Đi qua mùa thu - Kì 2
lượt xem 3
download
Tôi muốn mình là người mang tới cho em hạnh phúc. Tôi biết mình đang cố đẩy Lệ Thu vào sự lựa chọn. Nhưng nếu không để em làm thế, em sẽ không bao giờ biết câu trả lời của trái tim mình. Nam Hoàng Tôi có quen một cô gái. Cô ấy là bạn thân của em họ tôi. Tôi đã gặp cô gái ấy bốn năm về trước. Lúc đó cô ấy nhỏ lắm, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Đi qua mùa thu - Kì 2
- Đi qua mùa thu - Kì 2: Tình yêu quay ngược chiều gió
- Tôi muốn mình là người mang tới cho em hạnh phúc. Tôi biết mình đang cố đẩy Lệ Thu vào sự lựa chọn. Nhưng nếu không để em làm thế, em sẽ không bao giờ biết câu trả lời của trái tim mình. Nam Hoàng Tôi có quen một cô gái. Cô ấy là bạn thân của em họ tôi. Tôi đã gặp cô gái ấy bốn năm về trước. Lúc đó cô ấy nhỏ lắm, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt, chỉ có đôi mắt to trong sáng như thu hút người khác. Một đôi mắt biết cười. Cô ấy có cái tên rất đặc biệt. Tôi thích cái tên đó, có lẽ vì thế mà tôi chú ý tới cô ấy nhiều hơn bất kì người bạn nào của em họ tôi. Cô bé đó thẳng thắn và mạnh mẽ, cô ấy hay nói những lời làm người khác bị tổn thương nhưng tôi cảm thấy chính cô ấy cũng tự làm mình bị tổn thương nữa. Cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện, tôi trở thành bạn thân của cô ấy từ lúc nào không hay. Tôi không rõ mình có yêu cô ấy không nhưng nói chuyện với cô ấy dường như đã trở thành một thói quen, nhắn tin với cô ấy đã trở thành chất gây nghiện với tôi. Nhưng cô ấy còn quá nhỏ để tôi có thể yêu. Một cô gái đa cảm như thế, một người phóng khoáng như tôi, tôi sợ mình sẽ chỉ làm tổn thương cô ấy. Rồi Lệ Thu cũng nói cho tôi biết tình cảm của cô ấy. Tôi rất bất ngờ, tôi bảo cô ấy chờ mình hai năm. Lúc đó thật ra trong lòng tôi đã có câu trả lời rồi. Nhưng hình như Lệ Thu đã hiểu sai ý của tôi bởi sau đó cô ấy đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc. Cô
- ấy nhắn tin bảo tôi sau hai năm sẽ tự động quay lại tìm tôi. Mai Anh bảo tôi đừng tìm Lệ Thu nữa, cô ấy không muốn gặp tôi. Tôi làm theo mọi lời của em họ mình dù trong lòng vẫn còn mang cái hi vọng được gặp lạ cô gái nhỏ mang tên một mùa thu. Suốt hai năm liền, tôi đã gặp rất nhiều người con gái. Họ thuộc nhiều kiểu khác nhai: đoan trang, hiền lành, kiêu kì, xinh đẹp. Hầu hết những cô gái tôi gặp đều dễ thương và trong sáng. Họ đều là những cô gái tốt. Nhưng không hiểu sao mối tình nào cũng kết thúc chóng vánh. Người con gái cuối cùng tôi hẹn hò trước khi chia tay đã nói với tôi chỉ một câu duy nhất: - Chúng ta chia tay thôi. Em cảm thấy anh đã luôn yêu một ai đó rồi. Chỉ có điều anh không biết thôi. Cũng vì câu nói này của cô ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Người ta có thể luôn yêu một ai đó mà không biết không ? Thấm thoắt thời gian hai năm trôi đi, tôi quyết định quay lại tìm Lệ Thu. Tôi không biết cô ấy bây giờ ra sao, nhưng tôi vẫn thực sự muốn gặp lại cô ấy. Tôi cần phải kiểm tra lại cảm giác của mình. Cô ấy vẫn như thế, à mà không, cô ấy xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Đã ra dáng thiếu nữ chứ không còn giống một cô nhóc bé con ngày nào nữa. Sau hai năm, tin nhắn đầu tiên của tôi cho Lệ Thu rất ngắn gọn:
- - Em đã lớn thật rồi. Thế mà anh lúc nào cũng nghĩ là em còn bé lắm. Tôi chỉ nhắn điều mình suy nghĩ nhưng đã rất hi vọng cô ấy sẽ nhắn lại cho tôi. Tôi biết Lệ Thu đã có người con trai khác bên cạnh, nhưng tôi không cảm thấy cô ấy yêu người đó, hoặc là tình yêu không mạnh mẽ tới mức người ngoài như tôi có thể cảm nhận được. Kể từ ngày đó chúng tôi lại nhắn tin cho nhau, tất cả khiến cho tôi có cảm giác đang quay lại những ngày xưa cũ. Tôi nhận ra mình đã nhớ những ngày đó rất nhiều. Tôi vẫn chưa nói cho cô ấy biết câu trả lời của mình. Nhưng nếu không có câu hỏi của cô ấy thì làm sao tôi trả lời được. Cũng vì muốn Lệ Thu phải trả lời câu hỏi của mình mà tối qua tôi đã hẹn cô ấy ra Starbuck. Cuộc hội thoại diễn ra ngắn ngủi bởi Lệ Thu vừa cãi nhau với Đăng Quân, cô ấy thực sự đang rất mệt mỏi: - Anh tìm em có việc gì không ? - Tìm em là để em thực hiện lời hứa hai năm trước. - Anh nói dối. - Ừ. - Ừ gì? - Anh nói dối đấy. Anh tìm em vì anh nhớ em.
- Lệ Thu không nói gì, chỉ mở to đôi mắt nhìn anh. Đôi mắt cô ngân ngấn nước. Sau hai năm quen nhau, cuối cùng anh cũng nhớ cô. Sau bao lần chỉ mình cô nhớ anh, cuối cùng anh cũng nhớ tới cô một lần. Tôi nhìn cô ấy, tôi muốn cô ấy nói điều gì đó. Cô ấy cứ im lặng thế này giống như đang trừng phạt tôi vậy. Tôi muốn chạm vào đôi vai đang run rẩy của cô ấy. Tôi muốn chạm vào vầng trán thông minh của cô ấy. Những điều tưởng chừng như đơn giản trước đây mà sao bây giờ tôi không thể làm được. Lệ Thu đứng lên, cầm lấy chiếc túi Mulberry màu hồng đậm rồi bước nhanh ra khỏi quán. Tất cả chỉ giống như hai năm về trước, cô ấy bước nhanh ra khỏi phòng tôi, bước nhanh ra khỏi cuộc đời tôi. Một mình đi bộ dọc theo Oxford Street, tôi cứ suy nghĩ mãi về những hành động của cô ấy. Tình yêu thật nhiều ngang trái. Khi cô ấy yêu tôi bằng trái tim thơ ngây thì tôi lại không trân trọng. Bây giờ khi tôi yêu cô ấy thì cô ấy lại đã có người con trai khác ở bên. Đây là tình yêu đi ngược chiều gió, lời yêu tôi nói ra cũng là lời yêu của quá khứ mà thôi. London quanh đi quẩn lại chỉ có khoảng mấy trăm sinh viên Việt Nam nên hỏi qua vài người bạn là tôi có được thông tin của Đăng Quân. Bạn bè tôi đều nói cậu ta là người chung thủy, là người biết chăm sóc người khác. Ai cũng nói Đăng Quân và
- Lệ Thu là một cặp trời sinh đẹp đôi. Nghe những lời này, tôi càng thấy khó chịu trong lòng. Tôi không phải là người cao thượng tới mức có thể nghĩ rằng nếu người con gái mình yêu được hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc. Tôi muốn mình là người mang tới cho em hạnh phúc. Tôi biết mình đang cố đẩy Lệ Thu vào sự lựa chọn. Nhưng nếu không để em làm thế, em sẽ không bao giờ biết câu trả lời của trái tim mình. Còn tôi, nếu tôi vẫn còn có thể hi vọng một ngày em sẽ yêu lại tôi, chắc tôi sẽ chờ em suốt đời này mất. Đăng Quân Đăng Quân đang đứng xếp hàng trong dòng người chờ đợi vào phỏng vấn ở tiền sảnh khách sạn Holiday Inn. Nếu anh trúng tuyển vị trí này thì đây sẽ là công việc làm thêm thứ ba của anh trong tuần. Bạn bè Đăng Quân đều không hiểu sao một
- công tử nhà giàu như anh lại muốn đi làm thêm nhiều như thế. Chỉ có Đăng Quân hiểu rõ mình đang muốn giết thời gian rảnh rỗi. Anh biết cứ lúc rảnh rỗi là anh sẽ lại nhớ tới cô. Suốt hai năm trời, Đăng Quân bỏ ra bao công sức với hi vọng một ngày anh sẽ xua tan hình bóng của Nam Hoàng trong lòng Lệ Thu. Nhưng cuối cùng anh cay đắng nhận ra mình mãi mãi chỉ là người đến sau. Sau cái hôm anh đọc được những tin nhắn của Nam Hoàng gửi cho Lệ Thu, anh bước ra khỏi phòng của Lệ Thu mà có cảm giác trái tim mình không còn trong lồng ngực nữa. Anh bước đi chậm rãi trong mưa phùn trên con đường về nhà. Ngày hôm sau, biết Đăng Quân bị cảm, Lệ Thu đã đến thăm anh nhưng anh không mở cửa cho cô. Nhìn Lệ Thu quay bước ra về, Đăng Quân rất muốn chạy ra ngoài gọi lại cô. Anh rất nhớ cô, rất muốn được ôm chặt lấy cô như trước đây. Nhưng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa, anh không phải Nam Hoàng. Anh chỉ có thể giữ được trái tim cô một lúc nhưng không thể là mãi mãi. Anh chỉ có thể là một bến đỗ của cô trên con đường tìm kiếm Nam Hoàng. Đăng Quân nhìn xuống màn hình điện thoại xem giờ. Trên hình nền vẫn là ảnh của cô. Đăng Quân đóng vội điện thoại lại. Hôm qua Mai Anh tới thăm anh và hỏi anh tại sao vẫn còn để hình Lệ Thu ở màn hình nếu đã muốn chia tay. Đăng Quân chỉ im lặng, dường như anh vẫn còn hi vọng Lệ Thu có tình cảm thực sự với anh. Gia đình Đăng Quân và Lệ Thu đã quen nhau từ lâu. Hồi còn nhỏ anh đã từng gặp Lệ Thu mấy lần. Cô không nhớ nhưng không phải là anh đã quên. Nếu tính về thời
- gian thì Đăng Quân mới là người tới trước. Nhưng không quan trọng nữa. Anh có làm bao nhiêu việc cũng không bằng Nam Hoàng chỉ nói với cô vài câu an ủi. Anh có nhắn bao nhiêu tin nhắn cũng không bằng một tin nhắn của Nam Hoàng. Khi Đăng Quân kết tội Lệ Thu không chung thủy, vẫn tơ tưởng tới người khác, anh đã hi vọng cô sẽ phản bác lại, sẽ biện mình gì đó. Nhưng vì cô chỉ im lặng nên anh biết mình đã nói đúng sự thật. Từ hôm hai người chia tay, Đăng Quân rất hay tới nhìn trộm Lệ Thu sau giờ tan học. Anh vẫn còn muốn nhìn thấy cô, dù chỉ là từ xa thôi. Tối hôm đó, sau khi trải qua cuộc phỏng vấn và được nhận vào làm lễ tân ở khách sạn Holiday Inn, Đăng Quân đi bộ loanh quanh. Trời mùa thu mưa và lạnh làm anh càng thấy nhớ cô nhiều hơn. Những bước chân mỏi mệt cuối cùng cũng đưa anh tìm đến căn hộ của cô ở Knightbridge. Anh đứng trước cánh cửa màu hồng nhạt một lúc, mấy lần định gõ cửa nhưng bàn tay chỉ giơ lên nửa chừng rồi lại thôi. Cuối cùng anh cũng lấy đủ dũng khí gõ “cộc, cộc, cộc” ba lần. Người mở cửa cho anh là Lệ Thu. Đăng Quân hơi bất ngờ, bình thường ở nhà cô Mai Anh mới là người ra mở cửa nên Đăng Quân chưa hề chuẩn bị trước cho tình huống này. Cô nhìn anh, vẫn bằng đôi mắt to đen láy, vẫn khuôn mặt ấy, hình dáng thân quen ấy. Lệ Thu hỏi anh: - Anh đi đâu thế?
- Đăng Quân hơi giật mình, đã lâu rồi mới nghe thấy giọng nói của cô, đã lâu rồi khoảng cách giữa cô và anh mới lại gần như thế này. Anh ngập ngừng một lúc, định đưa tay lên gãi đầu nhưng nếu anh làm vậy thì cô sẽ phát hiện ra anh đang bối rối. Đăng Quân đáp gọn lỏn một câu: - Anh đi lang thang thôi mà. Lệ Thu ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh gầy và xanh xao quá. Trời lạnh mà anh ăn mặc phong phanh quá. Cô muốn kéo anh vào nhà, muốn pha cho anh cốc trà nóng như trước đây. Nhưng rồi bàn tay cô bất giác nắm chặt lấy cánh cửa. Cô hít một hơi thật sâu, nói gọn lỏn một câu “Muộn rồi, anh về đi”, rồi đóng chặt cánh cửa lại. Lệ Thu đã nghĩ thông suốt, cô đã quyết tâm ra khỏi cuộc đời anh thì sẽ không bao giờ quay lại. Cô có tình cảm dành cho anh, nhưng bây giờ cô không thể xác định rõ ràng được đó là tình yêu hay chỉ là trên mức tình bạn mà thôi. Liệu có phải cô và anh chỉ là hai tâm hồn cô đơn tình cờ tìm thấy nhau rồi nương tựa vào nhau hay không ? Hay anh đã nói đúng, cô chỉ thấy ở anh hình bóng của Nam Hoàng mà thôi ? Cô chưa từng yêu anh, từ trước tới giờ, từ đầu đến cuối, người duy nhất bước vào trái tim cô chỉ là Nam Hoàng mà thôi. Đăng Quân sững sờ trước cánh cửa đóng sập trước mắt mình. Anh không ngờ cô lại có thể lạnh lùng với anh đến thế. Hai năm quen biết nhau, hai năm với biết bao kỉ niệm, hai năm anh dày công vun đắp cho mối tình đầu để rồi đây cuối cùng chỉ
- còn mình anh với trái tim bị tổn thương. Tại sao, tại sao Nam Hoàng lạnh lùng với cô còn anh luôn là bờ vai ấm áp mà cô không bao giờ muốn ở bên anh? Tại sao anh làm bao nhiêu việc, luôn cố gắng để là người đầu tiên ở bên cô lúc cô buồn, luôn chăm sóc cô mà vẫn không thể bằng được Nam Hoàng - người luôn xa cách cô, không bao giờ chịu ở bên cô. Đăng Quân nhắm mắt lại, anh đã thuộc lòng con đường đi từ nhà cô tới nhà anh, thuộc tới từng bước chân, từng cọng cây ngọn cỏ. Đăng Quân muốn quên đi nỗi đau này, những giọt nước mắt lăn nhẹ trên má Đăng Quân. Anh biết mình không nên khóc, nhưng có sao đâu khi nhưng giọt nước mắt của anh rơi vì người con gái anh yêu. Nếu những giọt nước mắt của anh có thể làm cảm hóa Trời xanh mà đưa cô về bên anh thì Đăng Quân chẳng tiếc chi những giọt nước mắt này. Đăng Quân mở chiếc Iphone màu trắng ra, lướt nhẹ bàn phím đến tên của cô rồi gửi đi tin nhắn cuối cùng (không biết đã bao nhiêu lần anh nói với bản thân đây là là tin nhắn cuối cùng mà vẫn cứ gửi đi liên tiếp). “Trần Lệ Thu, anh có thể chờ em, không biết là bao lâu nhưng chắc là anh có thể chờ cả đời được, chỉ cần em cho anh biết một dấu hiệu nào đó, chỉ cần hứa với anh một ngày nào đó em sẽ yêu anh. Nếu chỉ bằng một phần nhỏ tình yêu em dành cho Nam Hoàng thì cũng đủ làm anh hạnh phúc”. Đăng Quân đọc lại tin nhắn một lần nữa, định ấn nút gửi rồi lại ngập ngừng. Đăng Quân xóa đi tin nhắn. Anh nghĩ nếu gửi đi tin nhắn này sẽ càng làm cô khó nghĩ
- hơn. Anh nhét điện thoại vào túi rồi bước nhanh trên con đường. Trời lạnh hay nỗi đau đã làm trái tim con người ta trở nên lạnh giá. *** Mai Anh nhìn Lệ Thu ngồi buồn rầu trong phòng, tay nắm chặt tấm ảnh chụp cùng Đăng Quân tay trong tay. Mai Anh thở dài. Tối hôm đó cô viết chỉ một dòng trong nhật kí của mình: - Bởi vì anh cứ mãi do dự, nên sẽ chẳng bao giờ bước vào được trái tim cô ấy
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Lâu đài kinh hoàng P14
4 p | 155 | 14
-
BẢN TÌNH CA MÙA ĐÔNG - TẬP 2
127 p | 99 | 12
-
Ai hát giữa rừng khuya - Phần 11
5 p | 86 | 11
-
Trang Nhật Ký Đẫm Máu - chương 1,2
14 p | 104 | 9
-
cẩm nang du lịch nhật bản: phần 2 - japan national tourism organization
11 p | 65 | 8
-
Bài Hát Ngàn Năm - Tập 1
144 p | 116 | 8
-
Đẹp Duyên Cầm Sắc
5 p | 87 | 8
-
Pháp dùng trực thăng thương mại phát triển du lịch
3 p | 63 | 7
-
Cái bóng cười - Tập 1,2
6 p | 93 | 7
-
Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 2
9 p | 83 | 6
-
Mua sắm tất bật tại Kuala Lumpuar dịp cuối năm
8 p | 52 | 6
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 2
84 p | 22 | 5
-
Lên kế hoạch cho mùa Valentine lãng mạn
5 p | 47 | 5
-
Hè này, nhà mình đi du thuyền Bhava ở Vịnh Hạ Long nhé!
4 p | 98 | 5
-
Ngày ấy anh và em
12 p | 83 | 4
-
Du ngoạn thu về trên phố cảng Busan – Hàn Quốc
3 p | 50 | 3
-
người lạ trong gương: phần 2
106 p | 64 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 101
8 p | 68 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn