YOMEDIA
ADSENSE
Đau thương đến chết - Phần 34
66
lượt xem 10
download
lượt xem 10
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Cô chìm trong nỗi sợ hãi không sao xua đi nổi, và không nhận ra đoàn tàu đã vào ga. Kho cô tỉnh ra, thì đèn cảnh báo ‘đóng cửa’ đã sang lên lần cuối, cô không thể lên chuyến tàu này.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Đau thương đến chết - Phần 34
- Phần 34 Cô chìm trong nỗi sợ hãi không sao xua đi nổi, và không nhận ra đoàn tàu đã vào ga. Kho cô tỉnh ra, thì đèn cảnh báo ‘đóng cửa’ đã sang lên lần cuối, cô không thể lên chuyến tàu này. Thất vọng. Bỗng cô nhìn thấy một bóng người cao gầy mặc chiếc áo dài màu xám, hình như đã ‘bay’ vào toa tàu. Vẫn trùm đầu chiếc mũ cao cao, không thể nhạn rõ khuôn mặt. Tư Dao ngẩng đầu lên thật mạnh. Đoàn tàu đã chuyển bánh. Từ trong chiếc áo mưa màu xám có một bàn tay giơ lên đang vẫy chào cô. Thì ra thần chết cũng đi tàu điện ngầm. Hắn đi đâu nhỉ? Lâm Nhuận! Cô kêu lên kinh hãi, khiến những người đang đứng chờ tàu ở sân ga ngớ ra. Có lẽ mình đã tạm thời thoát khỏi cái chết, nhưng mục tiêu tiếp theo của hắn chắc chắn là Chung Lâm Nhuận! Trò chơi của tử thần Tư Dao lập tức bấm di động gọi đến phòng làm việc của Lâm Nhuận, giọng êm ái của một nữ nhân viên vang lên: “Chào mừng quí khách đã gọi đến văn phòng luật sư Thiên Hoa! Thời gian làm việc của văn phòng chúng tôi từ 8h30 sáng đến 17h30 chiều, từ thứ 2 đến thứ 6. Hiện là ngoài giờ, xin quí khách gọi lại trong giờ làm việc”. Cái tổng đài đáng ghét, không them bố trí cho người ta gọi trực tiếp đến máy lẻ. Cô lại gọi vào di động của Lâm Nhuận, nhưng nhận được tín hiệu tắt máy. Làm thế nào bây giờ? Cô bỗng nhớ ra căn hộ chung cư của Thường Uyển thuê nằm ở trung tâm thành phố, cách văn phòng luật sư Thiên Hoa 2 con phố, có thể chạy tới đó trong vài phút. Nghĩ đến Thường Uyển, cô bỗng giật mình: đến chỗ Thường Uyển cũng phải đi tuyến tàu điện ngầm này, vậy hoàn toàn cũng có khả năng mục tiêu của ‘thần chết’ là Thường Uyển! Cậu nghe máy đi, mình xin câu đấy! Tư Dao chờ rất sốt ruột, dù biết rằng gần đây rất khó gọi được cho Thường Uyển, cô cảm thấy rất ít hy vọng. Nhưng, rất vui, điện thoại đã kết nối được “Thường Uyển, Thường Uyển, mình đây!” Chỉ thấy im lặng. Tư Dao chợt có một linh cảm chẳng lành. Tại sao điện thoại thông rồi mà không ai nói gì? Lẽ nào đã xảy ra chuyện với Thường Uyển? “Tử thần” lại ghé Giang Kinh thì việc gì cũng có thể xảy ra. “Thường Uyển cậu đừng đùa, đừng hù dọa mình, được không?” Vẫn khong có ai trả lời. Những rõ rang có nghe thấy tiếng thở dồn nặng nhọc. Có lẽ nên tắt máy, rồi báo công an. “Có thật là dọa nổi cậu không?” Tiếng Thường Uyển đột nhiên truyền tới, khiến Tư Dao vừa mừng, vừa giận.
- “Cậu quậy quá thể, mình đang quá lo cho cậu” Tư Dao hơi bực mình. Có lẽ Thường Uyển thấy Tư Dao cáu kỉnh, lắp bắp nói “Thôi nào, thôi nào, mình chỉ muốn làm cho không khí sôi nổi một chút thôi, vì lần nào nhận được lời nhắn của cậu trên điện thoại, nghe đều có vẻ nghiêm túc quá”. “Cậu không giận mình nữa chứ?” Tư Dao nhớ đến vụ tranh cãi của 2 người lần trước. “Này Tư Dao, 2 chúng ta cãi vã, có lần nào để bụng đến hôm sau không? Coi mình là đồ nhỏ nhen à?” “Thế thì được, cậu nghe đây, đêm nay cậu nhất định phải cẩn thận, mình… mình đã nhìn thấy… người mặc áo mưa. Ông ta đi về hướng trung tâm thành phố, có khả năng cậu sẽ bị nguy hiểm. Ông ta đã xuất hiện ở nơi Kiều Kiều, Viên Thuyên và Tiểu Mạn chết, thật là đáng sợ”. Rõ ràng Thường Uyển chẳng cảm thấy có gì đáng sợ, hỏi luôn “Mặc áo mưa gì? Ông già đã gặp ở Tân Thường Cốc à? Sao cậu gặp ông ta được? Dao Dao, cậu vẫn bình thường đấy chứ?” “Hãy tin mình đi, mình không đùa hoặc đoán mò đâu. Cậu nhất định phải cẩn thận” “Dao Dao, cậu đang ở đâu, sao ồn ào thế, nghe không rõ mấy…” “Mình ở ga tàu điện ngầm chờ tàu, mình sẽ tới chỗ cậu”. Dao Dao sốt ruột nhìn về phía trước, hy vọng có thể nhìn thấy ánh đèn trên đầu tàu điện. “Không cần, không cần, muộn thế này rồi, ngồi tàu điện ngầm chạy đi chạy lại làm gì? Cậu cứ ở yên đó, mình lái xe đến đón, chúng ta cùng đến “Bách Gia Thôn” uống rượu. Cứ quyết định như vậy đi, không nói lại nữa”. Thường Uyển như là đã bắt đầu sắp xếp các thứ. “Không… cậu phải cẩn thận”. Tư Dao ra sức can ngăn nhưng Thường Uyển đã tắt máy rồi. Có thể làm gì đây? Nếu lên tàu điện ngầm, Thường Uyển chắc chắn sẽ đón hụt. Cô lại gọi điện, không có ai nhấc máy, gọi di động thì tắt máy. Tư Dao nhẩm tính, nếu Thường Uyển đến, sẽ bảo cô ấy phóng xe đến văn phòng luật sư Thiên Hoa, chủ yếu toàn là đường vòng, nhưng so với đi tàu điện ngầm cũng không châm hơn là bao, thôi thì đợi vậy. Tư Dao ra khỏi ga, đứng dưới đèn đường đọc bài báo về cái chết của Mễ Lam trên tờ Buổi chiều. Sáng sớm thứ 6 tuần trước, vào giờ cao điểm, Mễ Lam đang chờ tàu điện ngầm trên sân ga Từ Gia Hội ở Thượng Hải. Khi tàu đến, mọi người lên ào ào, ai cũng muốn tranh được chỗ ngồi tốt nhất. Tron khi chen chúc, Mễ Lam mảnh khảnh không may bị chen ngã xuống đường, chưa kịp đứng lên thì đã bị một chiếc tàu đang vào ga đẩm phải, chết ngay tại chỗ. Tư Dao đọc xong, dù đang là đêm giữa thu nhưng long bàn tay cô cầm tờ báo vẫn nhớp mồ hôi. Trước đó, có phải Mễ Lam cũng đã trong thấy ‘tử thần’- người khách bí ẩn mặc áo mưa dài với chiếc mũ nhọn? Nếu đúng là thế thì tử thần này còn có thể chạy rất nhanh, chỉ một hai ngày mà đãh chạy từ Thượng Hải đến Giang Kinh. Cô thậm chí còn lấy làm mừng vì mình đã ra khỏi ga tàu điện ngầm. Nên lánh sân ga càng xa càng tốt. Một hồi còi vang lên, Tư Dao ngẩng đầu đã thấy chiếc xe ‘Vũ Yến’ màu đỏ của Thường Uyển đỗ bên đường. Cô thở phào, vội chạy đến. Lâu ngày không gặp, thấy Thường Uyển mới làm mái tóc xoăn bồng bềnh, khuôn mặt
- trái xoan và đôi mắt phượng, kiến cô đẹp mê người. Tư Dao không thể không cất lời khen: “Ôi, lâu nay không gặp, cậu đẹp đến nỗi mình không nhận ra được nữa!” “Nhìn người đẹp dưới ánh đèn, chỉ là cái đẹp mơ hồ mà thôi”. Thường Uyển khiêm tốn nói. Cô nhìn Tư Dao hỏi: “Dao Dao, mình thật sự lo cho cậu, hồn vía đi đâu cả thế? Mình mua cho cậu cà phê đây này, cậu uống đi cho ấm bụng” Tư Dao nghĩ bụng, sau cậu có thể biết được những gì mình đã trải qua trong nửa tiếng vừa rồi. Cô khẽ thở dài. “Nào, giúp mình một việc, trước tiên quay về trung tâm thành phố, đến văn phòng luật sư Thiên Hoa” “Đến đó thì có gì hay đây?” Thường Uyển lập tức hiểu ra. À, cậu gớm thật… anh chàng luật sư điển trai! “Không đùa đâu, mình lo anh ấy đang bị nguy hiểm đến tính mạng” “Tại sao thế?” “Anh ấy… ôi, nói ra thì dài lắm, anh ấy cũng đã vào hang Thập Tịch” Tư Dao không biết phải giải thích thế nào. Thường Uyển quay xe, chạy về hướng trung tâm, kinh ngạc hỏi “Anh ta sao lại vào hang Thập Tịch? Muốn chết à?” “Cậu nói cho dễ nghe 1 chút được không?” Thường Uyển thè lưỡi “Mình dở quá, quên mất anh ấy là người của cậu… 2 người… việc đó xảy ra khi nào thế?” “Mới một tuần… Nói cho cậu biết vậy. Hai tuần vừa rồi bọn mình đã đến hang Thập Tịch 2 lần”. Tư Dao đang nghĩ làm thế nào để giải thích cho Thường Uyển về bí mật của Viên Thuyên. “Quả nhiên là 2 người đến Tân Thường Cốc!” Thường Uyển kinh ngạc kêu lên. Tư Dao còn ngạc nhiên hơn: “Sao cậu lại biết?” “Thôi nào! Ông nhà báo láng giềng của cậu, thứ 6 tuần trước xông vào công ty của mình, hỏi mình có biết cậu đi đâu không, mình không hề biết. Anh ta bèn nhẩn nha dò dẫm hỏi xem Dao Dao mấy hôm nay có nhắc đến Viên Thuyên không, có nhắc tới Tân Thường Cốc không. Mình đương nhiên chẳng biết gì mà nói. Anh ta lại hỏi tiếp vài việc lặt vặt lien quan đến Viên Thuyên, mình bèn trả lời quấy quá cho xong” Anh chàng Tử Phóng thật là… được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngay cái mồm cũng không giữ nổi! “Các cậu đến đó làm gì?” “Vì lời di chúc của Viên Thuyên… Cụ thể là cái gì thì đến giờ vẫn chưa rõ lắm, cho nên bọn mình cứ phải đi hết lần này đến lần khác. Đợi vài ngày nữa mọi việc rõ ràng, mình nhất định sẽ nói với cậu”. Tư Dao chỉ đợi đến ngày mai thứ 2, các cơ quan đều làm việc, cô và Lâm Nhuận sẽ bàn gia đám tiền khổng lồ trong hang Thập Tịch. Sau đó mới có thể yên tâm kể hết với Thường Uyển. “Được”, Thường Uyển thờ ơ đáp, Tư Dao cảm tháy lời nói của mình khó mà khiến người ta tin được. Lúc này, máy di động của Thường Uyển đổ chuông. Tư Dao thấy run run: tiếng chuông này sao nghe quen quen? Là nhạc bài hát nào nhỉ? Có nét sầu thảm, lại có chút bất lực, lại có chút dị kỳ. “Vâng”. Thường Uyển trả lời điện thoại, hình như là phục tùng một mệnh lệnh gì đó “Đúng thế” “Vâng ạ”
- “Bye-bye” Đối thoại chỉ có thể, Tư Dao hờ hững hỏi: “Ai đấy? Sao giống ong chủ vậy? Từ trước đến nay chưa thấy cậu cung khí với ai như thế cả” Thường Uyển thở than “Một người còn đáng sợ hơn cả ông chủ, đúng là oan gia của mình” À, mình cảm thấy một chút hương vị của tình yêu rồi đấy… Chỉa trách cậu đẹp tới mức mình không nhận ra được nữa. Con gái làm đẹp là vì người ta! Là ai vậy? Mình đã từng gặp chưa? Thường Uyển có vẻ hơi buồn, chỉ khẽ đáp: Đợi lát nữa đón xong anh chàng của cậu, mình sẽ đưa 2 người đến Bách Gia Thôn gặp anh ấy. “Quí tính đại danh của ‘lệnh ái’ là gì?” Tư Dao bắt đầu dùng ‘tiếng lóng’ theo kiểu thời đại học của ‘Năm tráng sĩ núi Lang Nha’. “Tạm giữ kín cho hồi hộp một chút đã”. Trong lúc nói chuyện, Thường Uyển đã lái xe đến cửa tòa cao ốc văn phòng hơn 20 tầng. Tòa nhà này có cái tên rất khí thế “Khởi siêu đại lầu”, nằm giữa trung tâm rát đắc địa, tuy nhiên xugn quanh không có quá nhiều cửa hang, nên lại có được sư yên tĩnh giữa cái cảnh ồn áo náo nhiệt. Văn phòng luật sư Thiên Hoa nằm trọn ở tầng 8 và 9 của tòa nhà. Tư Dao ra khỏi xe, ngẩng nhìn lên thấy phòng làm việc của Lâm Nhuận ở tầng 9 vẫn sang đèn, cô phần cảm thấy yên tâm hơn. Cô quay lại nói với Thường Uyển: “Cậu chịu khó ở đây đợi mình một lúc được không? Mình lên rồi lấp tức lôi anh ấy xuống, sống chết gì cũng phải lôi xuống”. Thường Uyển cười, gật đầu. Tư Dao quay người đi lên, thấy ánh đèn ở sảnh ngoài đã tắt, chỉ còn phòng bảo vệ vẫn sang, bèn gõ gõ vào cửa kính, chờ bảo vệ đi ra mở cửa. Mấy hom nay dường như tối nào Lâm Nhuận đi làm co cũng điều đi cùng, nên bảo vệ 3 ca trực đều đã biết cô. Mỗi lần cô theo Lâm Nhuận đi vào, họ đều ngờ ngợ quan sát cô, chắc họ tưởng tượng ra đủ thứ. Có phải em muốn ngủ đi rồi sẽ không cần tỉnh lại nữa? Thế thì em sẽ dễ chịu quá à? Tư Dao dần dần tỉnh lại, đây là câu đầu tiên cô nghe thấy. Giọng nói quen thuộc, mang một vẻ khoái trá nửa oán hận nửa phục thù. Chính là Lâm Mang. Bên tai cô là tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Cô đang nằm trên bãi cát mềm mại, không khí ẩm ướt sộc vào mũi. Chắc là đang ở bên sông Thanh An. Gió từ sông đưa tới, cô cảm thấy lành lạnh, chân tay đều tê buốt. Thì ra chân tay cô đã bị trói bằng dây thừng bện từ thứ cỏ mần trầu, đây đương nhiên không phải là cuộc hẹn hò lãng mạn của hai người tình cũ. - Thuốc ngủ trong cà phê đủ để làm em ngủ nửa tiếng, cũng giống như người bảo vệ kia, có thể kịp thời đến mở cửa cầu thang cho em ra.- Lâm Mang qua đứng quay lưng lại phía Tư Dao, mắt nhìn xuống nước sông đen thẳm. -Có biết con số người vì các nguyên nhân khác nhau, hàng năm chết đuối ở khúc sông Thanh An chảy qua Giang Kinh này? Trừ một vụ đắm tàu thảm khốc của thương nhân Đài Loan, thì bình quân là 115 người. Áng chừng cứ ba ngày lại có một con ma chết đuối..- Tiếng Lâm Mang nghe rõ dần, đúng là anh ta xác định Tư Dao đã tỉnh lại. -Cho nên, chắc chắn không ai bận tâm hôm nay có thêm hai con. -Hai con? Tư Dao thầm kêu lên “nguy rồi”, cô gắng nghển lên, thấy trên bãi cát không xa, Thường Uyển đang nằm bất động, cũng bị trói chặt. -Cô ấy luôn giúp đỡ anh, mà sao anh không buông tha cho cô ấy. –Tư Dao không hiểu
- nổi tại sao người con trai mình đã từng yêu lại trở nên tàn nhẫn thế này. Vào cái đêm biết tin Tiểu Mạn chết trong vụ lật xa ở Đại Lý, chuông ở cửa nhà Thường Uyển bỗng vang lên. Nhìn qua mắt thần, tim cô đập thình thịch. -Anh đã đi Thâm Quyến kia mà? Cô quan sát Lâm Mang từ đầu đến chân, vẫn cái dáng vẻ phong sương, một vẻ phong sương khiến người ta phải rung động. Thường Uyển tự nhủ, ngươi vừa bước ra từ một cuộc tình tan vỡ, chớ nên lại phạm sai lầm. -Đọc được tin này, anh vội vàng quay lại, muốn biết các em có ổn cả không, anh muốn được săn sóc các em. – Lâm Mang chỉ vào tờ báo trải ra trên bàn trà. Câu nói ấy làm xúc động trái tim cô lúc này đang quá mềm yếu, không hiểu tại sao cô lại ôm mặt khóc nức nở. -Chúng ta…chúng ta đều sẽ chết phải không? Em sợ, em rất sợ… Quả thực cô rất sợ, Kiều Kiều, Viên Thuyên, Tiểu Mạn những người bạn thân đã lần lượt ra đi. Tư Dao cũng đang trong cơn vật lộn, thỉnh thoảng lại đưa đến cho cô những tin đáng sợ. Những nỗi sợ hãi mà cô đã tích tụ từ rất lâu cứ thế tuôn trào theo dòng nước mắt. Chẳng rõ bao lâu trôi qua, cô nhận ra mình đã gục vào bờ vai vạm vỡ của Lâm Mang mà khóc. Cô mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng tựa vào vai Lâm Mang cô có cảm giác rất an toàn. Hai cánh tay anh ấy ôm lấy mình, mình thấy yên tâm và có sức mạnh. Lâm Mang cười ha hả. Lúc ấy dưới ánh trăng, Tư Dao nhìn thấy khuôn mặt và nụ cười của anh ta, một nụ cười vẫn rạng rỡ mê hoạc lòng người như xua, nếu không phải vì biết anh ta sắp phạm một tội ác thì chắc ngươi vẫn dễ dàng phải xiêu lòng vì nụ cười đó. Anh ta lại thở dài, nói : Cô ấy là đứa con gái ngốc ngếch, hoàn toàn khác với hai người khó đối phó là em và Viên Thuyên. Đương nhiên, cô ấy vẫn là bạn tốt của em. Nếu trước đây cô ấy biết được suy nghĩ thực của anh, thì chắc chắn sẽ không để cho anh nán lại căn hộ nho nhỏ ấy, càng không tin những gì anh nói; đánh thuốc mê em, chỉ vì anh muốn bình tĩnh gặp em một lần. Cũng may, vào đúng lúc cô ấy đang cần một người bạn trai; cô ấy như một tờ giấy trắng, như một công ty mới thành lập, tình yêu mù quáng có thể làm nên tất cả. -Lâm Mang, tôi khuyên anh chớ coi thường bất cứ ai; Lần này cho thấy anh rất giỏi lừa gạt, rất giỏi lợi dụng sự đồng cảm của một cô gái hiền lành. -Những nhược điểm của bọn họ, nói cách khác, trong tính cách của mỗi con người đều có nhược điểm, ví dụ nghi ngờ, đố kỵ, dục vọng…lần đó gần như anh đã sắp thành công, nếu không vì Tiểu Mạn dọa dẫm thì…Và cả Kiều Kiều nữa, hồn ma đáng ghét của Kiều Kiều… -Nó vừa là ảo giác, lại vừa là thật, đúng là anh đã nhận được QQ của Kiều Kiều. -Thật khó mà làm cho anh từ bỏ ý định. Đã trải qua những việc như thế mà vẫn không biết mỗi lời nói, mỗi việc làm của anh đều đang bị âm thầm phán xét. Anh hại nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không được tha đâu”. Tư Dao nói ra những lời phẫn uất, song lại thấy hơi hối hận. Cô hiểu rằng tư tưởng và hành vi của Lâm Mang lúc này đã là vô cùng trái với lẽ thường, chọc tức anh ta không phải là khôn ngoan, nếu muốn sống tất phải lợi dụng điểm yêu của anh ta.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn