Cô bé trăng rằm.
Hoàng gập tập bệnh án vào, dựa lưng vào ghế và vươn vai. Anh đã hoàn thành xong tập
bệnh án ở phòng mình. Tri đã sẩm tối, trăng đã lên cao. Hôm nay là ngày trung thu,
trăng đêm nay là đẹp nhất năm.
Bác sĩ Hoàng đứng dậy khỏi ghế. Anh xếp những chồng bệnh án vào giá, vui vẻ nói với
một bác sĩ khác cùng trong phòng giao ban lúc đó:
- Em đi về ăn “phá cỗ” đây. Chúc chị trực đêm trung thu không bị bệnh nhân gọi dậy
trong đêm.
Người bác sĩ đang tích thuốc trên máy tính quay lai lườm Hoàng rồi cười nói:
- Cảm ơn câu chúc chân thành của chú. Dù gì thì chcũng biết những lời chúc của chú
luôn đi ngược lại, nhưng đây là lần thứ n” chị mong mọi việc nó diễn biến đúng như câu
chúc. Trung thu vui vẻ nhé.
- Chở lại vui vẻ.
Hoàng cười và bước ra khỏi phòng giao ban. Tay phải anh xách cặp, tay trái xách hai hộp
quà dàng cho hai thiên thần nhà anh. Ngoài hai chiếc đèn lồng điện tử thì cô con gái ln
của anh sẽ được một hộp búp bê Barbie, còn cậu con trai 6 tuổi sẽ có chiếc xe ô tô điều
khiển từ xa. Anh đã mua được những thứ rất ưng ý. Anh tmỉm cười khi nghĩ về viễn
tưởng hôm nay cả nhà sẽ vui trung thu trên sân thượng.
Khoa vắng bệnh nhân nên im ắng hẳn so với mọi ngày. Hôm nay, những ai mắc bệnh
không nguy hiểm lắm đều “trốn” về nhà vui trung thu cùng người thân. Đi dọc hành lang
anh ngó qua từng phòng bệnh chỉ để xem ai còn lại.
Chợt anh đừng lại trước cửa một phòng. Khuôn mặt tò mò vui vẻ của anh bỗng trở nên
đăm chiêu.
Căn phòng tối om, tất cả những bệnh nhân trong phòng đã về hết. Cái khiến anh phải
dừng lại chính là cô bé ở bên phòng đối diện. Ánh sáng điện trong phòng đó hắt ra không
đủ để chiếu sáng rõ người đứng ngoài lan can, nhưng ánh trăng lại soi sáng cô bé. Anh
nhận ra ngay đó là cô bé con bệnh nhân Hằng.
Cô bé vịn hai tay vào lan can ngước đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt cô bé sáng long lanh
trong đêm tối. Anh cảm tưởng như cô bé như đang nói chuyện gì đó với mặt trăng.
Cô bé ấy làm Hoàng nhlại chính anh trước kia.
- Nào mời bạn Hoàng lên bảng.
Cậu bé 12 tuổi vừa giơ tay lên đã được gọi lên bảng luôn. Cậu bước từng bước tự tin và
giải những bài phân số thật thành thạo. Cậu tin rằng đáp án của mình đúng nhưng ở dưới
lớp tiếng cười khúc khích, tiếng xì xèo ngày càng tăng lên. Hoàng ngẩn đầu lên nhẩm lại
những phép tính ở trên và cũng thấy là nó không có gì sai. Rồi cậu lắng nghe tiếng mọi
người trong lớp.
- Ha…. Ha “si đa”.
- Nó tự nhận mình là “Si đa” kìa…
- Đứa nào dính chuẩn thế? Lại còn ở chính giữa lưng nữa… Haha…
Tai cậu như ù đi, viên phấn trắng trên tay rơi xuống. Đây không phải là những câu nói
cậu bé chưa từng nghe thấy nghe thấy.
Từ khi còn rất nhỏ đi theo bố đi trên đường đã nghe nời làng chỉ trỏ, bị bọn trẻ con
trong xóm nén đá và luôn miệng hét “ Si đa, ết” “ Con nhà si đa”… Bố cậu chỉ im lặng
thinh trước những lời nói đó. Ông ôm cậu vào lòng, chìa lưng ra hứng trọn những hòn đá.
Ban đầu khi bị mọi người chêu ngẹo cậu vẫn về xà vào lòng bố hỏi “Si đa” là gì? Để rồi
đều chỉ nhận được cái nhìn ái ngại và đau khổ của bố. “ Không có gì đâu con ạ. Kệ người
ta nói.” Bố cậu ôm cậu chặt hơn.
Cậu không đứng về phía bố và cũng ngày càng xa bố hơn. Vì lúc đó cậu còn quá trẻ để
hiểu “Si đa” là ? Cậu chỉ nghe mọi người nói đó là căn bệnh tất cả mọi người đều kinh
sợ, những kẻ tiêm trích ma túy, những nời xấu mới bị, nó lây cho ai thì chết người ấy
nên tốt nhất là tránh xa ra…
Các bạn trong xóm xa lánh cậu, bạn bè trong lớp không ai muốn ngồi cùng bàn với cậu.
Bạn bè xa lánh cậu và cậu xa lánh bố của mình. Ông ôm cậu lên thì cậu giãy nảy bỏ đi,
ông nói chuyện thì cậu chỉ trả lời cộc lốc, ậm ừ cho qua rồi lảng đi. Cậu trở nên vô cảm
với mọi thứ.
Khi bố cậu bắt đầu bị lở loét toàn thân, không muốn cho hàngm sợ ông chuyển vào
nằm một mình trong gian nhà trong. Và cũng từ đó cậu không nhìn, không nói chuyện
với ông lấy một lần.
Cậu đã nghĩ vì bmà cậu bị bạn bè xa lánh.
Rồi một hôm đang ở trên lớp học mẹ cậu đến lớp và gọi về trong nước mắt. Nghe mẹ nói
bố sắp ra đi cậu vẫn không phản ứng gì chỉ lầm lũi bước theo mẹ v.
Bố cậu đã được đưa ra ngoài nhà ngoài. m nguyện cuối cùng của ôngmuốn nhìn
mặt trời, nhìn rõ cậu con trai yêu quý lần cuối.
Về đến nhà, Hoàng đứng khựng lại trước ngưỡng cửa khi vừa nhìn thấy bố mình. Không
phải vì cậu vẫn muốn xa lánh ông mà vì trái tim cậu bé đau nhói.
Hai người ở cùng một nhà, ăn chung một nồi cơm nhưng cậu kng nhớ lần cuối cậu
nhìn thấy bố, nói chuyện với bố từ khi nào? Mẹ cậu có bảo cậu bưng cơm vào cậu cũng
chỉ đặt lên bàn, không thèm nhìn, mẹ cậu có bảo cậu vào thăm bố cậu cũng chng quan
tâm.
Cả cơ thể cậu như rung lên, nước mắt cậu trào ra vô thức. Bố cậu, giờ đây chỉ còn da bọc
xương, người có một số nở loét, phồng rộp. Ông nhìn khác hẳn với ngày xưa hồi ông còn
làm là quân nhân. Chỉ riêng đôi mắt ông nhìn Hoàng là vẫn thế. Đôi mắt trìu mến dịu
dàng dù đang chống chịu cơn đau. Hoàng nhìn kĩ khuôn mặt bố mình. Khuôn mặt hốc
hác, hai má ông hóp lại.
Ông với tay gọi con trai lại.
Như chỉ chờthế cậu lao ngay đến và gục vào bàn tay ông khóc nức nở. Người ngày
nào cõng cậu trên lưng, dạy cậu từng nét chữ đã trở nên như thế này từ bao giờ mà cậu
không hề hay biết.
- Bơi. Con xin lỗi, con sai rồi… Bố đừng bỏ con, bố ơi…
- Con à…- Ông thều thào - Không sao đâu con… Cẩn thận đừng động vào những vết loét
của bố, con… con sẽ bị lây bệnh đấy.
Ông định rút tay lại thì cậu lại càng nắm chặt hơn. Cậu lắc đầu từ trối buông tay, cậu mím
chặt môi ngăn tiếng nấc, mùi vị của nước mắt làm cậu cảm giác sợ hãi hơn. Bố cậu sắp
phải xa cậu mãi mãi.
Cậu xoa vào vết sẹo trên tay ông. Cậu biết cánh tay này bao lần định đưa ra ôm lấy tay
cậu, cánh tay mang chiếc áo mưa đến lớp đón cậu nhưng lại sợ cậu bị bạn bè chê cười mà
cả hai bố con phải đội mau đi về, cánh tay luôn giang ra bảo vệ cậu nhưng cậu từ trối.
Khuôn mặt đang chống trọi với nỗi đau của ông cũng đầm rìa nước mắt. Ông là một
người quân nhân không bao giờ biết khóc dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Dù bị ném đá,
bị người đời khinh thường nhiếc móc, sống thui thủi một mình, tủi nhục, đau đớn… Ông
chỉ khóc khi nhìn con trai. Cậu bé từ nhỏ đã chịu thiệt thòi, mất mát vì ông. Ông mong
ước con trai ông được sống một cách thoải mái nhất. Và chỉ kịp dặn dò con trai phải sống
mạnh mẽ rồi ông ra đi.
Sau đó cậu lớn hơn và biết rằng bố cậu là chiến sĩ bộ đội biên phòng. Trong một lần đuổi
theo bọn buôn lậu xuyên biên giới ông đã bị một tên dùng dao đâm bị thươngtay. Một
năm sau ông xét nghiệm HIV dương tính. Ông trở về quê không đặc ân, không giấy công
nhận nào về tai nạn nghề nghiệp. Không đòi hỏi ông chỉ muốn sống những năm tháng
cuối cùng gia đình.
Khóe mắt người bác sĩ đã hơn ba mươi tuổi ngấn lệ. Dòng kí ức ấy vừa là nỗi đau vừa là
kỉ niệm anh không thể nào quên về người bố thân yêu của mình.
Giờ anh nhìn cô . Cô bé ấy hoàn cảnh giống anh thời xưa. Nhưngbé ấy dũng
cảm hơn anh rất nhiều, ấy không xa lánh mẹ mình. Cô bé đối mặt với sự thật. Không