intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chiến Tranh Và ước Mơ

Chia sẻ: Thanhquy Quy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

57
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Các bạn thân mến, sắp đến 30/04 rồi, nhân chuyên về thăm quê nội thắp nén hương cho ông bà, và hai người chú của mình, cảm xúc và đau thương...mình đã viết câu chuyện này, gửi tới các bạn đọc nhé...có gì góp ý cho mình để câu chuyện này được viết cô đọng hơn nha...cám ơn...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chiến Tranh Và ước Mơ

  1. Chiến Tranh Và ước Mơ
  2. Các bạn thân mến, sắp đến 30/04 rồi, nhân chuyên về thăm quê nội thắp nén hương cho ông bà, và hai người chú của mình, cảm xúc và đau thương...mình đã viết câu chuyện này, gửi tới các bạn đọc nhé...có gì góp ý cho mình để câu chuyện này được viết cô đọng hơn nha...cám ơn... Cuộc chiến tranh chống Đế quốc Mỹ đã để lại trong mỗi chúng ta bao nhiêu nỗi đau thương và mất mát…Thế hệ chúng tôi, thế hệ 7X tuy có đứa được sinh ra trong cuộc chiến tranh này, nhưng lại không được chứng kiến cụ thể sự tàn khốc của nó…kể ra, tôi là người có chút ít may mắn là khi còn nhỏ, vì lý do gia đình, tôi được bố, mẹ gửi về quê nội sống cùng với ông, bà nội…vùng đất quê nội tôi nghèo lắm, đã có người từng ví von rằng ở Việt Nam Tỉnh nghèo nhất là quê nội tôi, còn Huyện nghèo nhất của tỉnh này chính là Huyện mà tôi đã gửi tuổi thơ của mình ở đây…nắng nóng, khô khốc, gió lào, cát trắng và bão táp quanh năm được coi như là đặc sản của vùng quê nghèo này…nói thế, tuy nghèo thật nhưng tình người ở đây thì quá tuyệt vời, họ sống với nhau rất chân thật, tối lửa tắt đèn có nhau… Tôi vẫn nhớ như in...những ngày mặc áo tơi đi chăn bò, cứ mỗi sáng ông nội bế tôi bỏ lên lưng con bò cứ thế mà ra đồng cho bò ăn…kể cũng vui thật, cứ buổi chiều sau khi cho bò ăn no…cả đám cột thừng bò vào mấy gốc cây sim ở bãi tha ma…bắt đầu đốt lửa…rồi thi nhau vặt lông chiến lợi phẩm là mấy con chim quốc
  3. bẫy được cho chúng tự chạy vô đống lửa…năm phút sau lấy ra, thi nhau xé ra ăn…ngon thật! Rồi những đêm hè tháng 8, nằm trên chõng tre, rúc đầu vào nách ông nội nghe ông kể chuyện chiến tranh, tôi lim dim lắng nghe từng lời ông tâm sự…tôi đâu có biết rằng ông, bà nội tôi phải chịu nhiều đau khổ trong cuộc chiến này như thế. Mùa đông năm 1968, giặc Mỹ điên cuồng thả bom xuống vùng đất quê tôi, theo nội tôi là vì chúng cho rằng vùng đất này là điểm dừng chân của bộ đội ta trước khi chuyển tiếp vào chiến trường miền nam; nhiều năm công tác và có thành tích cao trong hội phụ nữ của xã, bà nội tôi được Ủy ban xã thưởng cho một chiếc xe đạp, trong xóm ai cũng trầm trồ khen chiếc xe đẹp, gia đình nội tôi tự hào vì nó, nếu không có chiếc xe này chắc tôi không viết nổi câu chuyện đau lòng này. Chiều mùa đông năm ấy, năm 1968, trời se lạnh, hai ông chú ruột tôi một người là em kế bố tôi và một chú em kế bà cô ruột tôi, đã lén bà nội tôi dắt xe ra sau cánh đồng gần nhà để tập xe…có lẽ vì tuổi thơ các chú quá khổ, thấy chiếc xe đạp là mê mẩn, thế là một chú ngồi trên xe, một chú giữ xe vừa chạy vừa cười đùa và la hét chạy xe rất xa… bà con đi làm đồng đứng xem cảnh hai chú tập xe ai cũng vui, ai ngờ rằng đây là lần cuối mọi người được chứng kiến cảnh vui cười nô đùa của hai người…đang ở nhà vặt rau lang cho heo, nghe tiếng máy bay và tiếng bom nổ, ruột
  4. gan nóng bừng, đứng ngồi không yên, như điềm báo trước, bà tôi bỏ vội nắm rau lang chạy thẳng ra cánh đồng, bỗng dưng bà ngã khụy xuống khi nghe tin có người chạy lại, la lên “O Trân ơi, hai đứa nó đã bị bom Mỹ làm hại rồi”…do bị bất ngờ và quá sốc mà bà ngất đi, khi tỉnh lại bà như người thất thần, nằm lăn lộn trên luống khoai lang…người mẹ của tám đứa con lúc này như kẻ điên dại, thế là hai người con trai của bà đã vĩnh viễn ra đi. Đợt đó nghe nói nhiều người bị bom giết chết, dân quân xã phải lấy cả xe bò ra để chở xác người đem đi chôn, khi đi qua giao thông hào, họ thấy một thanh niên đang cố nhoài lên trên mặt giao thông hào, mặt tím tái, mấy O bế người thanh niên lên ai cũng la lên, trời ơi thằng Hoàn con bà Trân, ới bà con ơi…hai mắt chú tôi nhắm nghiền lại miệng thều thào “Các O nhớ nói với bố, mẹ rằng con không thể sống được nữa....ước mơ học đại học không thực hiện được nữa rồi…các O nhớ nói bố mẹ chăm sóc các anh, em con với nhé…”…lúc này máu từ lồng ngực của chú trào ra nhiều lắm, ướt đẫm cái áo bông, một mảnh bom bi đã xuyên vào ngực chú…còn chú Trịnh, nghe ông nội tôi nghẹn ngào kể trong nước mắt rằng chú đã bị quả bom bi nổ gần cạnh xé nát thân, ông tôi và bà con phải nhặt từng mảnh xác chú để bó chiếu… Người ta nói, không ai có thể giết chết giấc mơ, nhưng chiến tranh tàn khốc quá, nó đã cướp đi giấc mơ của bao nhiêu người trong đó có giấc mơ thật giản dị như của hai người chú của tôi…mỗi lần nhắc đến hai chú là ông bà nội nước mắt dàn
  5. giụa, cái giá họ phải trả cho cuộc chiến tranh này thật là quá đắt, một cuộc chiến tranh phi lý và vô nghĩa, không biết khi sản xuất những quả bom bi người Mỹ có suy nghĩ gì không nhỉ? họ có đặt hoàn cảnh của họ khi phải bị những quả bom như thế này sẽ giết chết chính bản thân họ và gia đình họ không nhỉ?, trong cuộc chiên này, bà tôi đã phải đau quặn lòng thêm hai lần nữa khi nghe tin hai người em ruột của bà cũng ra đi vĩnh viến không lời chăng trối, không nấm mồ khi chiến đấu chống lại kẻ thù của dân tộc…bây giờ ông, bà nội tôi đã trở thành người thiên cổ, họ đã thỏa được ước nguyện khi sống là sau này khi nhắm mắt xuôi tay họ được nằm cạnh hai người con thân yêu của mình.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2