intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Gác xép chờ

Chia sẻ: Vylanh Ngọc Vy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:14

59
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

KHu tập thể cũ kĩ nằm im lìm trong chiều, lòng hơi se lại, nhìn nó như người phụ nữ đã đi qua năm mươi năm mệt mỏi, nay ngắm bóng chiều đổ rạp trước mắt. Tôi băng qua khu chợ đã vãn dần, trên mặt đất là những rau, dưa, túi ni lông vứt la liệt, rồi men theo đường ống nắp đã bật tung. Trước mắt, giờ là những bậc thang xi măng, tôi có cảm giác linh thiêng,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Gác xép chờ

  1. Gác xép chờ
  2. Tôi đứng từ xa nhìn khu tập thể cũ kĩ nằm im lìm trong chiều, lòng hơi se lại, nhìn nó như người phụ nữ đã đi qua năm mươi năm mệt mỏi, nay ngắm bóng chiều đổ rạp trước mắt. Tôi băng qua khu chợ đã vãn dần, trên mặt đất là những rau, dưa, túi ni lông vứt la liệt, rồi men theo đường ống nắp đã bật tung. Trước mắt, giờ là những bậc thang xi măng, tôi có cảm giác linh thiêng, vào cái giây phút chạm tay vào bờ tường vỡ vụn từng mảng vữa trắng, có gì ép hai lá phổi tôi lại, bóp nghẹn. Ngồi trong nhà Bác, vẫn cái cửa sắt, vẫn căn phòng 25 mét vuông ấy, cái giường đơn mà Bác hay nằm, cái cửa sổ nhìn ra cái mái màu đỏ gạch, vài chậu cây thuốc để trên bậu cửa. Tôi chỉ biết nhìn Bác rồi lại đưa mắt ra xa, vài hạt bụi bay vô mắt cồm cộm, đỏ hoe mắt Bác. Bác đưa tôi chén nước trắng, rồi nói lấp tấp: - Bác đi mua cá về nấu chua cho mày nhé Linh. Mày trông nhà đấy. – Bác quay đi vội, thấy tôi vẫn ngồi im Bác tiếp, giọng vui hơn nhưng vẫn nghèn nghẹn- Cũng 7 năm rồi mày chưa ăn với Bác nhỉ !
  3. - Vâng. Bác đi về lẹ nhé, sắp mưa rồi! – giọng nghẹn ứ. - Con nhỏ thiệt tệ. Khóc gì mà dữ. Nín đi ! Bác đi nhanh mà. Cánh cửa đóng lại. Tôi thấy cái liếp ngăn phòng Bác với nhà hàng xóm rung lên nhè nhẹ. Tôi tự hỏi, Bác có đi lâu như cái hồ sáng sớm, tôi ba tuổi nhớn nhác chạy khắp khu tập thể mếu máo khóc gọi “Bác ơi”. -*****- Trong khu tập thể này tôi quen hết bọn nhóc cùng lứa tôi ngày bấy giờ. Bố mẹ tôi tay trắng mà bám vúi thành thị, 18 năm chúng tôi sống ở đây cũng là 18 năm tôi có ngày tháng khó quên nhất. Tôi còn nhớ khi tôi ba tuổi, ba mẹ tôi ngày đó đi làm ở xưởng dệt từ sáng sớm, tôi hay sang nhà hàng xóm chơi. Có rất nhiều nhà để cửa ngỏ, và cứ thế tôi ra vào các
  4. nhà trong khu như không. Khi đó tôi thích nhất sang nhà chị Doan- hơn tôi 2 tuổi, ngắm búp bê. Chị hay để chúng trong tủ kính và không cho lũ trẻ con hàng xóm chúng tôi chạm vào chứ chả nói đến chơi chúng. Dần dần mấy đứa nhỏ tầm tôi bấy giờ ghét chị lắm, chúng hay lôi tôi lên nhà anh Diễn rủ rê tôi chơi bắn bi, tôi thì gạt phắt. Chỉ cần đứng nhìn mấy con búp bê có cái váy hồng nhạt, mắt xanh biếc là tôi thấy vui vô cùng. Một hôm, thấy tôi thích ra mặt nên chị Doan đặc ân cho tôi ôm con búp bê có cái tay lỏng tèo ấy. Chỉ cần tôi động vào là cái tay của nó rơi ra ngay lập tức, vậy nên tôi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, tránh làm nó đau. Chị Doan nhìn tôi một hồi rồi lẳng lặng giằng con búp bê lại, tôi nhìn cái tay của nó rớt xuống đất mà suýt khóc. Từ đó tôi không sang nhà chị nữa, thi thoảng gặp chị đang cãi bà Đoán- mẹ chị ta, ở chỗ bơm nước, tôi lại muốn “oánh” chị ta mấy phát. Không đến nhà chị Doan thì tôi lại chạy xuống nhà Tùng, nằm ngay dưới nhà tôi. Để đến đó tôi phải đi qua cả một dãy bếp than tổ ong, cái nóng nực của ngày hè cộng thêm mấy cái bếp đỏ rực làm tôi thấy mình đích thị là heo quay. Tùng bằng tuổi tôi, hai đứa hay leo lên gác xép nhà hắn và ngồi nhìn bố mẹ hắn cãi nhau.
  5. Tùng chả bao giờ nói gì với tôi, hắn chỉ ngồi im nghe tôi nói rồi nhìn tôi. Vậy là tôi mặc nhiên thích cái gác xép này và thường xuyên lui tới ngay khi có dịp. Khi thì mang cho hắn vài cái kẹo bị tôi cầm chảy cả nước, có khi chạy trốn vì bố tôi “nổi khùng” với mẹ. Có khi nghe đám trẻ con hét “ Tùng Linh là Linh Tùng !!!”, hắn chỉ cười rồi nói “ Mày với tao thành thanh mai trúc mã được đấy”. Tôi chỉ đỏ mặt. Tùng ít khi nói, càng lớn càng trầm tính. Hắn hay nhìn tôi leo lên gác xép với nụ cười hiền hiền, hiếm hoi lắm mới nói được một câu như kiểu “ Bố mẹ mày cãi nhau hử?”. Tôi ừ ngon lành rôi lại cười khì, hai đứa lại ngồi lặng yên. Có chiều thấy tôi khóc, Tùng lôi ghita ra đàn một bài vui vui cho tôi nghe. Lâu dần tôi thấy mình bắt đầu ít nói, hay nghe, giống hắn. Ngày của tôi và hắn trở nên giống nhau rõ rệt. Lặng im và lắng nghe, tiếng í éo của mấy bà tầng dưới cãi nhau tranh chỗ để bếp lò, tiếng hò gánh nước của bác Tứ, nghe kĩ thì thấy cả tiếng ba tôi cãi nhau với mẹ .Ở trên cái tầng gác xép cửa sổ luôn đóng im ỉm ấy chúng tôi cười, khóc, nói chuyện, trêu chọc, không ai biết chúng tôi ở đâu, và tôi thích điều đó. Bống ngày nọ, khi đang ngồi trên gác xép, Tùng nói với tôi :
  6. “Diên học cùng lớp với mày à?” Tôi chỉ “Ừ”. Diên ở cạnh nhà tôi, mẹ Diên làm công nhân may trong nhà máy, bố Diên là ai không ai dám chắc. Chỉ nghe người ta kháo nhau về ông đầu hói trốc lốc, hay lui đến nhà Diên khi Diên còn nhỏ. Tôi cũng không quan tâm về chuyện bố Diên là ai. Có thể ở trường lớp Diên bị trêu ghẹo nhưng ở khu tập thể này thì chẳng ai làm vậy. “ Nhỏ đó học cừ lắm nhỉ?” “Phải.” – tôi đáp tỉnh rụi, trong lòng có chút chạnh lòng. Hôm trời mưa như trút, cả trường tôi náo loạn vì cái cây bàng già trước cổng bị gió quất đổ. Tôi chạy theo cái bóng của Tùng, ướt lướt thướt dưới mưa, tay hắn cầm chiếc áo mưa giấy mỏng dính. Tôi cố đi thật nhanh để bắt kịp nhưng hắn đang đuổi theo Diên. Thế rồi bóng hắn cũng mờ dần rồi biến mất.
  7. Đêm hôm Trung Thu, trăng sáng đẹp quá nên hai đứa rời khỏi gác xép, xuống sân ngồi ngắm trăng cùng lũ trẻ con hàng xóm. Tùng nói: “ Nhỏ Diên ấy hay bị bắt nạt lắm phải không?” “Ừa. Bộ ông định làm gì?”- tôi hỏi nhỏ. “Chả biết !” “ Trăng 16 đẹp nhỉ !” “Ừ. Đẹp. Diên cũng …” – Nói đến đây hắn bỗng lặng im. Tôi cũng chỉ biết ngắm trăng.
  8. Tôi nhớ, ngay sau đêm đó, cách mấy ngày, tôi nghe bọn lớp kháo nhau vụ đánh lộn với lớp Tùng, hỏi ra là vì mấy đứa lớp tôi trêu cái Diên, làm nó khóc. Rồi cái ngày tôi thấy Tùng và Diên đi cùng nhau lên gác xép tôi đã biết mình không còn lên đó được nữa. Khi ba mẹ tôi cãi nhau, tôi chỉ chạy sang nhà bác ngủ một mạch, bất kể sáng đêm. Kệ đời. Năm đó tôi 17 tuổi. Trăng đêm rằm vẫn sáng nhưng chẳng còn đẹp vẹn nguyên như hồi tôi 16.
  9. (ảnh minh họa - nguồn Internet)
  10. -*****- Bác tôi về, tiếng dép loẹt quẹt ngoài hành lang vang lên đều đặn làm tôi trào nứơc mắt. Tôi chợt tự hỏi bác cứ đi về một mình như thế suốt hơn 40 năm tuối trẻ của bác như vậy sao. Có khi hỏi sao bác không làm như họ, những người phụ nữ đơn thân với những đứa con không cần cha, giống mẹ Diên, sao không cố thử một lần để có chút an ủi tuổi già. Bác chỉ nói đấy là ông trời định. Có lẽ đúng, ông trời. Bác bước vào thấy tôi đang ngồi trên giường, tay còn mân mê bức tranh cát mà tôi tặng bác hồi tôi 18 tuổi, khi chuẩn bị chuyển nhà. Đêm đó bác vuốt tóc tôi, bác bảo tóc tôi giờ khô và cứng, không như khi tôi còn bé. Tôi hỏi bác về Tùng, về Doan và Diên.
  11. “ Năm nhà mày đi khỏi đây, Tùng nó hay sang thăm bác, hay hỏi, “Cái Linh có về không?”, bác bảo không, thế là nó về. Sau một năm đại học, nó bỏ giữa chừng, khi nó chuẩn bị nhập ngũ, trước đó có gửi bác một bức thư, nó bảo để gửi cho mày. Sau hai năm thì Tùng nó về vì bố nó bệnh nặng. Năm sau nữa Tùng cưới cái Diên, mẹ nó sắm một căn hộ ở trong khu chung cư cho hai đứa nó.” Nói đến đây bác nhìn tôi, có chút buồn bã. Tôi đứng dậy buông màn, tắt đèn rồi nằm xúống cạnh bác. Đêm tràn vào phòng, khoả lấp mọi khoảng trống trong kí ức. Mưa lại đổ ào, nước chảy theo những phiến lá bóng lẫy, lấp loá dưới anh đèn. Bác còn nói nhiều lắm, có nhắc đến Doan, cô ấy cũng lấy chồng ngay sau khi tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, cũng không mấy yên bình, mẹ cô hay than thở “Chồng nó đánh nó dữ lắm.”. Mưa làm ướt đêm. Khu tập thể rơi vào khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa kéo dài những cuộc đời cư ngụ trong nó. Dài đằng đẵng.
  12. “ Tầm này năm ngoái, cái Diên bỏ Tùng rồi đi nước ngoài. Có hôm Trung Thu Tùng nó dắt con gái nó về đây chơi. Hai bố con nó cứ ôm nhau ngủ trên gác xép đến trưa mới dậy. Bà Tuy bảo cứ kệ chúng nó thế rồi sẽ qua.” Câu chuyện xuyên dài suốt đêm. “ Sao con không khóc đi cho nhẹ bớt?” - tiếng bác vang lên bị nuốt nghẹn vào đêm. -*****- “ … Tùng cứ nghĩ Linh chẳng bao giờ đi mà không nói tạm biệt. Vậy mà Linh đi thật, không nói với Tùng. Đêm nay trung thu, trăng sáng lắm. Tùng nhớ lần trăng sáng cuối cùng có Linh ở đây, Tùng dắt Linh đi rước đèn, Linh bị thụt chân xuống cái cống mất nắp, khóc suốt cả đường về. Tùng có bảo cõng
  13. Linh cũng không chịu thế là Tùng cáu, đi về trước. Ngồi từ gác xép Tùng thấy Linh đi về, lúc đó cũng 18 tuổi rồi mà Linh như con nít vậy, vừa đi vừa khóc. Đó cũng là lần đầu tiên Tùng mở cửa sổ gác xép. Nhiều khi Tùng tự hỏi, có phải vì đêm rằm đó mà Linh quyết định đi mà không nói với Tùng. Có phải thế không? Không có Linh gác xép buồn lắm. Về thì qua an ủi nó đi. Nó nhớ cô chủ của nó lắm. Cậu chủ của nó cũng vậy. ….” Tôi chào tạm biệt bác, vác balô đi. Bến xe đông đúc. Nắng đổ dài trên mặt đường xi măng, nóng rực. Xe lướt qua khu tập thể. Tiếng người trong đó đông cứng lại, vỡ vụn trong không trung, rắc lên tôi màu kí ức đã nhạt. Căn gác xép ấy có còn nhớ ngày tôi và hắn ngồi im lặng và lắng nghe. Chắc gác xép có nghe thấy tiếng những con tim bắt cùng một nhịp điệu, nhưng lại đồng lõa với thời gian và ông trời, im lặng đến tận cùng. Có khi nào cậu đợi tôi về bằng vô vọng?
  14. Tôi hốt hoảng, khoảng trống 7 năm kia liệu có được lấp đầy khi tôi thấy cậu trong căn gác xép của tôi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2