intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đám đông cô đơn: phần 2

Chia sẻ: Lê Hồng Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:212

57
lượt xem
11
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ở phần này của cuốn sách sẽ chuyển sang một nỗ lực có tính chất khơi mở để áp dụng vào chính trị mỹ lý thuyết tính cách đã phát triển trong phần trước. song, trước hết cần chỉ rõ các vấn đề và hạn chế của kiểu tiếp cận chính trị này. chính đề chung của tôi là tính cách nội tại định hướng đã có chiều hướng và vẫn đang có chiều hướng thể hiện mình trong chính trị theo kiểu “người giáo huấn” (moralizer), trong khi tính cách kiểu ngoại tại định hướng thường thể hiện mình về mặt chính trị theo kiểu một “người dự đoán nội tình” (inside-dopester). các kiểu này cũng gắn liền với một chuyển biến trong tâm trạng chính trị từ “phẫn nộ” sang “khoan dung”, và một thay đổi trong quyết định chính trị từ sự thống trị của một giai cấp cầm quyền sang sự phân tán quyền lực giữa nhiều nhóm áp lực nhỏ đang cạnh tranh. một số dịch chuyển này có thể nằm trong các yếu tố nguyên nhân của sự xuất hiện kiểu ngoại tại định hướng.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đám đông cô đơn: phần 2

PHẦN II: CHÍNH TRỊ <br /> Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br /> <br /> CHƯƠNG VIII<br /> Các phong cách chính trị kiểu truyền<br /> thống định hướng, nội tại định hướng, và<br /> ngoại tại định hướng: người dửng dưng,<br /> người giáo huấn, người dự đoán nội tình<br /> Có những nước người dân chỉ chấp nhận với chút khó chịu các<br /> quyền chính trị do luật pháp đem lại. Làm cho ông ta quan tâm<br /> đến những lợi ích chung tưởng đâu như là lấy cắp thời giờ của<br /> ông ta vậy… Trái lại, khi mà người Mỹ bị buộc phải lo cho riêng<br /> công việc của chính mình thôi, khi đó tưởng như nửa cuộc đời họ<br /> bị cướp đoạt mất. Người dân Mỹ khi đó sẽ cảm thấy một sự<br /> trống rỗng mênh mông trong cuộc đời mình, và họ sẽ đau khổ<br /> không sao tưởng tượng nổi.<br /> Tocqueville, Nền dân trị Mỹ[196]<br /> Ở phần này của cuốn sách tôi sẽ chuyển sang một nỗ lực có<br /> tính chất khơi mở để áp dụng vào chính trị Mỹ lý thuyết tính<br /> cách đã phát triển trong phần trước. Song, trước hết cần chỉ rõ<br /> các vấn đề và hạn chế của kiểu tiếp cận chính trị này. Chính đề<br /> chung của tôi là tính cách nội tại định hướng đã có chiều hướng<br /> và vẫn đang có chiều hướng thể hiện mình trong chính trị theo<br /> kiểu “người giáo huấn” (moralizer), trong khi tính cách kiểu<br /> ngoại tại định hướng thường thể hiện mình về mặt chính trị<br /> theo kiểu một “người dự đoán nội tình” (inside-dopester). Các<br /> kiểu này cũng gắn liền với một chuyển biến trong tâm trạng<br /> chính trị từ “phẫn nộ” sang “khoan dung”, và một thay đổi trong<br /> quyết định chính trị từ sự thống trị của một giai cấp cầm quyền<br /> sang sự phân tán quyền lực giữa nhiều nhóm áp lực nhỏ đang<br /> cạnh tranh. Một số dịch chuyển này có thể nằm trong các yếu<br /> tố nguyên nhân của sự xuất hiện kiểu ngoại tại định hướng.<br /> Nói như vậy, tôi phải tức thì đưa ra một số sự dè dặt. Một lần<br /> nữa, tôi kêu gọi bạn đọc chú ý đến các hạn chế của tầng lớp xã<br /> hội và khu vực giới hạn bức tranh tính cách ở Mỹ mà tôi đã giới<br /> <br /> thiệu. Hơn nữa, như tôi cũng đã nói, con người thực tế là các<br /> kiểu pha trộn, phức tạp và đa dạng - những thứ mảnh vụn và<br /> miếng vá - hơn bất kỳ sơ đồ nào có thể bao quát. Ví dụ, họ có<br /> thể là kiểu ngoại tại định hướng về tổng thể, nhưng trong lĩnh<br /> vực chính trị họ có thể lại là kiểu nội tại định hướng hơn những<br /> lĩnh vực khác. Hoặc, người ta có thể hoạt động có hiệu quả<br /> trong chính trị - có một phong cách vượt hơn hẳn phong cách<br /> của người giáo huấn và phong cách của người dự đoán nội tình<br /> - dù nhìn chung ngoài đời họ có vẻ “lạc lõng”: chính trị có thể là<br /> hoạt động mạnh nhất của họ; hoặc chính trị cũng có thể là một<br /> lĩnh vực mà, vì nhiều lý do, họ không thích hợp bằng các lĩnh<br /> vực khác.<br /> Nhưng các vấn đề tính cách này không phải là những yếu tố<br /> duy nhất ngăn trở chúng ta giải thích hay tiên đoán hành vi<br /> chính trị cụ thể chỉ trên cơ sở tâm lý. Lấy ví dụ duy nhất, tâm<br /> trạng khủng hoảng triền miên trong đó chính trị hiện đại nói<br /> chung bị đóng khung, và sự thiếu hụt chung về giải pháp thay<br /> thế giàu tưởng tượng, có thể đủ, hay gần đủ, để lý giải vì sao<br /> người ta không mở mang thêm được các phong cách chính trị<br /> mới - nhằm đưa những động cơ thúc đẩy mới vào chính trị và<br /> các cách định nghĩa mới về chính trị, dù tính cách họ có thể đã<br /> khác.<br /> Điều tra của tôi không đề cập thêm đến người hoạt động<br /> chính trị như được định nghĩa theo quan điểm nhà nước hay<br /> theo quan điểm của các nhóm, các đảng phái và các giai cấp mà<br /> nhà nước được phân chia để có phân tích chính trị chính thức,<br /> mà đề cập đến quá trình người ta dần dần can dự vào chính trị,<br /> và sự phong cách hóa các tình cảm chính trị tiếp sau đó. Rõ<br /> ràng, không thể phân định quá rành mạch đường ranh giữa hai<br /> lĩnh vực này; truyền thống lớn của khoa học chính trị hiện đại<br /> đi từ Machiavelli và Hobbes[197] đến Tocqueville, và Marx quan<br /> tâm đến cả hai. Đây là lý do vì sao, khi nói đến các hệ quả<br /> chính trị của tính cách, tôi dùng thuật ngữ của chủ nghĩa ấn<br /> tượng là “phong cách”.[198] Nếu chính trị là một vở ba lê trên<br /> sân khấu mà lịch sử dựng lên thì phong cách không cho chúng<br /> ta biết các vũ công từ đâu ra hay họ sẽ di chuyển tới đâu mà<br /> <br /> chỉ cho biết họ đóng vai của mình như thế nào và khán giả<br /> phản ứng ra sao.<br /> Khi tôi đi tiếp, về sau, từ vấn đề phong cách đến vấn đề<br /> quyền lực, mối liên hệ giữa cấu trúc tính cách và cấu trúc chính<br /> trị sẽ trở nên còn ít thực chất hơn từ “phong cách” hàm ý. Về<br /> một mặt, hiển nhiên là nhiều người ngày nay trốn khỏi các thực<br /> tại quyền lực mà chạy vào những giải thích tâm lý học về tập<br /> tính xã hội để tránh thách thức các niềm tin chính trị hiện đại,<br /> hoặc trả về cho chính trị tính dễ lèo lái đáng mong ước bằng<br /> cách dựa vào một công cụ phân tích mới. Dẫu vậy, điều hiển<br /> nhiên không kém là một chủ nghĩa hiện thực chính trị phớt lờ<br /> chiều kích tính cách, phớt lờ mọi người giải thích bố cục quyền<br /> lực ra sao trên cơ sở các nhu cầu tâm lý của họ, sẽ chỉ hữu ích<br /> trong các luận giải rất ngắn hạn và thậm chí không phải bao giờ<br /> cũng có sẵn.<br /> <br /> I. Người dửng dưng<br /> PHONG CÁCH CŨ<br /> Cũng như quan điểm mọi thành viên trưởng thành trong cộng<br /> đồng phải có liên quan trong hoạch định chính sách của cộng<br /> đồng, quan điểm cho rằng sự dửng dưng và thờ ơ chính trị tạo<br /> thành những vấn đề cũng mới xuất hiện gần đây. Do đó, trong<br /> các xã hội phương Đông cổ đại, nơi chỉ có vương triều cùng một<br /> nhóm nhỏ quân sư và quý tộc có quyền tham gia, dân chúng<br /> còn lại không thể bị gọi là thờ ơ: họ chỉ là đang say ngủ về<br /> chính trị. Cũng giống như vậy, ở thị quốc Hy Lạp chúng ta có<br /> thể nghĩ sự thờ ơ là một vấn đề chỉ tồn tại trong các công dân<br /> của họ mà thôi - còn phụ nữ, ngoại kiều và nô lệ đã bị loại trừ<br /> khỏi mọi can dự tới lĩnh vực chính trị.<br /> Một số ít ỏi người kiểu truyền thống định hướng ở Mỹ nằm<br /> trong số những người dửng dưng chính trị theo kiểu này. Sự<br /> dửng dưng của họ là sự dửng dưng cổ điển của đám quần chúng<br /> thời Cổ đại hay Trung đại - những người mà, xuyên suốt lịch sử,<br /> đã chấp nhận thói bạo ngược của giới cầm quyền, với nỗi hoài<br /> nghi cứ đều đặn trở đi trở lại và các cuộc nổi loạn lác đác. Họ<br /> không có phương tiện để diễn đạt hùng hồn về mặt chính trị, họ<br /> <br /> cũng không hề biết điều này có thể bao hàm cái gì. Họ thiếu các<br /> công cụ chính trị sơ đẳng là biết đọc biết viết, giáo dục chính trị<br /> và kinh nghiệm tổ chức.<br /> Ở Hoa Kỳ ngày nay số người dửng dưng kiểu truyền thống<br /> định hướng như vậy rất ít. Có ít “khu bảo tồn” để người ta có<br /> thể tránh ảnh hưởng của các giá trị kiểu nội tại định hướng hay<br /> ngoại tại định hướng hay cả hai. Song, trong một số nhóm nhập<br /> cư và người da đen ở nông thôn, sự dửng dưng kiểu truyền<br /> thống định hướng xưa vẫn còn, ít ra cũng trong một mức độ<br /> nào đó. Tôi sẽ lấy ví dụ từ bài phỏng vấn[199] một phụ nữ trung<br /> niên làm công việc vệ sinh dọn dẹp từ khu vực Tây Ấn của Anh<br /> đến, giờ đang sống ở Harlem. Dù bà đã chịu ảnh hưởng nhiều<br /> của kiểu nội tại định hướng, các thái độ chính trị của bà (có tính<br /> đến phản ứng thận trọng) lại có vẻ đại diện cho vài chủ đề của<br /> một sự dửng dưng dựa trên kiểu truyền thống định hướng.<br /> Hỏi: Bà cho mình là người rất quan tâm đến chính trị, không<br /> quan tâm lắm, hay gần như không quan tâm?<br /> Đáp: Không hề. Chồng tôi thì có. Ông ấy nói hay lắm. Ông ấy<br /> còn biết tranh luận nữa.<br /> Hỏi: Bà có ý kiến về chuyện đang diễn ra không? Ví dụ bà có<br /> biết ai mà bà muốn đắc cử không?<br /> Đáp: Không. Tôi tin người giỏi nhất sẽ thắng.<br /> Hỏi: Vậy bà nghĩ ai thắng cũng thế, sẽ không có gì khác biệt?<br /> Đáp: Chẳng khác gì cả. Người giỏi nhất sẽ thắng. Dù gì họ<br /> cũng giống nhau cả thôi khi đã trúng rồi. Cũng vậy cả thôi. Họ<br /> cũng làm chừng ấy thứ. Một người đảng Cộng hòa trúng, hay<br /> một người Dân chủ, họ như nhau cả.<br /> Hỏi: Có bao giờ bà nghe thấy những thứ về chính trị trên đài<br /> và chúng làm bà bực tức không?<br /> Đáp: Không, tôi không quan tâm nên tôi chả bực tức.<br /> Hỏi: Có cái gì khác nghe trên đài làm bà bực không - không<br /> phải chính trị?<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2