Friends Điện thoại của con bé
lượt xem 17
download
Friends Điện thoại của con bé rung lên, nó có tin nhắn từ một người-mà-ai-cũngbiết-là-ai-đấy “I-LIKE-U-A-LOT”… Dòng tin nhắn của Orange làm nó vừa thấy vui vui, vừa đẩy nó vào một trạng thái tâm lí mà chính Blue cũng chẳng biết gọi là gì nữa. Đặt điện thoại xuống, Blue cảm thấy băn khoăn, bối rối và khó xử hết sức. Cuộc sống bình lặng bấy lâu nay của nó hình như đã bắt đầu gợn sóng. Dòng tin nhắn của Orange làm nó vừa thấy vui vui, vừa đẩy nó vào một trạng thái tâm lí mà chính Blue cũng...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Friends Điện thoại của con bé
- Friends Điện thoại của con bé rung lên, nó có tin nhắn từ một người-mà -ai-cũng- biết-là-ai-đấy “I-LIKE-U-A-LOT”… Dòng tin nhắn của Orange làm nó vừa thấy vui vui, vừa đẩy nó vào một trạng thái tâm lí mà chính Blue cũng chẳng biết gọi là gì nữa. Đặt điện thoại xuống, Blue cảm thấy băn khoăn, bối rối và khó xử hết sức. Cuộc sống bình lặng bấy lâu nay của nó hình như đã bắt đầu gợn sóng. Dòng tin nhắn của Orange làm nó vừa thấy vui vui, vừa đẩy nó vào một trạng thái tâm lí mà chính Blue cũng chẳng biết gọi là gì nữa. Kể từ cái ngày Blue và Hùng “ai đi đường nấy”, con bé đã luôn băn khoăn tự hỏi nó đã vượt qua được chưa, nó không hề khóc khi chia tay, cũng không hề níu kéo, có lẽ tình cảm của chúng nó chưa đủ, nhưng suốt gần 4 năm nó trở về Việt Nam, nó chưa từng bao giờ quên những gì đã xảy ra ở Mỹ… Đó là tình yêu, hay là một sự ám ảnh? Còn bây giờ đứng trước tấm lòng chân thành của Orange, Blue không biết phải xử sự ra sao, bởi lẽ, nó không thể coi Orange là một người chỉ để thay thế cho ex của nó , bởi vì bạn ấy quá tốt. Mà thực ra nó cũng không biết tình cảm của nó với bạn ấ y như thế nào nữa… Cuộc điện thoại của Hùng làm Blue bất ngờ và hồi hộp. Bỗng dưng nghe lại giọng nói quen thuộc và ấm áp ấy, Blue thấy lòng nó tự dưng bồn chồn lạ… Miên man trong dòng suy nghĩ rối rắm, con bé ngủ quên đi lúc nào không biết. Nếu 18 tuổi có nghĩa là phải xử lí những việc phức tạp thế này, thì giờ đây con bé đã hiểu tại sao người ta không muốn lớn lên,… Blue không muốn 18 tuổi, ngay cả trong mơ… _________________________________ _______________ Sáng hôm sau, Blue đến trường trong tâm trạng rất phức tạp khó xử. Không biết khi đối diện với Orange nó sẽ nói gì nữa. Hôm ấy nó đi học thật sát giờ, để nó và Orange không có thời gian mà trò chuyện trước khi vào lớp. Nhưng chẳng cái gì là có thể trốn tránh mãi được. Tiếng trống ra chơi vang lên từng hồi như thúc giục, như vội vã: · Cậu không cần phải thấy khó xử đâu – Orange bắt đầu trước… · Tớ… · Tớ đơn thuần chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình thôi. Bọn mình không còn mấy thời gian học cùng nhau nữa đâu cô giáo ạ. Nhỡ sau này không được gặp nhau nữa thì tớ cũng không phải tiếc. Cứ bình thường như trước nhé?
- Blue mỉm cười. Khi mà nó cảm thấy khó khăn nhất để nói ra một điều gì đó , thì Orange đã giải cứu cho cái trạng thái khó hiểu của nó . · Tớ… · Không cần cảm ơn. Tớ tự biết tớ là một con người tuyệt vời dễ thương lại tốt bụng . Orange vui vẻ nói · Và hoang tưởng - Blue tiếp lời – Cô bé cười lém lỉnh. Gió và nắng của những ngày cuối xuân đầu hè làm nụ cười rạng rỡ hẳn lên. Thanh thản, đó là cảm giác mà Orange luôn mang đến cho cô bé. _______________________________________ Sunday, 3.22.2009 Sáng chủ nhật dịu dàng và ấm áp. Một ngày thật đẹp trời để ra ngoài. Minh Anh và Blue ra khỏi nhà từ 6h30’, chúng nó cùng nhau đến gọi Green. Bấm chuông lần thứ nhất, công chúa Green trong nhà vẫn ngủ, lần thứ 2, Green bắt đầu cáu kỉnh, lần thứ 3, lần thứ 4, lần thứ 5, … lần thứ n: · Đi chỗ khác đi. Tiếng Green ngái ngủ từ trong nhà vọng ra. · Dậy đi công chúa, đã hẹn hôm nay sẽ đi cùng bọn tớ mà - Tiếng Minh Anh vang lên đầm ấm.. Ừ nhỉ, Green nghĩ bụng. Nhưng ai lại đi vào sáng sớm thế này chứ (Mà có còn sớm nữa đâu 8h sáng rồi mà), chả biết lại lôi mình đi đâu nữa, hai cái con người phiền phức này. Green gọi với ra uể oải: · Nhớ rồi, đợi tí. Kể ra bình thường thì cái “đợi tí” của con bé sẽ là khoảng 45’ đến 1 tiếng. Nhưng hôm nay thì thôi, nó đang buồn ngủ, chả có hứng phấn son đầu tóc giầy dép gì hết . Nó vớ đại một cái áo phông màu xanh lá cây với cái quần bò, đi tạm đôi giầy thể thao ở ngay trên chỗ dễ lấy nhất của tủ giầy. Đánh răng rửa mặt rồi chải đầu, nhét mấy thứ linh tinh vào cái túi gần nhất nó lấy được. Green bước vội vã ra ngoài. · Chà! Kì tích! 16 phút 24 giây. Cậu ngày càng tiến bộ đấy công chúa ạ. Minh Anh mỉm cười. Mà lần sau cứ ăn mặc thế này nhé, trông xinh hơn là trát cả đống mỹ phẩm lên mặt đây. Mà quả thật hôm nay Green xinh thật, vẻ xinh đẹp hiền lành đến bất ngờ, mắt không chuốt mascara đen, trông không có vẻ sắc sảo kiêu kì như mọi ngày. Green hình như đã trở lại giống phần nào cô bé Green hồi lớp 9, cái thuở vô tư yêu đời, cái thuở mà con bé chưa biết bố mẹ nó là những diễn viên tài ba nhất thế giới…
- · Ba người thì đi bằng gì? À để tớ bảo bố tớ điều xe đi nhé? Green rút điện thoại ra định gọi · Không cần, hôm nay chúng ta đi cái còn sang trọng hơn xe của bố cậu. Blue mỉm cười. · Limosine đỏ vàng – Minh Anh tươi tỉnh nói. · Ủa, Việt Nam có Limosine hả? Phải bảo ông già mua gấp! Mà này, limosine có màu đỏ vàng sao… Green ngẫm ngợi 1 t í. Chà nhà Blue giàu thật đấy. · Cậu gọi bố là ông già thảo nào bọn trẻ con thấy cậu già. Con của ông già là cô già hả? Blue trêu. · Này, cậu lại ba hoa bép xép hả Minh Anh? Lại đây… Green chạy qua chỗ Minh Anh định đánh cho cậu 1 cái, nhưng buồn làm sao, Minh Anh tránh được. · Lêu lêu… Thằng bé trêu tức. Mà thôi, cậu được đi Limosine đỏ vàng rồi mà tiểu thư, vừa đi hôm trước xong… Green ngớ người ra. Thì ra đó là cái xe bus. Bị hai đứa bạn chọc quê, con bé xấu hổ quá thể. Nó đành đánh trống lảng: · Ăn gì đã? Tớ đói, tối hôm qua chả ăn gì cả. Đi ăn phở nhá, nhá nhá. · Đã dạy muộn còn bày đặt. Đây bánh mì đây, tớ mua rồi. Minh Anh đưa cho Green cái bánh mì nó vừa mua trong lúc đợi cô bé chạy xuống. · Hic, tớ ghét nhất là ăn bánh mì. · Sao cô ghét lắm thứ thế, mì tôm ghét, bánh mì ghét, lần sau đi đâu bên cạnh việc khoe là mình thích màu xanh lá cây nhớ khoe thêm là ghét các chế phẩm từ bột mì nhé. Minh Anh liến thoắng. Thế là Green đành ăn vậy. Nó hỏi Blue: · Đi đâu đây? · Tình nguyện – Blue trả lời bình thản. · Lại dạy vẽ à? Thế cũng đơn giản thôi, Green cười. · Không, hôm nay không đến chỗ cũ đâu, hôm nay đi chỗ khác. Minh Anh mỉm cười. Xe bus sáng chủ nhật vắng khách, bọn nó ba đứa ngồi nguyên băng ghế cuối. Đường đi có vẻ cũng chẳng gần, Green buồn ngủ, nó cứ thế ngủ gật ngon lành trên vai Minh Anh.
- Blue nhìn thấy mỉm cười. Và Minh Anh cũng mỉm cười. Green trông thế mà vẫn hồn nhiên và vô tư lắm… · Ê, dậy đi – Minh Anh gọi. · Ủa, đến rồi à? Green dụi mắt. · Không, tớ đau vai quá. Minh Anh nhăn nhó. · Hik – Green ngượng ngùng – xin lỗi nhé. · Minh Anh đùa đấy. Sắp đến nơi rồi, đứng dậy thôi. Blue tươi tỉnh - Cậu ngủ cũng lâu rồi mà. Green lườm thằng bé một cái. Trông rõ là đáng yêu. Chúng nó bước xuống và đi bộ tầm 500m, may phước là Green không đi giày cao gót , không nó lại kêu ca ta thán cho mà xem. Nơi chúng nó đến là một trung tâm bảo trợ xã hội cho trẻ em bị chất độc màu da cam… · Làm gì ở đây? Green hỏi. · Chăm sóc cho mọi người. Blue nói. Cậu nhanh nhanh lên đi, ở đây có nhiều người cần giúp đỡ lắm. Rồi chúng nó bắt tay vào công việc. Blue và Minh Anh có vẻ thành thạo, làm gì cũng nhoay nhoáy, còn Green thì lóng ngóng, nó đã chăm sóc cho ai bao giờ đâu, hơn nữa, những đứa trẻ ở đây trông thật… đáng sợ, và đáng thương. Mãi rồi con bé cũng quen. Cũng chỉ có công việc dọn dẹp phòng ở (Green lúc đầu còn cầm chổi ngược, hic), bón cho bọn trẻ ăn, và đọc truyện cho chúng nó. Chỉ có thế thôi, nhưng làm là cũng mệt phờ râu… Những con người ở đây đều dị dạng, trông đều không bình thường, và cũng ngơ ngẩn nữa. Green đọc truyện cho một đứa bé không có tay, chẳng có chân, và đôi mắt thì vô hồn. Nó cứ như thế, thậm chí cũng chả có một cái cười, dù cho đó có là một cái cười ngẩn ngơ đi chăng nữa. Green đọc truyện Cô bé Lọ Lem cho đứa bé, mà nước mắt nó cứ thế rơi… Green đọc hết truyện rồi, hết đoạn Lọ Lem và Hoàng Tử sống với nhau hạnh phúc mãi mãi rồi. Nó đưa tay lau nước mắt. Chả ai đọc truyện cổ tích mà lại khóc cả… Và kì diệu thay, khi nó vừa đưa tay lau nước mắt, một tay vừa cầm khăn lau mặt cho đứa trẻ mà sau này Green mới biết là bằng tuổi nó- đứa trẻ tự dưng mỉm cười, một nụ cười vô thức, và đôi mắt, trong một thoáng, trở nên sinh động lạ lùng… Green cảm thấy như có ai bóp chặt lấy tim nó. Một niềm hạnh phúc ngọt ngào đến nghẹt thở. À, thì ra đây là vị của hạnh phúc…
- Từ ngoài cửa, Blue và Minh Anh nhìn vào. Và hai đứa chúng nó mỉm cười. Chúng nó biết, Green đã trở lại đúng bản chất của con bé. Tự dưng Green nghĩ đến một câu trong Chí Phèo mà nó không biết làm sao nó nhớ được mang máng “hắn có thể kết bạn được, sao lại cứ gây kẻ thù…” ______________________________________________ Ba đứa bọn nó làm việc hăng say đến nỗi quên cả mệt, và quên cả đói. Đến 1h30’ trưa, cô quản lí bảo chúng nó nghỉ tay ăn cơm, chúng nó mới nhận ra là mình đã đói quá rồi. Bữa cơm thật chẳng có gì, chỉ có một ít rau, một ít đậu, một ít thịt và một bát canh. Nhưng mà đang đói nên ăn ngon quá thể. Riêng Green, nó cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất của nó từ nhỏ đến giờ. Rồi cô quản lí than thở lo lắng: · Tí nữa sẽ có một đoàn người Mỹ họ vào thăm các cháu ạ. Mà cái cô phiên dịch hôm nay lại bận. Không biết cô sẽ xoay sở thế nào đây… · Kìa, nghề của nàng mà. Green vui vẻ nói, nháy mắt với Blue – Cô để bạn ấy giúp cho, bạn ấy giỏi tiếng Anh lắm lắm ý ạ. · Ơ thế à, ôi may quá, có cháu giúp thì còn gì bằng – Cô quản lí thở phào nhẹ nhõm. · Vâng, cháu sẵn sàng thôi, Blue vui vẻ nói. 2h30’ chiều, đoàn người Mỹ đến, họ bước vào, có 2 ông Tây to lớn và 3 bà Tây, còn lại là mấy cô trẻ trẻ xinh xinh và… Blue làm rơi luôn chén nước trên tay nó. May mà Minh Anh đỡ kịp nên không bị đổ . Blue không tin nổi vào mắt nó nữa. Trước mặt nó là Hùng… Và đây là đoàn giáo sư từ trường bạn ấy sang. Và nếu Blue làm phiên dịch cho bên này, thì Hùng ắt hẳn là phiên dịch cho bên kia… Hùng cũng ngỡ ngàng chẳng kém, thằng bé vẫn còn nhớ cuộc điện thoại hôm trước: · Thế hôm khác được không? · Tớ … · Ngày nào thì cậu rảnh? · Tớ bận rồi, thế nhé. – Và Blue dập máy xuống đột ngột. Còn hôm nay, chúng nó tình cờ gặp nhau ở đây, có cả Minh Anh nữa, và một bạn xinh xinh trông là lạ. · Chào cậu, lâu quá không gặp – Hùng bắt chuyện trước
- · Ừ, lâu quá rồi nhỉ - Minh Anh mỉm cười, Blue cũng nặn ra được một cái cười gượng gạo. · Anh nói chuyện với ai đấy? – Thư từ phía sau chạy vào, nắm lấy tay Hùng · À, bạn của anh. Giới thiệu nhé, đây là Thư, là bạn gái tớ. Hùng nói đầy miễn cưỡng. Đây là bạn của anh ở Việt Nam, đây là Minh Anh, còn đây là… Những giờ phút còn lại của buổi phiên dịch là những giờ phút rất miễn cưỡng, căng thẳng và khó chịu. Thư là một cô bé… phiền phức. Bởi vì khi nhìn thấy những nạn nhân chất độc màu da cam, cô bé cứ kêu lên là “kinh quá” rồi “sợ quá”. Green nghe thấy chỉ muốn tát cho một phát. Còn Blue thì bình tĩnh nói chuyện với mấy người Mỹ, không phải chỉ là bình tĩnh mà là quá bình tĩnh. Cô bé tảng lờ đi hai người kia, Hùng và Thư… Quá bức xúc với cái vẻ điệu chảy nước của Thư và sự căng thẳng trong không khí ở trong, Green đứng lên ra ngoài. Nó ngồi một mình. Đăm chiêu nghĩ ngợi. Một lúc sau, Minh Anh cũng bước ra cùng Green. · Cái con bé ấy đáng ghét quá. Green lên tiếng trước và hướng ánh mắt về phía Thư. · Tớ thừa nhận. Minh Anh trầm ngâm nói. · Cậu biết bạn Hùng gì đó à? · Ừ tớ biết. Đó sẽ là câu chuyện khác thường nhất cậu từng nghe đấy công chúa ạ… ______________________________________ Blue ngồi trong phòng xem lại những tấm ảnh nó đã chụp ngày hôm nay. Những tấm ảnh chụp buổi sáng đều tự nhiên và bình thường, những tấm ảnh chụp buổi chiều đều… gượng gạo, mặc dù chẳng xuất hiện hai cái con người phiền nhiễu kia , nhưng ảnh của nó cứ… là lạ thế nào ấy. Tự dưng Blue cảm thấy hẫng hụt. Có gì đáng phải thế? Chính nó chẳng buồn níu kéo, chẳng buồn khóc lóc, vậy mà giờ hẫng hụt. Vì nó vẫn cứ tưởng ex sẽ không có bạn gái mới nhanh như vậy, tức là Blue đã đánh giá bản thân mình quá cao thì phải. Rồi máy tính của nó dừng lại ở một tấm ảnh: · Chị ơi chị chụp hộ em với anh Hùng một kiểu nhá – Thư nhí nhảnh nói. · Anh không thích. Hùng tỏ vẻ khó chịu · Nhưng em thích - rồi Thư lườm một cái ra chiều không bằng lòng. · Thôi cứ chụp đi, hai người đứng vào tớ chụp cho – Blue nhiệt tình. Blue nghĩ đến cái vẻ nhiệt tình giả tạo của chính mình mà tự thấy… xấu hổ . Nhìn bức ảnh trông phát ghét, nó toan xoá đi thì lại nhớ ra câu nói của Thư trước khi về :
- · Chị ơi chị nhớ gửi qua mail cho em nhé, mail của em là pinkie_pinkie_....@... Thế là Blue gửi luôn. Gửi xong rồi xoá. Và giờ Blue đối diện với màn hình máy tính là ảnh Green đang khóc, tự dưng con bé cảm thấy trống rỗng quá… Nó tự hỏi bản thân mình đang làm gì thế này, rằng có đáng phải cảm thấy buồn không? Nhưng hơn ai khác, nó tự hiểu rằng, nói không buồn lúc này là nói dối. Bỗng có tiếng chuông cửa “Kính coong”. Tiếng chuông làm Blue giật mình. Chắc là Minh Anh… … Nhưng không, đứng trước mặt con bé lúc này là Hùng. Nó cũng chẳng biết tại sao bạn ấy biết nhà nó. · Cậu có bận không? Tớ muốn nói chuyện với cậu. – Hùng nói với vẻ dịu dàng vốn có. · Tớ không bận, nhưng bọn mình ra ngoài nhé, cuối đường có một quán trà… · Ừ thế cũng được… ________________________________________ _ Đã lâu rồi Green mới phải ngồi suy nghĩ. Thì bình thường có gì đâu mà nghĩ, ngoài chuyện cắt tóc ngắn rồi nối dài ra, mặc váy ngắn rồi đi giày cao, Green làm gì có chuyện gì để mà nghĩ. Câu chuyện của Minh Anh hồi chiều đến giờ vẫn làm nó thấy ngỡ ngàng : · Ừ tớ biết. Đó sẽ là câu chuyện khác thường nhất cậu từng nghe đấy công chúa ạ… · Cứ nói đi. · Cậu có biết tại sao tớ với bạn ấy quen nhau không ? · Thì chắc hồi trước bạn ấy học cùng trường quốc tế với cậu? · Không, bọn tớ quen nhau ở Mỹ. · Tớ tưởng bố mẹ cậu ở Pháp? · Ừ nhưng tớ học ở Mỹ. · Bọn tớ… Minh Anh nhìn Green với vẻ dò xét. Liệu nói ra có làm cô bé shocked không? Và liệu, Green có đối xử với nó như trước nay bạn ấy vẫn làm không? · Sao nữa nói nhanh đi, tớ không có tính kiên nhẫn. Green nhìn Minh Anh đầy tin tưởng.
- · Bọn tớ quen nhau là nhờ Hùng đấy, thực ra… · Thực ra làm sao? Con trai gì mà ăn nói lòng vòng như con gái ấy! Green sốt ruột nói. Và Minh Anh giật mình, thằng bé nói với Green: · Kể ra cậu nói thế cũng không sai đâu . · Cái gì không sai cơ? Green ngơ ngác… · Thì lúc đầu tớ với bạn ấy là… tình địch. · Nghĩa là sao? · Nghĩa là cùng thích một người ấy. · HẢ???!! · Đừng có hét lên. · Tức là cậu… · Ừ… Green chợt nhớ tới lời Blue hôm trước “Không tốt đâu. Minh Anh sẽ không bao giờ thích bạn ấy”, nó nhớ tới việc tại sao Minh Anh vẫn hay ngủ lại nhàBlue mà bạn ấy vẫn bình thường thế, nhớ cả câu nói của Blue “Rồi cậu sẽ biết thôi… Minh Anh sẽ nói cho cậu biết khi nào Minh Anh cảm thấy cậu tin cậu ấy”, và nó nhớ tới câu nói của chính mình “Cứ 10 thằng con trai…” · Tức là tớ ở trong cái 1 thằng còn lại trong nhận định về con trai của cậu, tớ không thích con gái xinh đẹp, dịu dàng khéo léo tài giỏi gì hết đâu. · Nhưng cậu rất… bình thường mà? Ý tớ là cậu không… · Thế cậu nghĩ cứ là những người như tớ thì phải khác thường à? Phải èo uột ẻo lả, phải thích mặc đồ con gái, phải yếu đuối, hay là phải khoe cho cả thiên hạ biết mình không phải là con gì hết? · Không tớ không có ý đấy. Chỉ là… - Thực sự Minh Anh nam tính hơn rất nhiều đứa con trai tự nhận mình là con trai đích thực mà Green đã từng gặp mà thôi. Bạn ấy gallant, tốt bụng vui tính, vân vân và vân vân… · Thực ra chẳng ai muốn mình sinh ra như thế cả. Nhưng ông trời đã quyết định như vậy thì cũng chẳng thay đổi được. Ít ra mình còn được sinh ra lành lặn, khoẻ mạnh, không bị
- dị tật, bạn ấy đã nói với tớ thế - Minh Anh hướng ánh mắt về phía Blue – khi bạn ấy đưa tớ đến đây đấy. · Nhưng… · Tớ không phải là loại cố tình tỏ ra mình khác thường. Vì bây giờ có nhiều đứa cứ cố tình tỏ ra mình thế này, thế nọ, nên việc tớ nói thật về mình là chẳng hề dễ dàng. Mọi người sẽ nghĩ tớ là loại bệnh hoạn. · Tớ không nghĩ thế đâu – Green nói - Bố mẹ cậu có biết không? · Có, bố mẹ tớ biết. Ban đầu mẹ khóc nhiều lắm. Mẹ cảm thấy mình có lỗi vì tớ không bình thường như con trai nhà khác. Nhưng tớ đã bảo mẹ là tớ sẽ sống tốt, và mẹ chẳng có lỗi gì cả - Minh Anh bình thản nói. · Cậu thật… Và Green nghẹn lời. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé . Green choàng tay ôm lấy Minh Anh. Cậu ấy thật đáng quí, đáng khâm phục biết bao. Lần đầu tiên Green cảm thấy ý nghĩa trọn vẹn của tình bạn… có thay đổi gì đâu khi Minh Anh thực ra không phải là người “bình thường”, bạn ấy vẫn là bạn nó, bạn ấy là người đã mở lòng ra đón nhận nó khi mà cả thế giới quay lưng lại với nó. Chỉ như thế thôi là đủ… · Ê, tớ ngạt thở rồi, khóc vừa thôi, ướt áo tớ giờ - Minh Anh vẫn giữ cái giọng tếu táo hàng ngày. Nhưng hơn ai hết, Minh Anh cảm thấy xúc động thực sự, trước là Blue, rồi giờ là Green, các bạn ấy đều yêu quí nó, vì nó là chính nó mà thôi… · Ừ. Mà như thế tức là cái bạn Hùng gì đó ở kia và bạn Blue là… · Đã từng là couple. Rồi khi bạn ấy về Việt Nam, thì một thời gian sau họ chia tay, tớ cũng chẳng rõ vì sao. Có điều tớ chắc chắn là bạn ấy chưa vượt qua được chuyện cũ đâu. Bạn ấy lúc nào cũng cố tỏ ra bình tĩnh, bình thường, mạnh mẽ. Nhưng chính những lúc bạn ấy tỏ ra bình tĩnh nhất , như lúc này, là lúc bạn ấy bối rối thực sự đấy… ____________________________________ 10 giờ tối. Blue vừa trở về sau cuộc nói chuyện với Hùng. Và Blue nhìn thấy cái dáng cao cao quen thuộc của Orange trước cửa nhà nó: · Cậu đi đâu mà giờ mới về thế. Tớ mang vở qua cho cậu mà đợi mãi… · Tớ… Và rồi Blue bật khóc. · Ơ, cậu sao thế? Blue vẫn cứ khóc. Hình như bao nhiêu nước mắt nó kìm lại từ cái ngày chia tay bây giờ tuôn ra hết, nó cứ khóc mãi thôi. Và Orange ôm nó vào lòng, thằng bé không hỏi gì, cũng
- không nói gì cả. Cứ đứng yên cho nó khóc thôi… Blue cứ khóc, khóc mãi, cho đến khi nó không khóc được nữa. Nó đang khóc một cách đầy hạnh phúc. Nó nói: · Cảm ơn cậu… - Và cảm giác tội lỗi xâm lấn lấy Blue – Xin lỗi nữa… · Ừ, không sao đâu. Cậu vào nhà ngủ đi. Mai gặp nhau nhé… Chúc ngủ ngon… Blue vào nhà. Bỗng chuông điện thoại reo lên… · A lô · Con à, mẹ đây. Sao cả ngày hôm nay mẹ không liên lạc được với con · Con đi tình nguyện ạ. Blue nói mà trong lòng vẫn nghĩ về chuyện khi nãy. · Bố mẹ có chuyện cần nói với con. · Sao ạ? · Con về Việt Nam cũng 4 năm rồi, sắp tới con vào Đại học, bố mẹ muốn con về Mỹ học, bố đã làm thủ tục sẵn sàng rồi, chắc con phải gap year để có thời gian mà thi SAT với các loại. Nếu không có gì thay đổi thì mẹ muốn sau khi con thi tốt nghiệp thì về luôn… và những lời cuối ù đi trong tai Blue… Kì cuối: Du học Việt Nam
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn