CÓ HƠN MỘT CÁCH ĐỂ YÊU
lượt xem 4
download
Có những khoảnh khắc trong cuộc sống, bạn thấy lòng mình trĩu nặng những buồn đau, thấy rằng dường như tất cả đều quay lưng lại với mình. Có thể, mọi thứ chỉ tình cờ rời bỏ bạn cùng một lúc mà thôi. Cũng có thể, bạn đã để cho lòng mình chỉ ôm ấp mỗi một thứ, dành hết tình cảm và tâm trí vào đó, để rồi khi nó rời bỏ mình,
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: CÓ HƠN MỘT CÁCH ĐỂ YÊU
- CÓ HƠN MỘT CÁCH ĐỂ YÊU
- - Demia - Có những khoảnh khắc trong cuộc sống, bạn thấy lòng mình trĩu nặng những buồn đau, thấy rằng dường như tất cả đều quay lưng lại với mình. Có thể, mọi thứ chỉ tình cờ rời bỏ bạn cùng một lúc mà thôi. Cũng có thể, bạn đã để cho lòng mình chỉ ôm ấp mỗi một thứ, dành hết tình cảm và tâm trí vào đó, để rồi khi nó rời bỏ mình, bạn có cảm giác như mình đã mất đi tất thảy mọi điều trong cuộc sống. Với trường hợp này, Phan Minh đã rời bỏ tôi. Vâng, anh đã nói lời chia tay với tôi sau ba năm yêu nhau, ngay khi tôi vẫn còn yêu rất đậm sâu. Anh nói xin lỗi. Tôi bảo không cần. Chỉ là tôi không hiểu tình cảm mà anh dành cho tôi suốt ba năm qua là gì? Là gì để mà Minh có thể nhanh chóng từ bỏ chỉ vì mối tình đầu của anh đã quay lại. Tôi muốn biết. Mà không. Tôi không muốn biết. Tôi từng nghe có ai đó nói, cảm giác chia tay với người mình còn đang rất yêu giống như bạn cầm một con dao rồi tự tay bóp chặt lưỡi dao. Tôi nghĩ không phải. Vì khi ấy, nỗi đau xuất phát từ bàn tay rồi lan tỏa đi, nhưng đau nhất là bàn tay. Còn khi bị người mình yêu nói lời chia tay, nỗi đau xuất phát từ tim, ăn mòn từng tế bào tâm hồn, truyền đi sức mạnh ghê gớm của nó vào trong máu và rút sạch năng lượng của vật chủ. Tôi đã đau đớn, vật vã như thế suốt một tuần.
- Mọi người xung quanh tôi ai cũng nói tôi có một tình yêu bao dung nhất trên đời. Tôi nghĩ chẳng phải đâu. Bởi vì khi họ nhìn vào, họ chỉ thấy một phần của vấn đề. Hôm đó, anh nắm trong tay bàn tay của cô ấy và nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi, quyết tâm, dày vò, hân hoan, buồn khổ, hạnh phúc… Nó cứ đan xen nhau, chồng chéo lên nhau khiến tôi không thể xác định được đâu là cảm xúc lớn nhất trong anh. Vậy là tôi chỉ có thể nói “Anh đi đi”, tôi không hiểu nổi mình nữa. Thế rồi khi Phan Minh đi thật, tôi gào thét tên anh trong tâm trí. Một nửa, tôi dằn vặt bản thân rằng, tại sao trong suốt ba năm yêu nhau mình không giữ anh chặt hơn. Tôi hối hận vì khi đó đã không van xin anh quay lại với mình. Tôi khao khát ấp ôm lại cái dáng hình thân thương ấy. Tôi nghĩ biết đâu nếu mình quỳ xuống níu chân anh, anh sẽ ở lại. Nửa còn lại, tôi muốn hét lên rằng Phan Minh tôi yêu là kẻ tệ bạc. Tôi uất ức ném phi tiêu vào những tấm ảnh anh. Tôi đau đớn dẫm nát tất cả những gì anh đã tặng. Tôi vùi đầu vào trong chăn và khóc cạn nước mắt. Nhiều ngày sau đó, Phan Minh không gặp tôi và tôi cũng không tìm gặp anh. Mất anh, tôi như mất đi một phần của cuộc sống. Tôi cảm thấy tâm hồn mình như mục
- rữa đi từng chút một. Vứt bỏ những món quà anh tặng, xóa số điện thoại của anh, unfriend với anh trên Facebook,… Tôi làm tất cả mọi thứ với quyết tâm hất văng con người có tên Phan Minh ra khỏi cuộc sống của mình. Cho đến một ngày, có người đến và kéo tôi ra khỏi mớ hỗn tạp cảm xúc đó. * Trúc Lâm là bạn thanh mai trúc mã của tôi. Nhưng cách đây hai năm, cậu đã đi du học, một năm chỉ về một lần, mỗi lần chỉ đúng một tuần. Câu đầu tiên mà cậu nói với tôi khi gặp mặt là “Chúa ơi, trông cậu giống như một xác chết!”. Khi đó tôi đã giật mình hơn bao giờ hết. Trông tôi tệ đến thế sao khi không có Minh? Lâm và tôi lại tổ chức một ngày nói thật bên hồ Hoàn Kiếm như chúng tôi vẫn thường làm bao năm qua. Nhưng lần này khác. Lần này tôi có chuyện. Lần này chỉ có Lâm hỏi tôi mà thôi. “Cậu đã yêu Phan Minh bao lâu?” Tôi giật mình quay sang nhìn Lâm, thấy một tia ám muội trong mắt cậu. Điều đó
- nhắc tôi nhớ đến lòng nhiệt thành và tình bạn của chúng tôi suốt bao năm qua, tôi hiểu cậu đang muốn giúp tôi chứ không phải muốn nhấn tôi sâu thêm xuống cái vũng bùn cảm xúc tiêu cực đó. “Hai năm, mười tháng, mười ba ngày.” Mắt tôi vẫn mông lung nhìn về phía mặt nước lấp lánh xanh lục, còn Lâm thì không nhìn tôi nữa, cậu thở dài. “Càng lâu, càng đau.” “Đúng thế.” “Nhưng cậu biết không? Mình muốn kể cho cậu câu chuyện này. Nó đã từng là chuyện của mình hơn một năm về trước, khi mà mình vẫn là cậu du học sinh ngây ngô nơi đất khách.” Trúc Lâm ngừng lại một chút, có lẽ là để dò xem tôi có muốn nghe tiếp hay không. Cậu ấy luôn chú ý những chi tiết nhỏ nhặt mà chu đáo như vậy đấy. Tôi gật.
- “Mình lúc đó, có lẽ, cũng như cậu bây giờ, chìm trong những cảm xúc tiêu cực nhất. Cậu biết đấy, khi đó mình hoàn toàn cảm thấy lạc lõng, chới với, không điểm tựa. Chi Mai chia tay với mình vì cô ấy không chịu được cảm giác yêu xa, mình ở bên đó gần như không có ai để tâm sự cả, mặc dù một vài lá mail của cậu cũng an ủi phần nào. Nhưng một thời gian sau, mail của cậu ít dần, ít dần, và sau đó thì hoàn toàn là tự mình đứng dậy.” Giọng Trúc Lâm nhỏ dần, nhỏ dần. Những gì cậu kể khiến cho tôi cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, đã bỏ rơi cậu trong lúc cậu ấy thiếu thốn tình cảm nhất. Khi đó thì tôi đang làm gì chứ? Tôi đắm chìm trong những cảm xúc ngọt ngào tựa mật ong với Phan Minh, với tình yêu của anh. “Mình xin lỗi.” “Không. Mình kể chuyện này ra không phải để cậu xin lỗi. Khi đó mình cũng đã trách cậu thật, nhưng sau đó khi mình nghĩ lại. Không biết cậu còn nhớ không, nhưng mình thì luôn nhớ rất rõ. Cậu đã nói với mình một câu.” “Câu gì?”
- “Cậu đã nói với mình: “Có hơn một cách để yêu”.” Phải rồi, tôi từng nói với Trúc Lâm như thế. Nhưng đó là khi cậu ấy thất tình và tôi tỉnh táo. Còn bây giờ, khi tôi thất tình và Lâm tỉnh táo, tôi đâu còn tâm trí nào mà nghĩ đến điều đó nữa chứ? “Lúc đó mình rất bối rối, không hiểu ý cậu là gì. Nhưng sau khi chạy bộ một vòng quanh cái hồ gần đó và nhớ lại những buổi chạy bộ buổi sáng của cậu và mình, thì mình mới có thể bắt đầu nghĩ thoáng ra. Rằng, có lẽ nào cậu đang nhắc mình cần yêu thương chính bản thân mình nhiều hơn một chút?” Đúng thế, ý của tôi lúc đó đúng là như thế. Nhưng… Trúc Lâm đặt hai tay lên vai tôi và xoay tôi lại, hướng tôi nhìn thẳng vào tròng mắt café nhạt của cậu ấy. “Nhìn xem, trong mắt mình có gì?” Rồi tôi thấy trong mắt Lâm có cả tỉ thứ đang đan xen, nào là niềm vui, là sự động viên, an ủi, nào là cảm hứng sống đang dâng tràn, là hy vọng và hoài bão của một
- người trẻ tuổi. Tôi đã cất tất cả những thứ đó ở đâu? Tôi nhớ trong mắt tôi cũng đã từng có những điều đó, nhưng hiện giờ khi nhìn vào gương, tôi chỉ thấy mình như đang nhìn vào một cái xác không hồn, đôi mắt lúc nào cũng chìm trong u mê, đau buồn nối tiếp. “Mình đã nghe lời cậu đấy – “có hơn một cách để yêu” – và ở thời điểm đó, mình chọn yêu chính bản thân mình trước đã.” Giọng Trúc Lâm vang lên bên tai tôi bỗng giản dị và sâu thẳm lạ kì. Nó như một con sóng lòng, “đánh” tôi trở về vịnh biển vốn có của mình, chứ không phải ngày càng trượt dài ra ngoài khoảng nước sâu thẳm để mà chết đuối lúc nào cũng chẳng hay. Tôi nhận ra biểu hiện chờ đợi và hy vọng trên khuôn mặt Lâm, tôi không thể làm cho cậu ấy thất vọng được. “Mình hiểu rồi, Lâm ơi, cảm ơn cậu rất nhiều.” Tôi cảm thấy mắt cả hai như đang lóe sáng, chứ không phải chỉ mình Lâm.
- “Chúng ta đi một vòng quanh hồ chứ? Mình muốn lấy lại cảm giác này.” Tôi gợi ý với một nụ cười chân thật nhất từ khi chia tay Minh đến giờ. “Còn chờ gì nữa nào. Đi thôi.” Thế là Lâm kéo tôi dậy khỏi chiếc ghế đá, nhẹ nhàng và ấm áp hơn những gì tôi nghĩ. Chúng tôi tiếp tục “trò” cũ – Lâm đi lùi phía trước, tôi đi theo phía sau. Tôi bật cười khúc khích vì trò trẻ con này, đã hai năm rồi chúng tôi không “chơi” lại. Rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy trong mắt cậu tràn ngập những tia nắng lung linh của buổi sớm hè, hiền lành và mát trong… giống như lần đầu tôi nhìn thấy Minh vậy. Ai đó đã nói, có hơn một cách để yêu. Có hơn một người để yêu. Phải không nhỉ?
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện cổ tích: Tìm mẹ
20 p | 796 | 251
-
Truyện ngắn Thần nông và Chuyện tình yêu
659 p | 143 | 33
-
Tản văn - Yêu người ngóng núi: Phần 2
97 p | 124 | 18
-
Người Con Gái Khi Yêu Thật Lòng
2 p | 126 | 7
-
Cái kính của gã bạn trai cũ
17 p | 75 | 7
-
Một con đĩ còn trinh
19 p | 99 | 6
-
Xa nhau để ....Yêu
10 p | 68 | 6
-
Cho em gần anh thêm chút nữa - phần 1
24 p | 62 | 5
-
Truyện ngắn Xin lỗi! Anh bị câm
8 p | 77 | 5
-
Ở Đâu Cũng Chỉ Một Vầng Trăng
5 p | 84 | 4
-
Hành lang vắng
23 p | 54 | 4
-
Đánh giá một số chương trình du lịch giáo dục thử nghiệm tại Huế
17 p | 76 | 4
-
Yêu một người ở xa
2 p | 76 | 4
-
Đừng yêu nhau nữa
7 p | 88 | 3
-
Yêu bản thân mình trước em nhé
2 p | 80 | 3
-
Yêu thật chân thành, tha thứ thật nhanh
2 p | 75 | 2
-
Tìm hiểu cảm nghĩ về ẩm thực đường phố Hà Nội sử dụng phương pháp khai phá văn bản
8 p | 5 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn