intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Có khi nào?

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

47
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

1. - Có khi nào bọn mình ở với nhau rồi hai đứa điên chết lúc nào không biết không bà? Tôi giật mình khi đọc dòng tin nhắn của M. Bất giác cảm thấy sờ sợ. Không ngờ tư tưởng của M cũng chẳng khá hơn tôi là mấy, thậm chí đôi khi còn đáng sợ hơn cả tôi nữa. Mấy ngày nay, ý nghĩ tự tử hoặc bỏ đi cứ lởn vởn trong đầu tôi luôn, không hiểu tại sao nữa. Từ khi chuyển lên Sài Gòn ở một mình, hình như càng ngày tôi càng điên nặng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Có khi nào?

  1. Có khi nào? TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA 1. - Có khi nào bọn mình ở với nhau rồi hai đứa điên chết lúc nào không biết không bà? Tôi giật mình khi đọc dòng tin nhắn của M. Bất giác cảm thấy sờ sợ. Không ngờ tư tưởng của M cũng chẳng khá hơn tôi là mấy, thậm chí đôi khi còn đáng sợ hơn cả tôi nữa. Mấy ngày nay, ý nghĩ tự tử hoặc bỏ đi cứ lởn vởn trong đầu tôi luôn, không hiểu tại sao nữa. Từ khi chuyển lên Sài Gòn ở một mình, hình như càng ngày tôi càng điên nặng hơn. Cái căn bệnh thèm lang thang lại tái phát trầm trọng. Tôi cứ rong ruổi những nơi vắng người, không mục đích. 2. Ở một mình, H đến là khổ với tôi. Hắn phải canh chừng tôi như canh chừng một đứa trẻ. Hắn nói sợ tôi sẽ làm những điều gớm ghiếc. Tôi cười nhạt, hơn cả một tô canh quên nêm muối. Những điều gớm ghiếc đối với hắn là thấy tôi lang thang hoài, cứ dật dờ như một bóng ma di động. Là thấy tôi ngồi thu lu một góc nơi xó nhà, bó gối, thi thoảng gục sấp đầu như vô thức. Hắn nói tôi có tư tưởng muốn tự mình hủy hoại bản thân. Tôi cóc biết cái tư tưởng đó. Hắn cứ gỡ tay tôi xuống mỗi lần thấy tôi khoanh trước ngực. Hắn kêu đừng có tự cô lập bản thân và một mình chống lại cả thế giới như thế. Tôi cũng cóc biết điều hắn nói. Hắn dặn tôi khi nào cảm thấy sắp bị xỉu thì phải mở cửa trước và điện thoại cho hắn, đừng để chết trong phòng không ai hay. Tại tôi hay bị xỉu, hắn chứng kiến mấy lần rồi nên sợ. Tôi gật đầu đại cho qua chuyện. Lủi thủi một mình quen rồi, với lại đã hai mươi tư tuổi đầu, cứ làm như người ta là con nít lên ba. Hắn hay im lặng, như thể sợ âm thanh sẽ làm mọi thứ tan chảy. Cũng như tôi, hắn ít nói. Nhưng những lời hắn nói toàn triết lý. Mỗi lần bế tắc, tôi thường đặt câu hỏi cho hắn, và
  2. thấy an tâm về điều đó. Tôi tìm thấy tôi khi bên hắn. Có gì đó giống nhau giữa tôi và hắn mà không nói ra được. 3. M thì nói nhiều kinh khủng. Cứ mỗi lần gặp nhau M lại nói không biết mệt. Những câu chuyện của M đơn giản, gần gũi, thường nhật chứ không triết lý, sâu xa như hắn. Bên M tôi có cảm giác bình yên. Tôi tự thấy tôi cần M, rồi lý tưởng hóa lên, M như là một cái gì đó không thể thiếu trong cuộc sống. Mọi người vẫn thường nói bọn tôi là một đôi bạn không bình thường. M bảo M hãnh diện về tình bạn của chúng tôi. M vui khi thấy người ta ghen tỵ với tình bạn của hai đứa. Tôi hay tìm cách tạo cho M những bất ngờ, những lúc đó, M lại khóc. Mắt M rưng rưng, M bảo M hạnh phúc lắm. Thấy M vui, tôi cũng vui. Trong mắt M, tôi vẫn là một đứa trẻ. M chăm sóc, che chở, bảo vệ tôi như một người chị. Có lẽ vì thế nên tôi thấy bình yên khi bên M. M cũng là người sống tình cảm và nội tâm. Bề ngoài nhìn mạnh mẽ nhưng lại rất yếu đuối. M cần tình thương, cần sự quan tâm và thích được quan tâm. Tôi thích những câu chuyện trời ơi đất hỡi của M. M kể tất cả những gì xẩy ra trong cuộc sống, tôi tưởng như không hề sót lại một chuyện gì, dù là nhỏ nhặt. Hắn vẫn thường bảo tôi, M cứ hót suốt ngày như chim ấy nhỉ. Tôi cười. Ừ. M là một con chim đáng yêu. Tôi thích M líu lo suốt ngày như thế. M bảo tại tôi ít nói quá, M phải nói thật nhiều. M sợ sự im lặng. Nó làm tôi co rúm và làm M tuột khỏi thế giới của tôi. M kêu chỉ mỗi khi bên tôi M mới nói nhiều như thế thôi, nói bất cứ chuyện gì. Tôi chỉ việc lắng nghe, thi thoảng phụ họa nếu cần thiết. M than với tôi cả ngày về những chán nản, buồn phiền, bực bội. M bảo nếu không có người để than, sẽ phát điên mất. Và chỉ có tôi là nghe M than mà không thấy chán, không chửi bới, la mắng gì cả. M bảo tôi là cái sọt rác, để M xả tất cả những chất chứa trong lòng. Ừ. Phải xả ra ngoài, chứ cứ chất trong lòng, nghẹn ứ thì dễ phát điên và nổ bùng lắm. Nhiều khi M than, tôi không buồn nhưng vẫn than cùng M. Để thấy có người đồng cảm, để cái buồn, cái chán nó vơi bớt đi. Giữa tôi và M không có bí mật. Thi thoảng đi bên nhau, M lại bảo nếu tôi là con trai, nhất định tôi sẽ yêu bà và lấy bà làm vợ. Hay sao mình không là một nam một nữ để yêu
  3. nhau nhỉ, tôi vẫn cứ nghĩ mình sinh ra là để cho nhau. Tôi cười và gật đầu, thấy M ngây thơ, trong sáng và đáng yêu như một đứa trẻ. M còn giao ước cuối mỗi tin nhắn và mỗi bức thư, phải có câu “yêu bà”. Tôi lại cười và gật đầu đồng ý. Ngày nào cũng gặp nhau nhưng tôi và M vẫn thường viết thư cho nhau. Hắn nói bọn tôi thật lắm chuyện, đúng là con gái. Nhưng tôi kệ, miễn sao bọn tôi thấy hạnh phúc và ấm lòng. Mới đầu, tôi và M viết và vài ngày lại trao cho nhau đọc, rồi trả lời nhau. Sau này, tôi mua hai cuốn sổ thật đẹp, bảo M mỗi lúc buồn hay nhớ tôi, cứ viết vào đó, tôi cũng thế. Lâu lâu sẽ đưa cho nhau đọc và để đến khi học xong, bọn tôi sẽ trao nó cho nhau. Bây giờ, thi thoảng tôi lại lấy ra đọc lại. Nó ấm áp và đầy cảm xúc, dù toàn là chuyện trời ơi đất hỡi, nhưng nó là tất cả cuộc sống của tôi và của M, cả những ý nghĩ bất chợt thoáng qua trong đầu. Cứ buồn buồn tôi lại lôi nó ra đọc lại và cười một mình. Nghĩ thấy thật trẻ con nhưng cũng thật tình cảm. Hai cuốn sổ như hai cuốn nhật ký. Ý nghĩ sau này sẽ xuất bản nó thành hai cuốn sách làm tổ trong đầu tôi, lâng lâng… 4. Hắn bảo nhìn dáng điệu của tôi như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Lúc nào cũng buồn buồn, tội tội thế nào ấy. Mắt cứ nhòa nhòa, tôi thấy tủi thân và buồn buồn. Hắn nói không phải một mình hắn, mà hầu như ai cũng nói thế. Họ cứ bảo “nhìn con N tội tội thế nào ấy”. Tôi cười trừ, không dám nhìn hắn. Cái dáng vẻ tội nghiệp của tôi làm người ta có cảm giác thương hại và muốn che chở. Hắn kêu trước đây không dám tiếp xúc nhiều với N, sợ cái vẻ xô bồ, sôi nổi của H làm N tổn thương. Cái hôm dẫn N ra bãi đất trống cho N khóc ấy, thú thật hôm đó muốn ôm N cực kỳ, mà H nghĩ là nên ôm N, nhưng không hiểu sao không dám, chỉ có thể xoa đầu N thôi. Sự thành thật của hắn làm mắt tôi rưng rưng. Không phải tủi thân, hình như là cảm động. Muốn cảm ơn hắn, trong lòng thầm cảm ơn hắn, nhưng nghĩ nói ra sẽ là thừa. Hắn lại nói nhiều đến cái âm tính quá nặng trong người tôi. Tôi chưa to tiếng với ai bao giờ. Hắn thì khẳng định tôi làm gì biết phản kháng. Chỉ có thể im lặng chịu đựng, dù biết mình không sai hay bị oan đi nữa. Ừ. Cái tính tôi nó thế. Thi thoảng, mấy đứa bạn lại mắng tôi, kêu bà hiền quá hóa ngơ, để người ta lợi dụng và bắt nạt. Tôi cười. Nếu bắt nạt
  4. mình mà làm người ta vui thì cũng được, có sao. Bọn nó lại tin rằng tôi đúng là điên, chẳng thấy ai như tôi cả. Hắn và tôi lại đi lang thang. Không cầm tay, không khoác bờ vai. Im lặng bước bên nhau, như cả hai đều hiểu lúc này không âm thanh là tốt nhất. Cứ lẳng lặng đi như thế, không cần biết sẽ đi đâu. Không nơi bắt đầu và không đích đến, miễn là cứ đi, không ý thức. Khi cảm thấy đã đủ thì dừng lại, không ai bảo ai. Hắn canh cho tôi nằm giữa đường, trông xe qua lại và người lạ. Tôi nhắm mắt, mỗi lần mệt mỏi lại khao khát trở về với thiên nhiên. Muốn chạm vào thiên nhiên. Thấy lòng bình yên, và tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Hắn bảo thích nhìn tôi giữa thiên nhiên như thế. Nó hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng thế nào ấy. Ở hắn có những điều mà tôi không có. Tôi luôn ngưỡng mộ hắn vì cái tính độc lập và quyết đoán. Thích là làm. Đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn. Và đã muốn thì phải làm cho kỳ được. Còn tôi, hình như là một con rối trong tay người khác, thích giật giây lúc nào thì giật. Chẳng bao giờ tôi dám tự ý làm một điều mình thích khi chưa được sự cho phép của gia đình, anh chị…Cho hết bốn năm học, tôi quyết định sẽ ra sống một mình. Lần đầu tiên liều lĩnh. Tôi cần tự do, khao khát tự do, được sống với chính mình. Không phả gượng cười như một cái máy. Không phải làm những gì mình không thích, những điều thích lại không được làm. Nó trống rỗng và vô nghĩa. Tôi cần không gian riêng. Để viết. Để sống với thế giới ngây ngô của mình mà không ai dò xét, dòm ngó tới. Tôi thấy thoải mái và hài lòng. Ngồi trong bóng tối hàng giờ, lắng nghe tiếng côn trùng, nghe nhịp thở của đất. Ngồi thiền, nhìn sâu vào bên trong, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình. 5. Rồi cũng đến lúc tôi phải chia sẻ M với L. Không thích sở hữu, nhưng đôi khi tôi chỉ muốn M là của riêng tôi. M cũng không thích san sẻ tôi với ai cả. M luôn sợ tôi bỏ rơi, M bắt tôi hứa dù có chuyện gì xẩy ra cũng không được bỏ M. Vậy mà khi có người yêu, sự quan tâm M dành cho tôi ít hẳn. Hắn giải thích rằng con gái khi đã yêu thường thì người yêu là quan trọng hơn cả, họ ít quan tâm đến điều gì khác. Với người khác thì được,
  5. nhưng với M, tôi không nghĩ điều đó đúng. Tôi cố làm quen với việc thế giới của M có thêm một người nữa. M và L giận nhau, L hỏi giữa tôi và L, ai quan trọng hơn. M cấm L không được đưa tôi ra so sánh và bắt M chọn một trong hai. M bảo có thể bỏ L, chứ nhất định không bỏ tôi. Tôi tin. M kể tôi nghe nhiều về chuyện của hai người, cả những chuyện ân ái. Tôi tin hơn giữa tôi và M không có bí mật. M hào hứng bàn với tôi về chuyện tương lai. Tôi, M và L sẽ cùng ở chung một nhà. Ngày ngày tôi sẽ nấu ăn, còn M rửa chén. Phòng tôi sẽ nằm bên cạnh, luôn rộng mở mỗi khi M và L cãi nhau. Thi thoảng sẽ kéo nhau đi ăn chè vỉa hè và lang thang dưới trời mưa – những cơn mưa muôn thuở tôi vẫn thích. Tôi sẽ viết sách, còn M sẽ viết lời giới thiệu…Những suy nghĩ hồn nhiên của bọn tôi làm chị M hoảng hốt. Chị sợ bọn tôi bị đồng tính. Chị kêu trên đời này không có thứ tình bạn nào như thế cả, bọn mày ngây cả rồi. Tôi và M tự bằng lòng với thế giới ngây của mình. M bảo sau này sẽ sinh cho tôi một đàn con, tha hồ tôi chăm sóc, bồng bế và chơi với chúng. Nghĩ thấy thinh thích. Chơi với trẻ nhỏ, thấy mình hồn nhiên và bé lại. Thích cái sự ngây thơ, đôi mắt trong veo không một tia gợn của suy nghĩ. Không trầm tư về quá khứ, lo âu về tương lai. Chỉ có hiện tại mà thôi, sống hết mình. Ai đó nói rằng mỗi con người khi sinh ra là một tội lỗi, vì thế mà họ phải khóc, cho những giọt nước mắt gột sạch nó đi. Ai bảo làm người là sướng. Nếu sướng sao khi sinh ra họ không cười mà lại khóc. Tôi thì không nghĩ đến những điều đó. Nhưng thi thoảng cười một mình vì nhớ lại tiếng “oa…oa…oa…” khi chào đời. Được nhìn thấy ánh sáng, được quan sát vũ trụ, tiếng “oa...oa…” ấy như một sự ngạc nhiên, hạnh phúc. Nó gần giống với cái cảm giác khi tôi được gần thiên nhiên, nhắm mắt và cảm nhận như mình đang tan vào trong nó, bình yên. 6. M và L chia tay. L bảo cứ mỗi lần bên M, lại muốn phát điên. M kêu M đã dịu dàng lắm rồi, không ương bướng, chua ngoa như lúc mới yêu. L nhăn mặt và nói nhiều lần hai từ “cái loại”. M ghét hai từ đó. Thì loại người chứ loại gì. Việc gì phải gọi nhau bằng loại này loại khác. Tôi cũng ghét hai từ đó.
  6. Không bao giờ tôi dám tin L lại bỏ M. Ngày xưa L cướp M trên tay tôi, đã phải rất khó khăn để tôi quen với việc M là của L nữa. M khen L nhiều. Tôi yên tâm trả M cho L, một người chu đáo, biết quan tâm và biết nghĩ, biết lo cho tương lai như M nói. Có ai ngờ đó cũng chỉ là những lời có cánh của mấy thằng con trai muốn lấy lòng con gái. Nó như mật ngọt rót vào tai và M tin liền, chẳng mảy may nghi ngờ. Người ta thường bảo con gái yêu bằng tai. Hết rồi. M bảo M không buồn, ngược lại còn thấy nhẹ lòng khi chia tay L. M kêu nghĩ lại mới thấy đúng là mình ngu, bị lừa mà không biết, khốn nạn thật. Rồi M lại chua chát, còn gì để mất nữa đâu. L cướp sạch rồi. Vậy mà kêu em cứ lo học đi, khi nào ra trường mình cưới. L dẫn M về ra mắt bố mẹ, bạn bè, L còn hứa hẹn với cả bố mẹ M. Tôi cũng mừng, dù sao L cũng cho M một danh phận, cũng là người khôn ngoan, biết đối nhân xử thế. Có ai ngờ… Tình yêu M tan như bọt xà phòng. M lại về bên tôi, tôi chiếm trọn M như ngày xưa. Nhưng rồi L trở lại. L cầu xin M tha thứ. Trong tình yêu không có sự níu kéo, không yêu nữa thì thôi, buồn mãi rồi cũng phải vui, đau lòng mãi rồi cũng dịu vợi. M không quỵ lụy vì tình. 7. Bốn năm học xong, cầm tấm bằng tốt nghiệp tạm thời trong tay mà thấy mình vô dụng. Tôi đi dạy kèm tháng hai triệu rưỡi. M đi làm công nhân ngày tám tiếng được có triệu ba, còn bèo bọt hơn cả tôi. Không chịu ký hợp đồng vì nghĩ mình chỉ làm tạm, ai ngờ người ta đuổi việc luôn, M nằm dài suốt ngày ở nhà, không chán mới lạ. M nhắn những cái tin gớm ghiếc, kêu thấy mình bất lực, thừa thải, cứ thế này mãi chắc chết mất thôi, muốn phát điên và muốn tự tử. Tôi thì tự mình bỏ đi, lên thành phố sống một mình, trong lúc khó khăn nhất. Học xong thất nghiệp. Yên phận ở với anh chị, không mất tiền ăn tiền phòng không chịu, lại bỏ đi chỉ vì cái tự do điên khùng. M bảo không cái dại nào giống cái dại nào. Thực ra buổi tối đi dạy, còn ngày thì tranh thủ viết, lương thế cũng tàm tạm, đủ sống rồi. Nhưng mà tôi lại không viết được. Thấy mình khô khốc, cảm xúc cạn trơn, bốc hơi hết sạch rồi. Giá mà nỗi ám ảnh và áp lực về công việc cũng bốc hơi được như thế. Có thời gian, có không
  7. gian nhưng mà không có cảm xúc để viết, tôi cũng thấy mình vô dụng, thừa thải và đâm ra chán nản như M. Cứ thấy sống không mục đích, không lý tưởng thế này, vô nghĩa quá. Ngày nào M cũng nhắn tin kiểu như thế. Hắn không thích M. Hắn nói tư tưởng M gớm ghiếc, giờ còn đầu độc cả tư tưởng của tôi nữa. Hắn dọa nếu tôi cứ hùa theo M, hắn sẽ cấm không cho tôi chơi với M nữa. Hắn kêu M đã vậy rồi, phải động viên cho M cố lên, đằng này cứ hùa nhau nghĩ vớ vẩn, đúng là điên. Hắn bảo M mắc hội chứng thích than vãn, thích khuấy cho vết thương rộng thêm ra. Nó đã sắp lành rồi, đang mọc da non, không chịu để yên, lại ngứa ngáy, chọc cho nó rách tiếp, chảy máu rồi thích thú với việc mình làm. “Có khi nào bọn mình ở với nhau rồi hai đứa điên chết lúc nào không biết không bà?”. Tôi cũng không biết nữa. Có khi nào như thế không?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0