intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Gần xa bờ giậu

Chia sẻ: Nguyen Van Khoai | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:3

48
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Suốt cả đêm, cô Phúc ngồi bên giường bệnh của bố tôi không hề chợp mắt. Thi thoảng, cô lại lấy tay sờ lên trán ông Đề kiểm tra nhiệt độ. Mắt cô trũng sâu vì mấy đêm thức trắng. Tôi chỉ còn biết cầu trời cho bố tôi nhanh khỏi bệnh. Và tôi thầm ước, một ngày không xa,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Gần xa bờ giậu

  1. Gần xa bờ giậu Suốt cả đêm, cô Phúc ngồi bên giường bệnh của bố tôi không hề chợp mắt. Thi thoảng, cô lại lấy tay sờ lên trán ông Đề kiểm tra nhiệt độ. Mắt cô trũng sâu vì mấy đêm thức trắng. Tôi chỉ còn biết cầu trời cho bố tôi nhanh khỏi bệnh. Và tôi thầm ước, một ngày không xa, tôi sẽ được gọi cô Phúc bằng “mẹ”… Mẹ tôi mất năm tôi lên 10. Tuy còn nhỏ nhưng tôi vẫn nhớ như in, hồi mẹ còn sống, chẳng hiểu sao bà không thích, thậm chí là rất ghét cô Phúc. Nhà cô Phúc ở sát ngay cạnh nhà tôi, chung nhau cái bờ dậu duối rô. Cô Phúc lấy chồng, ở với nhau chưa tròn một năm thì chồng cô theo bạn bè vượt biên đi nước ngoài làm ăn. Cô Phúc mòn mỏi chờ đợi, vẫn chẳng thấy một dòng hồi âm. Có tin đồn, trên đường đi, bị lật thuyền nên chồng cô đã tử nạn. Chẳng rõ thực hư chồng cô sống chết thế nào. Nhưng với cô Phúc thì kể từ ấy, chẳng ra không chồng mà cũng chẳng ra có chồng… Ở nhà chồng thêm được mấy năm, cô Phúc được bố mẹ chồng “giải phóng” cho về nhà mẹ đẻ. Người làng tôi cay nghiệt, thay vì cảm thông cho số phận dở dang của cô thì lại độc mồm: “Ôi dào, gái ba mươi tuổi đã toan về già. Gái tân còn khó sang ngang, huống hồ đã một lần đò. Rồi lại làm bà tổ cô thôi…”. Mẹ cô thương con gái, bà không ở với con trai mà xin một miếng đất ngoài xóm trại rồi cùng cô chuyển dựng nhà và dọn ra ở. Thửa đất nhà cô ở liền nhà tôi. Từ ngày mẹ con cô Phúc dọn ra xóm trại ở, tôi bỗng thành người bạn nhỏ của cô. Cô thiếu vắng tình cảm nên bao yêu thương cô dành cho tôi cả. Có lẽ, tại cô Phúc quan tâm đến tôi hơn bình thường nên mẹ sinh ra ghét cô. Mẹ thường hỏi tôi: “Mày sang cô Phúc, cô ấy có hỏi thăm gì bố mày không?”. Thấy tôi lắc đầu, mẹ dặn: “Nếu cô ấy có hỏi gì bố thì về mày phải nói với mẹ đấy nhé. Hoặc nếu lúc mẹ không có nhà, mày thấy bố lân la sang bên đấy thì mày cũng phải mách mẹ. Mày không nghe lời mẹ, mẹ cấm không cho mày chơi với cô Phúc nghe chưa?”. Tôi sợ nhất nếu bị mẹ cấm chơi với cô Phúc nên tôi răm rắp nghe theo lời bà. Một bận, mẹ về bà ngoại chơi đúng lúc bên nhà cô Phúc bị chập đường dây, cháy cầu chì, mất điện. Bố tôi lặn lội ra tận thị trấn mua thiết bị về sửa lại đường dây điện cho nhà cô Phúc. Hàng xóm tai vách mạch rừng, lúc về, có người kể đến tai mẹ tôi chuyện đó. Thế là bà làm ầm lên, đay nghiến bố. Mẹ giận bố suốt cả tuần chẳng nói chẳng rằng. Mẹ lôi tôi vào buồng dí tay vào trán tôi: “Kể từ nay, tao cấm mày không được sang bên nhà mẹ con bà Phúc chơi”. Tôi tấm tức khóc. Nhưng chẳng biết làm sao. Tôi đành miễn
  2. cưỡng làm theo lời mẹ. Cô Phúc biết chuyện, cô buồn lắm. Lựa hôm bố tôi không có nhà, đích thân cô sang bên nhà gặp mẹ tôi. Cô ngồi ngoài trường kỉ với mẹ Tôi ở trong buồng, dỏng tai lên nghe lỏm được câu chuyện giữa cô và mẹ tôi. Chuyện người lớn, đến là phức tạp. Cô Phúc vừa nói với mẹ tôi vừa khóc: “Chị ơi, cả em, cả anh, cả chị đều cùng là người làng người nước với nhau. Anh chị biết em từ nhỏ, con người em thế nào, chắc chị cũng thấy rồi. Em phận hẩm duyên hiu nên cuộc đời cô quạnh. Nhưng không vì thế mà em làm những việc thất nhân thất đức, lăng loàn đâu chị. Em không con không cái nên em yêu quý cháu Uyên như ruột thịt của mình. Thực lòng em luôn coi vợ chồng anh chị như anh chị ruột của em. Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, em mong anh chị coi em như người thân trong nhà. Chị đừng nghi ngờ em mà tội chị ơi”. Nghe cô Phúc nói thế, mẹ tôi chẳng mủi lòng mà còn đay nghiến: “Tôi chẳng hẹp hòi gì nhưng cứ phòng hơn chống cô ạ. Cô thông cảm cho tôi. Gái có chồng như rồng có vây, gái không chồng nay đó mai đây… Hàng xóm quanh đây, cả cái xóm trại này đâu chỉ riêng có nhà tôi. Thôi cứ cho là tôi hẹp hòi, ích kỉ, ghen tuông đi cũng chẳng sao. Cô cứ tránh nhờ vả chồng tôi là hơn. Cả con Uyên nhà tôi nữa. Tôi biết cô thương yêu nó, nhưng tôi thương yêu nó cũng đã đủ rồi”… Nghe mẹ nói thế, cô Phúc khóc tức tưởi, nghẹn ngào. Cô chạy bổ ra khỏi nhà tôi. Vừa ra đến cổng, đúng lúc bố về. Thế là bố và mẹ lại tiếp tục xảy ra “chiến tranh”. Kể từ sau lần ấy, tôi bị mẹ cấm tiệt không cho sang nhà cô Phúc. Mẹ tôi ghét cô ra mặt. Năm ấy tôi tắm tuổi đầu, dù không hiểu chuyện của người lớn nhưng tôi cũng đủ cảm nhận thấy cô Phúc buồn. Cô Phúc thường đứng bên kia bờ rào duối rô nhìn trộm tôi mỗi khi tôi loăng quăng chơi ngoài sân. Thi thoảng, mẹ vắng nhà, cô thường lén gọi tôi rồi đưa qua bờ rào cho tôi khi thì cái bánh, lúc bắp ngô. Dường như mẹ biết chuyện nên ít lâu sau, mẹ đùng đùng phá hàng rào duối rô và thay vào đó là bức tường gạch kiên cố. Nhà tôi và nhà cô Phúc, xa hẳn nhau từ đó… Mẹ tôi bị căn bệnh nan y quái ác: ung thư vú. Khi phát hiện ra thì bệnh của mẹ đã quá nặng. Biết mình mắc bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa, mẹ suy sụp vô cùng. Lạ thay, người mà mẹ tôi ghét nhất trên đời là cô Phúc, thì đến lúc mẹ mắc bệnh hiểm nghèo, cô lại sớm tối chạy sang đỡ đần, chăm sóc cho mẹ tôi. Có bận, tôi bắt gặp thấy mẹ gục đầu vào vai cô Phúc khóc như đứa trẻ. Giọng mẹ thều thào: “Gặp nạn mới hiểu lòng nhau. Em hãy tha lỗi cho chị. Chị chỉ cầu xin em một điều, nếu sau này chị có mệnh hệ gì, chị nhờ em chăm sóc bố con Uyên hộ chị. Em hãy coi con Uyên như con của mình em nhé. Được vậy chị mới nhắm mắt được”. Mẹ tôi và cô Phúc cùng khóc như hai đứa trẻ… Mẹ tôi mất qua đoạn tang đã gần 5 năm. Tôi giờ đã là thiếu nữ tuổi đôi mươi. Giữa nhà tôi và
  3. nhà cô Phúc vẫn y nguyên cái bờ tường gạch kiên cố. Cô Phúc vẫn một mình và bố tôi cũng chẳng gá nghĩa với ai… Bố tôi bị một cơn tai biến phải vào cấp cứu bệnh viện. Suốt mấy ngày ông nằm viện, cô Phúc tất tả ra vào cơm nước, thay tôi trực trông bố. Nhìn đôi mắt trũng sâu của cô dõi theo từng nhịp đập trong lồng ngực bố, tôi xót xa đến nao lòng…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2