Ebook Những người con sáng mãi của miền Nam anh hùng: Phần 2
lượt xem 4
download
Tiếp nội dung phần 1, Ebook Những người con sáng mãi của miền Nam anh hùng: Phần 2 cung cấp cho người đọc những kiến thức như: Đội nữ vận tải quân sự bên kia sông Sài Gòn; tiếng súng trên đường phố Sài Gòn; lửa chiến đấu Thủ Dầu Một bốc cao; lòng người dân Sài Gòn. Mời các bạn cùng tham khảo!
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ebook Những người con sáng mãi của miền Nam anh hùng: Phần 2
- ĐỘI NỮ VẬN TẢI QUÂN sự BẼN KIA SÔNG SÀI GÒN Theo đài Giải phóng Pháo của giặc lại trút xuống bờ sông Sài Gòn nhiều hơn ngay trong những ngày têt. Khu rừng chồi vốn trụi lá, khô cành và xám đen sau nhiều lần bị bom đạn Mỹ chà đi xát lại, đêm nay lại mọt lần nữa, bụi đất, cây cối cùng vối mảnh đạn thi nhau lao vun vút trên không rôi lộp độp rơi xuông. Mạt đat vốn chằng chịt hố" đạn lại tiêp tục nứt rạn va oan oại chuyển mình, hắt ra dòng sông Sài Gòn những lơp đat màu m3 và những cành cây tươi rói. Từ miệng hầm cạnh gôc cây băng lăng, mọt ngươi con gái cất giọng lảnh lót hỏi bạn: - Nè! Quân Mỹ đã lấy được của mày miếng da nào chưa? Thắm ơi! - Chưa đâu, ít ra nó cũng nể tao để sáng sớm về thăm ông già đấy chú! Chỉ thương cái con Cọp lơn thoi, lá thư viết cho Gop nhỏ bi pháo địch xé rach ca roi, thành ra... Cọp lớn đang ngồi viết lại lá thư gơi cho em gai, nghe Thắm chọc mình, vội đảo măt lườm bạn, roi tho đầu ra ngoài hầm, nói như hét lên: 103
- - Hơi sức đâu mà nghe lời con Thắm, hả Hồng? Cọp này vân thói tỉnh như không, vẫn đứng như trời trồng đây nè! Cọp lớn vừa nói vừa rướn người ra ngoài để tỏ cho Thăm và cả Hồng nữa biết cái "oai phong" của mình, không dè một trái pháo lại nổ ngay ở góc hầm. Cô nhào V I, năm đè lên người Thắm. Nắp hầm bị sụt lở, đất phủ Ộ lâp lên mình hai cô, mùi thuốc đạn xông vào nồng nặc. Cọp choàng dậy, thò tay vào nách Thắm chọc lét, cốt để coi cô bạn có sao không, nhưng vừa chạm khe vao người, Thắm đã cười sặc sụa. Cọp mừng: ' Thê là m ày còn lành lặn để sáng mai về Đức Lập ăn tết rồi đó. Thắm à! Còn tao, gia đinh thì không, em tao, cái con Cọp nhỏ ấy mà, nó ỏ tàm tạm trong một vùng rừng nào đó. ú i chao... Cọp mân mê lá thư đã nhàu nát, rồi ngả lưng vào vách hâm thỏ dài. Pháo giặc không còn dập nữa. Gió từ sông Sài Gòn thổi phóng khoáng trên khu rừng trụi lá mang vao long hâm tôi om tiêng cựa mình răng rắc của những cành cây vừa gục đổ và cái mùi oi nồng của thuốc súng. - Đội trưởng về rồi, các chị ơi! Lúc ấy, hàng mấy chục ngọn đèn nhô lên khỏi mặt đất, rồi di chuyển về hướng đội trưởng Linh, ánh sáng chao qua chao lại, sáng rực cả một vùng rừng. Lâu lắm mói được một đêm vui vẻ như thế này, cô nào cũng ăn mặc gọn gàng, tươm tất. Huệ mặc chiếc áo màu lá chuôi non, hai cái nơ lụa tím đung đưa theo bím tóc dài, trông rập rờn như cánh bướm. Còn Dung, vói chiếc áo màu 104
- hoa cà bó chặt tấm thân tròn trịa và chiếc khăn chạy chỉ xanh vắt qua vai bềnh bồng như lượn sóng, được cái cô đi cạnh đặt cho cái tên rất đài các: "Quận chúa của đội nữ vận tải quân sự". Vừa xáp nhau, các cô líu lô hát một bài ca mới học trên đài, rồi lại rộn ràng múa hát. Những tiếng hát yêu đời, bưóc chân uyển chuyển và đôi mắt dịu hiền của các cô sao mà lưu luyến, bâng khuâng, làm thức dậy trong lòng mọi chiến sĩ những đêm trăng sáng, những ngày mùa gặt trên đồng ruộng quê hương. Tiêng hát bay vút qua sông Sài Gòn, lúc bấy giờ mặt rníốc ánh lên một màu đen thẳm và bàng bạc một lớp sương mỏng. Không biết có phải vì động lòng với tiêng hát đó chăng, mà qua từng đợt gió, dòng sông lại gởi đến các cô những hơi thở ấm áp, nồng nàn sau một ngày hít từng giọt nắng. Thắm vén tay áo xem đồng hồ, rồi quay lại Hồng thúc giục: - Vào hầm xách cái "xô-ni" (một chiểc đài của hãng SONY) ra đây để học thuộc lời chúc Tết của Bác nghe mày! - ừ đúng đấy, đúng là một ý kiến sáng suốt. Cả mấy chục con người bỗng nhộn nhịp hăn lên. Trông gương mặt hồn nhiên, tươi tỉnh của họ trước ánh đèn, khó ai đoán được họ vừa trải qua một trận mưa pháo dữ dội, mà giò đây lại đang ngồi bên những hô" đạn còn phảng phất mùi vị ngai ngái của đất vừa bị đào xới. Hồng định chạy vào trong, thì Linh dịu dàng nắm tay cô lại, rồi từ tốn nói với đồng đội: - Các đồng chí à, chúng ta hành quân đi một chuyến công tác nữa mới nghỉ ăn Tết. Chúng mình sẽ lên đưòng 105
- ngay trừ những đồng chí có tên sau ở lại để về thăm nhà: Thắm đi gặp em, Cọp vào bệnh xá, Hiền... đây, giấy phép của các đồng chí đây... Linh thò tay vào túi định lấy giấy, thì Thắm vụt bật dậy như một cái lò xo. Nhìn gương mặt rạng rỡ của các bạn gái khác trong diện được đi công tác, cô ức muốn khóc lên được. Đứng tần ngần một hồi lâu, cô mới khó nhọc nói từng tiếng: - Tui xin đi công tác, đề nghị chỉ huy lệnh rút cái giấy cho, bởi vì nhiệm vụ cách mạng là hàng đầu, về thăm nhà lúc nào chẳng được, với lại... - Tôi có ý kiến! Sợ Thắm nói dài dòng choán hết phần của mình, Cọp chồm tới, nhét vội vào tay Linh một cái phong bì, rồi tuôn một tràng như đạn liên thanh: - Nhờ chị Linh chuyển thư này lên trên để gởi cho Cọp nhỏ. Tui đã nói với nó là để kỳ khác hãy gặp, vì hôm qua, coi cái bộ chị đi hốỉ hả về trên, là tui nghiệm thế nào cũng có chuyện rồi nên đã chuẩn bị từ đầu. Xin hết! Để vô sửa soạn cái bòng cho kịp! Chẳng cần chờ ai chấp thuận, vừa nói dứt lời, Cọp đã ù chạy như bay vào hầm giữa nhũng chuỗi cười giòn như pháo nổ. Khi chiếc "xô-ni" trên tay Thắm phát xong lời chúc Tết của Hồ Chủ tịch gửi đồng bào cả nước, thì đội nữ vận tải quân sự lên đường. Đêm sang xuân nghe rạo rực biết bao. Hơn 30 cô gái sắp một hàng dọc đang lướt nhanh trên con đường sỏi 106
- đá, đi về hướng cửa rừng. Tóc họ bím gọn, quần vê tròn tới gối và trên thắt lưng người nào cũng toòng teng một nắm cơm vắt. Bao nhiêu đêm rồi, cũng như đêm nay, họ đi trong khung cảnh không một ánh đèn, không một tiếng hát, vì công việc quân sự, nhiều buôn vui phai nén lại trong tim. Âm thầm và lặng lẽ... đối với họ, chiên công là ở đó và niềm tự hào cũng bắt nguồn từ đó. * * * Trên bò sông Sài Gòn lúc bấy giờ đang hực lửa. Đội nữ vận tải phải cấp tôc chuyển đạn vể phía đó, nhưng xe Mỹ nổ máy chạy sáng đêm và bọn lính Mỹ năm đây đường. Pháo của chúng nổ ùng oàng không dứt, mảnh đạn pháo bay veo véo trên đầu và cây đô râm râm chung quanh. - Phải tranh vối pháo mà chạy, các đồng chí à! Sau lời của Linh, cả đội vùng dậy, chạy. Nhưng chi được mấy thước, một luồng pháo lại răc sát đội hình. Một trái nổ cách Thắm 3 mét hất đất lấp đây người cô, thuốc súng quật vào cay xè và rát rạt cả đôi măt, không mở ra được. Linh không bị đất vùi, nhưng lại năm đúng ổ kiến nhót, chúng thi nhau cắn phủ cả mình mây. Cái khó khăn nổi cộm lên vẫn là giặc. Quân Mỹ đóng dày như rươi. Chỗ nào cũng bập bùng đóm thuôc và xì xồ tiếng nói của chúng. Mặc xác tụi nó, Thăm và Cọp như hai con rắn cứ bò lượn vòng quanh chúng. Tránh được tốp này, mắt các cô lại đảo sang quan sát tốp khác. Một phần vì đói, một phần vì buồn ngủ, các cô định trườn lại hai cục đá nhô lên trên đâu trang đê 107
- nghỉ, nhưng chưa bò tới sát chân, mói hay không phải là đá, mà là hai tên lính Mỹ đang ngồi gục, thật hú hồn hú vía! Ngẩng mặt lên, các cô thấy lô nhô" quanh đấy những căn lều căng bạt, khít mí vào nhau và từ trong đó phát ra những tiêng ngáy khò khò như cưa gỗ. Hai tên lính gác cũng thế, có lẽ súốt ngày bị du kích quần cho nhừ tử nên chúng mệt quá ngủ mê đến mức hai cô bò vào, rồi bò lộn ra mà không biết trời trăng gì hết. Hai chị em bò đến suối thì tròi đã mò sáng. Đàn trực thăng Mỹ đã thức dậy, bay ồn ào trên đầu, rồi đổ xuống một bãi trống cách các cô không quá 100 mét. Cọp lại giương súng lên, liếc mắt dò hỏi Thắm, nhưng bị Thắm lưòm một cái, cô phải vội vã hạ súng xuống, rồi nhanh như sóc, xách bình toong nhảy xuống suối lấy nưóc. Chiều hôm sau, khi toàn đội đã có cái ăn, cái uống rồi, thì vòng vây của địch siết lại quanh họ chặt hơn, nhất là sau khi du kích bắn rốt một chiếc khu trục sát đội hình đội vận tải. v ẫ n giữ cái bản lĩnh hồn nhiên, vô tư lự của mình, Cọp lén đội xách súng chạy ra ngồi một chỗ sát chiếc khu trục để coi tụi Mỹ vừa đáp trực thăng xuông hì hục cứu chữa chiếc máy bay lâm nạn. Náu mình giữa lùm rậm, gác súng lên chạc cây, Cọp thấy rất rõ từng động tác của bọn kỹ sư Mỹ. Thằng nào bụng cũng bự, da thịt đỏ lừ, nếu không vướng các chị, từ nãy giò Cọp đã có thể "xơi" gọn đến chục thằng rồi. Chúng xì xồ gì một hồi, rồi lắc đầu, cùng nhau kéo lên trực thăng chuồn thẳng. Thấy thế, Cọp vội chạy về, vừa gặp Linh, nói líu cả giọng: - Phải lên đường ngay chị à! Thế nào tụi Mỹ cũng thả bom hủy luôn xác chiếc khu trục. Chúng mình ỏ gần quá, lại chẳng có hầm hô" gì! 108
- Linh nắm tay Cọp, nghiêm nghị hỏi lại: - Chứng cớ gì mà cô nói như vậy? - Tui thấy hết mà! Trước khi lên trực thăng bỏ đi, một tên Mỹ bụng bự, chắc là chỉ huy, nói xì xồ một hồi, rồi lấy tay ra hiệu như thế này này... Cọp đứng giạng chân, ưỡn bụng, vừa nói xì xồ, vừa lấy tay quay mòng mòng mấy vòng, rồi đột nhiên cắm xuống. Trông bộ điệu, các cô gái đang mệt, bỗng ôm nhau cười rũ rượi. Linh không cười, gật gù đồng tình với nhận định của Cọp. Cô coi đồng hồ, rồi ra đứng lặng dưới gốc cây, chờ Thắm đi bám đường trở về. Khoảng 9 giờ tôi, pháo của giặc lại dập một chập dũ dội ngay khoảng rừng các cô đang ỏ. Coi kiểu này không khéo chúng lại dọn bãi để sáng sớm đổ quân. Chờ mãi, vẫn không thấy tăm dạng của Thắm đâu, Linh nóng ruột kéo Cọp cùng đi dò lại con đường cũ. Đó là con đường họ thường qua lại. Hồi tối, Oanh, Sường ra bám nơi ấy chạy vể cho biết, hai chục chiếc xe Mỹ đang đậu lù lù trên mép đường, mỗi chiếc cách nhau không quá bảy mét. Linh, Cọp bò ra, vẫn thấy đội hình xe Mỹ không thay đổi vị trí. Khi họ trở về vói kết luận không thể qua con đường đó, thì Thắm cũng hớt hải chạy về: - Báo cáo chị, đường X. lính Mỹ cũng đóng dày cả rồi. Tôi vừa bò ra thấy mấy nhành lá cụ cựa vội nằm xuống, thì đạn của chúng bay vèo vèo trên đầu. Tôi tức mình quá, dộng lại chúng ba băng, rồi dông một mạch về đây. 109
- Linh kéo Thăm ngồi cạnh gôc cây, bàn bạc một hồi lâu, rồi vụt đứng dậy, ra lệnh cho toàn đội tập hợp. Đó la một việc làm thường có của người nữ đội trưởng trong những trường hợp khó khăn nhất. Các cô gái ngôi túm tụm bên nhau, gương mặt người nào cũng trĩu nặng những suy nghĩ, không phải họ lo cho tính mạng họ, mà điều đáng quan tâm hơn là làm sao chuyên đạn kịp ra tiền tuyên, vầng lửa sáng rực trên tnên sông Sài Gòn, tiêng xe Mỹ nổ máy thầu đêm và tiêng bom đạn rền trời nơi đó đang cào cấu gan ruột họ. Thắm đứng dậy nói dõng dạc: - Các đồng chí, chúng ta quyết tâm về đến điểm nội trong đêm nay. - Đường X., đường Y., Mỹ đều đóng dày, có con đường nào khác nữa không? Một cô gái vụt hỏi phóng ánh mắt về hướng Thắm. Cọp đứng dậy, vẻ quan trọng hiện lên rất rõ trên đôi mày cau lại và bàn tay phải đưa lên hạ xuông theo từng tiếng nói: - Vùng này tôi rành lắm, trong hai con đường trên, tôi đề nghị chúng ta quyêt tâm vượt qua con đường này. Cọp vừa nói tới đó, mấy chục cặp mắt vội đổ xô về hướng tay Cọp chỉ. Người nào cũng tính đến nước đó, nhưng cái bí của họ là chưa tìm ra biện pháp cụ thể. So với họ, việc lội rừng băng suôi, đụng độ với giặc, Cọp rành hơn nhiêu. Dưòng như hiểu được sự trông chờ của bạn, Cọp tiếp tục nói: - Hôm đi lấy gạo với chị Thắm, tui có đụng tụi Mỹ, va hôi nãy cùng với chị Linh, tui cũng ra sát nách tụi 110
- chúng. Nói chung là đích thèm ngủ và chu quan sô mọt; giấc này, thằng nào cũng ngáy như kéo gô ca rôi, chi cần chúng mình bình tĩnh, bí mật và lẹ chân một ti la ăn tiền, các chị ạ! - Nhất trí, nhất trí với ý kiến của Cọp. - Đúng là phải chạy qua tuyến đóng quân của bọn Mỹ, các đồng chí à... Không có cách nào khác. Quyết tâm của chúng mình đều có thừa ca rôi, phai không? Đội nữ vận tải ra khỏi cánh rừng thì trời đã khuya lắm rồi. Dưới ánh sáng của những chiếc pháo dù, đám xe tăng Mỹ bày ra trưốc măt họ to sù và đen bong như những con trâu sắt. Khung cảnh ơ đây rât yên lặng, sự yên lặng sau một ngày khá căng thăng và quá mệt moi của tụi Mỹ. Thắm bò ở mép đường bên này, chỉ cách đám xe Mỹ không quá mười mét. Qua từng xe một, cô có thê nghe rất rõ tiếng ngáy khè khè của tụi Mỹ, bò đên chiêc xe thứ 18, đột nhiên cô dừng lại, nằm im như một xác chết. Tiếng động sột soạt từ trong xe vọng ra báo cho cô biet địch hãy còn thức. Cô khẽ ngẩng đầu lên quan sát, vừa thoáng thấy một cái bóng đen ló ra, vội úp mặt xuông, nín thở. Nhưng tên Mỹ không đi lại hướng cô nằm. Nó đứng cạnh xe, rồi lật đật trỏ vô. Thăm thơ phào nhẹ nhõm. Bò qua chiếc xe cuối cùng, cô vội lấy một chùm thủ pháo ra nằm phục ở bụi sim cạnh đương, rôi dung tay ra hiệu cho đồng đội bò qua. 10 phút sau, toan đọi đã vượt qua khu đóng quân của địch. Cô nào cũng tiêc rẻ, giá họ đều là chiến sĩ xung kích, thì những chiêc xe 111
- tăng này sẽ đi đòi dưới bàn tay đầy chất nổ khủng khiếp của họ. Đợi ngưòi cuối cùng vừa vượt qua, Thắm lại như một con sóc nhanh nhẹn, chạy vút lên hàng đầu, sẵn sàng đón những thử thách mới. Báo QĐND ngày 3-3-1968 112
- TIẾNG SÚNG TRÊN ĐƯÒNG PHỐ SÀI GÒN NGUYỄN SÁNG Đó là tiếng súng đang nổ trên đường phố hay là cơn bão táp đang nổi dậy giữa Sài Gòn? Môi lân nghe tiêng nổ và nhìn thấy ngọn lửa, những cụm khói đang lan ra trên các đường phố, tôi thường tự hoi như vậy. Trong một làng, đồng bào đang chuân bị ăn Têt VƠI Quan giai phóng thì được biết quân Mỹ và ngụy bãi bỏ lệnh ngừng bắn trong dịp Tết và đơn vi đươc lệnh tien thăng vao Sài Gòn. Thế là buổi liên hoan của các chiến sĩ Giải phóng quân và dân làng đành gác lại. Tất ca các cánh quân và dân công trong các làng đêu xuông đương. Càng tiến về Sài Gòn, trời càng sáng. Sài Gon, mọt thành phô" khá nhiều đèn, kê cả các ngọn đèn cua đai ra-đa. Các đồn bốt đều phải bắn thêm pháo sáng và máy bay lên thăng thì mở đèn đi rọi trên cac canh đong tỏa ra ngoại ô. Các cánh quân của ta hành quân qua cac "ấp chiến lược", len qua giữa các đồn bốt, ngọn đèn của máy bay lên thẳng rọi xuống mặt, rọi vào giữa đội hình. Các cánh quân của ta trùng điệp nhưng lặng lẽ âm thầm, không có một tí ánh sáng nào giúp cho kẻ địch nhìn thấy và không có sức gì cản nôi.8 8. F5131-A 113
- Vao khoang quá nửa đêm, tất cả các mũi quân đánh vào Tân Sơn Nhất đều chiếm lấy vị trí đã định. Đêm đã khuya rồi mà Sài Gòn vẫn còn thức. Sài Gòn không phai thưc đê V U I xuân. Sài Gòn vôn là một thành phô khong được ngu yên. Có những con đường vẫn ồn ào như sôi sục. Có những con đường đang lặng lẽ như cố đè nen mọt cai gì. Đèn vân sáng như những con mắt không nhăm được. Sài Gòn không ngủ được. Sài Gòn trằn trọc chơ đợi. Và nhũng gì mà Sài Gòn đang mong mỏi, đang khao khát thì cái ây đang đến Súng lệnh nổ. Còn ra-đa của sân bay Tân Sơn Nhất rụ len thang thôt. Chúng báo động. Nhưng không kịp nưa rôi, hai vọng gác bị đánh sập trong nháy mắt, nhưng lóp rào dài dọc đường sô 1 bao bọc sân bay bị phá tung. Đơn vị công binh của ta đã mỏ cổng rồi... Tất cả cac mũi quân của ta đều chồm dậy. Trong lúc đó, một bay may bay lên thăng 4 chiêc bay tới bắn xối xả. Đó là giờ phút gay go và quyết định của trận đánh. Chiến sĩ ta vưa đánh tra máy bay lên thẳng, vừa băng qua các lơp rào kẽm gai. Anh em xông lên, nối nhau lao đến đương băng. Một chiêc máy bay phản lực vừa cất cánh thi lươi lưa liên vây lây nó. Nó bôc cháy và cắm đầu xuống đất. San bay mênh mông trông trải, đèn sáng choang, không hầm hố, không công sự. Súng từ trên xe bọc thép, từ trong sân bay bắn ra, súng từ trên máy bay lên thẳng bắn xuống. Trong giò phút gay go ấy, giữa tiếng súng đang nổ rền, các chiến sĩ bỗng nghe có tiếng kêu gọi: Các đồng chí, hãy vì Tổ quốc dũng cảm tiến lên!"8 114 8. F5131-B
- Tất cả các cánh quân đều bật dậy lớp lớp lao thẳng vào căn cứ địch. Trong các nhà ở, địch hốt hoảng bỏ chạy. Tiếng súng lớn của ta nổ vào các nhà ga chứa máy bay. Người chỉ huy lắng nghe tiếng súng đó mỗi lúc mỗi xa và nhìn theo từng cụm khói của nó mà đoán từng bước tiến của các cánh quân mình. Quân ta đã chiếm xong được sân bay rôi. Tất ca các loại máy bay địch ở đây đều bị chìm trong biên lửa. Tất cả các ngọn đèn trong sân bay đều bị mò đi trong các đám khói mịt mù của gần 1.000 chiếc máy bay trong suốt ba ngày ba đêm. Đó là nhũng chiếc máy bay có cánh bay cao, bay nhanh, bay xa, những chiếc máy bay mà bọn Mỹ gọi là "giặc nhà trời", tất cả đểu tan xác hoặc nằm chết gí dưới họng súng của quân ta, không bao giò còn có thể cất lên được. Trong những ngày đó, bầu tròi Sài Gòn trỏ nên quang đãng và tươi tỉnh hẳn lên, thỉnh thoảng mới có một bầy máy bay lên thẳng hay một chiếc "đâm già" lạc lõng và ngơ ngác bay quanh quẩn đây đó. Trên những con đường vào Sài Gòn, nhũng con đường qua làng mạc, những con đường dọc theo các bờ kênh, xuyên qua các cánh đồng và trên những bờ sông, những cánh quân nôi tiếp vào Sài Gòn. Không chỉ có hành quân trong đêm, mà tất cả đều đi ngay giữa ban ngày. Những người mẹ của chúng ta, người cha của chúng ta, cả những em thiếu niên cũng đi dân công tải đạn cho bộ đội. Tất cả cho Sài Gòn. Tất cả cho chiến thắng. Trong khi đó, Sài Gòn đã đứng dậy. Súng nổ rền vang trên các đường phô. Chiến sĩ chiêm sân bay Tân 115
- Sơn Nhất vân ghìm máy bay giặc dưới mũi súng của mình. Và từ trận đánh sân bay Tân Sơn Nhất đã truyền đi những tâm gương sáng. Có nhiều chiến sĩ bị thương vân không rời trận địa. Họ không rời trận địa và trước họng súng của họ là quân Mỹ. Họ tự băng bó lấy, hoặc băng bó cho nhau, chiêm những ngôi nhà đổ nát làm công sự. Có một chiên sĩ đã dũng cảm bám lấy trận địa suốt bôn ngày, bôn đêm liền chiến đấu, không để một cánh quân nào của địch vượt qua được tầm súng của anh. Khi anh hy sinh bên đông gạch đổ nát, anh vẫn ngồi với tư thế đang chiến đấu. Một tốp quân Mỹ đang liều chết ' bò lên, chợt thấy anh, chúng vội lùi lại. Một bà mẹ Sài Gòn mang cơm, mang bánh cho chiến sĩ đánh Tân Sơn Nhất nghe biêt chuyện ấy, bà khóc. Tốì hôm đó, bà thắp hương cầu nguyện cho vong hồn anh. Nhìn ngưòi mẹ Sài Gòn trong bộ quần áo dài màu đen, lặng lẽ trước lư hương lầm rầm khấn nguyện giữa lúc bên ngoài pháo địch vẫn nổ rền trên đường phô, lúc ây tôi mới thấy là tôi hiểu được Sài Gòn hơn. * * * Tôi vào Sài Gòn trước giò nổ súng. Tôi đã xa Sài Gòn từ năm 1946. Sài Gòn, nơi tôi đã để lại cả một thời thơ âu, thân thiêt biết bao nhiêu. Thế mà bây giờ Sài Gòn cái gì đôi với tôi cũng xa lạ. Đưòng lạ, phô lạ, màu sắc, ánh sáng, cảnh sông ồn ào của các loại xe chạy qua đương, cách ăn mặc cũng như cách sông của ngưòi Sài Gòn, và ngay cả cát bụi trên đường phố đôi với tôi cũng 116
- lạ. Tôi cảm thấy ngột ngạt quá. Có điều khiến tôi bực bội nhất là tôi không thể hiểu được những người mà tôi thường gặp gõ và đang ở quanh tôi. Có ngưòị lúc nào cũng thầm lặng, suốt ngày không nói một câu. Có người như lúc nào cũng cưỡi xe chạy lồng lộn suôt ngày trên đường phô. Có người lại như sôt ruột chơ đợi mọt cái gì đó sắp xảy ra. Có người lúc nào cũng chưi đong, chửi một cách ngang nhiên, chửi chăng sợ một thăng nào. Có người ăn mặc lố lăng nhưng lại nói năng dịu dàng. Có người trông bộ đàng hoàng thì lại làm việc cho địch. Gia đình tôi ỏ là một cơ sỏ cách mạng. Trong gia đình có một người đang làm sĩ quan cua quân ngụy. Anh là một thanh niên trí thúc, anh làm sĩ quan vì bị bắt đi quân dịch. Biết vậy nhưng vân phai dè dặt. Nhìn họ, tiếp xúc vối họ, sông vối họ tôi không thê kêt luận được thái độ chính trị của họ. Có một điều tôi thấy rõ ràng là mỗi người môi cách, tât ca đêu tạo cho minh một cái vẻ bên ngoài. Không thê nào xác định một ngươi nào chỉ nhìn qua thái độ bên ngoài của họ. Khi tiếng súng nổ, tiếng súng cách mạng không chi tiêu diệt địch, tiêng súng còn như phá võ cái vo ben ngoài của người Sài Gòn. Nói cho đúng hơn thi nhưng người Sài Gòn nghe theo tiếng súng cách mạng mà vứt bỏ cái vỏ bên ngoài của mình. Trong khu phô tôi ơ, những người con trai, con gái mà tôi thường gặp, nhưng người mà tôi cảm thấy khó hiêu, khi nô súng họ bông biến thành thanh niên tự vệ đường phô. Họ đeo băng đỏ, vác súng cùng với dân phô lùng bắt quân Mỹ và bọn tay sai. Hóa ra người xung quanh tôi hâu hêt đêu la 117
- đông chí cua ta. Bấy giờ tôi mới nhìn thấy được cuộc sông sôi nôi bên trong qua đôi mắt rực rỡ của họ. Còn nhưng bọn phan bội thì dù có giấu kín, dù có chui rúc vào hang ổ nào cũng bị lật mặt. Sài Gòn trong những ngày ấy có những cảnh xảy ra tôi không thê nào đoán được hoặc tưởng tượng được. Sau khi súng nô, có những khu phô tập trung lại hàng trăm chiêc ô tô và xe máy dành cho quân cách mạng và người Sài Gòn đánh giặc theo cái kiểu của Sài Gòn. Trai gái của đội tự vệ thành phô đeo súng ngắn, lên xe chạy khăp các đường phô lùng bắt quân Mỹ và tay sai. Một anh thợ điện, anh thợ điện này có một cuộc đời kể cũng lạ, anh biêt tiêng Anh, biêt võ, biêt chơi nhạc và biết nhảy "van". Anh rất ghét Mỹ và thường rủ bạn bè đi đánh lính Mỹ trong các quán rượu, tiệm nhảy và phòng trà. Anh đã đánh với bọn Mỹ có hơn 50 trận. Theo anh nói thì trận nào anh cũng ghi bàn thắng. Bây giờ anh là đội viên của một đội tự vệ. Trong ba ngày, ba đêm, đội cua anh đã trừng trị hơn 50 tên. Trong những ngày chiên thăng này, ta không quên những tấm gương dũng cam cua những người con gái Sài Gòn. Có cô làm giao liên dân đường cho cán bộ, tổ chức các dây giao thông cách mạng trên các đường phô. Có cô đi dân công, đi tải thương. Dù đi trong mưa đạn các cô vẫn bình tĩnh chăm sóc chu đáo cho anh em thương binh, cô' làm cho anh em được êm ái, không bị giằng xóc trên võng. Trong những tấm gương chiên đấu của những người con gái Sài Gòn, có 15 cô gái đã đánh vối cả 1 tiểu đoàn quân Mỹ, đánh suốt mấy đêm, diệt cả trăm tên Mỹ tại cổng xi-măng trước bộ tổng tham mưu hỗn hợp của Mỹ, 118
- ngụy. Bị bao vây giữa bọn giặc dày đặc, các cô đã băn đến viên đạn cuốĩ cùng rồi cùng nhau cất tiếng hát. Câu chuyện ấy được người Sài Gòn kể cho nhau nghe. Trong tiếng súng nổ của trận chiên đấu này, người Sài Gòn như đứng dậy theo tiêng hát của các cô gái ấy mà đi tới. Và đêm cũng như ngày, dù pháo địch đang nô, nhiêu nhà cửa trong các khu phô đang bôc cháy, dù cho máu chảy trên đường, trên những con đường dân vào các sào huyệt của quân địch đang ân náu giữa Sài Gòn, không lúc nào ngớt các đoàn quân. Trong các đoàn quân ấy, nếu nhìn kỹ ta sẽ thấy những chiến sĩ trẻ vừa mới tong quân, đó là những thanh niên của thành phố Sài Gòn. Những chiến sĩ mói tòng quân trong các trận đánh đâu tiên thường hay bỡ ngỡ, nhưng đôi với thanh niên Sài Gòn thì lại khác. Chính họ là những chiến sĩ lập những chiến công xuất sắc. Vào trận đánh, họ biêt rõ từng bước đi, bước lùi của quân địch. Họ không những bắn tan xác xe tăng địch bằng súng chông tăng mà còn bắt sống cả xe tăng địch ngay giữa đường phô. Họ có mặt trong khắp các đơn vị và họ đang tiến quân trên đường phố. Một hôm đang đi trong khu phô, tôi đứng lại bên đường đưa một đoàn quân tiến sâu vào nội thành, ngươi này nôi theo người kia đi mãi mà không thây dứt. Trong đoàn quân đang tiến bước bỗng có tiêng kêu: "Má!". Một chiến sĩ trẻ tách đoàn quân, lao về phía một bà mẹ. Bà mẹ dang rộng hai tay và kêu lên giọng sưng sốt: "Trời! ú t con!". Người mẹ chưa kịp mừng thì đứa con đã vội từ giã, tiến về phía trước, nhập vào đội ngũ. Bà vẫn đứng đó chưa hết bàng hoàng vói hạnh phúc 119
- quá bất ngờ. Bà nói giọng run run đầy xúc động: "Thằng Ut nó trôn nhà đi đã năm năm rồi, tui tưởng nó đi hoang, co ngơ đâu nó đi theo anh ein...". Ngưòi trong khu pho vay quanh bà, môi người một câu hỏi, mỗi ngươi mọt cư chi, tất cả đều tỏ lòng mến phục bà và đều như muon chia sơt nôi vui sướng của bà. Và tù đó ngày nao ba cũng gói bánh và mang bánh đến những nơi có tiêng súng đang nổ. Và trên các đường phố' Sài Gòn, nơi nào cũng có những bà mẹ như vậy. Những bà mẹ, có người có con đi bộ đội Giải phóng, co ngươi không có con đi giải phóng, cũng có người có nhưng đứa con bị ép buộc đi lính cho giặc, nhưng đối với chiến sĩ Giải phóng quân thì tất cả đều ià mẹ. Báo QĐND ngày 24-3-1968 120
- LỬA CHIẾN ĐẤU THỦ DẦU MỘT B ố c C A O Theo Thông tấn xã Giải phóng Đêm lên đường, đứng trước hàng quân, người chỉ huy sung sướng và xúc động, đã đọc ban mệnh lệnh tien công. Cả đoàn người im phăng phăc lăng nghe tưng chữ, từng câu của bản mệnh lệnh, rồi bông hàng trăm cánh tay vụt thẳng lên trời hô to: "Quyêt tâm làm tron sứ mạng của lịch sử". Nhũng tiếng hô từ những long ngực rắn chắc phát ra, rung động cả khu rừng. Đêm đo, họ lên đường, tiến về hướng đông. Đoàn Bá Ty, chân bl sưng tấy, nhức nhối. Cán bộ cho anh ơ lại. Nhưng Ty vẫn nằng nặc xin đi cho kỳ được. Và đêm hôm đo, Ty đã hành quân suốt đêm với mấy chục ki-lô-gam súng đạn trên vai, vượt qua nhũng quãng đương gai goc, những bãi sình lầy lôi. Còn cán bộ và chiên sĩ mơi ngay hôm qua đây đang cơn sốt, nhưng giờ đây, sau khi nghe đọc mệnh lệnh tiên công thì những cơn sôt ây tan mất, một sức mạnh vô song vụt dậy, họ nhăm hương kẻ thù mà tiến. Đơn vị X. nhận được mệnh lệnh nổ súng rất gấp, nhưng đoạn đường hành quân còn rât xa. Nêu cư theo đường cũ thì không kịp. "Làm sao đây?". Ngưòi chỉ huy 121
- lo lắng và suy nghĩ. Không thể chần chừ được, chỉ cần một phút, một giây chậm trễ trong lúc này là hỏng việc. Đã bôn, năm ngày đêm liền không chợp mắt, vừa đặt ba-lô xuôhg thì đội trưởng Đài, chính trị viên San được lệnh chỉ huy một tổ mở đường mói, một con đường lịch sử xuyên qua rừng, vượt qua bưng. Khi tiếng chim rừng cất tiêng chào bình minh thì hai cánh quân cũng đã gặp nhau. Con đường ấy đã đưa họ đến đúng giờ quy định nổ súng giành những thắng lợi liên tiếp. Con đường ấy được mang tên là con đưòng "thắng lợi" và tổ cắt đường đêm đó cũng vinh dự được mang tên "tổ xung phong quyết tiến mở đường thắng lợi" trong sổ vàng truyền thống của đơn vị. Đêm hành quân qua làng P.C., sát cạnh đồn giặc, một bà mẹ chạy theo đoàn quân vội vã. - Tám ơi! Mày về đấy hả Tám? - Thế rồi bà òa khóc, tiêng khóc xen lẫn biết bao niềm vui sướng. Người con nắm tay mẹ nghẹn ngào: - Con về đây má, má mạnh chớ? - Tao vẫn mạnh để được xem cái đồn kia bốc cháy! Cái đồn bà mẹ đang nói đó là Phú Lợi, nơi chồng bà và đứa con trai lón của bà bị chết quằn quại vì thuốc độc của quân thù. Người con đang đứng trong hàng quân đó là đồng chí Phạm Văn Hạo, một chiến sĩ pháo binh. Hạo nhìn theo tay mẹ chỉ, đôi mắt hiện lên những tia lửa căm thù. Hạo cầm tay mẹ: - Thôi con đi má... Bà mẹ đứng nhìn theo đứa con và cả đoàn quân đang tiến về Phú Lợi. Niềm vui của mẹ hòa cùng niềm 122
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Ebook Tư tưởng Hồ Chí Minh mãi mãi soi sáng con đường chúng ta đi: Phần 1
86 p | 14 | 7
-
Ebook Tư tưởng Hồ Chí Minh mãi mãi soi sáng con đường chúng ta đi: Phần 2
106 p | 10 | 6
-
Ebook Hồ Chí Minh-con người và thời đại dấu ấn trong lòng dân tộc: Phần 2
188 p | 13 | 5
-
Ebook Những người con sáng mãi của miền Nam anh hùng: Phần 1
102 p | 9 | 4
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn