YOMEDIA
ADSENSE
Đơn cử nhân vật phụ
50
lượt xem 1
download
lượt xem 1
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Cái tên vui vui. Lần đầu tiên “mụ Đảnh” thốt từ miệng ông Ta, tôi đã chùng lại ngẫm nghĩ. Đảnh có phải đảnh lễ? Đảnh, hay là đỏng đảnh. Dẫu gì, theo quan niệm dân gian, Đảnh vẫn là cái tên chả đẹp. Hẳn mụ là của hiếm trong gia đình, sợ ma quỷ bắt nên cha mẹ mới nặn cái tên: Đảnh. Nhưng sự thật ma quỷ chả để mắt đến mụ. Bây giờ mụ đã nhiều tuổi, ma quỷ có bắt cũng chả ai ghép cho hai từ xấu số. Cũng có thể, bởi mụ không bị...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Đơn cử nhân vật phụ
- Đơn cử nhân vật phụ TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊN Cái tên vui vui. Lần đầu tiên “mụ Đảnh” thốt từ miệng ông Ta, tôi đã chùng lại ngẫm nghĩ. Đảnh có phải đảnh lễ? Đảnh, hay là đỏng đảnh. Dẫu gì, theo quan niệm dân gian, Đảnh vẫn là cái tên chả đẹp. Hẳn mụ là của hiếm trong gia đình, sợ ma quỷ bắt nên cha mẹ mới nặn cái tên: Đảnh. Nhưng sự thật ma quỷ chả để mắt đến mụ. Bây giờ mụ đã nhiều tuổi, ma quỷ có bắt cũng chả ai ghép cho hai từ xấu số. Cũng có thể, bởi mụ không bị bắt sớm, nên mới đày đọa khổ sở về mặt tinh thần. Còn vật chất mụ chả thiếu. Ông Ta bảo mụ còn nhiều vàng chôn đâu đấy nguyên đai nguyên kiện. Giá vàng thị trường vọt lên hay tụt xuống mụ mặc. Mụ sợ khui ra nhỡ con thấy, vàng sẽ tan chảy thành nước mắt. Khổ sở về tinh thần với mụ Đảnh phải chia ra làm hai. Thứ nhứt về đường con. Cái này tôi sẽ nói sau. Thứ nhì về đường tình. Gọi đường tình có vẻ sang, có vẻ nam thanh nữ tú. Nhưng cũng là tình. Tình. Cái khó thể dứt nhất, theo Phật. Tâm lý, ông Ta mỗi lần đưa ví dụ để chứng minh cho mệnh đề tình, không thể sót mụ Đảnh. Ông gọi “con nớ”, khiến tôi cứ nhìn theo tay ông chỉ xem mặt mụ bao tuổi, chắc còn xuân xanh. Nào đâu. Không hẳn mụ xấu như tên mụ, mà không còn trẻ (chứ không phải già), đúng như lời ông Ta. Già được à. Ông Ta dướn mày nhăn trán, đốp lại nhận xét của tôi. Cụ mi nói oan cho mụ đấy. Còn hăng lắm. Hắn lấy bậy nhiều lần với thằng đầu đường này này. Vừa rồi tau nghe lộc lộc, lộc cộc nơi cầu thang... Hết thuốc hút, tau đang thèm nhỏ dãi, hắn cứ lộc lộc lộc cộc nơi cầu thang mới chết. Tau về không nở ở không đành, mới gọi to ra bán cho gói thuốc hơi. Con nớ bó tóc còn sót một lọn thòng, chạy ra quớ lên: anh mua chi anh mua chi. Chuyện này tôi nghe ông Ta dẫn dụ nhiều lần lắm, tất nhiên ở từng ngữ cảnh khác nhau. Lâu lâu cũng có chen vào thí dụ mới.
- Tau biết hắn từ khi hắn còn chồng. Lấy bậy từ khi chồng còn. Gớm chưa. Thằng ấy nhà đây này. Tôi lại nhìn theo tay ông Ta chỉ để xác định tọa độ nhân vật mới. Bạn đọc không nhất thiết phải biết tên. Cứ nhớ “thằng nớ”. Nếu sau này tôi quên lửng đi, ai đó nhắc giùm: “thằng nớ”. Chồng con nớ đi nghĩa quân bị thương, tiêm một liều bê-xi-lin, tiệt nòi luôn. Mụ Đảnh vẫn có con, hai đứa hẳn hoi. Tau nắm rõ lắm. Chồng hắn về, sức tàn lực kiệt; hễ chồng cà nhắc lên rẫy là cửa hông nhà mở rộng. Hóng gió. Hồi đó phía nách nhà vùng đất lau sậy um tùm, giữa có một cái giếng hoang. Thằng nớ xách hai thùng múc nước. Con nớ liền thì mò ra, hỏi ăn gì chưa ăn gì chưa. Chà, đói quá. Để nhúng cái bánh đa ăn tạm hi. Gật. Hư, tau nghe rõ mồn một. Tau nhìn rõ mồn một. Thời buổi đói kém đường cát đắt lắm, tau cũng chỉ có đường phèn đen thui kho cá trích chứ mua nổi đường cát trắng à. Vậy mà con nớ nhúng hai cái bánh đa, mở hũ đường rắc dày kín. Thằng nớ ngồi ăn. Xong thì... cụ mi biết rồi chớ. Xong, thằng nớ xách hai thùng không về. Nước non chi. Tắm mát đã rồi. Nước non chi. Con vợ thằng nớ là cháu họ tau, ghen dữ lắm. Ghen đến bạc mặt. Tau thấy tội mới đến thầm thỉ. Thôi con đừng làm ồn nữa. Mà ồn mô được cụ mi. Dám mô. Chính không ồn được mới bạc mặt ra. Thằng nớ còn đập vợ. Đừng làm ồn nữa con. Hắn lấy bậy kệ hắn, không con cái gì đâu. Để rồi mai mốt gặp hắn chú nói. Con ghen không nói được, thấm tim mà chết đó. Hắn khóc rủ rỉ. Thôi, nín. Hắn cứ một hai, chú ơi con chết. Con chết! Tau trợn mắt. Im đi. Mẹ nằm bên ướt con nằm bên khô. Mi chết để con chó nuôi à. Mai lại, chập choạng tau ghé nhà lấy tư cách chú họ tau hoét. Mà chẳng cần đến tau. Hồi trước hắn hay đi sập bẫy chồn, vừa rồi ngã gãy chân. Quả báo nhởn tiền đó. Nói chi đến tội lấy bậy vợ người ta. Con Đảnh nớ cũng ghê, có hôm vợ thằng nớ đi chợ sớm, hắn mò đến ngó nghiêng, thấy có người liều rút về ẩn náu, sai đứa con gái què quệt đi mua bánh lọc ngoài đường. Con què ra tới nơi, mua về thấu cũng mất cả tiếng. Hắn lại mở cửa sau, nhúng bánh đa sẵn. Con đường mòn vẹt, trắng một vùng như đôi chó lẹo chắc.
- Vậy đó. Con Đảnh cũng thánh tướng lắm. Vừa rồi có thêm mấy mụ ngồi rọ với nhau, hắn eo éo tui chỉ biết lau ảnh chồng trên bàn thờ này nọ. Tau ngồi bên bực à. Đồ lu bu còn nói thánh tướng. Cũng muốn giữ chút thể diện cho nó. Tức à. Tau hậm hực bỏ về. Mai lại tau mới hoét. Mi đừng có lên giọng trong sạch, tau thấy gai con mắt lắm. Ở làng ai nạc ai mỡ tau biết hết. Mi lỡ làng lem nhem đừng có ta đây, rồi bực bội tau nói toạc mỏ heo, dơ dân. Hắn im thít. Chút rồi dằn mặt lại tau. Mới ghê. Cụ mi thấy không. Hắn nói, à, anh chẳng qua có lên phố lên phường rờ mò loạng quạng. Tui đàn bà con gái biết đi mô, quanh quẩn trong xóm trong làng... ứng (bàn phím tôi liệt mất chữ n) thì đập đầu vô tường chết à. Tau vứt tiền mua thuốc lá lại. Về. Tau nhớ tới con mệ hồi trước, lúc tau còn tuổi trẻ. Vợ hai con. Tau mới tù về, tù ngụy ấy. Cụ mi thấy có bực không nha. Ở tù khô khát, về chưa dám nằm với vợ. Mới thoát khỏi tù ngụy, nếu ngủ ở nhà tụi ngụy quân hắn báo tau còn cộng tác với Việt cộng, hắn bắt nhốt nữa. Vậy là mặc vợ nằm không, trong lúc mình khô khát. Ở lại trên An Cựu, đạp máy may, tau gặp con mệ đến may quần, trắng lắm, trắng và đẹp hơn vợ tau nhiều. Hắn may liền hai quần Mỹ Á. Gần đó thôi, tối tau cùng với hai thằng nữa chơi cạc-tê. Quân tưởng tau kết con mệ đó, tâm lý về sớm. Tau thanh niên trai tráng, quần lửng trắng bốp. Chắc con mệ a thầm nghĩ, thằng này chắc đến nơi đến chốn lắm đây. Cụ mi biết không, hắn trật quần xuống dưới đì, bảo rộng. Anh đo rộng quá nì. May quần em rộng quá rồi nì. Thường đêm tau ngủ trên tấm ván ép US, tối đó con chó chủ tiệm ăn no nằm dài, tau vô tình than van, mình đi tù về, cái nơi con chó cũng giành. Mụ thốt: anh Ta lo gì vậy. Tau mới hỏi, chị nói không lo sao. Mụ cắt lời, để em đóng cho anh cái sập mà nằm. Tưởng hắn dỡn, té tuần sau mụ cho rinh đến cái sập mới keng cà leng, thay vô tấm ván ép. Đêm hắn trải chiếu, mắc màn cho luôn. Tầm bốn ba giờ sáng, tau đang yên giấc ngàn thu, mụ tới “anh Ta”, giật cả mình. Tau thấy mụ cà đì sát thành sập, anh có thấy cái quạt em quên đây không? Tau mới sực nhớ, đúng là có cái quạt nơi sập thật. Quên gì đâu. Hắn đưa đồ đến mời đó - gân cổ ông Ta căng lên - chứ quạt kiếc gì đâu. Rồi sao ông. Tôi hớc mỏ.
- Tau thối lui chứ sao. Mẹ. Con hai đứa, vợ nằm không ở nhà, tau nghĩ tới nghĩ lui, trằn trọc bâng khuâng. Trong xóm nhiều thằng phá hoại vợ người ta, lăng nhăng quan hệ bị quả báo nằm thúi thịt mới chết. Tau quả thực là sợ. Trả quạt rồi, mụ lủi thủi về rồi, tau cũng định chạy theo ôm lấy đè bật ngả trên cát, nghĩ tới nghĩ lui, thôi nhịn đi Ta ơi! Minh hoạ: Nguyễn Khánh Toàn Mi thấy tau ngon chưa. Siêu sao chưa. Mai tau cũng nằm trên phản mụ đóng, nửa đêm nghe rầm rập; địa phương quân mà tau tưởng ngụy lùng. Tau bật dậy chạy qua nhà mụ, chị chị cho tui ngủ nhờ chút. Tối om, mụ mới nghe giọng tau đã ờ vào ngủ vào ngủ. Tấm phản dài. Ba mẹ con mụ nằm dọc, tau thè thẹ nằm ngang ở góc dưới, úp vô tường. Cụ mi biết sao không. Thằng cu thiếu điều chọc thủng tường luôn. Lúc ấy mà mụ chạm phải là tau vùng liền.
- Đúng trời đày tau cái số khổ. Đi mô cũng gặp ma cô. Trước đây tau có nhắc đến thằng cha giả thầy tu, tau giả làm gà kêu trọctrọctrọc trọctrọc ác, trọctrọctrọc ác để hắn dứt con mệ đầu xóm này ra, nhớ chứ? Đúng như cụ mi nói, giả cạo đầu làm thầy thì có ngày đọa địa ngục. Hắn sẽ xuống địa ngục tầng cuối cùng cho xem, hoặc là địa ngục sẽ đục thêm tầng thứ 19 để chứa hắn. Hoang gớm lắm. Không hoang sao được, tau hỏi cụ mi, kỳ trước có con lên xin được việc xe hương cho chùa. Xem như cũng gieo duyên với Phật. Vậy mà hắn cứ lởn vởn ngoài chùa. Vài ngày đầu thầy trụ trì tưởng sư thật mời vô tiếp đãi, sau thấy thằng này đồ giả nên cấm cửa. Vậy mà hắn vẫn rủ đứa con gái xe hương ấy ra khỏi chùa bằng được. Tội ngập đầu đó ông. Ừ. Ông Ta đập vào tay tôi. Thằng này đúng trời đánh. Hắn tới đây hỏi mua đất. Tau biết tỏng lý lịch thằng này. Đành rằng hắn không dám xưng thầy, nhưng cái đầu trọc ấy ai cũng tưởng sư thật. Tau nói thầy mua đất chi (làm chi). Hắn bảo để xây thất tu tâm dưỡng tánh. Tau bảo thầy tu lên núi mà tu, tu chi xóm chợ ruồi bu con… ặc nờ. Hắn bảo thế này mới ghê. Tu giữa đời mới khó. Tu phải va chạm mới biết được cái tâm của mình… Lần tau lên sư trụ trì chơi, gợi đến chuyện này, sư bảo: Tội giả sư tăng nặng hơn gánh núi Tu Di. Núi Tu Di nằm góc mô vậy cụ mi? Tôi lắc đầu. Rồi hắn cứ va chạm với con mệ đầu này. Hắn mua luôn nhà con mệ nớ, cứ tối đến... Trọctrọctrọc trọctrọc ác! Từ bữa hắn nghe tau làm gà vậy, vơ đồ chạy mất dép luôn. Tau nhớ mãi. Hắn làm tau nhớ mãi. Cụ mi biết không. Trước đó tau có ghé nhà hắn một lần, hắn mở tủ tặng một chai rượu, bảo ông uống vô cứ là dựng đứng. Hỏi cụ mi. Hắn, đồ giả tu cái mu giữ lại mà. Thôi thầy giữ lại uống mà chơi! Tau nói bừa vậy, cười cười, mặc, vác chai rượu về chắc ăn đã. Đúng hiệu nghiệm. Đây đây... ông lườm mắt về phía cuối đường xóm, nơi có con dốc nối từ một con đường khác lên. Hắn đó. Thằng nớ đó. Ai ông? Ông không chỉ tay, tôi theo hướng ông nhìn. Ông Ta bảo đừng nhìn đừng nhìn. Để hắn tới đây, cụ mi nhìn cho tự nhiên. Rồi ông Ta
- quay chỗ khác, không [dám] để ý đến người đàn ông đang đi bộ trên con đường ngang cổng nhà ông. Chính hắn. Ông giả thầy tu hả ông? Không. Thằng nớ ấy. Ông Ta có vẻ bực gã này lắm, lại không muốn đối mặt. Có cái gì như ganh tị, uất ức, như cái gai nho nhỏ trong mắt. Ông quay mặt vào trong, miệng vẫn bình phẩm về “thằng nớ”. Tôi giả bộ nhìn ngơ ra đường kiểu vô tình thấy... Hắn ngạo lắm. Có lần đám cưới, mình đang ngồi zui zẻ với mấy lão niên trong làng, hắn bưng ly tới chúc. Bảo theo vai vế tui bề trên ông Ta mấy bực. Tau khi đó cũng hơi men rồi, như vầy là hắn coi tau như con nít lòng thòng c. lọ chứ gì. Mi đi chỗ khác! Tau nổi cồ. Vai vế con c. Mi biết cứt vai vế mà mở miệng là vai vai vế vế. Tau cũng tuổi cha mi, tóc râu lốm đốm. Vai vế cục cứt. Vai vế vai vế. Vai vế ra ngoài Họ a. Khi mô họp Họ, ra đó tau nhường ghế trên cho mà ngồi. Còn đây vai vế cục cứt. Tuổi ngang con tau mà mất dạy. Bữa hôm hắn lấy bậy con nớ ở cầu thang, lộc lộc lộc cộc. Tau biết. Rồi có ngày trời phạt gãy luôn cái chân giữa cho biết mặt. Ông thấy mặt không? Cần gì thấy, trong làng con nớ ưa ai nữa. Hắn ưa thằng nớ từ khi chồng còn sống nhăn răng ấy chứ. Ông Ta dịu lại. Tau nói cụ mi hay, không phải đoán già đoán non, nói bậy bạ để mang tội vu oan giá họa. Con hắn a, cái con què quệt ấy, hắn mách tau chứ. Tôi lại tạt ngang. Sao con bị tật vậy ông? Tội hè. Ba lăm rồi. Ai lấy! Hắn lấy ai được nữa. Tội mụ Đảnh lo gánh chứ ai. Hồi trước hắn không phải ở đây, ở gần chùa Hào Quang kia, rồi không biết lấy bậy với ai nên nổi có bầu. Sợ chồng biết, hắn thắt lưng buộc bụng. Thắt lâu ngày quá thai không cựa quậy được, sinh ra con tật nguyền chứ sao. Bữa hôm tau mới nói, con nớ hắn sai con què quệt đi mua bánh lọc ngoài đường lộ, vô thấu nơi thì chim bay bướm lượn đã đời con cóc rồi. Con quệt tức lắm. Nó mách tau. Mới bắt đầu câu chuyện, mụ Đảnh đâu về. Nó thầm thỉ ông Ta mai qua đây con kể cho nghe. Nó kể nhiều lần rồi. Mà què quệt nớ chứ cũng ương ngạnh lắm. Lần mụ Đảnh ăn
- đêm về khuya nó đóng cửa luôn, mụ Đảnh gọi mấy cũng cửa đóng then cài. Sau vô được mụ nạt nhà tau chứ nhà mi à. Mi có quyền hạn gì nhốt tau ngoài cửa. Nó nói mẹ theo thằng nớ về nhà hắn luôn mà ở. Mụ vặc, tau theo đó. Có theo mới có tiền nuôi mi, chứ mi què quệt mần chi ăn mần chi ăn. Lộ. Mụ nói vậy là khai rồi. Ôi chà con vợ thằng nớ hắn ghen dữ lắm. Ai không ghen ông. Huống hồ đây biết đích xác chồng đi ăn chùng phở. Ờ. Thì vậy. Nhưng tau cũng khuyên lơn bảo đừng ghen đừng tức rồi thấm tim mà chết để con bơ vơ lạc lối, tội. Ông Ta, từ lúc khuất mặt thằng nớ, là bắt đầu vui dần. Đến bây giờ thì như trẻ nít được quà. Ơ này. Tôi phanh cười. Tắt ngúm. Giọng nghiêm túc hỏi. Còn thằng con trai em con quệt đó... Thì cũng con hắn. Con hắn đó. Mà không phải con hắn. Thế này. Chồng hắn không có con, nhưng cũng ưa sờ mò. Hắn lấy tiếng đi canh lăng canh mộ rồi tằng tịu với con bán xi măng ngoài góc đường chợ ấy. Chú mi mai qua đó ngó vô mà coi mặt. Khổ cái, con nớ trước đó đưa đồ cho cái thằng râu râu hay tới mụ Đảnh cụ mi thấy không. Khi biết có vấn đề liền chạy làng. Con nớ ôm bụng không biết tìm mô, sinh ra mới tới đặt giữa mà mụ Đảnh, bảo của chồng mụ đấy, lo mà nuôi. Mụ Đảnh mụ làm dữ. Thằng chồng lỡ sờ soạng rồi, không ăn ốc phải đổ vỏ; chẳng con mình, sờ soạng rồi chịu thôi. Mụ Đảnh làm dữ. Thằng chồng mới khùng lên, đòi chích máu con què quệt hòa với máu ông xem có nhập một, có đông không, phải con ông không. Con mô ông mà con, mụ Đảnh lấy bậy chứ con ông đã may phước. Mụ Đảnh sợ. Mụ không dám làm tới, nhận đứa trẻ làm con ngay. Bởi thế mụ mới ưa có đứa con lành lặn để sau làm chỗ dựa. Chứ giờ một đứa què quệt, đứa nữa phá phách, mà con chi mụ. Mụ tâm sự với ông thế à? Tôi mỉa. Ông cũng thái độ gần giống tôi. Tau ưa chi mụ. Được cặp vú chay. Mà này, hỏi cụ mi, vú không ai rờ rận mà to được vậy dài được vậy à. Phải không? Đã thế lại không chịu mua vớ treo lên. Áo mỏng, mụ ngồi rọ vú thọng tận rốn. Tau vờ kêu đói bụng, bỏ bài tuông
- về, về ăn cơm nguội đã. Cơm nước gì. Tau bắt xe ôm lên phố. Cái thằng chủ đại nghịch, hắn chơi tau sao mà gọi một con trẻ măng. Con nớ mở cửa thấy tau, trân ra, nhìn cái đầu tau tóc bạc gác tóc đen ngố quá, bật cười. Anh em ngọt xớt nha. Tau boa ngọt. Hắn bảo sẽ chiều anh tới số. Tau bảo hắn tau tra rồi, làm ăn mấy nội mà mi chiều tới số. Tới số để tau xuống mồ à. Tau còn làm ăn chi được. Để anh dòm tí thôi. Mà cụ mi đừng nghĩ xấu cho tau nghe. Thực tế là tau chỉ dòm thôi. Sợ quả báo lắm. Tau sợ nằm đến thúi thịt mới được chết lắm. A ha ha ha... Ông ré lên cười. Tau nói với hắn, có biết mụ Đảnh không? Con ấy hỏi đỏng đảnh xứ mô? Tau nói vợ anh chứ ai. A ha ha ha... Tôi hất. Ngó lại ưa mụ Đảnh rồi có. Ông Ta riết thuốc. Tau ưa gì mụ. Tôi sổ mình ra cười. Bỗng dưng, có một cái bóng lướt qua. Tôi im bặt. Quay lại. Mụ Đảnh. Mụ đang đứng ở hàng rào nhà đứa con trai trưởng ông Ta, cũng là hàng rào ông Ta. Mụ không muốn bước tới, chắc có linh cảm (hay mụ đã nghe lỏm bỏm) chúng tôi đang bình loạn về mụ. Tôi chườn tới ông Ta. Mụ Đảnh mụ Đảnh. Ông Ta, mô mô, nhìn quanh. Tôi nói nhỏ, bên hàng rào, phía sau lưng con, phía trước mặt ông ấy. Ông Ta dưới người. Ông lật đật rút kiếng đeo vào, mụ Đảnh mô. À... Tôi không muốn lạm dụng từ ngữ; tôi đã có dùng từ bóng ma để ví ông Ta ở phần kết tạm thời ở truyện Soi chung gương mặt đàn bà, song bây giờ tôi không thấy hình ảnh nào xác đáng hơn để tả mụ Đảnh. Phải, mụ đứng như một bóng ma. Vừa có thể nhìn thấy, vừa có thể không nhìn thấy. Tôi đoan chắc mụ đã đứng đó lâu lắm. Mụ không thể rút lui cũng không thể tiến tới. Trời nhá nhem. Mà mụ thì cứ đứng, và bây giờ là cúi, nhìn vô bụi, hai tay chống gối. Mụ biết chúng tôi đã thấy mụ, và mụ làm như mụ không thấy chúng tôi, không để ý đến chúng tôi. Rất gượng, có lẽ, nhưng mụ đã lên tiếng. “Con gà tự dưng mất tích sáng tới giờ”. Ông Ta đứng dậy liền, gà à, trống hả, con gà đá bữa hôm thằng Rên mua về hả. Để tau tìm cho. Hắn chắc theo mái rồi. Để coi. Lo chi, chơi đã thì mò về đó thôi.
- Mụ Đảnh không nói, ngó nghiêng trong bờ bụi hàng rào. Ông Ta kè kè như gà trống kè rạp mái. Tôi đánh bài chuồn. Ngay sáng hôm sau tôi vén sương qua nhà ông dự tuần trà, nóng biết ông có tìm được gà không. Thấy bếp lửa đun củi đủ rực. Vui. Nghĩ ông bắc nước rồi ra làm gì đó sau vườn, tôi ngồi đợi ở bàn. Một lúc sau, chợt xuất hiện người con gái (đã có chồng) của ông. Tôi hết sức ngạc nhiên. Nàng bảo hồi tối ba em nói đi chơi hồi rọ cho khuây mà cả đêm không về... Tôi muốn hỏi điều này nhưng ngại: cớ làm sao đang đêm nàng lại dứt chồng khăn gói về đây trằn trọc một mình? Còn chuyện ông Ta có chui vô nhà mụ Đảnh xin ngủ nhờ hay không; mụ Đảnh có thức trắng ông có thức trắng ở vũng tối nào đó hay không, tôi chẳng quan tâm. Hoặc giả mụ Đảnh có đem ông Ta nhốt ở ngóc ngách nào đó như nhốt gà càng tốt. Nàng đang sắm một vai trong truyện ngắn này và do đó, ông Ta và mụ Đảnh đều có nguy cơ bị sa thải nếu họ không dắt díu nhau đi cầu cứu ở độc giả.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn