ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI<br />
Tác giả: Charler Williams<br />
Người dịch: Trịnh Huy Ninh<br />
Nhà Xuất bản Công An Nhân Dân<br />
Nguồn: https://www.facebook.com/nhut.huynhminh<br />
Soát và sửa: Văn Cường<br />
Tạo ebook: QuocSan<br />
Gửi tặng Sophia<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Lời Nhà Xuất Bản<br />
Một tay trung lưu an phận bỗng dưng bị cuốn vào một án mạng nghiêm trọng mà chính<br />
mình cũng không hiểu vì sao. Bỗng dưng trở thành nghi can chính và mọi chứng cứ đều<br />
chống lại mình. Anh ta đành bỏ trốn và thuê thám tử để tự phá án trong khi vợ phản bội,<br />
bạn bè hại ngầm. Truyện vô cùng hấp dẫn, lôi cuốn với nhiều tình tiết li kỳ, hết sức bất<br />
ngờ.<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
Mọi việc bắt đầu từ ngày 5 tháng giêng. Buổi sáng hôm đó tôi đi săn và chỉ xuất hiện tại<br />
văn phòng môi giới mua bán bất động sản của mình trên đường Cleburn vào lúc giờ chiều.<br />
Văn phòng của tôi giống với bất kỳ văn phòng nào trong thành phố này: Cũng mặt tiền<br />
dán đầy quảng cáo, cũng mấy chậu cây ủ dột, một vài chiếc ghế bành rẻ tiền, bàn giấy chất<br />
đầy giấy má và cũng như bất kỳ một cơ sở làm ăn nào khác, văn phòng của tôi có một đầu<br />
mối thần kinh chủ chốt. Một căn phòng đặt điện thoại, máy chữ với một cô gái cỡ 30 tuổi<br />
có biệt tài là luôn luôn biết rõ phải tìm ở đâu những giấy tờ gì, cho dù nó có vớ vẩn đến<br />
mức nào đi nữa. Cô thư ký tên là Barbara Ryan. Cô ta có một mái tóc hung hung màu<br />
đồng, lúc nào cũng hơi rối, cái miệng xinh xắn, cặp mắt màu trời bình tĩnh, luôn luôn nhìn<br />
đời một cách lạnh lùng và tỉnh táo.<br />
Cô ta đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại và lúc thấy tôi bước vào cô lập tức rút<br />
lui.<br />
- Xin chờ cho một chút. Ông Warren đã về tới. Rồi cô hạ giọng nói với tôi: Điện thoại<br />
liên tỉnh.<br />
Có lẽ France muốn báo cho tôi biết rằng cô ấy sắp về. Chiều hôm qua đã hai lần tôi thử<br />
gọi điện nhưng rõ ràng cô vợ của tôi vẫn chưa về khách sạn.<br />
- Cám ơn! Tôi khép cánh cửa thông ra phòng thư ký và nhấc ống nói của điện thoại<br />
đồng bộ đặt trong phòng làm việc của mình.<br />
- Alo?<br />
Đúng là France.<br />
- John! Giọng cô ấy có vẻ bực tức, chẳng hứa hẹn điều gì tốt lành. – Kiểu gì mà anh cứ<br />
hét vào ống nói thế? Lẽ nào cô thư ký không báo cho anh biết là ai gọi sao?<br />
- Xin lỗi, ngọc của anh! Chiều hôm qua anh đã gọi cho em mấy lần.<br />
- À, biết rồi! France sốt ruột ngắt lời. – Nhưng sau buổi hòa nhạc ở nhà Dikinson, bọn<br />
em nảy ra ý định la cà các quán rượu, mãi đến 3 giờ sáng người ta mới đưa em về khách<br />
sạn. Lúc đó mà gọi cho anh thì hơi trễ, hay là hơi sớm quá, phải vậy không? Ngọc của anh<br />
vừa mới thức giấc và vẫn còn nằm trên giường. Đến café cũng chưa kịp nhấp.<br />
Tôi hình dung thấy những lọn tóc đen nhánh của cô ấy xõa dài trên tấm gối đăng ten,<br />
đôi mắt màu xám sẫm trên khuôn mặt tuyệt đẹp, cặp giò mạnh mẽ…<br />
- Mấy giờ sẽ lên đường đấy cưng? Có lẽ đồ đạc thu xếp không lâu lắm chứ? – Tôi cứ ao<br />
ước được thấy cô ấy bên mình.<br />
- Anh yêu, em muốn ở lại đây tới chủ nhật kia, vì vậy em mới phone cho anh đây.<br />
- Sao?! Tôi thốt lên ngạc nhiên.<br />
- Anh biết không, nhà Dikinson mời em hôm nay tới dự bữa tối với họ. Còn ngày mai<br />
thì họ mời cocktail[1].<br />
- Nhưng như vậy sao được, ngọc của anh. Em đi suốt một tuần lễ nay rồi còn gì!<br />
- Ồ, John, anh đừng có hư thế. Em chỉ nán lại có hai ngày nữa chứ đâu có lâu la gì. Em<br />
<br />
thề đấy! Với lại anh yêu của em định đi săn vịt kia mà, đúng không!?<br />
- Anh đã đi săn sáng nay rồi. Với lại…<br />
Nhưng nói nữa cũng vô ích. Dù tôi có thuyết phục được nữa thì lúc cô ấy về chắc chắn<br />
sẽ có một cuộc đụng độ không thể tránh khỏi. Thôi đành vậy.<br />
- Được rồi, niềm vui của anh, anh đồng ý. Nhưng chỉ đến chủ nhật thôi đấy, chịu<br />
không?<br />
- Dĩ nhiên rồi, anh yêu.<br />
Sau một lúc im lặng France nói thêm:<br />
- À mà anh có thể gửi cho em ít tiền theo đường bưu điện được không nhỉ?<br />
- Sao lại không! Em cần bao nhiêu?<br />
- Hình như anh vừa mới nói 500 đôla, hay em nghe nhầm? – Cô ta cười cợt hỏi. – Em<br />
đã nhắm sẵn vài thứ trong các cửa hàng ở đây rồi. Hơn nữa như vậy cho nó chẵn, được<br />
không anh?<br />
- Ôi lạy chúa tôi!<br />
- Anh lại gào lên rồi đấy, anh yêu ạ!<br />
- Không, anh đang rên rỉ đấy! Nghe này, cưng, em đã cầm theo tất cả các tín phiếu của<br />
mình rồi. Hơn nữa, người ta có thể bán chịu cho em kia mà. – Suýt nữa thì tôi buột mồm<br />
nói thêm rằng cô ấy đã lấy từ nhà đi 600 đôla tiền mặt nữa, nhưng may ngừng lại kịp.<br />
- Không đâu anh yêu. – France thỏ thẻ – Các cửa hàng ở đây họ không cho chịu đâu, mà<br />
em thì vừa nhắm được một bộ đồ đẹp ơi là đẹp! Em mặc nổi lắm.<br />
- Thân hình mỹ miều của em thì mặc gì chẳng đẹp! Mà quần áo của em có ít đâu. Còn<br />
anh thì suốt cả tuần nay không được chiêm ngưỡng thân hình em và đang sốt ruột muốn<br />
phát điên lên đây. Vậy anh có thể hy vọng rằng một khi bộ đồ đẹp đã được choàng lên tấm<br />
thân kiều diễm thì cả hai, cả em, cả bộ quần áo sẽ trở về với anh chồng bị lãng quên chứ?<br />
Cô ta cười lảnh lót.<br />
- Anh nói yêu quá đi. Cứ y như là trong phim vậy.<br />
Trong ống nghe có tiếng gì xen vào, nghe như tiếng ốc hay tiếng kèn gì đó.<br />
- Em lại mua máy ghi âm đấy à? – Tôi thấy cơn bực lại dâng lên cổ. Những cái hộp gào<br />
rống như vậy ở nhà đã có đến cả một tá.<br />
- Đó là radio nói đấy. – Vợ tôi trả lời. – Để em tắt đi nhé.<br />
Thêm mấy phút nữa France bỏ máy. Tôi cảm thấy thật chán chường, có thể bởi vì thời<br />
tiết nóng quá, không một ngọn gió, cứ như trước cơn giông vậy. Tôi với France suýt nữa<br />
cãi nhau nhưng may quá, thánh thần đã phù hộ cho tai qua nạn khỏi. Tuy vậy tôi cứ tự hỏi<br />
không biết có phải mình đã quá dễ dãi không? Bạn bè ở New Orleans[2] dư một vé coi trận<br />
chung kết bóng chày. Có thể tôi sẽ kiếm được một chỗ nữa trong sân bóng nhưng công<br />
việc bù đầu không cho phép tôi đi đâu được một bước và thế là cô vợ tôi đi một mình. Lúc<br />
đầu chỉ định đi nhiều nhất là 3 ngày, sau đó kéo ra một tuần, còn bây giờ thì 9 ngày. Điều<br />
đó làm tôi chẳng thích thú gì. Cô ta xem tôi như con rối, muốn làm gì thì làm. Ở<br />
<br />