Chương 19<br />
SÁNG<br />
Julia Stanford sống rất vui vẻ với cô bạn cùng phòng là Sally, cô gái luôn tươi tắn,<br />
và đầy hài hước.<br />
Sally từng có một cuộc hôn nhân đáng buồn và đã thề rằng sẽ không bao giờ<br />
dính líu tới đàn ông nữa.<br />
Julia không hiểu lắm về cái khái niệm “không bao giờ” của cô bạn, bởi vì mỗi tuần<br />
lại thấy Sally đi chơi với một người đàn ông khác nhau.<br />
- Những ông nào có vợ rồi là tốt nhất, - Sally ra giọng triết lý. - Họ cảm thấy có lỗi,<br />
nên thường tặng quà cho ta. Còn với những chàng độc thân thì ta lại phải tự hỏi<br />
tại sao chàng ta vẫn còn một mình?<br />
Sally hay hỏi Julia:<br />
- Cậu không hẹn hò ai cả à?<br />
- Không - Julia nghĩ đến những chàng trai muốn mời nàng đi chơi. - Mình không<br />
thích đi chơi chỉ vì muốn được đi chơi, Sally ạ. Mình chỉ thích đi với người nào mà<br />
mình thực sự quan tâm thôi.<br />
- À mình có một chàng cho cậu đây! - Sally nói, - Cậu sẽ mê anh ấy cho mà xem!<br />
Anh chàng tên là Tony Vinetti. Mình đã kể cho anh ấy nghe hết về cậu và anh ấy<br />
điên lên vì muốn gặp cậu.<br />
- Mình thực sự không nghĩ…<br />
- Tối mai, tám giờ, anh ấy sẽ đến đón cậu đấy.<br />
Tony Vinetti cao, rất cao, nên đi đứng cứ vụng về lóng ngóng một cách dễ<br />
thương. Mái tóc sẫm màu, rất dày và nụ cười của anh khi nhìn thấy Julia thì thật<br />
dễ gần.<br />
- Sally không nói quá. Em làm anh sững sờ!<br />
- Cám ơn anh - Julia nói. Nàng cảm thấy hơi run lên vì sung sướng.<br />
- Đã bao giờ em đến nhà hàng Houston chưa?<br />
<br />
Đó là một trong những nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố Kansas nầy.<br />
- Chưa! - Thực sự là nàng không đủ tiền để vào những nơi như vậy. Kể cả khi<br />
nàng đã được lên lương.<br />
- Ồ, đó chính là nơi người ta đã dành chỗ cho chúng ta. Tối nay.<br />
Trong bữa ăn, Tony chỉ toàn nói về mình, nhưng Julia chẳng để tâm. Anh ta hấp<br />
dẫn đấy nhưng chỉ để tiêu khiển thôi. Sally từng nói “Anh ấy đáng yêu ra phết” Và đúng thế.<br />
Bữa ăn thật ngon. Để tráng miệng, Julia gọi kem caramen sô- cô- la, còn Tony món kem. Trong khi cả hai nhâm nhi bên ly cà phê, Julia nghĩ: Liệu anh ta có mời<br />
mình về nhà không, và nếu mời, mình có đi không nhỉ? Không. Mình không thể.<br />
Không thể ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Anh ta sẽ nghĩ rằng mình dễ quá. Lần đi<br />
chơi sau…<br />
Khi hoá đơn thanh toán được đưa đến, Tony liếc qua và nói.<br />
- Chính xác đấy. - Anh ta đánh dấu vào các món ăn. - Em ăn món pa- tê và tôm<br />
hùm…<br />
- Vâng.<br />
Và thịt rán của Pháp với Sa- lat, rồi món caramen, đúng không?<br />
Nàng nhìn anh, bối rối.<br />
- Đúng rồi…<br />
- OK. - Anh ta làm phép cộng rất nhanh. Phần của em là năm mươi đô la năm<br />
mươi xu.<br />
Julia sững người vì sốc.<br />
- Anh nói gì cơ?<br />
Tony cười nhoẻn:<br />
- Anh biết phụ nữ bây giờ rất độc lập. Họ không chịu để các chàng trai định đoạt<br />
cho họ, đúng không? Tuy nhiên, - anh ta nói đầy vẻ hào phóng - anh sẽ chịu toàn<br />
bộ phần tiền puốc boa.<br />
° ° °<br />
<br />
- Mình xin lỗi vì việc không thành. - Sally băn khoăn. - Anh chàng thực sự đáng<br />
yêu đấy chứ. Cậu có định gặp lại nữa không?<br />
- Mình không đủ kinh phí để chơi với anh ta. - Julia cay đắng nói.<br />
- Ồ mình có người khác cho cậu đây. Cậu sẽ yêu…<br />
- Không. Sally, mình thực sự không muốn…<br />
- Tin mình đi.<br />
Ted Riddle là một người đàn ông sắp được tứ tuần.<br />
Và Julia phải công nhận rằng anh ta rất hấp dẫn.<br />
- Anh đưa nàng tới nhà hàng Jennie trên Đồi Dâu lịch sử, một nơi nổi tiếng về các<br />
món ăn đặc sản Croatia.<br />
- Sally thật tốt với anh quá. - Reddle nói. - Em rất dễ thương.<br />
- Cám ơn anh.<br />
- Sally có kể cho em nghe rằng anh có một hãng quảng cáo không?<br />
- Không. Cô ấy không nói gì cả.<br />
- Ôi có đấy Đó là một trong những hãng lớn nhất ở thành phố Kansas nầy. Mọi<br />
người ai cũng biết anh.<br />
- Tuyệt quá. Em…<br />
- Bọn anh có những khách hàng vào loại lớn nhất nước nữa đấy.<br />
- Thế à? Em không…<br />
- Ừ bọn anh có các khách hàng là những ngôi sao nổi tiếng, các nhà băng, các<br />
hãnglớn, rồi những cửa hàng mắt xích…<br />
- Ừm, em…<br />
- Cả siêu thị. Em cứ thử nói tên một hãng lớn nào, bọn anh cũng đại diện hết.<br />
- Thế…<br />
<br />
- Để anh kể cho em nghe anh đã bắt đầu sự nghiệp như thế nào nhé…<br />
Trong suốt bữa ăn anh ta không lúc nào ngơi mồm, và chủ đề duy nhất chỉ là nói<br />
về Ted Riddle.<br />
° ° °<br />
- Có thể anh ấy quá căng thẳng. - Sally lại xin lỗi.<br />
- Ôi mình có thể nói với cậu rằng chính anh ấy mới làm cho mình quá căng thẳng.<br />
Nếu cậu muốn biết bất cứ điều gì về cuộc đời của Ted Riddle, từ khi anh ta ra<br />
đời, chỉ việc hỏi mình!<br />
- Jerry Mc Kinley.<br />
- Cái gì?<br />
- Jerry Mc Kinley. Mình chợt nhớ ra. Anh ấy cũng từng hẹn hò với một đứa bạn<br />
mình. Và con bé đã mê anh ta như điếu đổ.<br />
- Cám ơn Sally, nhưng không.<br />
- Mình gọi cho anh ấy đây.<br />
Tối hôm sau, Jerry Mc Kinley xuất hiện. Anh ta trông dễ mến, bộc lộ một vẻ dịu<br />
dàng và quan tâm.<br />
Khi vừa bước vào và nhìn thấy Julia, anh ta đã nói.<br />
- Anh biết những cuộc hẹn hô mù mờ như thế nầy thường rất khó xử. Anh, tự bản<br />
thân rất hay ngượng, nên anh cũng biết em sẽ cảm thấy thế nào Julia ạ.<br />
Nàng mến anh ngay lập tức.<br />
Họ đến nhà hàng Trung Quốc Evergreen trên đại lộ State để ăn tối.<br />
- Em làm việc cho một hãng kiến trúc. Điều đó thật là hay. Anh không nghĩ rằng ai<br />
cũng hiểu được nghề kiến trúc sư quan trọng như thế nào.<br />
- Anh ấy thật tế nhị, Julia sung sướng nghĩ. Cô mỉm cười.<br />
- Em không thể đồng ý hơn.<br />
Buổi tối trôi qua thật vui vẻ, và càng nói chuyện Julia càng thấy mến anh. Nàng<br />
quyết định bạo dạn.<br />
<br />
- Anh có muốn về phòng em uống gì không? - Nàng hỏi.<br />
- Không. Chúng mình quay về chỗ của anh đi.<br />
- Chỗ anh à?<br />
- Anh ngả người về phía trước và xiết chặt tay cô:<br />
- Đó là nơi anh cất khoá, xích, roi, băng mắt… [1]<br />
° ° °<br />
Henry Wesson là chủ một hãng kế toán đặt văn phòng ở toà nhà có trụ sở chính<br />
của công ty Peters, Eastman và Tolkin. Mỗi tuần hai ba lần, vào buổi sáng, Julia<br />
lại gặp anh ta trong thang máy. Anh tỏ ra là một người vui vẻ vừa phải. Anh độ<br />
hơn ba mươi tuổi, trông thông minh một cách kín đáo, tóc vàng và đeo kính gọng<br />
đen.<br />
Hai người làm quen nhau bằng những cái gật đầu chào lịch sự như - “Chúc buổi<br />
sáng tốt lành”, rồi “Trông cô hôm nay khoẻ khoắn quá”, rồi mấy tháng sau thì “Tôi muốn mời cô đi ăn tối với tôi, có được không?” - Anh nhìn cô đầy nhiệt thành,<br />
chờ đợi câu trả lời.<br />
Julia mỉm cười:<br />
- Vâng, được thôi.<br />
Về phía Henry, đó là tình yêu ngay từ buổi hẹn hò đầu tiên. Anh đưa cô đến EBT,<br />
một trong những nhà hàng thượng hạng ở Kansas City. Rõ ràng là anh rất rung<br />
động khi được đi chơi với cô.<br />
Anh chỉ kể đôi lời về bản thân:<br />
- Anh được sinh ra ở chính thành phố Kansas City nầy. Cha anh cũng sinh ra ở<br />
đây. Lá rụng gần cội mà. Em hiểu anh định nói gì chứ?<br />
Julia hiểu.<br />
- Anh lúc nào cũng muốn trở thành một kế toán viên. Khi tốt nghiệp phổ thông,<br />
anh đi làm cho công ty tài chính Bigelon và Beuson Financial. Bây giờ anh đã có<br />
hãng của riêng mình.<br />
- Hay quá, - Julia nói.<br />
<br />