Một ông cũng có tuổi rồi, goá vợ sớm, sống bên cạnh nhà bà béo. Hôm mất điện, bà béo sang xin lửa, lúc cúi người xuống thổi lửa, bà ta lỡ đánh một cái rắm.
AMBIENT/
Chủ đề:
- Chịu
Một ông cũng có tuổi rồi, goá vợ sớm, sống bên cạnh nhà bà béo. Hôm mất
điện, bà béo sang xin lửa, lúc cúi người xuống thổi lửa, bà ta lỡ đánh một cái
rắm. Ông lão tuy yếu nhưng vẫn còn "máu dê" nên bày chuyện bắt đền:
- Chết thật, bà làm thế thì ông thổ công nhà tôi sợ mất cả vía rồi còn gì.
Khôn hồn thì bà phải nằm xuống đây để tôi thu vía lại mới được.
Bà béo nằm xuống cho ông "thu vía" xong một lần. Ông lão mệt quá nằm im
chẳng buồn ngồi dậy. Bà béo nằm bên cạnh, sung sướng vươn tay rồi bất
thình lình lại đánh một chiếc rắm nữa. Ông lão nghe thấy liền rền rĩ trong
mồm:
- Chịu! Chịu! Lần này bà có ỉa ra nhà tôi thì tôi cũng chịu chứ không phải cứ
cố rặn rắm ra đâu.
Chỉ Ba Lần Thôi
Trong giờ học "Giải phẫu sinh lý người", một nữ sinh nọ mất trật tự nhiều
lần. Ông giáo đã nhắc nhở nhưng không được, tức quá bèn quát:
- Này em kia, tôi sẽ đuổi ra khỏi lớp nếu em không trả lời được câu hỏi sau
đây: "Bộ phận nào trong cơ thể người lúc bé nhất và lúc to nhất có thể tích
gấp bẩy lần".
- Cô học trò suy nghĩ rồi đỏ mặt ấp úng không trả lời, chỉ cười "khi... khi"
- Sao không trả lời đi còn cười gì?
- "khi... khi"
-...!!!
- "khi... khi"
- Thôi đủ rồi! Em hãy ra khỏi lớp ngay vì không thuộc bài. Hãy nghe đây:
"Đó là phổi, khi ta hít vào và thở ra thể tích chênh nhau gấp bẩy lần. Còn cái
"khi khi" của cô chỉ có ba lần thôi"!
Chỉ Cần Ném...
Năm 1978, nhiều vùng bị lụt lớn. Anh Ba, anh Chinh [12] và anh Đồng [13]
đáp máy bay trực thăng đi “thăm thú dân tình”.
Thấy dân chúng khốn khổ vì lụt lội, anh Ba động lòng thương, vội ném một
nắm tiền 50 đồng xuống. Nhiều người tranh nhau nhặt tiền, nhưng ai nấy
vẫn buồn thiu. Thấy vậy, anh Chinh bèn nói với anh Ba: “Anh ném tiền lớn
quá, ít người nhặt được, nên dân chúng không vui”. Nói đoạn, anh Chinh
liền ném một nắm tiền 10 đồng. Quả là số người nhặt được tiền có nhiều
hơn, nhưng dân chúng vẫn chẳng vui hơn chút nào. Thấy vậy, anh Đồng bèn
nói: “Để tôi ném tiền 1 đồng xem sao”. Dĩ nhiên, số người nhặt được tiền lại
nhiều hơn, nhưng quái lạ, dân chúng vẫn buồn rũ.
Bối rối, anh Ba hỏi viên phi công:
"Theo cháu, nên ném tiền gì xuống thì dân chúng mới vui?"
Viên phi công thủng thỉnh đáp:
- "Dạ, thưa bác, chỉ cần ném... ba đồng chinh thôi ạ."
Chỉ Có Anh Trọc Hay
Vào Thôi
Một người đàn bà, không có chồng, hay đi cúng cấp ở đền chùa; phải lòng
một ông sư với một anh thầy cúng. Rồi sau chửa, đẻ được một đứa bé con
giai.
Làng bắt vạ, đòi người đàn bà ấy đến tra hỏi, thì người ấy cứ thực mà xưng
rằng trót có đi lại với ông sư và thầy cúng; nhưng mà không biết chửa với
người nào.
Đòi sư và thầy cúng đến hỏi, thì hai người cùng chối, không chịu nhận;
người nọ đổ cho người kia. Làng phải dẫn cả đôi bên lên quan. Quan cũng
không biết phân xử ra thế nào, mới định lưu việc ấy lại, đợi cho lúc đứa bé
lớn lên, biết nói, sẽ đòi xét lại.
Đến khi đứa bé lên sáu tuổi, ăn nói đã sõi. Quan lại đòi cả lên nha hỏi.
Hỏi thằng bé rằng:
- Mẹ mầy khai: trước có đi lại với tên thầy tu và tên thầy cúng này, rồi chửa,
đẻ ra mày. Hỏi hai tên ấy thì hai tên ấy không chịu nhận, cứ đỗ lẫn cho nhau.
Vậy mầy có biết đứa nào là cha mầy, thì mầy cứ nói, không việc gì mà sợ.
Đứa bé thưa rằng:
- - Bẩm Quan Lớn, con không biết người nào là cha con. Nhưng mà lúc con
còn ở trong bụng mẹ con, thì con chỉ thấy có người trọc đầu hay vào thôi..