16<br />
Như hai tên lính thất trận, Wild và Lee rời sân ga, lết trên con<br />
đường đất. Bị ảo giác, Lee nghe văng vẳng tiếng đồ da kêu cót két,<br />
tiếng hàng trăm người thở hào hển. Màn mưa phùn dày đặc thêm lúc<br />
nào không hay. Tuy không nói nhưng cả hai đều ngầm thống nhất về<br />
hướng đi. Thoảng hoặc, Wild lại ngoái đầu nhìn sau lưng. Lee biết<br />
anh sốt ruột vì họ đi quá chậm. Anh luôn miệng giục:<br />
- Nhanh lên nào. Nhất định phải đi tiếp. Mình chết dí ở đây mất.<br />
Lee nắm vạt áo khoác của anh:<br />
- Đây là đâu? (hắn thều thào rồi ráng nói to hơn) Ta đang ở đâu<br />
thế này?<br />
Món tóc đen bết trên trán hắn. Mùi đồng chua chua từ vết đạn<br />
ngấm khắp cơ thể hắn và làm miệng hắn nhạt thếch. Hắn ngờ nghệch<br />
lép nhép miệng cố phân tích vị khó chịu ấy. Nó có vị thuốc nổ, vị máu<br />
và sắt thép: vị của sự bạo tàn. Hắn nhổ bọt mãi cho đến khi cổ họng<br />
bỏng rát nhưng mùi ấy vẫn bám riết lấy hắn. Nó ngấm vào hai hàm<br />
răng và cả xương hàm. Hắn hình dung lão Josef đang lồng lộn, lùng<br />
sục, đuổi gấp phía sau.<br />
Wild an ủi:<br />
- Đừng lo. Tôi sẽ chăm sóc cậu.<br />
Anh dìu hắn đi từng bước và kinh hoảng vì người hắn nhẹ bỗng,<br />
mềm như bún. Thế mới biết máu trong người bình thường có khối<br />
lượng không nhỏ. Anh tưởng nghe được tiếng xương trong người Lee<br />
va vào nhau côm cốp, giống tiếng lõi gỗ của một con rối, nhưng hóa ra<br />
đó là tiếng mấy ống thuốc moóc phin lăn qua lăn lại mỗi lúc chiếc cặp<br />
va vào chân anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lee đang hấp hối. Wild<br />
có thể ngửi được mùi ấy từ cơ thể hắn. Lòng dạ anh rối bời, không<br />
biết phải làm gì. Anh dần nhận ra vài dấu hiệu quen thuộc của ngôi<br />
làng có nhà Sherman, nơi anh tá túc hơn một lần: bóng dáng một<br />
ngọn đồi xa xa, rặng thông cạnh một hàng rào gãy đổ. Wild mừng rỡ,<br />
cố rảo bước chân.<br />
<br />
Họ tiếp tục đi. Đầu Lee cúi gục, mắt dán xuống đường chỉ thỉnh<br />
thoảng mới ngẩng lên nhìn xung quanh. Lại một chốn xa lạ đang đợi<br />
hắn. Phong cảnh nông thôn thường na ná như nhau. Đường xá lổn<br />
nhổn, lầy lội. Thoảng hoặc, giày họ lún xuống bùn nghe lõm bõm. Bầu<br />
trời thấp, xám xịt soi bóng xuống ổ gà ổ trâu đầy nước. Bên phải họ<br />
có dãy núi lô xô giống đàn thú khổng lồ gối đầu nhau ngủ cạnh đường<br />
chân trời.<br />
Ngoài tiếng thở gấp trộn lẫn tiếng bước chân, cả một vùng trống<br />
trải quanh họ yên ắng lạ thường. Lee thoáng nghĩ tới khả năng một<br />
thảm họa thiên nhiên khủng khiếp vừa quét qua vùng này. Nếu không<br />
thì cả thế giới thành cánh đồng hoang chỉ sau một đêm. Chắc chắn<br />
hợp âm của hàng triệu người dù ở cách xa nhau nhưng cùng khoắng<br />
ly trà, xem truyền hình hay thì thào ngoài hành lang cũng phải khác ở<br />
đây. Họ đi qua mấy khóm cây nhỏ trụi lá. Mấy con chim nhỏ chỉ bằng<br />
nắm tay trẻ con đậu co ro trên cành khẳng khiu. Đầu óc mê mụ, hắn<br />
cố tìm một từ tả cảnh này. Thật đúng như trong mơ.<br />
GGG<br />
Hai người đi sát nhau trông như một con vật lạ kềng càng di<br />
chuyển chậm chạp. Khóm cây trần trụi trông như sơ đồ lá phổi người.<br />
Wild tưởng tượng hai người họ đang lần mò trong hệ hô hấp có sơ đồ<br />
như cánh rừng thưa. Một thế giới lạ lẫm nằm sâu trong cơ thể. Bên<br />
cạnh anh, Lee lẩm bẩm từng tiếng rời rạc, giống em bé học nói. Họ<br />
lảo đảo nhích từng chút. Wild cố giữ chặt người Lee để cả hai khỏi<br />
ngã lăn ra đất. Anh luôn miệng động viên và khích lệ.<br />
Lát sau, giữa thinh không vang lên âm thanh nho nhỏ, đều đều.<br />
Đó là tiếng ầm ầm, có thể từ một cỗ máy cực kỳ to lớn ở rất xa, đi kèm<br />
sự rung động mơ hồ của mặt đất. Lúc đầu Wild tưởng tiếng tàu chạy<br />
gần đó hay tiếng động từ sân bay. Anh dừng bước:<br />
- Cái gì thế nhỉ?<br />
- Gì cơ?<br />
- Có tiếng động kìa.<br />
Miệng Lee đắng nghét. Hắn cảm giác đó chẳng phải miệng hắn.<br />
Lee nhớ đã đọc ở đâu đó thông tin rằng nếu xoa vài nhánh tỏi vào gan<br />
<br />
bàn chân, mùi tỏi ngấm lên cả miệng. Chuyện đó có thực chăng?<br />
Chẳng lẽ giác quan của chủ nhân bộ quần áo hắn lấy trộm có thể tác<br />
động đến hắn? Hay thủ phạm là viên đạn trong người hắn?<br />
Lee lại nhổ phì phì và hoang mang khi thấy nước dãi của hắn có<br />
vẩn chút máu. Lee chỉ muốn kêu thét lên nhưng âm thanh không thể<br />
lọt ra ngoài. Lee hình dung cảm giác của một người ở rất xa quan sát<br />
Wild và hắn như hai chấm nhỏ xíu trên con đường mòn giữa vùng<br />
đồng quê trống trải. Xung quanh không một bóng người. Họ đi đâu<br />
thế này? Suốt một phút đồng hồ hắn lắng tai nghe. Tinh cầu đang thu<br />
nhỏ lại, trở thành một thứ đáng sợ bám riết bên hắn.<br />
Biết Wild đi sát cạnh mình, Lee ngại máu dính vào áo khoác của<br />
anh:<br />
- Xin lỗi anh. Tôi không chủ tâm đẩy hai ta đến hoàn cảnh này.<br />
Tôi rất tiếc.<br />
Tiếng Wild thì thào sát bên tai hắn:<br />
- Thôi nào. Ta gần đến đích rồi. Ráng đi thêm một đoạn nhé.<br />
Không xa lắm đâu.<br />
Lee chỉ ước giá được cuộn mình ngủ thiếp đi với tiếng nói khàn<br />
khàn ấy bên tai. Hắn cố quay sang nhìn mặt Wild nhưng chỉ làm cả<br />
hai suýt ngã. Wild khích lệ:<br />
- Tốt rồi. Sắp đến nơi rồi. Tôi thuộc đường mà. Chỉ lát nữa ta sẽ<br />
về đến nhà.<br />
Họ bước tiếp. Chiều dần qua, chuẩn bị nhường chỗ cho màn đêm.<br />
Tiếng động vẳng đến tai Lee không đến gần cũng không lùi xa hơn.<br />
Hình như nó không bắt nguồn từ một thứ nhất định mà lơ lửng trong<br />
không khí. Hắn mong sẽ thấy một thứ gì đó hiện ra từ khoảng xa mịt<br />
mù: chẳng hạn một máy cày hoặc xe tải. Hay đó là tiếng đoàn tàu chở<br />
họ đi đêm qua?<br />
Nhưng tịnh không có gì.<br />
Bầu khí quyển nhẹ bẫng, mong manh. Cơn mệt mỏi chụp xuống<br />
người hắn còn đi kèm với một thứ nữa. Một cảm giác còn nặng nề<br />
<br />
hơn gấp bội trỗi dậy từ góc kín trong tâm hồn hắn: nỗi tuyệt vọng<br />
cùng đứa em song sinh: hy vọng. Hắn gỡ bàn tay nắm chặt của Wild,<br />
ôm ngang người và từ từ quỵ xuống đất. Dù trời mưa, nền đất ở đây<br />
vẫn cứng và thô ráp. Sỏi và đá dăm đâm sâu vào hông và lòng bàn tay,<br />
hai điểm đỡ cho toàn bộ sức nặng cơ thể hắn. Lee giơ bàn tay lên<br />
nhìn: dưới ánh chiều trắng nhờ, máu bao lấy bàn tay đỏ sậm lại. Mặc<br />
kệ cơ thể tàn tạ, máu vẫn ‘tuồn’ ra ngoài, thấm xuống đất.<br />
Gấu quần hắn ướt nhẹp, rách tướp. Râu đen mọc lởm chởm hai<br />
bên má. Mạch máu bên khóe miệng hắn hơi phồng lên. Khi đổ gục<br />
xuống vệ đường, nỗ lực trong từng nhịp thở khiến hắn trông như con<br />
côn trùng vụng về gắng sức làm gì đó không ai hiểu nổi. Hắn rên rỉ<br />
nhưng không gian tĩnh mịch vẫn im lìm, vô cảm. Ngay năm giác quan<br />
cũng từ bỏ chủ nhân, khiến hắn câm lặng đờ đẫn trong màn tối bưng<br />
lấy mắt. Hắn chỉ lờ mờ ý thức rằng hắn đang khóc. Lee quơ quào lục<br />
túi áo, tìm súng quẳng ra xa. Nó rơi ‘cạnh’ xuống đống sỏi.<br />
Vừa may, Wild nghe có tiếng động. Một xe ngựa kéo lọc xọc tiến<br />
đến sau lưng họ. Wild ngỡ ngàng, nheo mắt nhìn. Sau khi hỏi họ có<br />
cần đi nhờ không, ông già điều khiển cỗ xe cục mịch kiên nhẫn đợi<br />
Wild đỡ Lee lên ghế băng bằng gỗ.<br />
Cặp mắt ông lão đã trắng đục như sữa. Chốc chốc, thân hình còm<br />
cõi của ông lại rung lên bởi những cơn ho như xé phổi. Vừa đưa tay<br />
chùi nước bọt dính ở cằm và môi dưới, ông vừa nói tỉnh bơ:<br />
- Bệnh lao phổi đấy. Ít nhất thì nhờ nó, chiến tranh không sờ gáy<br />
tôi.<br />
Wild trố mắt nhìn ông:<br />
- Chiến tranh nào cơ ạ?<br />
Ông già nhún vai:<br />
- Chiến tranh nào chả được.<br />
Ông lão thoáng ngạc nhiên khi nghe Wild hỏi ông có biết nhà bác<br />
sĩ Sherman không. Tuy nhiên, ông chỉ gật đầu bảo sẽ đưa họ đến đó.<br />
Ông lão không hỏi gì về họ và có vẻ không để ý đến bệnh tình của Lee.<br />
<br />
Wild ủ rũ trên ghế, một bên vai to sụ đỡ thân hình của Lee. Đi<br />
được một đoạn, con ngựa nhỏ kéo xe lại dừng chân để thở. Mỗi lúc<br />
như vậy, ông chủ lại dỗ dành nó đi tiếp. Xe kéo xóc nảy trên con<br />
đường mấp mô giống con thuyền chồm lên ngọn sóng cồn.<br />
GGG<br />
Ký ức lan man trôi nổi vào các ngõ ngách của tâm trí Lee, hệt như<br />
đám trẻ nghịch ngợm tìm đường thoát ra. Chúng gõ chỗ này chỗ nọ,<br />
la hét bắt người lớn phải chú ý. Đây là mùi hương từ hai bàn tay khô<br />
gầy của mẹ hắn. Kia là bóng tối im lìm trong căn nhà hồi nhỏ. Còn<br />
nữa, vài con hẻm tối và mấy chiếc xe hơi.<br />
Hắn thong thả vào phòng khách. Một phụ nữ đang đọc sách<br />
ngẩng đầu lên. Gương mặt cô trong sáng, cởi mở. Hàng lông mày<br />
nhướng lên khi thấy người lạ vào nhà. Cô gái đang đọc tuyển tập các<br />
tác phẩm của đại thi hào William Shakespeare. Đã bốn giờ chiều.<br />
Mary là tên cô gái. Trang bìa cuốn sách vừa rơi xuống nền nhà có<br />
dòng chữ: Mừng sinh nhật Mary yêu quý. Chúc em mọi sự tốt lành.<br />
Yêu em, David.<br />
Hắn vuốt ve làn da trên vai Isobel rồi véo nhẹ cô gái. Cô chăm chú<br />
nhìn, cặp mi dài ươn ướt chớp chớp. Hơi thở cô phả vào cổ hắn. Hắn<br />
thích mùi nước hoa thấm sâu vào cơ thể cô, đến tận từng ngóc ngách.<br />
Hoàn toàn không cố ý, hơi thở hắn thay đổi sao cho hắn hít vào đúng<br />
lúc cô thở ra. Hắn muốn lưu giữ một phần của cô trong người hắn.<br />
- Cái này làm bằng gì?<br />
- Anh hỏi cái gì cơ?<br />
- Da em ấy. Cái gì tạo nên da nhỉ?<br />
Cô gái vẫn không rời mắt khỏi hắn. Giọng nói đều đều của cô hơi<br />
khàn:<br />
- Làm bằng da chứ bằng gì?<br />
- Da khác hẳn mọi thứ khác đúng không em?<br />
- Phải. Chẳng giống thứ gì.<br />
<br />