YOMEDIA
ADSENSE
Fan ảo
33
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Nhạt lắm rồi! Giữa tôi và Tùng có bỏ thêm 5 tạ muối vẫn không thể nào làm điều gì đó mặn nồng lên được. Chỉ sau gần một năm sống với nhau, mọi cảm xúc vồ vập chan chứa lúc đầu tuột vèo đi mất. Ngoài chuyện ân ái ra chúng tôi không thể đồng cảm trong những việc khác, mạnh ai nấy sống, mạnh ai nấy có quan điểm và bạn bè riêng. Tôi thấy mình giống như một nơi để Tùng xả sinh lý, còn lại anh không cần biết tôi đang suy nghĩ gì, cần điều...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Fan ảo
- Fan ảo TRUYỆN NGẮN CỦA QUÂN THIÊN KIM Nhạt lắm rồi! Giữa tôi và Tùng có bỏ thêm 5 tạ muối vẫn không thể nào làm điều gì đó mặn nồng lên được. Chỉ sau gần một năm sống với nhau, mọi cảm xúc vồ vập chan chứa lúc đầu tuột vèo đi mất. Ngoài chuyện ân ái ra chúng tôi không thể đồng cảm trong những việc khác, mạnh ai nấy sống, mạnh ai nấy có quan điểm và bạn bè riêng. Tôi thấy mình giống như một nơi để Tùng xả sinh lý, còn lại anh không cần biết tôi đang suy nghĩ gì, cần điều gì, hạnh phúc hay vui vẻ bởi những thứ gì. Giống như mua một cái áo mình thích rồi bỏ treo tủ, khi nào ưng thì đem ra mặc, chẳng cần biết gì về tâm tư tình cảm của nó. Nhưng ai đó lấy cái áo đi thì chắc hẳn chủ nhân sẽ khó chịu, bực bội, cái kiểu tình cảm mà Tùng tự cho là có yêu mới ghen - suy luận có vẻ rất hay ho và đương nhiên là thế nhưng rỗng toẹt. Cứ như thế này thì nhạt nhẽo quá, chán chường quá! Càng ngày tôi càng không nhận ra mình, cứ chịu đựng một sức nặng nào đó đè lên mình, ngột ngạt và gò bó. Có lẽ điều tôi cần là sự tự do cho mình. Tôi dọn đồ đi trong sự ngỡ ngàng của Tùng. Đứng nhìn tôi lạnh lùng dọn dẹp một hồi, Tùng cau có bảo tôi khùng, tự dưng kiếm chuyện hả - rồi bỏ đi đâu mất. Cái cách cư xử của cả hai đều bất cần khiến tôi bỗng dưng bực tức. Lẽ ra Tùng phải nắm tay tôi lại và nhẹ nhàng hỏi “Em có điều gì buồn phiền nói anh nghe đi, đừng làm thế!”. Mà giả sử Tùng làm thế chắc tôi cũng sẽ hất tay Tùng ra “Em đã nói là mình sống xa nhau một thời gian đi, xem lại tình cảm của cả hai thế nào chứ sống như thế này em không sống được”. Ừ, nhạt thế này thì chẳng có gì để níu kéo được nhau nữa. Tôi về một căn hộ nhỏ mới tìm được trên mạng. Trân là người ở trước nhưng không hiểu sao lại chọn căn phòng nhỏ phía trong. Phòng của tôi lớn hơn, có một ô cửa sổ mở ra lối đi chung của chung cư. Ban ngày cả hai đều đi làm. Buổi tối cũng ít thời gian gặp nhau vì
- phòng ai người nấy ở. Tôi có thói quen nấu cơm tối còn Trân mua đồ linh tinh về ăn trong phòng, thỉnh thoảng ăn ké nếu gặp bữa tôi nấu những món Trân thích mà khó mua. Trân là mẫu người cá tính, dễ trò chuyện nhưng khá tách biệt. Dáng người cao ráo, tóc bồng bềnh và đôi mắt rất đẹp, cách Trân cười khiến người đối diện dễ xao lòng đến lạ. Nhưng ở với Trân một thời gian tôi làm lạ khi không thấy Trân có bạn trai, Trân cũng rất ít khi hẹn hò ra ngoài ban đêm. Tối tối tắm rửa xong, Trân cùng ngồi xem ti vi ngoài phòng khách với tôi một chút, vừa xem vừa trò chuyện hoặc làm vài việc cá nhân rồi về phòng đóng cửa sớm. Tôi không nghĩ Trân ngủ sớm nhưng căn phòng luôn im ắng và tôi cũng không có ý định tò mò về khoảng lặng của Trân. *** Tùng cố liên lạc với tôi vài lần qua điện thoại, có khi giận dữ tuôn ra một tràng những lời lẽ khó nghe như một kẻ bỗng dưng bị mất món đồ của mình, khi thì vui vẻ như bạn bè hỏi thăm nhau rồi đột ngột đề nghị “Em về sống với anh lại đi” như một câu bông đùa nhẹ hẫng. Trân mỗi lần nghe tôi kể vu vơ về Tùng đều cười cười lắc đầu “Sống như thế này cho khỏe Linh ơi, tự treo mình vào rọ làm chi, mất giá trị của mình”. Ai mà biết đâu là rọ cơ chứ? Nhưng mà đúng là từ khi rời khỏi Tùng tôi thấy mình nhẹ nhõm hẳn dù chưa biết sẽ bước tiếp như thế nào. Sinh nhật, Tùng đến đón tôi ngay cổng công ty rồi đưa đi ăn tối. Tôi uống vài ly bia và lâng lâng, gật đầu khi Tùng tha thiết kéo tôi về nhà ở lại đêm nay để xem lại tình cảm của mình, xem mình sống bên nhau sẽ vui hơn hay xa nhau sẽ vui hơn. Tùng hôn vào gáy tôi, hơi thở ấm nóng. Tôi gọi điện cho Trân nói sẽ không về nhà đêm nay. Cảm giác trở về nơi quen thuộc và ở trong vòng tay của Tùng làm tôi mềm hẳn người. Tùng cuồng nhiệt đến thô bạo rồi chỉ trong chốc lát nằm vật ra bên cạnh tôi “Em có thấy tuyệt không? Vậy mà em lại bỏ đi … Mai em dọn về với anh nha?”. Tôi nằm tênh hênh nhìn lên trần mà tưởng như mình đang lõa thể trước một đám đông và rơi ngửa xòe cánh xuống dòng sông đen ngòm. Nước ập vào lạnh buốt. Tôi bừng tỉnh ngồi dậy lồm cồm nhặt váy áo Tùng vứt lung tung dưới chân giường rồi chạy vào nhà tắm hối hả mặc, hối hả đi ra “Mình sẽ không còn là gì của nhau nữa”, hối hả mở cửa và lao về nơi ở mới.
- Trân đã chốt cửa bên trong. Tôi đập cửa ầm ầm. Trân hỏi “Ai?” rồi vội vã mở cửa khi nghe giọng tôi lạc đi. Hơi men khiến tôi không kìm được cảm xúc khóc tu tu từ lúc chạy xe về, vào đến nhà càng bật lên nức nở. Trân dìu tôi ngồi xuống ghế, vén tóc cho gọn lại rồi đi vào nhà tắm lấy khăn đưa cho tôi. - Buồn gì thì cứ khóc đi cho nhẹ lòng. - Không gì hết, tự nhiên thấy mình trống rỗng! Trân im lặng ngồi bên cạnh tôi. Khóc mệt nhoài, nguôi ngoai rồi tôi mới ngạc nhiên khi nhận ra Trân mặc đồ rất đẹp, một chiếc váy ống ôm sát, đi giày cao gót, đôi môi thoa lớp son bóng màu hồng pha lê. - Linh buồn gì vậy? Trân hỏi khi thấy tôi đã tỉnh hơn. Tôi nói lung tung về sự thất vọng và trống rỗng của mình về một thứ gọi là tình yêu, tình cảm trai gái, quan hệ và bất cần. - Sao hồi đó Linh không lấy anh Tùng luôn đi? - Tụi mình đang tìm hiểu nhau. Lấy rồi thì giờ càng không biết phải làm sao … Biết đâu lấy nhau rồi sẽ khác, Tùng sẽ không thờ ơ như vậy … Nhưng chưa lấy nhau mà đã thế này thì lấy rồi có khi còn tệ hơn … Trân kéo tôi vào phòng. Phòng của Trân được bài trí rất thẩm mỹ nhưng gam màu nóng ấm như ở phương Tây. Nhiệt độ trong phòng lạnh toát làm tôi rùng mình. Trân đang uống rượu, chai và ly để ở trên kệ đôn góc phòng. Cô bước ra ngoài bếp tìm thêm một ly khác. Tôi ngồi phịch lên giường và nhìn lên màn hình vi tính đang múa may nhiều khung hình nhỏ. - Uống một chút rượu với Trân đi Trân vào phòng đóng cửa, rót rượu đặt vào tay tôi rồi với tay giật rơi chiếc headphone cắm trên máy vi tính. Âm thanh bùng lên sôi động khắp phòng át chìm luôn cảm giác đờ đẫn của tôi. Chẳng lẽ thói quen của Trân là uống rượu và nghe nhạc dance qua headphone mỗi tối? Cơ thể đang nhuộm men của tôi rất dễ kích động bắt đầu rung từng
- thớ thịt nhỏ theo mớ âm thanh cuồng nhiệt ấy. Tiếng một người đàn ông cất lên làm tôi ngơ ngác “Yeah, em yêu, babylove của anh ơi, em đẹp quá! Wow, mọi người nhìn kìa, làn da của em … trời ơi sao mà trắng … yeah, đúng rồi, em lắc đẹp quá … chết anh mất rồi babylove ơi! …” - MC, mọi người đang nhảy cùng nhau và anh ta khen mấy người nhảy đẹp. Rất nhanh, Trân giải thích cho tôi hiểu cô đang ở trong một voiceroom. Đâu đó trong thế giới này cũng có nhiều người như Trân đang cùng vào net, cùng chui vào chung một voiceroom. Mỗi room có một văn hóa, phong cách sinh hoạt riêng, mình thích room nào thì vào. Như room Trân đang vào có hơn 200 người đang cùng online, cùng chat chung với nhau. Ai bật webcam lên thì cả room đều nhìn thấy. Ai được cầm mic nói gì thì cả room cùng nghe. Trong room có những người quản trị là người lập ra room, gọi là các OP. MC thường là OP thay phiên nhau mở nhạc cho cả room cùng nghe, cùng nhảy. Tôi nhìn lên màn hình, ở khung chính các hàng chữ thay phiên nhau xuất hiện như khi mình chat. Hơn 200 người cùng gõ nên những hàng chữ chạy liên tục. Thật ra chỉ vài người gõ và chủ yếu là để khen các nick nào đó, câu chữ không nhiều, chỉ thấy các icon hoa hồng liên tục và các con số. Trân nhìn dãy nick đang mở webcam trong room và chọn mở bung lên 3 nick. Ba khung nhỏ hiện ra, mỗi khung là một cô gái nhưng không thấy mặt họ. Tất cả cùng cuồng nhiệt nhảy theo nhạc. - Room đang có 27 người mở webcam, nhưng mình xem vài cái cho vui thôi, rồi cùng nhảy. Linh không quen thì ngồi nghe nhạc, nhạc này nghe xả stress lắm! Tôi gật gật đầu và gật gù cả người theo nhạc. Không ngờ Trân có một thế giới riêng vui vẻ như thế này, khỏi phải đến các sàn nhảy đông đúc rối chuyện mà vẫn tận hưởng được cảm giác vui cùng bạn bè. Trân tắt bớt đèn, chỉ còn cái bóng sáng mờ. Ly rượu trên tay đã cạn, tôi thả người theo tiếng nhạc, mặc kệ, không giữ kẽ. Cuộc sống có nhiều thứ vô nghĩa mà mình không biết đấy thôi. Giờ thì đừng bận tâm những điều ấy làm gì. Bùm bùm bùm …. Vô nghĩa vô nghĩa … bùm bùm …Trân không nhảy mà nhìn webcam người khác nhảy. Tiếng MC
- trầm trồ một cái nick Dark - Angel nào đó. Màn hình nhảy liên tục hoa và số cùng với tên nick này. Trân mở xem webcam của Angel và nhìn rất chăm chú rồi bất ngờ ra khỏi room. - Mệt rồi phải không? Trân qua room nhạc nhẹ nghe cho dễ ngủ, khuya rồi. Trân đi rửa mặt. Tôi chúc Trân ngủ ngon rồi về phòng, cảm giác cứ chao qua chao lại, muốn tập trung cũng không nghĩ được gì. *** Trưa hôm sau tôi nhận được tin nhắn của Tùng: “Em có biết mình cần gì không?”. Mình là bản thân mình hay là chúng mình? Tôi thử ráp từng trường hợp. Bản thân mình: cần người khác tôn trọng mình, cần một sự thoải mái, không ràng buộc, bởi những sự ràng buộc khiến cho người ta không phải là chính mình. Còn chúng mình: cần xa nhau, cần trả tự do cho nhau. Khi người ta không đem lại hạnh phúc, bình yên cho nhau thì không cần phải níu kéo nhau làm gì. Tôi hỏi “Em có đem lại hạnh phúc, bình yên cho anh không?” .“Trước đây thì có”. “Vậy chúng ta không cần nhau nữa. Tạm biệt anh”. Hút nhau như nam trâm, lao vào yêu đương, tìm hiểu, và chỉ chưa đầy một năm đã chẳng còn ai cần ai. Suốt mấy ngày tôi tự kiểm lại mình vẫn không thấy quá tệ: công việc tốt, thu nhập khá, biết làm đẹp, biết nấu ăn, biết nhẹ nhàng cương nhu đúng lúc, tự quyết định được cuộc sống của mình, vậy mà trong thời gian ngắn đã trở nên mờ mờ trong mắt Tùng. Cả Tùng nữa, trước đây tràn đầy trong tâm trí, trái tim tôi giờ cũng nhanh chóng nhạt nhòa, dù rằng đã từng trải qua nhiều mối tình nho nhỏ, khi gặp Tùng tôi tưởng đây sẽ mãi là tình yêu đích thực bền vững của mình. Hình như cuộc tình của chúng tôi nhanh chóng tan đi vì ai cũng thấy mình vô giá trị trong mắt người kia. Sau vài ngày, Trân hỏi tôi nếu có muốn nghe nhạc dance thì qua phòng chơi, nghe qua dàn loa và cùng nhảy sẽ thú vị hơn nghe headphone một mình. Tôi thường qua ngồi một góc giường nghe nhạc và xem các webcam khác nhảy nhót. Thỉnh thoảng nghe MC gào lên tên nick và màn hình chạy liên tục hoa, số. Trân hình như biết nhiều nick nên bình thản lắc lư người, chỉ đến khi vài cái nick nào đó bật webcam là Trân chống cằm nhìn.
- Đó là những cô gái có thân hình khá ổn và nhảy uốn éo như những cô gái trong hộp đêm tôi thấy trong phim. Những câu tán thưởng trầm trồ của MC, những bông hoa, con số, lời khen trên màn hình của cánh đàn ông đủ thổi bùng lên sự ganh tỵ nhan sắc, muốn thu hút và muốn được thảy lên mây của các cô gái. Không chỉ đơn giản là nhạc dance và nhảy, những lúc cao trào trong room là khi có vài cô gái tranh tài cùng nhau. Họ múa, vuốt ve thân thể, chạm vào những nơi nhạy cảm, phơi mình ở các tư thế đầy nhục cảm. Nhạc dập dồn. MC đổ thêm lửa. Room như cháy lên. Ai cũng muốn nick của mình được tặng hoa nhiều nhất, được MC nhắc nhiều nhất và được cánh đàn ông rên rỉ nhiều nhất “Chết anh rồi! Em đẹp nhất đêm nay.” Tôi hỏi Trân ngớ ngẩn rằng những cô gái đó vào đây khoe cơ thể để làm gì. Trân bảo, đơn giản chỉ là để thấy đàn ông khao khát mình, thấy mình có giá và đẹp hơn nhiều con mắm khác trong room. - Chơi nhiều thì biết nick nhau, nên khi nào có những hotgirl bật webcam lên thì những nick kia ngồi im vì có múa may show hết hàng ra cũng chẳng ai thèm ngó đến. - Điên thật! Tự dưng vào nhảy nhót, cởi áo cởi quần cho trăm thằng đàn ông ngó. - Ví dụ Linh ra hồ bơi, ra bãi biển, mặc đồ tắm, có cả hàng trăm con mắt ngó vào, vậy thì có gọi là điên không? Chưa kể là họ ngó và tự bình phẩm, có khi chê bai đủ thứ. Còn ở trên mạng này họ lịch sự tặng hoa, khen ngợi, có ai dám chê đâu. Chê OP nó đá ngay lập tức. - Nhưng mà thế này giống như mua vui không công cho đàn ông rửa mắt, sao sao đó. - Mua vui gì? Bọn nó thấy mà không chạm vào được mới tức cành hông. Cái cảm giác thiên hạ cả trăm người nhìn mình trầm trồ cũng thú vị lắm, xong rồi tự nhủ: còn khuya mới đụng được vào ta … haha, với không tới được đâu mấy ông ơi! Chẳng biết ai cười cợt ai, ai coi thường ai đâu. Trân cười thản nhiên pha chút ngạo nghễ. Có lẽ Trân nói đúng. Nhiều người từ ngày lấy chồng không nghe một lời khen nào, thậm chí có khi còn bị chê bai nên rất mặc cảm về cơ thể mình. Bây giờ chỉ cần ra hàng net mở webcam lên, mở bớt cúc áo trên khoe khe
- núi phập phồng là có hàng chục hàng trăm bông hồng gửi tặng. Người nào có máy vi tính và net trong phòng riêng thì càng tự do khoe cơ thể hơn nữa. Phụ nữ, nghe vài lời khen cũng đủ lên mây huống chi vài chục bông hồng và được MC nhắc tên với lời lẽ dành cho người phụ nữ đầy gợi cảm, cuốn hút. Sự mặc cảm trong họ được thay thế bằng lòng kiêu hãnh và sự tự tin. Dù chỉ là lời khen của thế giới ảo cũng đủ kéo tinh thần của rất nhiều người. Khi tôi quen dần với cách sinh hoạt của room, Trân bật webcam của mình. Tôi sững sờ nhìn khung hình cắt từ môi của Trân đổ xuống qua ngực. Màn hình chính chạy những dòng chữ tên nick của Trân với vô vàn hoa và con số. MC wow wow liên tục, người đẹp hôm nay lại oncam rồi. Qua webcam và góc đặt, cơ thể của Trân thật sự đẹp và mềm mại, uyển chuyển theo tiếng nhạc. Các nick từ room khác nhận được tín hiệu kéo qua làm room tăng lên đáng kể. Mười lăm phút sau MC chỉnh qua nhạc bốc hết cỡ. Room cháy theo những động tác của Trân. Cô lùi xa webcam để lấy khung hình rộng hơn và uốn mình với một dải khăn lụa. Với tính thẩm mỹ cao, các góc và các động tác của Trân đều đẩy lên một thân hình hoàn mỹ, gợi cảm, không chút dung tục mà đạt mức độ nghệ thuật. Hèn chi nick của Trân là hot girl của room. Tôi đần người ra nhìn cô bạn của mình. Chẳng lẽ với hàng trăm, hàng ngàn bông hoa, con số, lời khen ảo như thế này đủ làm người ta cảm thấy hạnh phúc và không cần tìm một người bạn trai nữa? Khi Trân mệt và nửa nằm nửa ngồi nghỉ trên giường, tôi hỏi Trân như vậy. Trân cười, nói rằng cô cũng đã từng có vài người bạn trai, lúc theo đuổi thì quan tâm dữ lắm, khi quen nhau rồi thì nhàn nhạt vô tâm và Trân thấy mình chẳng còn là gì. Như thế này, lúc nào cũng thấy mình là người phụ nữ được nhiều đàn ông khát khao, say mê. “Phụ nữ thường thích những cái phù du như thế!” Trân bảo. Mà cũng không hẳn là phù du, bởi những cảm giác ấy là có thật, cả cái cảm giác bạn trai không còn quan tâm đến mình nữa cũng rất đau. Lúc đầu thì nghĩ mình đang buông thả, lẳng lơ, nhưng sau rồi lại nghĩ: Để cho bạn trai hưởng thụ thân xác mình mà không có những lời lẽ, hành động trân trọng yêu quý, để mình cảm thấy tẻ ngắt và vô nghĩa thì đó mới chính là coi rẻ bản thân mình. Còn cái này chỉ là như mình đi dạo trên bờ biển, múa may cùng tiếng nhạc và được mọi người
- nhìn ngắm, khen mình. Có ai đụng đến mình, sàm sỡ mình đâu? Mà tinh thần lại vui tươi, thấy tự tin hơn nhiều trong cuộc sống. Miễn đừng đi quá đà, không sa vào những thứ dục vọng là được. Tôi nằm nghe Trân nói, toét miệng cười hehe. Liệu có cái ranh giới thật rõ ràng cho những chuyện này không? *** Sau nhiều ngày im lặng, Tùng gọi điện nói tôi ghé về nhà lấy vài thứ còn để quên. Điều đó có nghĩa là chấm dứt hoàn toàn cho cả hai. Lúc tôi gói ghém đồ đạc, Tùng ngồi trên ghế nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo: - Em chỉ làm những gì em thích mà không bao giờ cần biết đến cảm giác của anh. Em có biết là lúc em vùng dậy vào nhà tắm mặc đồ, lúc em dập cửa lại bỏ về, em đã hạ nhục anh đến mức nào không? Anh thấy mình như một kẻ vô lại trong mắt em. - Em cũng vậy. Chúng ta luôn khiến cho nhau cảm thấy mình chẳng có chút giá trị nào. Tùng cau mặt quay đi. Đêm, tôi không qua phòng Trân mà đóng cửa, thay đồ, mở máy tính, oncam trong tiếng nhạc sôi động. Biết đâu ở một nơi nào đó, Tùng cũng đã tìm ra cách để khẳng định mình là người thu hút, hấp dẫn, được nhiều người khác giới say mê. Cách nào thì tôi không biết.
ADSENSE
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn