YOMEDIA
ADSENSE
Dòng mực cũ - Phần 36
66
lượt xem 8
download
lượt xem 8
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Phần 36 Kiệt chụp cái mũ lên đầu và hỏi Mão : - Đi luôn không , anh Mão ? Đi sớm cho đỡ nắng ! Nhớ tìm cái tủ sâu sâu một tí , mình mới đóng hai lớp đáy được ! Nhưng mà tìm cái nào rẽ nhất , cũ nhất , hẵng mua ! Mão gật đầu đáp : - Vâng , tôi nhớ rồi . Anh cứ đi trước đi . Để tôi dọn dẹp trong kia đã . Rồi tôi rủ chị Quyết đi luôn thể !
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Dòng mực cũ - Phần 36
- Phần 36 Kiệt chụp cái mũ lên đầu và hỏi Mão : - Đi luôn không , anh Mão ? Đi sớm cho đỡ nắng ! Nhớ tìm cái tủ sâu sâu một tí , mình mới đóng hai lớp đáy được ! Nhưng mà tìm cái nào rẽ nhất , cũ nhất , hẵng mua ! Mão gật đầu đáp : - Vâng , tôi nhớ rồi . Anh cứ đi trước đi . Để tôi dọn dẹp trong kia đã . Rồi tôi rủ chị Quyết đi luôn thể ! Hậu buột miệng nói : - Tôi ở nhà chứ đi làm gì ? Mão nhìn Hậu bực bội , nhưng Kiệt lên tiếng ngay : - Chị Quyết nên ở nhà . Nói đúng ra thì lúc nào mình cũng cần có người ở nhà . Nhỡ trên Thành có chỉ thị gì đột xuất ! Hậu nhìn Kiệt thầm cám ơn và nói : - Đúng rồi ! Anh Lê Tiến cứ dặn mãi là đi đâu cũng phải để một người trông nhà ! Mão hầm hầm đứng dậy ra sau bếp . Gã biết đây là cái cớ mà Hậu và Kiệt nêu ra để Hậu khỏi phải ra phố chung với Mão . Mão ra sân , múc nước xúc miệng rửa mặt . Lúc gã lên nhà thì Kiệt đã ra khỏi ngõ hẻm . Gần trưa , Hậu đi chợ về , ngạc nhiên thấy Kiệt đã có mặt ở nhà . Cô vui hẳn lên vì sự hiện diện của Kiệt vào giờ này là một điều hiếm hoi , hình như chưa xảy ra bao giờ . Sáng đi tối về . Đó là thời khắc biểu thường nhật của Kiệt từ ngày Hậu đến đây . Hôm nay Kiệt phá lệ về nhà bất ngờ làm Hậu thấy không khí trong nhà đổi khác , nhất là Mão đi mua tủ chưa về , ở nhà chỉ có hai người . Hậu buông cái làn mây chỉ có bó rau cải xuống chân , tròn mắt hỏi Kiệt : - Ô hay ! Anh không đi làm ư ? Kiệt ngồi trên giường tựa lưng vào vách , gượng cười đáp : - Tôi ra đến ngã tư Phố , ngồi chờ một chốc tự dưng thấy xây xẩm mặt mũi . Đành về vậy ! Sáng mai khỏe thì lại đi ! Hậu ân cần nói : - Tôi đã bảo mà ! Sáng nay nom mặt aanh , tôi biết ngay là anh bị ốm ! Thôi ! Cứ nghỉ đi . Ra ngoài ấy ngồi hóng gió cũng thế thôi !
- Rồi cô nhìn Kiệt bảo : - Để tôi chạy sang bà Vỵ , xin lá trầu không về đánh gió cho anh ! Kiệt cảm động cúi xuống không nói gì . Bệnh của anh không nặng đến độ cần phải đánh gió . Anh chỉ bị cảm xoàng vì lẽ mấy hôm trước dầm mưa cả nữa ngày . Thái độ chăm sóc của Hậu khiến anh thấy lòng mình chan hòa hạnh phúc . Hai mươi lăm tuổi , anh chưa một lần biết đến tình yêu . Thuở còn mang gạch cho ông bá hộ trong làng , các cô gái quê vây quanh khá đông , tháng ngày lao động bên nhau , nhiều cô bị lôi cuốn mạnh mê bởi những câu chuyện đầy chất hài hước của Kiệt rồi từ đó đem lòng thầm lặng mến yêu anh . Nhưng Kiệt lại nhìn lên quá cao , mê con gái ông chủ , như thằng bán than mơ cưới công chúa . Nhưng ai cấm Kiệt thầm yêu trộm nhớ ! Ngày ngày vào lò gạch , mồ hôi lúc nào cũng loang loáng chảy từ trán xuống vai , bụi than lúc nào cũng phủ từ đầu đến chân , nhưng Kiệt không biết mệt , không ngừng tay . Niềm vui sâu kín của anh là chờ khi mặt trời đứng bóng , được nhìn con gái ông phú hộ cùng người nhà gánh cơm ra lò gạch cho mấy chục người thợ ăn trưa . Vừa ăn , Kiệt vừa len lén nhìn trộm cô chủ trên dốc cao vời vợi . Cô về rồi thì Kiệt lại chui vào lò gạch hùn hục làm cho đến tối . Tính ra , mỗi ngày Kiệt được một niềm vui kéo dài nữa tiếng . Kiệt làm ở đó được bốn năm , lên chức cai , có quyền chỉ tay năm ngón và ngồi hút thuốc lào nhiều hơn . Nhưng bản tánh Kiệt tham việc , ít khi chịu ngừng tay . Một hôm có anh thợ mới đến khúm núm xin việc . Kiệt chỉ đường rồi bảo anh ta vào thẳng nhà ông bá hộ mà ngỏ lời chứ Kiệt không có quyền . Hôm sau , quả nhiên con gái ông bá hộ dẫn anh thợ mới ra lò gạch và bảo Kiệt : - Anh Kiệt ! Bố tôi bảo giao ông này cho anh ! Tùy công việc mà cắt đặt ! Miễn đừng để ông ấy ngồi chơi ! Kiệt hân hoan nhận lệnh , vui vẻ đáp : - Cô về thưa lại với hai cụ là xin hai cụ cứ yên trí . Tôi không để ai ngồi chơi đâu ! Người công nhân mới ấy tên là Phẩm , tuổi tác cũng khoảng trang lứa với Kiệt nhưng thân thể gầy hơn một chút . Phẩm rất chăm chỉ , cư xử hòa nhã với mọi người và thậm chí lâu lâu còn nhường cả phần ăn cho người khác . Ai nói gì Phẩm cũng chỉ cười . Thấy ai yếu sức , Phẩm tự nguyện làm thêm phần của người ấy . Tác phong lao động ấy làm Kiệt có cảm tình ngay và nhanh chóng dành sự chiếu cố đặc biệt cho Phẩm . Hai tháng sau , khi hai ngừơi đã khá thân nhau , Phẩm mới bắt đầu tuyên truyền cách mạng trong hàng ngũ công nhân lò gạch , đặc biệt là anh cai Kiệt . Phẩm mến Kiệt ở chỗ tuy là chân cai , nhưng Kiệt không hách dịch chửi mắng nhân viên dưới quyền . Đây chính là một đối tượng lý tưởng mà Phẩm cần thuyết phục và Phẩm đã thành công . Giặc Pháp và nhà giàu là kẻ thù của Phẩm . Ý niệm ấy dần dần lan qua tâm trí Kiệt . Sau cùng , khi Kiệt đã thấm nhuần , Phẩm mới cho Kiệt biết mình là đảng viên VNTNCMĐCH . Nữa năm sau , Kiệt được kết nạp vào một ngày cuối đông . Tổng bộ yêu cầu Kiệt thoát ly xuống Hà Nội , giã từ cái lò gạch và cô con gái
- xinh đẹp của chủ lò ! Nhiệt tình cách mạng thì có thừa mà tình cảm riêng tư thì lúc nào cũng thiếu vắng . Cho nên mấy tháng nay gần gũi Hậu , Kiệt bổng thấy lòng mình rung động nhẹ nhàng . Đoàn thể chắc hẳn không ngăn cản vì cả hai cùng độc thân và cùng lý tưởng . Hậu tất nhiên không đẹp bằng con gái ông chủ lò gạch , nhưng Hậu xuất thân nhà nghèo , quanh năm chân lấm tay bùn , tức là đi sát với lập trường của đảng . Kiệt mừng rỡ vì giữa ba thằng đàn ông chung một mái nhà , Kiệt lọt vào trái tim Hậu một cách dễ dàng , nghĩa là ít nhất Kiệt cũng đã thắng được đồng chí Mão ! Hậu từ bên nhà bà Vỵ tất tả chạy về với hai lá trầu không đã hơ lửa sẳn . Kiệt ngồi ở góc giường , tựa lưng vào vách . Bàn tay phải Hậu cầm lá trầu chà mạnh vào trán và hai bên thái dương Kiệt . Bàn tay trái thì bấu lấy vai Kiệt như muốn giữ ngừơi anh cho vững chắc khi đánh gió . Kiệt xúc động nhắm mắt lại . Chưa bao giờ anh ngồi gần một người đàn bà đến thế . Người anh nóng lên hừng hực , không biết vì chất nóng của lá trầu hay vì hơi ấm của Hậu truyền qua . Hậu cũng thế . Hai mươi mốt tuổi , chưa bao giờ bàn tay cô đụng vào ngừơi đàn ông . Giả như Kiệt không bị cảm , thì chẳng biết đến bao giờ cô mới có cơ hội để bày tỏ sự săn sóc ân cần như thế này . Hậu dịu dàng bảo : - Chả mấy khi có dịp trao đổi riêng với anh . Không nói anh cũng biết , anh Mão dạo này đối với tôi không còn giống như hồi trước ……. Kiệt vẫn nhắm mắt , ngắt lời Hậu : - Tôi biết ! Nói trắng ra là anh ấy phải lòng chị ! Nhưng ý chị thế nào ? Hậu chép miệng : - Anh lại còn phải hỏi tôi câu ấy ! Tôi có để ý gì đến anh ấy đâu . Chẳng qua là vì nhiệm vụ cách mạng , anh Lê Tiến bảo tôi nhận anh ấy là chồng để che mắt thế gian thì tôi phải chấp hành thôi ! Nhưng anh Mão thì lại khác . Anh ấy muốn làm chồng tôi thật ! Tôi không bằng lòng thái độ của anh Mão tí nào ! Anh bây giờ là bí thư chi bộ , nhờ anh nói lại với anh ấy hộ tôi vì tôi nói không tiện ! Kiệt ngẫm nghĩ một chút rồi đáp : - Tôi nói lại càng không tiện ! Anh Mão sẽ cho rằng tôi ngăn cản anh ấy chỉ vì tôi … có tình ý với chị ! Sau lời thố lộ minh bạch đó , cả hai cùng yên lặng vì cùng nhìn thấu tâm tư của nhau . Hậu nao nao xúc động , bàn tay đang đặt trên vai Kiệt , bấu xuống mạnh hơn . Kiệt cũng thế , trút được bầu tâm sự và biết Hậu cũng đang nặng tình với mình , anh thấy lòng lâng lâng bay bổng một cách sảng khoái . Tương lai chẳng biết ra sao , nhưng hiện tại được sống bên Hậu là một hạnh phúc lớn . Anh đưa bàn tay nắm lấy bàn tay Hậu . Hậu để mặc cho trái tim rung động rộn rã . Cô thấy Kiệt nói đúng . Cách duy nhất có thể giải quyết được tìn trạng này là đề nghị Thành Bộ , hoặc bố trí Mão đi
- công tác nơi khác , hoặc chính Hậu và Kiệt phải chia tay Mão . Kiệt như đọc được ý nghĩ của Hậu , nhẹ nhàng khuyên : - Chịu khó nhịn một thời gian nữa . Chắc chả lâu đâu ! Nay mai mỗi người sẽ mỗi nơi ! Từ bên hàng xóm , bà Vỵ vừa moi trong cái giỏ cói đựng kim chỉ , một gói thuốc bột mua ở nhà thuốc Đông Sơn , trị bệnh cảm sốt . Bà hân hoan cầm sang cho Hậu . Cửa nhà Hậu không bao giờ đóng kín vì muốn chứng tỏ bên trong không có làm gì mờ ám . Bức mành làm bằng nan tre luôn luôn buông trùng xuống gần sát đất . Bà Vỵ vừa vén vừa gọi : - Cô Mão ơi ! Có thuốc cảm cho chú ấy đây này …. Bà bổng đứng khựng lại , buông bức mành xuống và vội vã quay ra . Hậu định chạy theo nhưng lại thôi . Cô hoàn toàn ngay tình , không nhớ ra là mình có chồng là Mão ! Việc cô chữa bệnh cho một đồng chí là chuyện tự nhiên , chả có gì sai trái . Bà Vỵ về nhà vẩn vơ suy nghĩ . Cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt bà làm bà thấy có cái gì không ổn . Rõ ràng Hậu đã cho bà biết Hậu là vợ Mão , và chính bà cũng tưởng Mão bị cảm , nên Hậu mới sang xin trầu khhông về đánh gió ! Còn bà vì có cảm tình với Mão mới cầm thuốc bột chạy sang ! Sao Hậu lại dám ngang nhiên đánh gió cho Kiệt ? Chỉ trừ trường hợp Kiệt là người bà con của Hậu – chẳng hạn như anh ruột – thì Hậu mới được phép làm như thế . Nhưng Hậu đã nhiều lần xác định với bà là Thông và Kiệt chỉ là hai người ở trọ ăn cơm tháng , chứ có liên hệ hhọ hàng gì đâu ! Thời này , lễ giáo nghiêm nhặt lắm , đàn bà ngoại tình là chuyện quá hiếm hoi . Ở nhiều vùng thôn quê thiên hạ vẫn còn giữ nguyên cái hình phạt đóng bè chuối thả trôi sông những người đàn bà có chồng rồi mà còn sa ngã. Xưa kia , một người phụ nữ dù có ốm nặng đến đâu , ông thầy thuốc cũng phải ngồi bên ngoài bức màn mà hỏi bệnh chứ không được cầm tay bắt mạch , bởi người đàn bà cho người khác cầm tay là coi như thất tiết rồi ! Sự thân mật quá đáng của Hậu và “người ăn cơm tháng” làm bà thắc mắc và bỗng thấy thương cho Mão . Bà vào nhà , bỏ gói thuốc bột vào lại chỗ cũ rồi thơ thẩn bước ra ngoài . Đứa con út đang ngủ say trên võng , bà thả bộ ra đầu ngõ . Bà đứng trầm ngâm một lúc , toan quay vào thì thấy Mão từ bên kia đường băng sang , mồ hôi ướt đầm đìa trên mặt và vai áo . Trong ba người đàn ông ở kế nhà bà thì bà thân với Mão nhất , lý do giản dị vì Mão ở nhà thường xuyên , ngày nào vào ra cũng trông thấy nhau . Còn Thông và Kiệt thì chỉ chiều tối mới về , bà ít khi có dịp gặp mặt để nói chuyện . Sáng nay , Mão đi hỏi mua tủ theo chỉ thị của Kịêt , nhưng chưa tìm được cái nào vừa ý , nghĩa là vừa rẻ vừa có chiều sâu để đóng hai lớp đáy . Mão định về bàn với Kiệt là mua gỗ tự đóng lấy có khi tiết kịêm được chút ít mà đúng ý mình hơn . Thấy Mão xăm xăm bước vào con hẽm , bà Vỵ ngăn lại hồi hộp hỏi : - Chú Mão đi đâu về vậy ? Mão đứng lại , đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán . Với tất cả hàng xóm , Mão luôn luôn
- tỏ ra thân mật theo đúng lời dặn của Lê Tiến , mặc dù có những người Mão không ưa . Mão cười đáp lại : - Tôi ra chợ , định mua thêm ít giấy bản để in tiền âm phủ . Nhưng hôm nay giấy hiếm , giá cao quá , đành để hôm khác vậy ! Bà đi đâu đấy ? - Có đi đâu đâu ! Cháu nó ngủ , tôi ra đứng hóng gió mát một tí . Trong nhà nóng quá ! - Vâng ! Trời bức thế này thì không khéo mưa mất ! Cả tuần nay không mưa ! Mão toan bước đi thì bà chặn lại : - Chú Mão ơi ! Tôi hỏi cái này không phải , chú bỏ qua cho ! Nhưng mà chú Kiệt là gì của chú ? Mão ngay tình lắc đầu : - Không ! Có gì đâu . Anh ấy ở trọ ăn cơm tháng ! Mão không trả lời khác được vì đã nhiều lần nói với mọi người nưh thế . Bà Vỵ lại tiếp : - Thế mà tôi cứ tưởng chú Kiệt là anh vợ chú !
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn