intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cô bé nhai kẹo

Chia sẻ: Thanhquy Quy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

56
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chúng tôi lên kế hoạch đi dã ngoại. Đi khá xa, về tận Lâm Đồng. Và dừng chân cắm trại ở Bàu Cò - một địa điểm tương đối lí tưởng. Phía trước lều là một đồi cỏ xanh mởn, ngút ngàn chạy dài đến cuối đường chân trời. Phía sau lưng lều là con suối, ban đêm yên ắng, có thể nghe được cả tiếng nước chảy róc rách.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cô bé nhai kẹo

  1. Cô bé nhai kẹo
  2. Chúng tôi lên kế hoạch đi dã ngoại. Đi khá xa, về tận Lâm Đồng. Và dừng chân cắm trại ở Bàu Cò - một địa điểm tương đối lí tưởng. Phía trước lều là một đồi cỏ xanh mởn, ngút ngàn chạy dài đến cuối đường chân trời. Phía sau lưng lều là con suối, ban đêm yên ắng, có thể nghe được cả tiếng nước chảy róc rách. Mấy đứa trong bọn bảo nhau chia ra, đứa xuống suối bắt cá, đứa hoàn thành nốt công việc dựng lều để chuẩn bị đến tối mở một bữa tiệc thật linh đình. Tôi được phân công đi hái rau rừng về làm món cá nướng cuốn lá. Hì hục leo vừa hết con dốc thì trời chuyển mưa. Viễn cảnh thê thảm diễn ra. Chúng tôi đã xem dự báo thời tiết rồi mà vẫn không tránh khỏi ý trời. Tôi vội vàng núp vào một mái hiên, mà hình như là chỗ trú mưa người dân ở đây làm dành cho chim. Khi trời vừa nhỏ những hạt mưa đầu tiên thì một cô bé cũng hối hả chạy đến, nép sát vào mái hiên. Cô bé nhìn những đám mây đen vần vũ hồi lâu rồi chép miệng, than thở, trách móc cơn mưa quái quỉ. Bầu trời lóe lên tia sáng. Cô bé liếc nhìn sang tôi, khe khẽ hỏi: - Anh có kẹo cao su không?
  3. - Không! Tôi trả lời. Sấm đánh một tiếng nho nhỏ, cô bé giật mình. Chắc là cô bé nhát tiếng sấm. Lúc sau, lại có ánh sáng lóe lên, một tia sáng xanh ngoằn ngòeo bắt giữa trời. Cô bé lại nhìn sang tôi, hơi lạnh lúc này làm cho môi cô bé run run. - Anh có cái gì ăn được không? - Em đói à? Tôi hỏi. - Không, nhưng…em sợ trời đánh. Tôi phì cười trước câu trả lời ngây thơ của cô bé. Tôi lấy trong túi ra mấy viên kẹo cà phê chống buồn ngủ khi đi xe đưa cho cô bé. Cô bé cám ơn rối rít rồi bóc kẹo ra nhai rồn rột. Tôi để ý, mỗi lần có chớp là cô bé lại bóc kẹo ra nhai. Không giấu được nỗi tò mò, tôi bắt chuyện: - Em sợ sấm chớp à? - Không, nhưng…em sợ trời đánh.
  4. - Sợ trời đánh? Em làm tôi thấy khó hiểu. Cô bé cười, nheo cả hai mắt lại mà không trả lời thắc mắc của tôi. Mưa tạnh dần, tôi chào cô bé bước vội lên con đường phía trước, hái một ít rau rừng mang về, sợ lũ bạn đang chờ sốt ruột. Cơn mưa làm cho đất ướt nhẹp, phá hỏng cả buổi cắm trại đêm. Nước mưa làm ướt lều ngủ, chúng tôi đành bỏ trống lều, vào làng xin ngủ nhờ. Ở làng này, người Kinh sống cũng nhiều nhưng họ vẫn làm nhà theo kiểu lán dài. Nhà rộng rãi, tha hồ cho năm đứa chúng tôi ngả lưng. Chủ nhà là một ông già hiếu khách, tiếp đãi chúng tôi rất chu đáo. Gần bảy giờ tôi thì cháu gái chủ nhà về. Vừa bước vào nhà, nhìn thấy tôi cô gái mừng rỡ như trẻ con được kẹo: - Là anh à? Cám ơn bốn chiếc kẹo của anh nha. Thì ra là cô bé cùng tôi trú mưa ban chiều. Tôi hơi ngượng vì cô bé đếm cả số kẹo tôi cho nữa cơ đấy. Cô bé quay sang chủ nhà, nũng nịu một cách vô tư, như không có mặt của năm đứa chúng tôi.
  5. - Ngoại, ban nãy trời mưa lớn lắm. Có cả sấm chớp nữa. - Ừ, thấy trời mưa, ngoại ở nhà mà thấp thỏm, nao hết cả ruột lên này. - Nhưng cũng may con gặp anh này, ảnh cho con đến bốn chiếc kẹo, mà sấm đánh có ba lần, con vẫn còn dư hai chiếc kẹo đây này. Cô bé xòe tay ra, hai viên kẹo cà phê nằm ngay ngắn trên đôi bàn tay nhỏ xinh của cô bé. Ông chủ nhà lắc đầu, cười móm mém. - Thôi, cháu vào thay đồ rồi dọn cơm cho các anh cùng ăn nữa. Cô bé dạ một tiếng rõ to rồi quay vào nhà trong. Ông chủ nhà nhìn chúng tôi, than thở: - Con bé trông thế mà đã 17 tuổi rồi chứ nhỏ gì. Nhưng vẫn cứ như trẻ con. Sống ở vùng khỉ ho cò gáy này, không va chạm gì nhiều với xã hội nên nó đâm ra thế. - Cháu thấy cô bé cũng đáng yêu lắm, rất vô tư. Bây giờ mà kiếm được người
  6. con gái như thế thật là hiếm ạ. Thằng bạn tôi-vốn rất có khiếu ăn nói bắt chuyện với chủ nhà. Ông già cười: - Ấy thế chứ nó rất tội, ba mẹ mất sớm, còn ông thì già rồi, không biết ra đi lúc nào nên cũng lo lắm. Bọn chúng tôi im lặng. Còn tôi thì không thể nghĩ nổi cô bé sẽ ra sao nếu chỉ còn một mình. Cô bé quả thật ngây thơ như một đứa con nít. Chúng tôi được thết đãi một bữa cơm ấm cúng với ông cháu chủ nhà. Ngồi đối diện với cô bé, nhiều khi tôi không dằn nỗi nụ cười nên cứ phải vừa nhai cơm vừa nhoẻn miệng. Cô bé ăn rất ngon lành, vô tư như không hề biết nhà đang có khách. Thỉnh thoảng cơm lại bò lên mép, rơi xuống cằm mà cô bé vẫn không hề để ý. Cơm rơi xuống sàn nhà, cô bé vẫn không tư lự, lượm lên và…cho vào miệng! Khoảng 9 giờ tối, đợt mưa thứ hai lại đổ xuống. Mưa dai dẳng và lớn hơn ban chiều. Chúng tôi đang ngồi uống nước và trò chuyện với chủ nhà, còn cô bé thì lục đục làm gì đó ở phòng bên. Chỉ thấy khi bầu trời có chớp, cô bé chạy
  7. ra, hớt hải lại cái kệ đóng sát vào vách tìm tìm kiếm kiếm...Cô bé quay lại, rối rít: - Ngoại, hết kẹo cao su rồi sao ngoại không mua? Ông trời nổi giận nữa rồi kìa. Ông già móm mém: - Hồi chiều mưa quá, ngoại chưa đi mua được. Đâu dè hôm nay ông trời nổi giận hai ba lượt như thế. - Vậy hồi chiều ngoại có ăn gì không? - Ngoại nhai cơm rồi. Tiếng sấm nổ lên dữ tợn. Cô bé thu mình lại, ngồi bệt xuống dưới sàn. - Em có sao không? Em sợ tiếng sấm à? Cô bé ngước lên nhìn tôi.
  8. - Không, nhưng…em sợ trời đánh. Lại câu nói hồi chiều của cô bé. Nhưng tôi không thể phì cười như lúc chiều được nữa. Tôi lại ba lô, lấy túi kẹo cà phê đưa hết cho cô bé. Cô bé cám ơn, lấy kẹo chia cho mọi người và dặn khi nào có chớp thì lấy kẹo ra nhai. Mấy đứa bạn tròn mắt khó hiểu. Đợi cho cô bé vào phòng bên, ông già mới lắc đầu kể lể. - Mẹ nó chết vì bị sét đánh. Hàng xóm thì rầm rì bảo nhau, mẹ nó chết cũng đáng, bị trời đánh là phải. Vì mẹ nó không nên nết, có chồng mà…Ba nó không chịu nổi tai tiếng nên bỏ đi, đến giờ vẫn biệt tích. Nên ông bảo ba nó cũng chết rồi. Thì ra cô bé bị ám ảnh chuyện của mẹ mình nên mới đâm ra thế. Khi mẹ nó mất, trời mưa suốt. Cứ có sấm là nó khóc ré lên, không chịu ngủ, khóc đến ngất lên ngất xuống. Ông đành cho nó cây kẹo cao su, bảo nó nhai đến khi nào hết sấm thì nhả ra. “Trời đánh tránh bữa ăn” mà. Nó tin lời ông nên từ đó hễ trời sấm là nó đòi nhai kẹo. Mấy cậu nhìn trên kệ kìa, lúc nào
  9. cũng phải để đầy hủ kẹo cho nó. Ông già chỉ lên kệ, mắt nhìn theo mà ngân ngấn nước. Đêm đó, tôi không thể nào chợp mắt. Lẽ nào cô bé đáng yêu ấy cứ mãi sợ ông trời như thế. Sáng chia tay, chúng tôi cám ơn hai ông cháu và quay về lều. Tôi không quên lấy của thằng bạn vài thanh sin-gum trao tận tay và chúc cô bé không còn sợ sấm chớp nữa. Đi một đọan, tôi không thể nào nhịn cười khi đằng sau, cô bé reo lên như một đứa trẻ với ông mình: - Ngoại, anh ấy cho con tới năm miếng kẹo cao su lận.ư
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2