intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Con sà mâu

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:13

53
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chuyến tàu nhả xuống sân ga Sài Gòn những hành khách muộn màng. Đêm mùa hạ hừng hực và ngột ngạt bởi bầu không khí đặc quánh hơi người, hơi khói thuốc lá, thịt nướng, từ quán cơm tấm cạnh cửa đi, làm khách đến chỉ muốn nhanh chóng thoát ra để được hưởng làn gió mát trong lành hứa hẹn ở khoảng sân rất rộng bên ngoài. Thế nhưng có 5 con người nhỏ bé đi túm tụm bên nhau và được dẫn dắc bởi một gã đàn ông để râu mép, mặt ngựa, có vẻ trù trừ như...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Con sà mâu

  1. Con sà mâu TRUYỆN NGẮN CỦA KIM HÀI Chuyến tàu nhả xuống sân ga Sài Gòn những hành khách muộn màng. Đêm mùa hạ hừng hực và ngột ngạt bởi bầu không khí đặc quánh hơi người, hơi khói thuốc lá, thịt nướng, từ quán cơm tấm cạnh cửa đi, làm khách đến chỉ muốn nhanh chóng thoát ra để được hưởng làn gió mát trong lành hứa hẹn ở khoảng sân rất rộng bên ngoài. Thế nhưng có 5 con người nhỏ bé đi túm tụm bên nhau và được dẫn dắc bởi một gã đàn ông để râu mép, mặt ngựa, có vẻ trù trừ như muốn nán lại cạnh con tàu. Đó là 5 đứa bé 3 trai, hai gái, mặc giống nhau, quần xanh, áo trắng kiểu học sinh. Hai đứa con gái nhỏ nhất khoảng 8, 9 tuổi,ba đứa con trai nhỉnh hơn một chút, từ 11 đến 12 tuổi. Trên tay đứa nào cũng khư khư một túi xách bằng vải dù màu gi, loại rẻ tiền. - Nhanh lên, đồ con rùa... Nhanh lên. Người soát vẽ ơ hờ đếm những mảnh vé rồi khoát tay. Gả đàn ông túm lấy một bé trai lôi xoạt ra, và thế là bốn đứa kia cũng đổ người bám theo tựa như ngưới ta tháo cái chắn nước. - Nhanh lên, thằng Còm đi trước, thằng Đồng đi sau cùng. Hàng một, đi trên bờ lề. Đứa nào lộn hàng,chậm chạp, đi lung tung, ông bỏ…. Nhớ đấy. Giờ thì nhanh lên. Còn nhìn gì đó (?). Năm đứa bé vội vàng nối đuôi nhau, bước thấp bước cao đi theo người đàn ông. Đường phố đang say ngủ, chỉ có những ngọn đèn đường rực rỡ tỏa sáng và thỉnh thoảng những chiếc xe gắn máy, xe tải lao nhanh để lại tiếng động cơ ầm rỉ. Ngần ấy cũng đủ cho bọn trẻ tỉnh người. Chúng mở to mắt nhìn ngang ngửa. Con bé đi trước thằng Đồng vấp vào cái nắp cống chênh vênh muốn ngã. Thằng Đồng níu nó lại kịp, càu nhàu: - Cái Hoa. Đi phải nhìn xuống chân chứ!
  2. Hoa không trả lời nhưng con Thụt đi trước nó cong cớn trả treo: - Nhìn xuống đất làm sao mà đi, hả nởm? - Tụi bây có im cái mồm không? Đi nhanh lên. Nhanh nữa lên. Nhanh lên … Cuối cùng bọn họ cũng đến được nơi muốn đến. Con hẻm hẹp tối tăm đầy ổ gà càng hẹp và tối hơn bởi những vách tường cao vời vợi của hai dãy nhà. Những khúc ngoặc thẳng góc như đánh đố kẽ lạ nhiều vô kể. Nếu không có thằng Đồng sau lưng hẳn cái Hoa có cảm giác như mình bị mất dấu bọn bạn phía trước. Chợt mấy đứa phía trước túm tụm đứng cả lại. Con Hoa mất đà chới với. Thằng Đồng xô phải, buột miệng chửi tục và tống nó một thoi ùm vô lưng. Có tiếng xì xào: - Đến rồi... Đến rồi… Mỏi chân quá… Xa thật… Đây là đâu thế? Ga đàn ông mặt ngựa mò mẫm trên tấm cửa tôle giât lấy giật để sợi giây chuông. Đèn bật sáng. Cửa cọt kẹt, lanh canh rồi hé mở. Một gương mặt ngái ngủ nhìn ra. Ga mặt ngựa đẩy lũ trẻ vào nhà, vớ bình nước trà nguội trên cái bàn tạp, dốc vòi tu ngược. Con Hoa ngu ngơ nhìn quanh. Căn phòng hẹp nhưng được cái dài ngút vào trong, loáng thoáng những bóng người nằm lăn lóc trên sàn nhà. Tất cả đều ngủ say không biết gì nhóm người mới đến. Tiếng ngáy, tiếng trở mình, tiếng mớ ngủ vọng ra khiến mắt cái Hoa bỗng trĩu nặng. Nó bắt chước thằng Đồng ngồi bệt xuống sàn xi măng, dựa lưng vào tường. .trong phút chốc, những tiếng nói xa dần xa dần, rồi chìm khuất trong miền sâu thẳm… Cái Hoa tỉnh giấc cùng một lúc với bốn đứa kia. Gả mặt ngựa không còn ở đấy. Căn phòng trống rỗng. Những bóng người đêm qua cũng mất tăm dạng. Trước mặt bọn trẻ chỉ còn người chủ nhà với gương mặt lành lạnh lườm lườm nhìn như soi mói từng đứa một. Thằng Còm là đứa bạo dạn nhứt hỏi: - Thưa chú, Chú Nồm đâu rồi ạ? - Về rồi. Mấy đứa bây tự xưng tên tao nghe. Gọi tao là chú Tô.
  3. - Cháu là Còm, thằng nầy tên Đồng, thằng đầu trọc kia là Kéo. Con nhỏ tóc ngắn tên Thụt. Còn kia là Hoa. Tụi cháu đều ở cùng làng. Chú Nồm nói vô đây làm việc… với chú… Tô. - Không phải làm việc với tao mà là đi làm việc… ở ngoài. Ngày đi làm, ngủ ở nhà tao. Khai báo công an tao lo. Nhưng phải theo luật. Thứ nhất không được chê việc, bảo làm việc gì làm việc đó, không được cự cải, tránh việc. Thứ hai: tao là chủ, kiếm việc cho tụi bây. Vì vậy, tiền kiếm được trong ngày cưa đôi 50-50. Mỗi tháng trả 50 ngàn tiền nhà, tiền điện. Nếu có ăn uống mỗi bữa cơm trả 10 ngàn. Thứ ba cấm kỵ tuyệt đối tật mách lẻo, đưa chuyện với người lạ, dấu diếm thu nhập. Rõ chưa? - !..!.. - Còn nữa. Tao không muốn có rắc rối trong nhà. Tao sẽ giữ giùm tiền dư, có ghi sổ đàng hoàng. Mỗi ngày chỉ lấy đủ tiền ăn. Cuối năm, về quê, tao trả lại tất tần tật không thiếu xu nào. Bằng lòng không? - Vâng ạ… Mấy đứa con trai hăng hái nói to. Có được việc làm, có chỗ ở, có tiền, đó là mơ ước của chúng. Cái Thụt thúc cùi chỏ vào hông con Hoa: - Sao mầy không trả lời? Hoa vội vàng lắp bắp: - Vâng ạ. Nó đang mãi nghĩ tới những điều mong ước của hai mẹ con nó. Hôm giao nó cho chú Nồm, bà cẩn thận ấn vào túi nó tờ bạc năm ngàn, nghẹn ngào dặn dò: - Con nhớ làm việc siêng năng, có tiền… mẹ đưa con về … đi học lại… Hoa dúi đầu vào ngực mẹ cố ngăn giòng nước mắt. Nó mím môi hứa: - Mẹ ơi, chú Nồm nói trong ấy dễ kiếm tiền lắm. Con sẽ để dành thật nhiều tiền gởi về cho mẹ.
  4. Giờ đây mơ ước ấy sắp trở thành hiện thực. Cái Hoa nhìn chú Tô tin tưởng. Thằng Kéo rụt rè hỏi: - Chú Tô, cháu làm việc gì a? Cháu biết đan thúng... - Dẹp cái thúng cái mẹt ấy đi. Muốn kiếm được nhiều tiền, ở đây chỉ có mấy nghề. Mỗi nghề đều có sư phụ chỉ dạy. Tao sẽ giao cho mỗi đứa một sư phụ. Giờ thì rửa mặt rửa mũi, thay mấy bộ đồ đẹp đẽ đó ra... Có mấy gói xôi bắp trên bàn. An đi. Một ngày được ăn no và ngủ yên khiến Hoa phấn chấn và được an ủi rất nhiều. Nổi lo lắng và nhớ mẹ cũng dịu đi. Cái oi bức ngột ngạt của mùa hè miền Nam không phá nổi giấc mơ đẹp của nó. Hoa mơ thấy mình trở về quê trong bộ cánh xinh đẹp và túi đầy tiền cùng quà cáp. Chỉ đáng ghét là giấc mơ bị bẻ gảy bởi cái lay người thô bạo của chú Tô. - Dậy! Đi làm. Bên ngoài trời vẫn còn tối đen. Một chiếc xích lô chờ sẳn đầu hẻm. Trên xe có ba đứa trẻ cũng bé con như Hoa và một phụ nữ đội nón hùm hụp. Bọn nhỏ ngủ vùi ngã nghiêng bên
  5. nhau. Con Hoa được đẩy dúi ngồi chồm hổm dưới chân người phụ nữ. Chiếc xe hếch lên, nó sợ hải ôm chặt càng sắt trong khi người phụ nữ vô tư duổi chân gát lên vai nó. Bóng đêm và đèn đường đuổi nhau vùn vụt. Chiếc xe nẩy lên nẩy xuống như quả banh. Cái Hoa nhắm tít mắt cho đến khi tiếng phanh xe rin rít và chiếc xe dừng lại. Cái chân trên vai Hoa nhấc lên hích mạnh vào lưng nó. Thịch thịch thịch, ba đứa nhóc nhanh nhẹn nhảy vọt qua đầu cái Hoa xuống đất, ngồi bệch trên lề đường. Cái Hoa không hiểu gì cả. Người phụ nữ bực bội đạp cái Hoa một cái, nó giật mình cố gượng đứng lên, nhưng không nổi vì đôi chân tê cứng. Người đạp xích lô kéo tay nó lẩm bẩm hỏi: - Đệ tử mới hả? - Ừa, thôi đi đi. Nhớ tới đúng giờ nghe cha. Tới sớm ráng chịu. Chiếc xe lạch cạch thong thả lăn bánh. - Lẹ lên mấy đứa. Bữa nay thêm người, mất thì giờ lắm. Ba đứa bây tự “hóa trang“. Được chớ. Lm kỹ vô. Tụi by ngồi sát bờ lề đi. Sau lưng gốc cây đó. Cả ba đứa kia đều là con trai. Bọn chúng vội vàng trải ra một miếng vải nhựa nhỏ xíu, ngồi ẩn sau gốc cây rồi bày đồ nghề. Có mấy cái chai, hủ,một gói bột trăng trắng, một gói vàng vàng, hai cuốn bông băng v mấy chiếc đủa tre. - Bà Bảy, nó là con gái sao chú Tô không cho nó bán vé số? - Có chi bằng mô đen mới nầy của tao không? Bà Bảy chậm rải lôi từ trong túi ra một gói bột màu đen, một chai nước màu vàng bốc mùi hôi, một lọ nước trong dạng keo, một cái cọ sơn cở 3 phân. - Kéo ống quần lên. Cái Hoa chẳng hiểu gì trố mắt nhìn. - Kéo lên. Tiếng quát của bà Bảy làm Hoa giật mình. Nó đưa tay kéo ống quần để lộ đôi cẳng chân khẳng khiu màu đồng. Bà Bảy cầm cây cọ nhúng vào cái hủ keo rồi phết dài lên chân
  6. Hoa. Cảm giác khó chịu ngúa ngáy đến liền sau đó nhưng Hoa không dám cục cựa Mấy câu dặn dò của chú Tô văng vẳng bên tai: “Phải nghe lời... chịu đựng... còn không tao đuổi về quê mà không cho một cắc…” Chiếc cọ trên tay bà Bảy vờn trên chân Hoa như làm xiếc. Bột đen pha với bột trắng, chút bột đỏ dắp lên lớp keo còn ướt. Chẳng mấy chốc đôi chân của Hoa trông giống như làn da của một con chó ghẻ trụi lông. Một mùi hôi bốc lên. - Mô đen sà mâu. Cả ba đứa con trai nhìn đôi chân Hoa với đôi mắt thán phục. Đứa nào cũng trở nên hôi hám ghẻ lở tàn tật với những mảnh bông băng máu mũ. - Bà Bảy, sao không làm luôn hai cánh tay? Cái Hoa vội vàng dấu hai tay ra sau lưng, mắt lưng tròng hoảng hốt nhìn bà Bảy, lắp bắp: - Không... không… Bà Bảy đứng lên : - Trễ rồi, tụi bây tới chỗ cũ. Thằng Ty dắc con Hoa ra phía nhà thờ Đức Bà. Cột hai ống quần lại. Mầy dạy nó cách xin được chớ? Đúng 11 giờ, tập trung tại đây. Nhà thờ Đức Bà uy nghi sang trọng giữa một quảng trường rộng với những ngôi nhà kiến trúc đồ sộ vây quanh. Đó là một cảnh quan mà con Hoa có nằm mơ cũng chẳng tưởng tượng nổi. Nhưng rõ ràng hiện tại nó không quan tâm đến điều gì hơn là đôi chân kỳ dị của mình. Dù biết đó không phải là thật nhưng nó vẫn có cảm giác ghê sợ và lo lắng. Nhìn đôi chân, con Hoa xấu hổ đến nổi chỉ mong có một lùm tre rậm rạp để ẩn trốn trong đó. Nhưng thằng Ty đâu để con Hoa chậm trễ. Nó lôi sềnh sệch Hoa đến công viên nhỏ trước nhà thờ, nơi có tượng một bà hiền hậu trắng nuốt đẹp đẽ đang hiền từ nhìn xuống. - Mầy ngồi đây, kéo ống quần lên, khi khách đi ngang qua, bắt chước tao kêu xin. Đại khái nói con mồ côi khốn khổ, bệnh hoạn, xin ông bà cô bác anh chị làm phước. Vài ngày là quen liền hà. Chỗ nầy ngon lắm à. Cứ vài ba lễ mầy kiếm được cả trăm ngàn. - Trăm ngàn?
  7. Con Hoa quên mất đôi chân hôi hám của mình. Một ngày mà kiếm cả trăm ngàn. Đúng là chuyện bịa. Nhưng có vẽ thằng Ty không bịa chút nào. Thằng Ty lại nhìn ống chân con Hoa trề môi: - Mụ Bảy nhiều sáng kiến thiệt. Chơi sà mâu cho con gái. Đồ thất đức… Nhưng nói gì thì nói, tụi ngoài Trung “ma le” thấy mồ. Con Hoa ngơ ngác hỏi: - Tui không hiểu. Thằng Ty thương hại ghé sát tai con Hoa bày biểu: - Khi mụ Bảy hỏi tiền, mầy phải khai ít đi... dấu bớt... - Nhưng nộp cho chú Tôm. - Trước khi đưa cho chú Tô phải đưa cho sư phụ trước. Bộ bả làm sà mâu không co^ng cho mầy hả. Chặt đẹp là một nửa, bữa nào thua bạc, bả ăn bẩn, móc tới 70. Con Ty tính hoài mấy con tính mà vẫn rối tung. Nó chép miệng: - Miễn Tet có tiền về quê là được. Tiếng chuông thong thả ngân nga trên trời cao đánh thức một khoảng trời. Những con chim táo tác tung mình ra khỏi tổ. Một ngày mới bắt đầu. Con Hoa rụt rè đưa bàn tay ra bắt chước thằng Ty ca bài cùng khổ. Khởi đầu, nó ngượng miệng, nhưng dần dần, nó thuộc lòng hồi nào không biết và tiếng kêu xin phát ra tuồn tuột như cái máy quay đĩa. Con Hoa nắm chặt trong tay những đồng bạc làm phúc với nổi phấn khởi vui mừng. Nó không ngờ con người ở đây hào phóng rộng rãi như thế. Chưa bao giờ nó có được số tiền nhiều như vậy, mà đó lại là do nó làm ra và chỉ mới mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Viễn ảnh ngày trở về quê tiền bạc đầy túi, mẹ con nó hết nghèo,hết cực, nó sẽ được đi học... sẽ… và sẽ… khiến con Hoa ngây ngất. Cái cảm giác ghê sợ, xấu hổ biến mất. Con Hoa kéo cao ống quần, duổi chân ra và kêu xin van vỉ luôn miệng. Chạng vạng, lúc bầy chim ríu rít gọi nhau về tổ, mụ Bảy cũng có mặt thu gom nhóm đệ tử. Con Hoa nắm chặt những đồng tiền kiếm được trong lòng tay, mắt sáng rỡ, hoan hỉ
  8. với thành quả của mình. Mụ Bảy đưa cắp mắt ti hí nhìn lướt qua các gương mặt mệt mỏi rồi chìa cái nón lá ra. Thằng Ty hí hởn thả vào những nắm tiền xu tiền đồng leng keng. - Bữa nay có con sà mâu nên ít hơn. Mụ Bảy cười ruồi đếm tiền. Chưa đếm hết mụ đột ngột ngẩng đầu lên nhìn xoáy vào thằng Ty: - Đưa đây… Thằng Ty ngơ ngác rất nai: - Da, đưa gì? Tui có giữ cái gì đâu. Dì Bay đừng nghi oan có tội nghe. - Mẹ mày. Nghi oan hả? Mụ Bảy nhanh như chớp xấn vào, lột áo thằng Ty. Thằng Ty la bài hải, nó kéo luôn cái quần sà lỏn tụt khỏi đầu gối: - Tui ở truồng cho Dì Bảy coi. Được chưa? Lũ nhỏ cười rinh rích. Con Hoa bưng mắt nhìn đi nơi khác. Mụ Bảy có phần dịu lại, mụ chìa cái nón sang con Hoa, không quên cảnh cáo thằng Ty: - Mày liệu hồn. Tao mà bắt được… Thằng Ty mặc lại cái áo, ngoảnh đầu sang chỗ khác lẩm bẩm: - Còn lâu! Con Hoa biết tỏng thằng Ty có dấu tiền, nhưng quả thật không biết nó dấu ở đâu. Hôm sau thằng Ty tự khai với vẻ mặt dương dương tự đắc: - Dễ ợt, tao cuộn tiền vô miếng ny lông, cuộn thiệt chặc rồi nhét vô đít. Bả có tài trời mới lấy ra được của tao. Con Hoa thất vọng. Nó không có can đảm làm như thằng Ty. Nhưng khi nhìn thấy những đồng tiền của mình bị sớt qua túi mụ Bảy, nó xót xa nung nấu ý nghĩ kiếm cách nào đó để bớt thiệt hại.
  9. Thời gian trôi vun vút. Cái Hoa gày còm vẫn gày còm, chỉ bẩn thỉu hơn và dày dạn hơn. Đêm đêm nó nhìn hau háu vào bàn tay thoăn thoắt đếm tiền của chú Tô, e dè liếc nhanh lên cuốn sổ nhàu bẩn đầy những con số nguệch ngoạc trong lúc hai bàn tay gải liên hồi. Nó cắn răng gở từng mảng keo bám trên hai chân từ đầu gối trở xuống. Những mảng lông tơ bị bứt khỏi gốc da đau rát chảy nước mắt. Sau đó thì lông cũng chẳng mọc nổi, mặt da bắt đầu mọc lên những bỏng nước nhỏ lít chít hơn đầu tăm, ngứa khủng khiếp. Rồi những cái mụt nhỏ bọc mủ lở loét. Mụ Bảy xem xét cẩn thận đôi chân con Hoa bật cười rin rít: - Chưng con nhỏ đạt yêu cầu. Tao chỉ cần hóa trang hai cái tay... Con Hoa hoảng hồn rụt tay, nhất định không chịu. Mụ Bảy không nói không rằng tát ngay vào mặt con Hoa hai cái nổ đom đóm. - Không nghe lời hả? Dễ thôi. Tao mua mầy hai năm, mầy không chịu, tao bắt thằng Tô bồi thường gấp ba. Con à, ở đợ thêm năm năm chưa trả đủ nổi. Muốn không? Thằng Ty nhẹ nhàng kéo tay con Hoa nhỏ nhẹ. - Chỉ là giả thôi mà. Riết vài tháng nổi mụn giống cái chưng, khỏi ngụy trang ngụy triết gì nữa. Nước mắt ràn rụa, con Hoa đưa hai bàn tay nhỏ xíu của mình ra. Chỗ xin ăn của con Hoa đổi về hồ con Rùa. Nơi đây rất nhiều phụ huynh đưa con em đến hóng mát vui chơi, ăn kem, uống sinh tố. Con Hoa ngồi dựa vào trụ lan can. Mụ Bảy mặc cho nó cái áo sát nách và cái quần sà lỏn phơi bày ra hết những vết mụn loét, sà mâu nham nhở. - Mẹ ơi mẹ, bạn đó bị bệnh gì vậy? Bà Mẹ có vẻ vội vàng, chỉ liếc nhìn Hoa một cái rồi lại quay qua con gái dặn dò: - Con ngồi ở ghế đá đọc truyện tranh, ăn kem, chờ mẹ. Mẹ vào kia có việc, mười phút nữa mẹ ra. Nhớ đừng đi đâu lung tung. Mẹ ra ngay. Con Hoa cất giọng van xin đúng bài bản: - Cô ơi, cho con xin ít đồng mua cơm.Con đói quá…
  10. Bà Mẹ thảy vào cái mũ của Hoa một đồng keng rồi vội vã băng qua bên kia đường. Hoa ngồi xuống lượm đồng keng cho vào túi, nhìn ngu ngơ người qua lại chờ đợi. Mắt nó đậu lên đôi chân trần trắng hồng của cô bé rồi hướng dần lên đôi tay có những ngón mủm mỉm sạch sẽ. Tự dưng, con Hoa thụt hai cánh tay mình dấu ra sau lưng. - Tay bạn bị gì vậy? Con bé đặt cuốn truyện tranh xuống đùi tò mò hỏi Hoa. Con Hoa lúng túng không biết trả lời thế nào, nó ấp úng: - Tui... có bị gì đâu… À!...phải rồi... tui... tay tui bị… sà… sà… Nó nghẹn lời không nói được hết câu. Đúng là nó đâu có bị gì. Tay chân nó vẫn trơn láng, tuy không hồng hào trắng đẹp như của con bé nhưng cũng mạnh khoẻ bình thường. Nó rất muốn nói như vậy nhưng nó không thể. Một bên chân nó chợt ngứa dữ dội. Nó đưa tay gải mạnh, các mụn rộp rách miệng tóe máu. Con bé hốt hoảng nói to: - Chân bạn chảy máu kìa. Bạn phải đi chữa bịnh đi. Để lâu nó lây khắp người đó. Bà mẹ cô bé đã trở lại. Bà nhìn Hoa, mủi thun thun, ánh mắt có chút ái ngại lẫn lo sợ, kiểu lo sợ của người đứng gần một bệnh nhân bị bệnh lây nhiễm. Bà kéo tay con bước đi nhanh. Hoa nhìn theo. Ai đó thả vo cái mũ nhỏ của nó tờ giấy mười ngàn. Nó nhặt lên mà lòng dửng dưng không chút mừng rỡ, chỉ đăm đăm săm soi hai tay mình với vẽ hằn học căm ghét như đó không phải là đôi tay của chính nó. Tối hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi bước lên con tàu rời quê, con Hoa bỏ cơm. Nó tỉ mỉ lột từng mảng sà mâu, cọ rửa cho đến khi da ửng đỏ bỏng rát như bị bỏng. Tiếng con Thụt chanh chua: - Rửa làm gì? Để vậy có chết con mẹ nào đâu! Con Hoa không trả lời, hai giọt nước mắt rơi lặng lẽ trong đêm. - Con không làm sà mâu nữa.
  11. Con Hoa lí nhí trong cổ họng khi mụ Bảy đẩy nó lên chiếc xích lô. Mụ Bảy không trả lời có lẽ không nghe thấy hoặc không quan tâm con Hoa muốn gì. Nhưng khi đến điểm đỗ quân, lúc con Hoa nhất định siết chặc hai tay bắt chéo qua vai, mụ nổi tam bành hét: - Trễ giờ rồi nghe mậy. Giỏi thì cứ sạch sẽ như vậy, miễn kiếm đủ sở hụi nộp tao. Thằng Tý cười hềnh hệch: - Có gì đâu dì Bảy. Cái sà mâu của Dì giống thật quá nên nó sợ. Con hy sinh mắc bịnh đó cho. Đổi cái chưng phù nề chùm bao cho nó. - Cái gì? Nè, làm gì cũng phải có kế hoạch. Đâu có chuyện nay bịnh nầy mai bịnh khác. Tao không có thì giờ. Không làm hả? Được rồi. Chú Tư, chở nó về nhà giao cho thằng Tô, nói nó kiếm cho con nhỏ nầy việc gì sướng mà nhiều tiền. Giọng nói dịu xuống mềm như rắn của mụ Bảy khiến chú Tư xích lô giật mình. Chú ghé xuống sát tai con Hoa nói: - Chịu khó làm đi. Trên đời này muốn có nhiều tiền không thể sướng đâu mày ơi. Chú về đây. - Cứ chở nó về cho tui. Sáng nay xui xẻo rồi. Tui không muốn thấy nĩ. Chú Tư xích lô làm như không nghe đạp xe đi miết. Thằng Ty kéo tay con Hoa nói nhỏ: - Chịu đi, nếu không bã bắt mầy giả cùi còn đớn đau hơn. Móng chân móng tay lột trụi lủi hà... Con Hoa sợ quá nấc nghẹn. Nó lập cập theo thằng Ty đến bên mụ Bảy đưa tay ra. Mụ Bảy lạnh lùng nói: - Bữa nay trễ rồi. Muốn gì mai tính. - Đèn đường chưa tắt mà Dì Bảy. Nó còn nhỏ, lính mới. Chưa quen. Mụ Bảy háy dài mở giỏ lôi đồ nghề ra: - Hứ.. .lượm tiền thì quen hả?
  12. Vừa mỉa mai, mụ Bảy vừa thô bạo lôi tay Hoa sát lại gần. Cái cọ trên tay mụ bay lượn trên da tay bỏng rộp của Hoa. Nó cắn chặt răng, cố không để cho nước mắt trào ra. Đèn đường vụt tắt vừa lúc mụ Bảy quét mấy nhát cọ cuối trên ngón tay của con Hoa. Trời như tối lại. Mụ vội vàng dẹp đồ nghề vào cái giỏ đệm, ẩy tay con Hoa ra lệnh: - Lẹ lên. Chỗ cũ. Nắng lấp lánh trên ngọn cây, trên mười ngón tay tượng đài đang vươn cao rực rỡ. Nắng cũng đã trườn tới nơi con Hoa đang ngồi, xua đi những con bọ có cánh đang vo ve hít ngửi cái mùi hôi thối trên tay nó. Con Hoa đưa tay lên, mắt nó đậu lên ngón út bên trái. Làn da ở đó sần sùi một lớp keo nhưng không phủ sà mâu. Mụ Bảy đã bỏ sót. Con Hoa nhẹ nhàng gở lớp keo bám, từng chút rứt, từng chút đau. Nó mê mãi kỳ cọ thật sạch cho đến khi lộ ra ngón tay út đỏ ửng, nhưng hoàn toàn khỏe mạnh với cái móng hồng nhạt. Nó say sưa nhìn ngón tay út của mình, co vô ruổi ra, săm soi như nhìn một món trang sức mình yêu thích. Một đồng keng rơi vào cái mũ, một giọng nói quen cất lên: - Bạn mua thuốc xức chưa ?Mẹ tôi nói bịnh nầy lây lắm đó. Cô bé đọc sách hôm qua, cũng sạch sẽ hồng hào như ngày hôm qua, ghé ngồi lên chiếc ghế đá sẻ sàng nói với Hoa. Máy móc, con Hoa định mở miệng kêu xin, nhưng nó tốp lại được, ấp úng một câu trả lời. Mà trả lời như thế nào đây? Bất chợt con Hoa đưa ngón tay út của mình ra. Nó nuốt nước miếng, nhìn ngón tay giờ đã bớt đỏ và đang dần trở về màu đen đồng, lấy hết tự tin và can đảm, nó nói to: - Tui... ngón tay nầy... Con bé nhìn reo nhỏ : - Đó thấy chưa, lành rồi đó. Nó sẽ lành dần mà!! Người mẹ xong công việc bước ra, nắm tay con, liếc xéo về phía con Hoa nói: - Đi đi con. Mà sao người ta không đưa chúng đi điều trị? Cứ để như vậy... Cô bé vừa đi vừa ngoái nhìn Hoa, nói với mẹ:
  13. - Ngón tay bạn ấy lành rồi đó mẹ. - Cứ lê la như vậy khó chữa lành lắm. Con Hoa không nghe được câu đối đáp của hai mẹ con bởi nó đang ngắm ngón tay út với niềm hạnh phúc của kẻ vừa mới nắm được mảnh nhỏ của ước mơ. Nó ngắm như không hề biết đó là ngón tay của chính mình, hằng có và thật sự có. Nó vui mừng như kẻ đang ao ước bỗng có được điều mà nó mãi mãi cho rằng nó đã mất đi vĩnh viễn, kể từ khi bước chân ra đời kiếm sống trong cái thành phố hoa lệ và giàu có này.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2