intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

CHUYỆN CỦA ĐÊM

Chia sẻ: Khanhlkkk Kahnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

38
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cái tên anh nghe dễ mến và lương thiện. Anh ba mươi hai tuổi.Anh sống hiền lành như cái tên của anh.Tôi và anh không phải là anh em ruột thịt nhưng tôi thương anh với tình thương của một người em gái mà theo cách hiểu thông thường và tàn nhẫn của người đời không thể nào hiểu được hay tin được…

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: CHUYỆN CỦA ĐÊM

  1. CHUYỆN CỦA ĐÊM
  2. Cái tên anh nghe dễ mến và lương thiện. Anh ba mươi hai tuổi.Anh sống hiền lành như cái tên của anh.Tôi và anh không phải là anh em ruột thịt nhưng tôi thương anh với tình thương của một người em gái mà theo cách hiểu thông thường và tàn nhẫn của người đời không thể nào hiểu được hay tin được… Mỗi người,từng đoàn người trong hành trình dài lắm hân hoan, nhiều mõi mệt ấy sẽ có lúc ,có đoạn,có người ngã gục không bao giờ tỉnh dậy. Có thể trong suốt hành trình ấy, có đoạn họ được đi qua những vùng bình yên rực rỡ sắc hoa và trái chín trên cành ,tràn ngập sắc vàng tươi của vầng dương ngời ngời sức sống, có đoạn họ ngập trong bùn đen hoặc đạp lên gai góc,qua ghềnh thác cheo leo, hiểm trở…Tôi đang ở đoạn đường nào? Có lần tôi chịu đựng đau đớn một mình trong bệnh viện. Tôi bị mổkhối u… Ban đêm,tôi bỏ giường bệnh ra ngoài chọn một góc khuất,nơi
  3. ánh đèn đường vàng vọt chiếu những tia nhợt nhạt. Tôi lặng lẽ suy nghĩ những ngày đã qua,ngắm những người đang sống khỏe mạnh tấp nập vào ra, nhìn những người mang trong mình mầm bệnh…Tất cả họ, cả tôi đều toát lên một cơn thèm : Thèm sống! Tôi và anh ít gặp nhau,chỉ đôi ba lần vội vã, chẳng kịp nói xong một câu chuyện có đầu có đuôi. Chúng tôi thường trò chuyện với nhau bằng tin nhắn. Những tin nhắn của anh thật buồn, thật tuyệt vọng. Tôi không hiểu lắm về những điều anh tâm sự nhưng vẫn không hỏi anh. Không phải là tôi vô cảm mà tôi tôn trọng anh, đợi anh trãi lòng với tôi thật tự nhiên như trãi lòng với một tri âm. Có lần anh nhắn tin hỏi tôi về chuyện người bạn của anh và tôi, anh đâu có biết là tôi trả lời mà như muốn khóc. Tôi khóc không phải vì nhớ thương ai đó hay vì tiếc cho một câu chuyện tình buồn mà tôi khóc vì đau. Tôi đau lắm nên tự trừng phạt mình bằng cách thừa nhận tin đồn một cách vô điều kiện mà chẳng cần đính chính bất kỳ tin đồn nào. Mỗi khi qua con đường có hoa đậu ma và tơ hồng phủ kín khắp lối đi,tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cho đến tận bây giờ tôi cũng không biết những ngày tháng đó có phải là quãng đời thực của tôi không. Có một cái gì vỡ òa ,có một cái gì đã chết. Không có cổ tích.Chỉ có sự hèn hạ đáng rẻ khinh,chỉ có những giấc mơ hãi hùng làm tôi đau đớn đêm đêm… Tôi đuổi theo hạnh phúc muốn hụt hơi mà vẫn thấy hạnh phúc nhẹ gót bay lơ lửng trước mắt tôi,gần lắm mà không tài nào với tới… Tôi không biết nỗi tuyệt vọng và hoài nghi về con người,về bản thân tôi sẽ kéo dài
  4. đến bao lâu nếu không có sự xuất hiện của anh. Anh thức tỉnh cho tôi giá trị của lòng tự trong mà bấy lâu nay tôi đang tâm hủy hoại. Anh kiên nhẫn chịu đựng những cơn thịnh nộ vô cớ của tôi… Chúng tôi không gặp nhau,cũng chẳng thương nhớ nhau và càng không tiềm ẩn một chuyện phiêu lưu nào. Ấy vậy mà anh đã bên tôi suốt những ngày tháng nặng nề đó. Anh cẩn thận làm thay mọi việc tôi cần mà chẳng cần biết thái độ tôi đón nhận ra sao. Anh bắt tôi phải đứng thẳng và can đảm đón nhận mọi điều có thể xẩy ra, có lúc anh còn mắng mỏ tôi rất nặng “Mình là công chức nhà nước mà em.Làm việc sao cho coi được đểnhận được đồng lương chứ!”; “Ngay cả danh dự của mình mà em không biết giữ nữa hả?Người ta coi thường em là đúng”… Những câu nói của anh quất vào tôi rát buốt. Anh âm thầm chuẩn bị cho tôi hệ thống văn bản cần thiết, âm thầm trao cho tôi một cây nạng đểtôi tự bước đi. Và tôi đã đi qua miền bão tố ấy mà không bị thương nhiều lắm. Anh bản lĩnh,quyết đoán là thế,thông minh là thế ,vậy mà có lúc anh trở nên mền nhũn như con chi chi. Gia đình anh lâm vào những khoản nợ khổng lồ chỉ vì đôi chút đãng trí của chính anh và sự vụ lợi của người đời. Những tin nhắn của anh đứt quãng nghẹn ngào ,tôi lờ mờ nhận ra nỗi đau của anh nhưng vẫn không hỏi. Tôi sợ những câu hỏi của tôi làm anh đau hơn. Hình như anh rất ít ngủ, tôi đoán vậy là do có những buổi sáng khi tôi mở chú dế yêu của mình ra bắt gặp những tin nhắn vào lúc 0 giờ của anh. Anh nhắn tin chỉ để hỏi “Em ngủ chưa?”. Anh làm rất nhiều việc trong cùng một lúc, tôi biết anh đang cố gắng trang trải nợ nần đểcứu lấy gia
  5. đình anh, cứu lấy sự kiêu hãnh của lòng tự trọng. Tôi xót xa cho anh và có cái cảm giác anh đang mài mòn mình đểchịu đựng mọi thứ trong câm lặng mà không thốt lên một lời than vãn hay thể hiện sự tuyệt vọng nào. * Trong đời bạn rồi sẽ xuất hiện những câu chuyện kỳ lạ! Vâng, tôi cũng có những câu chuyện kỳ lạ đến mức khó tin và có thểkhi tôi kể ra chẳng có ai tin, họ sẽ cho là tôi nói khoác hoặc ác miệng gắn cho chúng tôi những tội danh khó thứ tha. Và anh, anh là một câu chuyện kỳ lạ của tôi. Kỳ lạ như buổi sớm mai, khi ta mở cửa,bỗng dưng thấy rực rỡ bao nhiêu là hoa trong khu đất trước ngôi nhà của bạn hôm qua còn rậm rịt cỏ dại. Kỳ lạ như đêm mùng một mà trăng tròn trịa sáng trong đến nao lòng… Chúng tôi ngồi cách xa nhau trong một chiều mùa thu không có nắng. Giọng anh trầm và buồn. Nắng chiều nhợt nhạt không đủ để tôi nhìn rõ gương mặt anh. Anh kể về tuổi ấu thơ của anh, về những đớn đau thảng thốt của một đứa trẻ lên 5 mất mẹ, về những chiều cha cõng em gái, tay dắt anh lầm lũi ra mộ mẹ. Tôi tưởng tượng đôi bàn chân bé nhỏ của anh cần mẫn mỗi chiều ra thăm mẹ. 3 năm,chắc lối cỏ cũng đã mòn bởi bước chân của cha con người đàn ông chung tình ấy. Ráng chiều đỏ quạch, phủ vạt nắng héo hắt lên bóng dáng khắc khổ của người đàn ông mồ côi vợ. Hai đứa trẻ ngây thơ ngày ấy, chắc chưa đủ ý thức để thấm thía nỗi đau của cha mà chia sớt nhưng chắc đã đủ thấm thía nỗi buồn mất mẹ. Giọng anh miên
  6. man kể quãng đời của cha… Gió ngoài sông thổi vào lồng lộng, vạt lá lao xao thả vài chiếc lá vàng úa xuống chỗ chúng tôi ngồi. Anh ngập ngừng, giọng rưng rưng như muốn khóc. Anh đâu biết tôi cũng đang tê tái cả cõi lòng,nước mắt tôi rơi mau ướt đôi vạt áo. Đêm tàn nhanh,những cơn gió đi hoang từ ngoài sông thổi vào lồng lộng. Thế là chúng tôi đã ngồi bên nhau cho tới sáng rồi đấy ư? Đêm lạ lùng… Sương đêm làm tôi co ro, anh khoác cho tôi chiếc áo khoác của anh, tôi nghe trong tấm áo ấy có giọt mồ hôi của anh, có cả những giọt nước mắt của người đàn ông quen chịu đựng. Chúng tôi đã nói cho nhau nghe suốt đêm trong khoảng thời gian tinh khôi lạ lùng ấy… Thành phố trở dậy, ồn ào, sôi động… Anh đặt tay lên vai tôi, khẽ khàng, rụt rè, dường như cố gìm không đểôm choàng lấy tôi mà đểbàn tay ấy nhẹ rơi xuống… Cả hai chúng tôi đều biết cái nguy cơ gì đang đến… Rồi anh xiết chặt tay tôi, cái bắt tay chặt hơn, lâu hơn bình thường… Và chỉ có thế… Truyện ngắn: Nguyễn Thị Việt Hà.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2