YOMEDIA
ADSENSE
Chiếc áo “độc cúc” và ổ bánh mỳ đêm
41
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Những âm thanh ồn ào và náo nhiệt buổi ban ngày đã thật sự nhường lại khoảng không gian yên tĩnh và lặng im của đêm khuya cùng với những tiếng côn trùng đang kêu rả rích.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Chiếc áo “độc cúc” và ổ bánh mỳ đêm
- Chiếc áo “độc cúc” và ổ bánh mỳ đêm Những âm thanh ồn ào và náo nhiệt buổi ban ngày đã thật sự nhường lại khoảng không gian yên tĩnh và lặng im của đêm khuya cùng với những tiếng côn trùng đang kêu rả rích. Thi thoảng người ta mới được nghe vài tiếng xe máy chợt chạy vụt qua rồi tắt hẳn hay vài tiếng rao lanh lảnh của những người bán hàng đêm. ” Mì ơ …ơ…ơ… “. Tiếng rao của ông già bán bánh mì sao nghe thật rệu rã và lạc lõng giữa bóng đêm dày đặc. Đã đã qua giờ tý rồi sao? Chắc hẳn là như thế rồi và không thể nhầm vào đâu được. Bởi dường như ở khu phố này đã quen với tiếng rao hàng của ông rồi thì phải. Cứ mỗi lần nghe thấy tiếng ông rao hàng hoặc gọi ông lại để mua vài ổ bánh mì nóng hằng đêm thì cũng là lúc đồng hồ vừa điểm xong hai tiếng. Có người còn quả quyết rằng : “Lịch bán của ông ấy ai mà không
- biết : đêm ba dạo, tháng ba mươi ngày ngoại trừ những ngày ông ấy đau ốm”. Thế nhưng, dù đã khá quen tiếng rao của ông như vậy nhưng cũng có nhiều người vẫn cứ hay giật mình và tỉnh giấc. Không biết trong số họ có ai đó đang làu bàu mà làu bàu bực bội: “Trời ạ … giờ này mà còn đi rao với bán cái gì không biết . Làm cho người khác thức giấc. Rõ là … rách việc ” . Dường như chữ “rách việc” đấy lại đến tai người bán bánh mì thì phải nên đã khiến ông phải dừng chiếc xe đạp cọc cạch và cũ kĩ của mình lại rồi đánh hẳn một tiếng hắt xì rõ lớn . “Chà , trời đêm nay lạnh quá nên mọi người mãi say giấc… Ế thật, chả bán được bao cái cả. Không biết ngày mai ra sao đây nữa… “. Chép miệng một cái và ra chiều buồn bã, ông chợt thở dài trầm ngâm của mình. Lạnh. Đêm càng lúc càng lạnh thì phải. Ông khẽ tằng hắng một tiếng như lấy lại tinh thần rồi kéo vội chiếc áo khoác đang mặc bên ngoài. Mân mê cái vạt áo như muốn cài chặt thêm chiếc áo thì bất ngờ ông đã phát hiện ra … Chiếc áo hôm nay chỉ còn đúng mỗi một cái hạt cúc. Trông rõ buồn cười. “Thôi kệ , vậy là đủ ” – ông lại tự nhủ thầm rồi vội vã cưỡi lên chiếc xe bánh mì của mình để may ra còn bán được thêm vài ổ mì nữa trong đêm nay. “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt …”. Vừa đạp xe ông lại vừa ngêu ngao câu hát trong tiếng rao quen thuộc ” Mì ơ….ơ….ơ “. Tiếng ông ấy chợt xa dần… xa dần… rồi tắt hẳn.
- Mọi cái lại trở về như lúc ông chưa hề đến. Chỉ có tiếng gió xì xào ngoài cửa cộng với bài ca muôn thưở của lũ côn trùng nghe rả rích… rả rích. …. ” Trộm ! Trộm ! Trộm ! Bớ người ta ! Có trộm ” Tiếng ai đó chợt kêu lên thất thanh như xé rách cả màn đêm yên tĩnh đã làm cho cả khu phố lại một lần nữa tỉnh giấc. Tiếng mở cửa loảng xoảng. Tiếng bước chân người chạy huỳnh huỵch. Tất cả những âm thanh náo loạn như đồng loạt nối tiếp nhau trong ánh đèn sáng choang vừa mới được bật từ các dãy nhà trong phố. Tiếng í ới gọi nhau nghe ồn ào và náo động . Có tiếng ai đó chợt chửi đổng nghe rõ to. Tiếp đến người ta lại nghe giọng của một người trẻ tuổi : “Thằng đấy còn may. Hôm sau mà léng phén đến đây ông giã cho nhừ xương.” Tiếng của các bà thì ra chiều nhẹ nhàng hơn : “May thật. Không ai bị mất gì là tốt rồi” Những tiếng kéo cửa và làu bàu của mọi người lần lượt… lần lượt nhỏ dần rồi tắt hẳn. Không gian lại trở về lúc nãy. Yên tĩnh. Lúc này ngồi ở nơi nắp cống có một cái gì đó chợt nhô lên. Một con chuột cống? Ồ không … một bóng người thì phải. Hình như là…. Đúng rồi … Hắn – thằng ăn trộm lúc nãy. Hoá ra nãy giờ hắn nhảy xuống cống núp. Lấm lét chập lâu hắn mới dám lò mò lên khỏi mặt cống.
- Bây giờ thì có thể nhìn hơi rõ hắn : lỏng khỏng, lêu khêu. Nhưng nhìn bộ dạng của hắn trông mới thật là thảm hại. Hình như hắn đang đang bị lạnh lắm thì phải. Người hắn run lẩy bẩy vì bị nước cống hôi thối làm cho ướt sũng. Tiếng răng của hắn cứ đánh vào nhau lạch cạch liên hồi giữa đêm nghe rõ mồn một thế mới tội. Đúng là khổ, ai bảo đi ăn trộm làm gì không biết. May mà còn chưa bị họ bắt được chứ không thì chỉ có ăn đòn nhừ xương là cái chắc. Ừ, mà nghĩ lại mới thấy thương cho hắn. Có bao giờ hắn sinh ra trên cõi đời này đã biết hắn làm cái nghề ” đầu trộm, đuôi cướp ” đâu chứ. Hắn cũng muốn được như người ta: có một việc làm đủ ăn, nhà cửa tử tế, vợ con đề huề… “Đời ấy mà” – hắn chợt nhổ toẹt một bãi nước miếng rồi lục tìm trong túi xem cón điếu thuốc nào không. “Còn đúng một điếu chưa bị ướt nhưng nghe chứng có mùi thum thủm. Kệ. Không sao. Có còn hơn không”. Châm lửa đốt vội điếu thuốc và rít một hơi dài ra chiều sảng khoái . Hắn nhả từng khoanh trong khói thuốc. “Trông cũng hay đấy chứ”. Bất chợt hắn lại liên tưởng đến cuộc đời của hắn cũng giống như cái vòng tròn kia. Một con số không to tướng. Một con số không mà thua tất cả các con số không khác bởi nó được làm bằng khói thuốc. Hư vô quá … Lạc lõng quá… “Đời đen thật. Chết xừ đi là xong. Xong tất cả . Tiếng hắn lại rít lên trong đêm nghe đến rõ từng lời một Hắn lại vừa đi vừa lầm bầm trong miệng câu chửi thề. Đến lúc này thì dường như mấy con chó ở quanh đó đã bắt đầu sủa inh ỏi vì nghe thấy tiếng người cùng với cái mùi thum thủm như chuột cống của hắn.
- “Ê, mày có muốn chết không hả ?”, nói rồi hắn lại vừa lủi thủi bước đi, vừa rít điếu thuốc còn đang cháy dở và nhả những con số không lạc lõng. …. Chợt có tiếng của ông lão bán bánh mì lúc nãy lại vang lên: “Mì ơ…ơ…ơ… Mì ơ…ơ…ơ…” - Anh có mua mì không? – ông chợt dừng xe lại và hỏi hắn. - Không – hắn định chửi thêm câu gì đấy nhưng khi nhìn thấy ông già bán bánh mì lớn tuổi hom hem nên đã vội đổi giọng : - Không đâu ạ. Cháu … cháu không có tiền đâu bác ạ. Hôm nay chả kiếm được gì. Xui quá… Ông già chợt buông tiếng xuýt xoa : - Trời ạ. Sao hôm khuya lạnh ngắt như thế này mà cháu lại để người ướt sũng cả thế này. Lạnh lắm đấy. Lo mà về nhà đi. Trời cũng gần sáng rồi. - Nhà gì ? Cơm còn không có ăn nữa là nhà – hắn chợt buông thõng câu hỏi của mình. Đến lúc này thì dường như ông lão bán bánh mì dường như đã hiểu ra được một phần nào đó câu chuyện của hắn. Ông khẽ cởi chiếc áo khoác “độc cúc” của mình ra vừa bốc vội hai ổ mì đưa cho hắn và nói : - Thay cái áo này vào tạm đi cháu rồi cầm lấy ổ bánh này mà ăn cho ấm người đã cháu. Chuyện đâu còn có đấy. Hắn chợt nhìn sững ông già mà không nói được lời nào. Cổ họng hắn chợt nghe nghẹn cứng cả lại. Hắn thấy cái gì đó cay cay nơi sống mũi của mình. Chưa ai đối xử tốt với hắn như vậy. Người ta chỉ quen nhìn hắn như một kẻ cặn bã, đầu đường xó chợ, cần tránh xa.
- Một phút thoáng trôi qua và rồi như bừng tỉnh , hắn nói: - Dạ thôi. Bác có biết cháu là ai đâu mà lại đi cho nhiều thứ thế. Cháu chỉ xin một ổ mì thôi ạ. - Cứ cầm lấy tất. Cái áo cũ ấy mà, đừng ngại gì cả. Còn ổ mì này cũng là mì ế đấy, không đáng giá mấy đồng đâu. Cháu cứ nhận cả đi. Người nghèo như bác cháu ta giúp được nhau là quý lắm rồi. Nói rồi ông già vừa nói vừa nhanh tay cởi áo thay cho hắn. Giờ đây nhìn hắn mới tội. Hắn như một thằng bé được chăm sóc bởi bàn tay yêu thương của người cha của mình. Hắn chợt ngoan ngoãn và hiền đến lạ. Vừa nhóp nhép nhai bánh mì vừa khoác cái áo “độc cúc” của ông già. - Bác à. Hôm nào cháu sẽ về giặt cái áo này để trả lại cho bác nhé – hắn nói. - Thôi khỏi. Cứ giữ lấy. Để lỡ hôm nào có mưa gió còn có cái để thay – ông già khẽ bảo với hắn. Tiếng nhai mì nhóp nhép của hắn nghe chừng ngon đến lạ. Tiếng trò chuyện râm ran giữa hai người đàn ông cũng dường như xua đi cái lạnh lẽo và cô tịch giữa màn đêm. Cứ thế …cứ thế … Mãi cho đến khi tiếng rao và tiếng ho khù khụ của ông lão và tiếng nghêu ngao của hắn cứ tan dần vào trong bóng đêm. ….. Vậy mà một thời gian sau cũng tại khu phố ấy hằng đêm người ta vẫn được nghe tiếng rao “Mì …ơ…ơ…ơ ” như ngày nào nhưng có một điều khác lạ là tiếng rao đấy lại được luân phiên thay đổi giữa hai chất giọng của hai người đàn ông: Một già và một trẻ.
- Cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi và họ vẫn tiếp tục tồn tại và sống với trong một ngôi nhà nhỏ nơi góc chợ. Ở đó có một mái ấm gia đình của hai cha con người bán bánh mì – những người thật sự nghèo khổ về mặt tiền bạc của ngày hôm qua nhưng lại giàu có về mặt tình cảm trong ngày hôm nay. Họ sẽ mãi mãi không quên về những ngày khốn khó của mình và câu chuyện chiếc áo “độc cúc” cùng ổ bánh mì đêm ngày nào. Bởi nhờ có nó mà họ đã nên duyên phụ tử. Đôi lúc họ chợt nghĩ : Hình như những mảnh đời bất hạnh thường hay đi kiếm tìm nhau?
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn