intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chưa kịp bình minh

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

56
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tám mập ở trần, đeo súng săn, chạy Honda dame cổ lổ, rồ ga lớn vượt qua suối cầu sập. Anh có tiếng là sát thủ đông vật hoang dã của vùng đất cao su mới lớn. Ngày xưa là rừng già, mới đáng gọi hoang dã,còn nai, mển, heo rừng..., bây giờ sau hơn một phần tư thế kỷ hết chiến tranh, chỉ còn chồn, thỏ, sóc, nhím… Con nhím cũng chưa hẳn hoang dã, có thể bị sút chuồng từ nhà một đại gia trang trại nào đó. Phương đi xe đạp có ý đón Tám mập theo...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chưa kịp bình minh

  1. Chưa kịp bình minh TRUYỆN NGẮN CỦA TRIỆU TỪ TRUYỀN Tám mập ở trần, đeo súng săn, chạy Honda dame cổ lổ, rồ ga lớn vượt qua suối cầu sập. Anh có tiếng là sát thủ đông vật hoang dã của vùng đất cao su mới lớn. Ngày xưa là rừng già, mới đáng gọi hoang dã,còn nai, mển, heo rừng..., bây giờ sau hơn một phần tư thế kỷ hết chiến tranh, chỉ còn chồn, thỏ, sóc, nhím… Con nhím cũng chưa hẳn hoang dã, có thể bị sút chuồng từ nhà một đại gia trang trại nào đó. Phương đi xe đạp có ý đón Tám mập theo đường này mấy ngày rồi. Thoáng thấy dáng tám Mập, Phương hướng xe đạp cản đường đi: - Anh Tám, cho em trông đất của anh đi. - Trông cái gì? Vô nam lâu quá rồi! Đất đâu cần coi, cao su mới trồng mấy tháng, ai trộm cắp gì mà sợ. - Anh Tám, giúp em đi, chỗ cạo cũ không cho làm nữa. - Ai biểu em lấy chồng nó?! - Tình nghĩa cũ mà anh Tám, em đang có bầu! - Sao không kêu thằng cha nó lo?… Thôi dược rồi, để anh tính lại. Tám Mập vọt xe đi, Phương nói vói theo: - Đêm nay em vào nhà trong đất đấy. Con đường đất đỏ lúc nào cũng đẹp, cây xa cừ nghiêng tàn giao nhánh với cây cao su thành cánh cổng oval. Nhìn từ quốc lộ 13 rẽ vào, rừng xa cừ bên trái, cao su bên phải. Phương đạp xe từ đường nhựa lớn vào, mặt trời tròn đỏ vàng rơi chầm chậm trước mặt. Rừng cao su phía bên kia suối, màu xanh lá nhuốm đen nổi bật dưới nền trời xám đục, những vệt mây phản chiếu nắng vàng đỏ lui tới theo chiều bắc nam. Hoàng hôn
  2. miền trung du huyền ảo và bi thương. Phương nhớ ông chủ vườn cao su đã làm tình với Phương, ông này còn trẻ, chỉ hơn Phương năm tuổi. Vợ ông ta chưa bắt gặ lần nào,nhưng mọi người bàn tán xôn xao là Phương có bầu với ông chủ, ngay khi phương còn chưa biết chắc, Phương bị đuổi việc ngay lập tức. Ba năm trước vượt hàng ngàn cây số vào đây, học cạo mủ cao su và đã nổi tiếng là cạo giỏi. Các chủ vườn đều muốn thuê Phương cạo mủ, không bao giờ sợ mất việc. Nhưng với tai tiếng này, thật khó tìm việc trở lại như cũ. Phương rớm nước mắt, không chỉ vì tiếc người tình là ông chủ giàu có mà lo làm sao nuôi đứa con 5 tuổi. 17 tuổi lấy chồng, một anh chàng muốn giàu nhanh, nên đi đào vàng; có tiền lại chích xì ke, ít lâu sau anh ta không còn sức để chạy xe ôm. Phương phải trốn vào miền nam để tự nuôi con. Với thân gái một con, vốn không xấu, nên là đẹp với đàn ông con trai ở khá xa thành thị. Tuổi 23 lại chín muồi về tình dục, quyến rũ như loài hoa ăn thịt côn trùng. Ông chủ cao ráo, hào phóng cùng hấp dẫn Phương, như mùi xạ hương của con nai đực. Tình yêu cũng là ham muốn bản năng chăng? Mỗi khi ông chủ đến gần, ngay lúc giữa chỗ đông người, đầu vú săn cứng, chỗ kín cảm nhận ướt át như được vuốt ve. Làm sao Phương quên được người xứng đôi với mình là ông chủ. Tuy vậy, người tình đầu tiên ở vùng đất cao su này, chính là Tám Mập. Mấy năm trước cao su chưa có giá hấp dẫn như bây giờ, Tám Mập có bốn mẫu cao su, vừa cạo mủ được vài tháng, anh đã bán đi. Chính mấy mẫu vườn cao su này, Phương được Tám Mập dạy cạo mủ và cùng làm tình đạt cưc điểm hoan lạc. Đất không còn nên cuộc tình cũng tan theo. Rất tiếc cho Tám Mập, chỉ sáu tháng sau giá mỗi độ tăng lên gấp đôi. Từ chỗ một mẫu cao su thu không đủ tiền để trả cho người cạo mủ thuê, bây giờ chủ vườn có thể kiếm được hai, ba trăm ngàn đồng một ha mỗi ngày. Nhiều tiểu điền đã cắt bỏ hết cao su để trồng cây khác, bây giờ rất khổ sở đi tìm mua stum (tên riêng gọi cây cao su giống) trồng lại. Nhờ vậy thu nhập người cạo mũ cũng được tăng lên chút đỉnh, Phương lãnh mỗi tháng đươc chín trăm ngàn, ông chủ cũ ,vừa là ngườì tình cho thêm mỗi tháng gần bằng lương,
  3. nên hai mẹ con sống dễ thở hơn trước nhiều. Bây giờ, Phương đang bế tắc, cuộc sống sẽ ra sao? Tám Mập có thể là cái phao yên ổn không? Tám Mập mới mua lại gần một mẫu đất, mẫu đất này của một người bán các loại cây giống, vừa phá bỏ cây sầu riêng trồng lại cao su được hai từng lá. Khu vườn có sẳn một căn nhà mười hai mét vuông, vốn là nhà che cho máy bơm nước. Căn nhà gạch nhỏ là đích nhắm của Phương, một chỗ ở tốt ban đêm, còn từ giữa trưa về chiều chắc nóng không chịu nỗi. Phương nhớ có vị trưởng lão nói vùng này khí hậu “bán sơn địa”. Phương đứng trước nhà, cửa không khóa, trời vừa sụp xuồng tối đen; Phương nói một mình: “Không biết lúc nào ông già Tám Mập kéo điện vào?”; Phương bật quẹt ga thắp đèn dầu, ngoài chiếc giường tre trãi sẳn chiếu, không thấy gì hơn nữa. Chợt nhớ con, Phương thì thầm: “Bỏ con bé suốt đêm khốn khổ quá! Đón nó vào ,ru nó ngủ rồi, có lẽ ông già Tám mới vào”. Phương đặt túi quần áo ở đầu giường, dẫn xe ra, gắn đèn cao mủ lên đầu, bật sáng. Tám Mập ngồi uống cà phê với các vị cao tuổi, vào 5g30 sáng mỗi ngày, sau lúc đi kiểm soát vườn xong, vừa chờ đợi để biết mỗi số (một mẫu vào khoảng 550cây) được mấy
  4. chục ký mủ. Chỗ ngồi uống cà phê là một bàn có hai băng, làm bằng xi măng cốt sắt, có thể ngồi ba người mỗi băng, vị trưởng lão ngồi ghế dựa làm bằng nhựa tỏng hợp, kê ngay đầu bàn. Cà phê được pha từ tay chủ tiệm tạp hóa, tiệm ngay măt tiền đường quốc lộ, đầy hàng hóa như siêu thị mi ni, cộng thêm ít hàng tươi sống của chợ nông thôn. Vị trưởng lão lai kể chuyện thời thơ ấu ở mãnh đất cao su này: “Ở chỗ đất Tám Mập và xung quanh ngày xưa là đồn điền của Tây tên là Lauquier, phía dưới kia hướng đi Sài Gòn đó là đồn diền Masaryk; Custine…; gần chỗ anh em mình ngồi đây có một ông huyện người Việt trồng gần một mẫu, cây cao su chừng ba từng lá, mấy đồn điền Tây đi thưa sao đó bắt phải chặt bỏ hết. Họ không cho người Việt mình trồng cao su…” Tám Mập sốt ruột chờ trưởng lão rầy la chuyện gì đây, vị trưởng lão là chú ruột của Tám Mập, muốn chứng tỏ mình kiên nhẫn, Tám Mập nói chen vào: - Ờ, đúng rồi vậy nên tờ khai đất của tôi ghi hướng bắc giáp đường suối Lô Kê. Ai cũng tưởng suối tên Lô Kê, hỏi lại ai cũng nói làm gì có suối Lô Kê, chỉ có suối cầu sập, vì trước đây Mỹ đóng quân có làm cầu bằng ống cống bị đánh sập…. Vị trưởng lão ôn tồn tiếp: - Nói chuyện hồi trước Nhật đảo chánh Pháp,chớ đâu phải hồi chống Mỹ mới đây. Nhưng có ngoại lệ, ông Năm Giáo, xin được giấy của plantation Micheler, trồng mấy công thôi mà treo bảng plantation hẳn hoi, nghe nói có vài chủ Tây đến xin ông năm Giáo giấy chứng nhận đem bán mủ cao su (chứng chỉ nguồn gốc hàng hóa). Một cựu chiến binh quân giải phóng, chậm rãi đốt thuốc rồi góp chuyện: Hồi năm 1970, tôi hành quân qua đây toàn rừng già, ai biết trước đó từng trồng cao su. Bên kia suối chỗ đất Tám Mập, đặt trạm phẫu thuật tiền phương, (chỉ về vị trưởng lão} nền nhà anh có một cây cầy rất cao, làm đài quan sát xe tăng địch chạy ngoài lộ. Ai nói gì Tám Mập chỉ cười cười, biết phận mình sinh sau đẻ muộn. Ngoài bốn mươi, nhưng cường tráng như trai trẻ, còn nét mặt lại sớm già. Sau nhiều năm chiến đấu ở
  5. Campuchia, Tám Mập về vùng kinh tế mới này để lập nghiệp. Vùng kinh tế mới của ba mươi năm trước, đi qua bao khốn khó, tủi cực, người dân SaiGòn đi kinh tế mới ngày đó gần như chẳng còn ai trụ nỗi. Hốt nhiên mủ cao su đươc giá xuất khẩu vài ba năm nay, cuộc sống vượt qua dễ thở đi lên giàu có. Đương nhiên không phải ai cũng có đất trồng cao su; có người có đất trồng cây khác, bây giờ chặt bỏ bắt đầu trồng stum, mất ít nhất sáu năm sau mới cão và bán mủ nước được. Còn những người nhập cư như Phương, chỉ cạo mủ thuê thôi, đông dần lên vô kể. Ông cựu chiến binh nhấp ngụm cà phê nói tiếp: - Mấy ông Tây lúc Măt Trận đê nghị đóng thuế, họ đưa bản đồ ra bảo là khẩn hoang từ lâu. Anh em về suy nghĩ mấy ngày mới giải thích đất của Việt Nam, cây cao su của các ông, chỉ đóng thuế đất họ mới chịu. Tôi biết đến năm 1965, Mỹ vào ũi sạch cao su, lập căn cứ; Tây quản lý mới chịu về nước. Mấy chủ Tây sợ tên bay đạn lạc nên mướn Tây nghèo sang quản lý. 6 giờ 30, mọi người rút dần, ai cũng nói là về trút mũ, thật ra là về để biết số lượng mủ nước mà ai đó đã trút. Vị trưởng lão nói khẽ với Tám Mập: - Mày làm ăn ra sao mà con gái con Phương nó kể rùm beng: mẹ con la lên anh Tám chết con em! Chớ vội chết con em! Ông Tám Mập vật mẹ con xuống giường. Tám Mập đứng lên: - Chú nói làm gì chuyện đó; lúc đó cháu tưởng như hồi đánh nhau với Pôn Pốt, cháu đè một con nhỏ… Cháu luôn nằm mơ đánh nhau và hảm hiếp. Chán quá! Vị trưởng lão ôn tồn, đứng lên rời khỏi ghế: - Mày làm sao để Hội cựu chiến binh kiểm điểm, làm mất mặt tao đó! Phương đi cạo mủ lúc 1 giờ cách nhà của Tám Mâp hơn ngàn mét, 3 giờ sáng đẩy cửa vào, Tám Mập liền ôm cứng Phương: - Con nhỏ ngủ mê lắm, em đừng lo!
  6. - Cho em tắm, mồ hôi đầy ra đấy! Anh luôn vội, việc gì cũng vội, vội bán đất cao su làm khổ đến cả em. Phương bày tỏ lo âu: - Em nghe có người đồn vào vê kép tê ô (WTO), cao su sẽ xuống giá, lương cạo mủ sẽ bị hạ. Tám mập vừa lột quần Phương vừa trả lời: - Hồi nhỏ anh đi học đọc đúp du ti âu, ai phát âm nửa tây nửa ta kỳ vậy. Mà thôi em nên để nhà nước lớn tính, nhà nước nhỏ sẽ lo cho em sống được. - Thôi ông, người nhà ông đuổi mẹ con tôi ra khỏi đất bất kỳ lúc nào đấy. Ông làm gì được nào? Trời vừa ửng hồng, còn bóng tối chưa chịu buông tha mặt đất, Tám Mập vọt lẹ ra khỏi nhà. Phương xoa tay lên bụng: - Con ơi, chị con nói dại, nhưng mẹ phải kiếm tiền nuôi con!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2