ngừng... Em có biết vì sao ba dẫn em đi từ Bắc vô Nam chứ không phải lộ trình ngược lại không? Ba biết chị sắt đá, ba nghĩ những con sóng thông tin thắm thiết kia sẽ từng chút từng chút xô lòng chị. Nhưng tâm kế của ba đã không thành công. Chị biết em không bao giờ quên buổi sáng em theo ba bước vô căn nhà của chúng ta ở Sài Gòn. Không bao giờ quên thốt nhiên bị một ả lao tới, giật phăng nén hương trên tay em khi em đang nghe ba hướng dẫn cách khấn thưa ông bà nội. Càng không thể quên kẻ đã hét vô mặt em cụm từ mới tra và học thuộc trên Google: Geh weg! Ich hasse dich! Cút đi! Tao ghét mày! Geh weg! Ich hasse dich! Cút đi! Tao ghét mày! Mười sáu tuổi, em giương mắt trân trối. Mười sáu tuổi, em uất ức bỏ đi, bỏ câu hẹn ở chơi dăm bữa với người thân. Hai chị em sòng sọc ngó nhau, mắt ai cũng ngập nước. Hoài ngưng tay, nghe mằn mặn lăn xuống môi. Hoài ngưng tay, da diết câu chuyện giữa đứa con trong giá thú với tình nhân của cha trong những ngày ở Đức. Câu chuyện của người đàn ông mang bạo bệnh, và quyết định làm chuyến đi sau cuối của cuộc đời... Em,
  4. Ba chúng ta mất đã bốn năm. Con trai chị đã ba tuổi. Mỗi khi nhìn cháu lũn đũn ôm cha nó, chị bỗng nhớ thằng bé mắt sâu đứng bên người phụ nữ da trắng trong bức ảnh chị đích thân châm lửa đốt. Nhiều đêm chị bị nỗi nhớ đó truy bức. Nhiều đêm chị tự hỏi thằng bé mắt sâu đã sống thế nào trong những năm tuổi thơ... Hoài tin có định mệnh khi quảng cáo của một chương trình tu nghiệp ngắn ở Pháp bỗng nhiên được ai đó nhét vô sân. Chương trình không đặc sắc, không rẻ, nhưng một lực hút đã lôi Hoài sang phía châu Âu. Và một lực hút tiếp theo đã lôi Hoài lên xe lửa, đi tới cái địa chỉ trong cuốn sổ tay của cha mình. Em, Vì những khổ đau của mẹ chị, chị sẽ không bao giờ xin lỗi em, nhưng chị muốn em hiểu rằng khi chị đã quyết định gọi kẻ chị căm ghét là mẹ, và kẻ đó đã gọi chị là con, thì giữa chúng ta đã có một đoàn viên thắt buộc. Chị cũng muốn em trở lại Sài Gòn, trở lại cái địa chỉ em từng tới; để chị sẽ là người, thay ba, đặt nén hương vào tay em trước bàn thờ nội. Em sẽ hỏi vì sao chị quyết định gọi mẹ em là mẹ? Chị không biết. Có thể tại đôi mắt cam phận, dịu dàng của mẹ em... Có thể tại Việt Nam có câu hát Mồ côi tội lắm ai ơi... Chị không biết. Mà Hoài không biết thật. Chỉ thấy khi đó mình buột miệng. Chỉ thấy bây giờ chữ đang nhòe...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2