MORIMUKA MAKOTO ICHI<br />
<br />
DANH VỌNG VÀ TỘI ÁC<br />
<br />
Người dịch : Dương Thu Ái<br />
Nguyễn Kim Hạnh<br />
Thực hiện ebook: Hoa Quân Tử<br />
<br />
<br />
Nhà xuất bản Công an Nhân dân<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
“Danh vọng và tội ác” là cuốn tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản. (Mình<br />
mạn phép lược bỏ phần giới thiệu của NXB về nội dung sách, vì nó spoil quá !)<br />
<br />
Tác giả Morimura Makôto Ichi là nhà văn nổi tiếng, “Danh vọng và<br />
tội ác” đã làm chấn động văn đàn Nhật Bản, đã được giải thưởng tiểu thuyết<br />
Kadokawa lần thứ ba, được vinh dự là một kiệt tác lớn trong loại hình tiểu<br />
thuyết trinh thám của Nhật Bản. Tác phẩm đã được dựng thành phim, được<br />
đông đảo nhân dân trong và ngoài nước nhiệt liệt hoan nghênh.<br />
Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.<br />
Nhà xuất bản Công an Nhân dân<br />
<br />
<br />
<br />
Chương 1<br />
CÁI CHẾT BÍ ẨN<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
1<br />
Khi người thanh niên đó bước vào buồng thang máy, không một ai<br />
chú ý đến anh ta. Nơi này hội tụ đủ các kiểu người với muôn màu ngàn sắc,<br />
từ khắp các nơi trên thế giới đến. Tuy anh ta là người ngoại quốc, thế nhưng<br />
cũng không khiến cho người ta chú ý.<br />
Anh ta là người da đen, nhưng hơi nhạt một chút, gần như là màu<br />
nâu. Với bộ tóc dựng đứng màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng người hơi<br />
thấp, thoạt nhìn rất giống như người Nhật. Tuổi chừng hai mươi, dáng người<br />
rất tinh nhanh, khỏe mạnh. Toàn bộ thân thể anh ta hình như được thu gọn<br />
vào trong chiếc áo gió pôpôlin dài. Vào mùa tiết này mà mặc chiếc áo dài<br />
như vậy có lẽ là diện mốt hơi sớm một chút.<br />
Hình như ở trong con người anh ta có chút gì đó khó chịu, những<br />
bước chân nặng nề đi theo sau đoàn người chờ thang máy, bước vào bên<br />
trong.<br />
Đây là thang máy có tốc độ nhanh, lên thẳng tới “Khách sạn lưng<br />
chừng trời” của tòa nhà lớn. Nếu không dừng lại nửa chừng, chỉ 28 giây là<br />
có thể lên tới độ cao 150 mét của tầng thứ 42. Thang không dừng lại ở dưới<br />
tầng thứ 20, từ tầng thứ 20 trở lên mới dừng lại theo yêu cầu của quý khách.<br />
- Xin các vị cho tôi biết tầng gác cần tới. Call your floor please !<br />
Tiểu thư phụ trách thang máy xinh đẹp mặc bộ quần áo Nhật Bản<br />
bằng vải hoa kiểu mũi tên, dùng hai thứ tiếng - tiếng Nhật và tiếng Anh - nói<br />
với khách. Thang máy lặng lẽ chuyển động tới đỉnh tòa nhà. Cửa mở ra,<br />
giám đốc khách sạn mặc bộ lễ phục ban đêm, cổ thắt nơ con bướm, đứng<br />
thẳng như cây bút ở trước cửa, cung kính cúi gập người biểu thị sự hoan<br />
nghênh.<br />
- Đã để cho các vị phải chờ lâu, đã tới “Khách sạn lưng chừng trời”!<br />
Tiểu thư phụ trách dùng thứ ngữ điệu ngọt ngào, rồi đưa quý khách<br />
ra khỏi thang máy. Nhìn thấy cảnh tượng hào hoa của khách sạn, ai nấy đều<br />
phấn chấn tinh thần.<br />
Thang máy trống rỗng. Không, vẫn còn có một người lưu lại. Người<br />
đó dựa vào bức tường bên trong cầu thang, không hề mảy may có ý định<br />
muốn bước ra ngoài. Anh ta chính là người da đen mặc chiếc áo gió pôpôlin<br />
<br />