Đau thương đến chết - Phần 17
lượt xem 12
download
Con cóc: Đã tìm ra kẻ đột nhập vào cửa sổ nhà bạn chưa? Yêu Yêu:?? Con có: Mục tin tức xã hội trên báo Buổi Chiều đưa tin, không hiểu sao tôi lại đoán chính là bạn. Không biết có nên làm phiền bạn không, nhưng tôi cảm thấy bạn đang cần được giúp đỡ. Trật tự trị an ở Giang Kinh gần đây không tốt lắm. Yêu Yêu: Chẳng ai có thể giúp được tôi, bạn chẳng qua là một ID trên mạng, tôi chỉ có thể cảm ơn ý tốt của bạn… Bạn ở Giang Kinh phải không? ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Đau thương đến chết - Phần 17
- Phần 17 Trương Sinh Con cóc: Đã tìm ra kẻ đột nhập vào cửa sổ nhà bạn chưa? Yêu Yêu:?? Con có: Mục tin tức xã hội trên báo Buổi Chiều đưa tin, không hiểu sao tôi lại đoán chính là bạn. Không biết có nên làm phiền bạn không, nhưng tôi cảm thấy bạn đang cần được giúp đỡ. Trật tự trị an ở Giang Kinh gần đây không tốt lắm. Yêu Yêu: Chẳng ai có thể giúp được tôi, bạn chẳng qua là một ID trên mạng, tôi chỉ có thể cảm ơn ý tốt của bạn… Bạn ở Giang Kinh phải không? Con cóc: Ừ, tôi vốn không cần phải giấu, địa chỉ IP của tôi rất rõ rang. Yêu Yêu: Tôi không hiểu cách xem IP, nó quá chuyên nghiệp, tôi cũng không hứng thú. Con cóc: Đôi khi biết một chút cũng không hại gì; là một kiểu tự bảo vệ. Trên mạng vàng thau lẫn lộn, kẻ xấu rất nhiều. Yêu Yêu: Làm thế nào để chứng minh bạn không phải là một trong số các kẻ xấu? Con cóc: Chẳng có cách chứng mình, dù bạn đã gặp tôi. Yêu Yêu:???!!! Con cóc: Biết tôi còn một bộ mặt khác không: chủ nhân của quán nét chui. Yêu Yêu: Cửa hang net ở cổng đại học Giang Kinh? Hóa ra là anh, Trương Sinh! Con cóc: Chính là tôi. Yêu Yêu: Tệ thật! Thảo nào anh trả lời tin nhắn ngỏ của tôi…Anh xem trộm những thứ tôi viết trên diễn đàn đúng không? Con cóc: Chỉ có thể trách bạn không có láy một chút ý thức giữ an toàn. Sau khi bạn viết tin trong quán net, không đăng xuất khỏi mạng Thiên Nhai. Nếu không có tôi đóng giúp, thì một người lên mạng tiếp sau sẽ có thể giả danh bạn để lừa bịp. Lúc đó thì càng thê thảm! Yêu Yêu: Vậy quán nét chui là do anh mở? Anh là nghiên cứu sinh kia mà? Con cóc: Không thể vừa làm nghiên cứu sinh vừa mở quán net được à? Tôi cũng phải kiếm tiền để cưới một con cóc cái chứ! Yêu Yêu: Tại sao bây giờ anh lại tự thú? Con cóc: Tôi muốn giúp bạn. Suy cho cùng bạn và tôi học cùng trường, thậm chí cùng khóa, đương nhiên, tôi học công nghệ thông tin, chuyên môn của chúng ta khác nhau. Ở trường, bạn khá là nổi, dễ hiểu thôi: vì bạn xin đẹp mà. Tôi chỉ dám đứng xa mà ngắm. Yêu Yêu: Cho nên…Con cóc lõi đời Con cóc: Chính là tại hạ! Yêu Yêu: Tuy vậy bạn không thể giúp được tôi. Không ai có thể giúp được tôi. Con cóc: Tôi biết, chỉ hoàng tử mới có thể giúp được thiên nga, nhưng hiện thực tàn khốc, nghìn con cóc dễ kiếm, một hoàng tử khó tìm. Yêu Yêu: Tôi không có ý như vậy, vì tình hình phức tạp, lại quá nhiều bí ẩn Con cóc: Nếu bạn cần giúp đỡ thì biết phải tìm tôi ở đâu rồi, coi như là lần này tôi tự
- thú thành công. Yêu Yêu: Chúc anh có được cơ hội trở lại làm người. Con cóc: 88 (bye bye) Tư Dao ngồi đờ ra một lúc trước màn hình vi tính. Thật không ngờ “Con cóc lõi đời” lại là anh chàng Trương Sinh ba hoa chích chòe ấy. Vậy còn “phiên bản của Hoàng Dược Sư” là ai? Có phải một người mình đã biết không? Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn. Hoàng Dược Sư xuất hiện trên mạng QQ. Yêu Yêu: Chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Hoàng Dược Sư: Căn cứ vào thời gian gần 5 năm rồi tôi chưa từng về nước thì đúng là chưa từng gặp; căn cứ vào việc hiện nay tôi đang ở Mỹ thì cách pha trò của bạn đúng là chuyện cười quốc tế. Yêu Yêu: Xin lỗi, tôi vừa phát hiện ra một vị trên mạng lại là người tôi đã từng gặp ngoài đời nên hơi đa nghi. Hoàng Dược Sư: Thực ra, muốn biết tôi ở đâu rất dễ, xem IP của tôi là biết. Đây là địa chỉ công ty tôi. Yêu Yêu: Tôi không hiểu cách xem IP, quá chuyên nghiệp, tôi cũng không hứng thú. Hoàng Dược Sư: Tìm hiểu để biết một chút cũng không hại gì; là một kiểu tự bảo vệ. Trên mạng vàng thau lẫn lộn, kẻ xấu rất nhiều. Yêu Yêu: Trời ơi, hệt một khuôn đúc! Hoàng Dược Sư: Bạn nói gì thế? Nghe không hiểu. Yêu Yêu: Người bạn vừa rồi cũng nói gần như y hệt câu của anh. Hoàng Dược Sư: Chân lý không sợ lặp lại, tôi và người bạn kia nên làm quen với nhau, chung tôi đều nắm vững chân lý. Yêu Yêu: Hai hôm trước, tôi lại nhìn thấy người bạn đã chết Thất kiếm Tư Dao ngồi bên bàn giấy ở công ty, nhấm nháp tách cà phê nóng đậm hương thơm, nhớ lại những lời Hoàng Dược Sư nói trên mạng ngày hôm qua. Sự phân tích của anh ta rất hợp lý, gần với ý của cô. Đúng, tất cả những chuyện này không phải ngẫu nhiên. Kẻ đột nhập bí ẩn, bóng người bán theo ở bồ hồ, người chết hiện lên vừa thực vừa ảo, đều cho thấy có một hố bẫy vô hình đã được đào sẵn. Dù do con người hay do thế lực siêu nhiên bày ra cũng vậy, dù liên quan đến hang Thập Tịnh, hoạc không liên quan đến câu “Đau thương đến chết”, thì cô vẫn là con mồi đang bị săn đuổi. Hoàng Dược Sư cảnh báo cô không nên tin bất cứ ai ở bên mình. Chuông điện thoại reo vang. Giọng nói the thé của Tử Phóng. Tư Dao chợt nghĩ: “Gã này phải đứng hàng đầu trong danh sách những người không thể tin được”. Tuy nhiên, tin tức của anh ta lại chuẩn xác. Anh ta đã tìm được số điện thoại của cô bé Mễ Lam ở Thượng Hải. “Chắc anh khó mà nhịn được không gọi điện cho cô ấy trước, đúng không? Đây là tác phong của một phóng viên nhà nghề, đâu có lý gì không nổ ‘phát đầu’?” Tư Dao chế nhạo.
- Tử Phóng cười nhạt: “Kìa, cô không hiểu rồi, thứ lần này chúng ta cần là tin tức chuẩn xác. Cô nói xem, con nhóc đó làm sao có thể nói thật với một phóng viên giải trí như tôi?” Tư Dao đi xuống dưới nhà, dung điện thoại của mình bấm số máy di động mà Tử Phóng vừa cho biết. “Lam Lam phải không? Chỉ là Tư Dao, không biết em còn nhớ không, chúng ta đã gặp nhau ở nghĩa trang Chuyên Kiều” “Em đang trong thự viện, chị đợi một chút, em ra ngoài rối nói chuyện với chị”. Em họ Phó Sương Khiết, tên là Mễ Lam, có bé nói thấp giọng, lộ vẻ kinh ngạc. Một lúc sau, giọng nói của Mễ Lam trở nên rõ hơn: “Được rồi ạ, bây giờ có thể nói, sao chị lại tìm được em? Hôm ấy chúng ta có trao đổi địa chỉ đâu?” “Bạn chị đã tìm giúp, chị có việc rất quan trọng cần hỏi em, không tìm em không được” “Có phải liên quan đến bà chị họ em, liên quan đến những câu em nói trong nghĩa trang không?” Mễ Lam như cũng đang muốn tìm người để dốc bầu tâm sự. “Em thật thông minh. Chị muốn hỏi em, em đã từng đến Tân Thường Cốc chưa?” “À, đúng rồi, đúng rồi, sao chị biết?” Không rõ lúc này Mễ Lam ngạc nhiên vui mừng hay sợ hãi, giọng đang run run. “Đừng sợ, chị cũng từng đến đó” “Tạ ơn trời đất, chị vẫn khỏe mạnh, có khả năng là…cái chết của họ chỉ là sự trùng hợp”. Tư Dao do dự một lát, rồi vẫn nói ra tin xấu: “Em biết không, hai người bạn đến Tân Thường Cốc cùng với chị, đã lần lượt chết trong vòng 2,3 tháng”. “Ôi, đúng là như vậy à?” Giọng của Mễ Lam càng run rẩy hơn “Lẽ nào những gì ông ta nói đều là thật?” “Bọn em cũng gạp ông già mặc áo mưa giữa trờ nắng đó à?” “Vâng, chính ông ta nói là “Đau thương đến chết””. “Bọn em tất cả có bao nhiêu người đến núi Vũ Di?” “Tất cả 7 người, lúc đó bọn em còn đắc ý tự xưng là “Thất kiếm”, trong đó 5 người là sinh viên đại học Y Giang Kinh đều đã chết, còn lại em và một người bạn của em từ Australia về chơi, đã quay lại Australia rồi. Hai hôm trước em còn trò chuyện với nó qua MSN, hình như nó vẫn ổn”. Sự suy nghĩ của mình trước khi bị lật nhào. Trong 14 người đi đã có 7 người chết, vừa đúng một nửa. Điều này chứng tỏ điều gì? Bức thư mời dự tiệc của thần chết, có phải là đang trên đường chuyển tới? Dao Dao, những điều nghe được từ miệng Mễ Lam đã giúp ích gì cho ngươi? Chỉ tăng thêm phần lo lắng cho cuộc sống vốn đã rối loạn của ngươi mà thôi! “”Có thể nói tỉ mỉ hơn không, các em đã nhìn thấy những gì trong hang Thập Tịch” Tư Dao hỏi, mau chóng trấn tĩnh. Trong những ngày hỗn loạn này, Tư Dao đã học được cách nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng rối ren, phân tích các vấn đề bằng cái đầu “mát”, có lẽ, đây cũng chính là bản năng sinh tồn. “Đương nhiên là quan tài treo, tất cả có 3 cỗ, 1 co treo rất cao” “Có nhìn thấy chữ bằng máu không?” Có nhìn thấy 4 chữ “Đau thương đến chết”. Có thấy ‘một cái hố nhỏ đỏ lòm, giống như chứa đầy máu không?’ “Có thấy.” Mễ Lam giống như bị buộc phải nói ra. Rõ rang đây là một cô bé “ruột để
- ngoài da”. “Đã có ai khác đến hỏi em về việc này chưa? Ví dụ cảnh sát chẳng hạn?” “Không có ai cả bởi không xả ra vụ sát hại nào. Hơn nữa… ngoài nhóm mấy người chị họ em ra, thì ngay cả cha mẹ em cũng không biết chuyện em đi Tân Thường Cốc. Họ vẫn tưởng rằng em đến chơi chỗ chị ấy ở Giang Kinh. Bây giờ em càng không dám nói sợ cha mẹ em lo, sẽ nhốt em trong nhà mất”. Tư Dao nghĩ, có lẽ hiện giờ nhốt cô ta ở nhà là việc làm khôn ngoan nhất! Cô hỏi tiếp: “Nhóm bạn của chị họ em, sao lại biết về Tân Thường Cốc?” “Do có một bức thư, hình như hội trưởng Hội du lịch đại học Giang Kinh gửu cho bạn gái anh ấy. Bạn gái anh ấy có một người bạn thân là Ân Văn Phương. Chị Vân Phương ử cùng trong đội văn thể với chị họ em, thế là tập hợp được 7 người”. “Em có biết… chị họ em chết như thế nào không?” Tín hiệu “Tiểu Mạn, mình đã nghĩ rồi, việc này nhất đinj phải nói với cậu, cực kỳ khẩn cấp… Bây giờ cậu đang ở đâu?Sao tín hiệu kém thế?”. Sauk hi gọi điện cho Mễ Lam, Tư Dao càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Lời dự báo lạnh lung của ông già bí ẩn kia đang trở thành hiện thực đối với các nhóm du khách đi vào hang Thập Tịch. Trong 14 người thì 7 người đã chết, 7 người còn lại thì sao? Phải làm thế nào để làm chủ số phận của mình đây? Chỉ e ai cũng bất lực. Việc duy nhất có thể làm, có lẽ là hết sức cẩn thận, đề phòng bất trắc, nhưng đã là bất trắc thì làm sao đề phòng được? Trong di động của Tiểu Mạn ầm ĩ huyên náo, giọng nói cô ấy cũng đứt quãng. Hình như cô ấy phải hét to mới nghi được: “Viện thiết kế của mình đang đi hội nghị… du lịch, ở Đại lÝ, đã mỹ mãn rồi, đang trên đường đi Hồ Khiếu Hiệp”. “Tiểu Mạn, gần đây mình đã làm một vài cuộc điều tra. Cậu nói đúng, lời ông già ấy không phải là hù dọa. Những người từng đến động Thập Tịch đều có khả năng sẽ chết. Còn nhớ Hội sinh viên ở đại học Y Giang Kinh không? Bọn nó có 7 đứa đến Tân Thường Cốc, 5 đứa đã chết rồi”. Tiểu Mạn kêu “Chao ôi”… trong điện thoại vọng lại tiếng những người trong xe hỏi han. Tiểu Mạn xin lỗi họ, rồi hỏi “Sao lại có chuyện như thế được? Cậu nói với Thường Uyển chưa?” Tư Dao đã gọi ngay cho Thường Uyển và nói “Mình để lại lời nhắn trong máy cậu ấy. Gần đây cậu ấy cứ như bốc hơi mất rồi, gọi ‘n’ lần điện thoại mà không được. Mình đoán cậu ta lại gặp hoàng tử cưỡi bạch mã lần thứ ‘n’ rồi”. Tiểu Mạn ngập ngừng: “Vậy thì bây giờ cậu đã hiểu vì sao mình luôn nhắc đến chuyện Tân Thường Cốc rồi chứ?Tuy cậu nói những điều này chứng tỏ sự hoài nghi của mình là đúng, nhưng chúng ta có thể làm được gì?” “Mình không biết. Chỉ có thể chú ý cẩn thận một chút vậy. Giọng nói của cậu sao có vẻ lạ thế?” “Đừng nhắc đến nữa, mấy ngày gần đây mình mệt mỏi toàn thân, đi viện khám bệnh
- cũng không kết luận được là bệnh gì, nằm hay ngồi đều khó chịu, mấy hôm trước lịa còn cãi nhau một trận với cha mẹ. Phải chạy rông bên ngoài thế này lại càng thêm rối loạn (Chủ nhiệm Dương, anh đừng nhìn em, em có phản đối việc tham gia hội nghị quan trọng này đâu!). 2 hôm nay bị cảm nhẹ, bây giờ lại hơi bị say xe, toàn là đường núi, thật khó chịu”. “Cậu thật đáng thương…mình cứ tưởng dưới gầm trời này chỉ có mình mình đáng thương” “Con có khóc mẹ mới cho bú, đúng không? Tiếc là lần trước đến Giang Kinh quá vội vàng, không kịp tụ tập với cậu và Thường Uyển. Khi nào cậu đến Vũ Hán chơi, chúng ta “sa đọa” một phen, ôm nhau khóc vàng một hồi rồi uống say mèm… Cậu biết không, cái nhà hàng ở Hán Khẩu lần trước mình đưa cậu đi ăn…” Tiểu Mạn đang thao thao bất tuyệt, tín hiệu điện thoại vẫn còn mà tiếng nói đột nhiên câm bặt như thể cô ấy bị ai bịt miệng. “Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, cậu còn đấy không? Nghe mình nói không? Cậu sao thế?” “Mình nhìn thấy…” Tiểu Mạn khẽ lẩm bẩm, giọng càng nhỏ và càng như vỡ vụn. “Nhìn thấy cái gì?” Tư Dao cảm thấy không ổn, như bị một mũi kim lạnh buốt đâm vào thịt. Một cảm giác vừa ớn lạnh, vừa kinh hoàng chạy dọc toàn thân. Trong điện thoại không nghe thấy tiếng Tiểu Mạn, nhưng tín hiệu vẫn chưa bị ngắt. Tư Dao có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, tiếng người hô hoán, tiếng còi xe, tiếng tranh cãi, bàn tán, cuối cùng là những tiếng hét chói tai, những tiếng nổ lớn. Sau đó là sự im bặt, tĩnh mịch như cái chết. Tín hiệu mất hẳn. Con tim Tư Dao như chìm xuống đáy vực thẳm.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn