intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

emily trên dải cầu vồng: phần 2

Chia sẻ: Tiên Trương | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:185

45
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"emily trên dải cầu vồng" kể về câu chuyện của cô gái này trong giai đoạn từ 13 đến 17 tuổi. không còn là một cô nhóc như trong emily ở trang trại trăng non, trong tác phẩm này, emily đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn, đồng thời, cô bắt đầu biết ước mơ. một nữ nhà văn, chao ôi, đây chính là khao khát lớn nhất của emily... mời các bạn cùng đón đọc.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: emily trên dải cầu vồng: phần 2

<br /> <br /> <br /> Chương 12: Trước dấu hiệu của đống cỏ khô<br /> <br /> <br /> <br /> “Tại sao cháu lại làm một chuyện như thế chứ?” bà Ruth hỏi; tất nhiên<br /> kèm theo cả tiếng khịt mũi nữa. Bất cứ khi nào bà Ruth bình phẩm về một<br /> thứ gì đó là y như rằng sẽ phải kèm theo một tiếng khịt mũi, thậm chí kể cả<br /> những lần người viết tiểu sử này đây lỡ quên mất mà không nhắc tới.<br /> <br /> <br /> “Để kiếm thêm vài đô nhét vào cái ví xẹp lép của cháu ạ,” Emily trả lời.<br /> <br /> <br /> Kỳ nghỉ kết thúc, cuốn Sách làm vườn đã hoàn thành và được đọc định kỳ<br /> cho ông Jimmy, dưới ánh chiều chạng vạng giữa tháng Bảy tháng Tám,<br /> trong niềm vui sướng vô bờ của ông; còn giờ đã sang tháng Chín, đã đến lúc<br /> quay lại với trường lớp và việc học hành, với Miền Chính Trực, với bác<br /> Ruth. Váy vóc Emily đã dài hơn chút xíu, mái tóc lại được vấn lên theo<br /> phong cách “Bím tóc Cadogan” khá thịnh hành thời đó, cao đến nỗi trên thực<br /> tế gần như “vọt” hẳn lên; cô đã quay trở lại Shrewsbury để hoàn thành năm<br /> học thứ hai; và cô vừa nói với bà Ruth rằng cô dự định thu này ở Shrewsbury<br /> sẽ làm việc vào các thứ Bảy.<br /> <br /> <br /> Tòa soạn báo Thời đại Shrewsbury đang lên kế hoạch phát hành một ấn<br /> phẩm đặc biệt của Shrewsbury có kèm cả minh họa, và Emily sẽ đến tất cả<br /> những nơi cô có điều kiện đi được, chào hàng ấn phẩm này để thuyết phục<br /> mọi người đặt mua. Cô chật vật mãi cũng nhận được sự đồng ý có phần miễn<br /> cưỡng của bà Elizabeth, một sự chấp thuận mà hẳn sẽ chẳng đời nào giành<br /> được nếu bà Elizabeth vẫn đang chi trả toàn bộ chi phí học hành cho Emily.<br /> Nhưng ông Wallace lại đang trả tiền sách vở và học phí cho cô, và thỉnh<br /> thoảng ông còn không quên bóng gió với bà Elizabeth rằng ông phải tử tế và<br /> hào phóng lắm thì mới làm thế được. Trong thâm tâm, bà Elizabeth chẳng<br /> mấy quý mến người em trai Wallace và luôn thấy phản cảm vì ông ta chỉ<br /> giúp đỡ Emily có chút xíu thôi mà cứ ra cái vẻ ta đây tốt đẹp lắm. Vậy nên,<br /> khi Emily trình bày rằng trong suốt mùa thu, cô có cách dễ dàng kiếm đủ<br /> <br /> tiền để trang trải ít nhất là một nửa chi phí mua sách vở cho cả năm học, bà<br /> Elizabeth đành đầu hàng. Ông Wallace sẽ tự ái nếu bà, Elizabeth, nhất mực<br /> đòi thanh toán khoản phí của Emily trong khi ông ta đã quyết định trả nó rồi,<br /> nhưng ông làm gì có lý do chính đáng để mà bực bội với Emily vì cô đã tự<br /> mình kiếm tiền trang trải các chi phí. Lúc nào ông ta chả ra rả thuyết giáo<br /> rằng cánh phụ nữ nên tỏ ra tự lực cánh sinh, rằng họ nên có đủ khả năng tự<br /> nuôi sống bản thân.<br /> <br /> <br /> Một khi bà Elizabeth đã chấp thuận thì bà Ruth cũng chẳng phản đối làm<br /> gì, nhưng bà vẫn không tán thành chuyện này.<br /> <br /> <br /> “Cứ thử nghĩ đến chuyện cháu sẽ một mình lang thang khắp thị trấn<br /> xem!”<br /> <br /> <br /> “Ôi, cháu sẽ không đi một mình đâu ạ. Ilse cũng sẽ đi cùng cháu mà,”<br /> Emily đáp.<br /> <br /> <br /> Có vẻ như bà Ruth chẳng thấy như thế thì có gì tốt đẹp hơn.<br /> <br /> <br /> “Chúng cháu sẽ bắt đầu vào thứ Năm,” Emily nói.<br /> <br /> <br /> “Vì cha thầy Hiệu trưởng Hardy mới mất nên thứ Sáu trường sẽ nghỉ học,<br /> và ba giờ chiều thứ Năm lớp học của bọn cháu đã tan hết rồi. Tối hôm đó<br /> chúng cháu sẽ đi chào hàng ở đường Tây.”<br /> <br /> <br /> “Cho ta hỏi chút nhé, liệu các cháu có định cắm trại bên vệ đường không<br /> đấy?”<br /> <br /> <br /> “Ôi, không đâu ạ. Chúng cháu sẽ ngủ qua đêm tại nhà dì của Ilse ở<br /> Wiltney. Sau đó, đến thứ Sáu, chúng cháu sẽ cắt ngược lại đường Tây, chào<br /> hàng khắp cả khu trong ngày hôm đó, rồi đến tối thứ Sáu sẽ nghỉ lại tại nhà<br /> người quen của Mary Carswell ở St. Clair… rồi đến thứ Bảy sẽ theo đường<br /> Sông đi về nhà.”<br /> <br /> <br /> “Lố bịch không để đâu cho hết,” bà Ruth nói. “Từ xưa đến nay, chẳng<br /> người nhà Murray nào từng làm một chuyện như thế. Ta thật chẳng hiểu nổi<br /> Elizabeth đấy. Rõ là chẳng đứng đắn chút nào khi hai cô bé như cháu và Ilse<br /> một mình lang thang khắp thị trấn tận những ba ngày.”<br /> <br /> <br /> “Theo bác thì chúng cháu có thể gặp chuyện gì mới được chứ?” Emily<br /> hỏi.<br /> <br /> <br /> “Có thể xảy ra đủ chuyện đấy,” bà Ruth nghiêm trang đáp.<br /> <br /> <br /> Bà nói đúng. Đủ thứ chuyện có thể xảy ra, và đã xảy ra, trong chuyến du<br /> hành đó; nhưng buổi chiều thứ Năm, cả Emily lẫn Ilse đều lên đường trong<br /> tâm trạng hào hứng, hai cô nữ sinh lớ ngớ chỉ nhìn thấy cuộc đời toàn một<br /> màu hồng và hạ quyết tâm sẽ vui vẻ ra trò. Emily đặc biệt cao hứng. Hôm đó<br /> cô vừa nhận được thêm một bức mỏng trong hòm thư, trên góc in địa chỉ của<br /> một tờ tạp chí tầm thường, thông báo gửi biếu cô ba kỳ của tờ báo nói trên<br /> làm nhuận bút cho bài Vườn đêm, bài thơ được đặt làm phần kết cho cuốn<br /> Sách làm vườn và vốn được cả cô lẫn ông Jimmy đánh giá là viên ngọc quý<br /> của tập sách. Emily đã cất cuốn Sách làm vườn vào trong chiếc tủ trên mặt lò<br /> sưởi ở phòng cô tại Trăng Non, nhưng cô đã chép lại các “đoạn kết” trong đó<br /> định trong mùa thu sẽ lần lượt gửi tới một số tòa soạn báo. Quả là điềm tốt<br /> khi ngay trong lần gửi đầu tiên, bài thơ đã nhanh chóng được chấp nhận.<br /> <br /> <br /> “Nào, ta đi thôi,” cô nói, “băng qua những rặng đồi đến chốn xa xăm’…<br /> một câu nói xa xưa quá dễ xiêu lòng người! Ở phía sau những rặng đời trước<br /> mặt chúng ta kia, có thể là bất cứ thứ gì.”<br /> <br /> <br /> “Tớ hy vọng sẽ thu nhập được nhiều tư liệu cho các bài tiểu luận của<br /> chúng mình,” Ilse nói đầy thực tế.<br /> <br /> <br /> Thầy hiệu trưởng Hardy đã thông báo với lớp tiếng Anh năm nhất rằng<br /> trong học kỳ mùa thu, ông yêu cầu bọn họ phải hoàn thành mấy bài tiểu luận,<br /> và Emily cùng Ilse quyết định rằng trong số các bài tiểu luận của họ, ít nhất<br /> phải có một bài nhắc đến những trải nghiệm thuyết phục mọi người đặt mua<br /> báo, dưới góc nhìn riêng rẽ của mỗi cô gái. Thế là một công đôi việc.<br /> <br /> <br /> <br /> “Có lẽ tối nay chúng mình cứ làm việc dọc theo đường Tây và các đường<br /> nhánh cho đến khi tới lạch Thợ Săn,” Emily nói. “Chúng mình phải đến<br /> được đó trước hoàng hôn. Rồi chúng mình theo con đường du mặc băng qua<br /> vùng nông thôn, xuyên rừng Malvern sang đến bìa rừng bên kia, khá gần<br /> Wiltney đấy. Chỉ mất nửa giờ đi bộ thôi, chứ nếu đi vòng qua đường<br /> Malvern thì sẽ mất cả tiếng đồng hồ đấy. Buổi chiều hôm nay mới đáng yêu<br /> làm sao chứ!”<br /> <br /> <br /> Chiều hôm đó quả là rất đáng yêu, một buổi chiều kiểu thế chỉ có thể<br /> được mang đến giữa những ngày tháng Chín, khi mùa hè lén lút đánh cắp<br /> thêm một ngày mơ mộng huy hoàng nữa. Những cánh đồng đang mùa thu<br /> hoạch tắm đẫm ánh mặt trời chan chứa khắp không gian: vẻ khắc khổ đến<br /> mê người của những cây linh sam phương Bắc khiến cho mọi con đường hai<br /> cô gái bước chân qua đều chìm đắm trong vẻ diệu kỳ say lòng: cúc hoàng an<br /> quấn quanh hàng rào như những dải ruy băng và ngọn lửa tế thần của những<br /> cây liễu lan đều đã được nhen lên trên hết thảy các vùng đất cháy nắng dọc<br /> theo những con đường hẻo lánh khuất lấp giữa rặng đồi. Nhưng chẳng mấy<br /> chốc, hai cô bé đã nhận ra việc chào hàng đặt báo chẳng phải chỉ toàn những<br /> điều thú vị; dẫu vậy, như lời Ilse đã nói, chắc chắn họ đã khám phá được kha<br /> khá điều về bản chất con người để dùng cho các bài tiểu luận của mình.<br /> <br /> <br /> Có một ông già hễ Emily vừa kết thúc một lời nhận xét nào đó là lại chêm<br /> ngay vào một từ “Hừm”. Đến lúc cuối, khi được đề nghị đặt mua báo, ông ta<br /> bèn thô lỗ trả lời, “Không.”<br /> <br /> <br /> “Cháu lấy làm mừng vì lần này ông không nói ‘Hừm’ nữa,” Emily nói.<br /> “Câu đó nghe càng lúc càng tẻ nhạt.”<br /> <br /> <br /> Ông già trợn mắt nhìn chằm chằm… rồi bật cười cùng cục.<br /> <br /> <br /> “Liệu cô có bất kỳ mối liên hệ nào với những người nhà Murray kiêu kỳ<br /> không vậy? Hồi còn trẻ tôi từng làm việc ở một nơi người ta gọi là Trăng<br /> Non và một người nhà Murray – tên bà ấy là Elizabeth – cũng có lối nhìn<br /> kiêu căng ngạo mạn giống hệt như cô vậy.”<br /> <br /> <br /> <br /> “Mẹ cháu là một người mang họ Murray.”<br /> <br /> <br /> “Tôi cũng nghĩ vậy đó; cô có những nét đặc trưng của dòng họ đó. Chà,<br /> hai đô la đây nhé, và cô có thể ghi tên tôi vào. Tôi vẫn muốn xem qua số đặc<br /> biệt đó trước khi đặt mua hơn. Tôi vốn không thích mua da gấu trước khi<br /> nhìn thấy con gấu. Nhưng cũng đáng bỏ ra hai đô la để chứng kiến một<br /> Murray kiêu kỳ lặn lội đến mời mọc ông già Billy Scott đặt mua báo.”<br /> <br /> <br /> “Sao cậu không lườm chát mặt ông ta đi?” Ilse hỏi khi hai cô gái đã rời đi<br /> chỗ khác.<br /> <br /> <br /> Emily đang bước phăm phăm, đầu ngẩng cao, ánh mắt toát lên vẻ cáu<br /> kỉnh.<br /> <br /> <br /> “Tớ đi mời mọi người mua báo chứ không phải để thiên hạ nảy sinh thêm<br /> vài bà góa nữa. Tớ không trông mong là mọi chuyện sẽ xuôi chèo mát mái từ<br /> đầu đến cuối.”<br /> <br /> <br /> Lại có một người đàn ông khác, suốt lúc Emily trình bày cứ càu nhà càu<br /> nhàu mãi, ấy vậy nhưng, đúng lúc cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón<br /> nhận lời từ chối thì ông ta lại đặt mua luôn năm số báo.<br /> <br /> <br /> “Ông ấy thích làm người khác thất vọng,” cô nói với Ilse, trong lúc họ đi<br /> xuống đường mòn. “Ông ấy thà khiến cho người khác thất vọng một cách dễ<br /> chịu còn hơn là chẳng làm gì hết.”<br /> <br /> <br /> Một người khác thì liến thoắng chửi rủa, “không nhắm cụ thể vào cái gì<br /> hết mà chỉ chung chung thôi,” theo như lời Ilse; còn một ông già khác đang<br /> tính đặt báo đến nơi rồi thì tự nhiên vợ ông ta nhảy vào phá đám.<br /> <br /> <br /> “Nếu tôi mà là ông thì tôi sẽ không làm thế đâu, bố nó ạ. Biên tập viên<br /> của tờ báo đó là một kẻ vô đạo đấy.”<br /> <br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
5=>2