Gia vị tình yêu - Phần cuối
lượt xem 3
download
Một cô gái xinh đẹp,phải,cô ta xinh đẹp một cách sắc xảo.Anh đã từng bị "nhan sắc" của cô ta mê hoặc nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó bị anh anh quẳng ra sau đầu khi bị cô ta ép làm "người hầu"!Cho đến sau này,anh vẫn còn rất ấm ức với cái chuyện đó nhưng đó là chuyện của sau này thì để sau này nói tiếp...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Gia vị tình yêu - Phần cuối
- Gia vị tình yêu. Phần cuối
- Một cô gái xinh đẹp,phải,cô ta xinh đẹp một cách sắc xảo.Anh đã từng bị "nhan sắc" của cô ta mê hoặc nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó bị anh anh quẳng ra sau đầu khi bị cô ta ép làm "người hầu"!Cho đến sau này,anh vẫn còn rất ấm ức với cái chuyện đó nhưng đó là chuyện của sau này thì để sau này nói tiếp... "Xoảng...rầm...rầm" Nghe như đồ vật bị vỡ...vâng,chính xác là những chiếc đĩa,cái ly hay gì gì đó bằng thủy tinh đều bị vỡ nát,mà nguyên nhân chính gây ra vụ sát hại hàng loạt này lại rất ư là thờ ơ với công trình mình mới vừa tạo nên... -Trong vòng hai tiếng đã có hơn 20 chiếc đĩa,50 cái bát và mấy trăm cái ly bị vức ra ngoài xọt rác!-Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên,khỏi cần nhìn cũng biết là chủ nhân của căn nhà này - kiêm người đòi lại công lý cho những "chiến sĩ" đã hy sinh kia...
- -...-Anh khẽ xoay người lại đối diện với cô - Thẫm Ân Kỳ,đôi mắt vô cảm chăm chú nhìn cô như thể nói "Phải,là tôi cố tình làm đó!Cô có giỏi thì giết tôi đi" (tác giả:nhân vật ta viết ra có mấy ai được bình thường?!*khóc lóc thảm thương*) -Anh thật ngu ngốc,chỉ dựa vào mấy chuyện nhỏ nhặt này mà muốn tôi giết anh à?Vọng tưởng!-Cô nhẹ nhàng nói,bên môi còn không quên kéo lên tạo thành một nụ cười siêu cấp "devil"... -Hừ,có giỏi thì hãy đợi đấy!Sớm muộn gì tôi cũng trả lại cả vốn lẫn lời cho cô!- Giọng nói mang theo một chút cố chấp cùng kiên định vang lên,bất quá lời cảnh cáo này cô chả để vào tai... Cô thích thú khi nhìn thấy gương mặt quanh năm băng giá của anh phiếm hồng vì giận dữ,đôi mắt vô cảm lại trông càng mông lung hơn..."món đồ chơi này,rất thú vị..."
- -Tôi thật rất muốn nhìn thấy gương mặt anh vì bị "kích tình" mà đỏ lên!-Giọng cô vang lên đều đều,khẽ rướn người về trước hướng đến bên tai anh nói nhỏ bằng giọng nói nỉ non,một nụ cười mang nhãn hàng Thẫm Ân Kỳ lại ra lò...(sắc nữ *tác giả anh dũng trừng mắt tỷ tỷ ngay sau đó là cú đá thẳng tắp đáp xuống sân bay Nội Bài du lịch vài ngày*) Vành tai vì bị ác-ma dùng cử chỉ ám muội làm cho nói một trận xanh,một trận đỏ...Anh trừng lớn đôi mắt to đã ẩn hiện vài đường chỉ đỏ sẵn tiện trên trán cũng xuất hiện 3 đường gân xanh... -Cô dám?!-Đôi mắt ta lung linh phiếm tình trừng mắt nhìn cô hoàn toàn không có một lực sát thương nào khác,giống như con thú nhỏ bị người khinh miêu ra sức thị uy nhưng không làm người ta sợ mà ngược lại còn khiến cho nhiều kẻ có giã tâm hiểu lầm,điển hình là nàng mafia nhà ta đang cười một cách "điên loạn" -Ha ha...vậy anh có muốn thử không?-Cô cười đến ruột đều thắt lại,một người ít biểu lộ cảm xúc như anh thật không ngờ biểu cảm lại "phong phú" đến vậy...Nghĩ
- đến đó,tiếng cười hắc hắc như lang sói lại vang lên thẳng tắp đánh gảy ý định tiếp theo của anh,đành phải nhịn xuống cơn tức giận này... -Không cần,cô kêu tôi nấu ăn chứ gì?Tôi nấu!"ăn cho chết nghẹn cô luôn đi"-Tất nhiên về sau của câu nói đó làm sao có thể nói ra,anh đành phải ở trong lòng rủa thầm... Xoay người đi vào phòng bếp chưa đến 10 giây một loạt tiếng động như đồ vật thủy tinh vở "xoảng xoảng " lại vang lên... Nụ cười thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp,không phải là nụ cười nửa miệng mang theo sự khinh bỉ mà ngược lại lại là một nụ cười nhẹ nhàng như thiên sứ... "Lãnh Du,sớm muộn gì anh cũng sẽ thuộc về tôi,chỉ thuộc một mình Thẫm Ân Kỳ này mà thôi!" ... ... Chương 4:Kho báu thế kỉ XXI
- Trong căn phòng được bao bọc bởi một màu đen,Thẫm Ân Kỳ ngồi trên bộ ghế salon cũng đồng dạng màu đen,đôi mắt cô nhắm lại như đang suy nghĩ điều gì đó…Qua một lúc sau,giọng nói mang theo một chút âm lãnh vang lên… - Việc đó điều tra đến đâu rồi?-giọng nói trong trẻo vang lên nhưng lại mang theo một mùi vị lạnh lẽo khó tả…Cô nhẹ nhàng lên tiếng,đôi mắt vẫn nhắm như đang chờ đợi cái gì… Trong bóng đêm,một dáng người cao lớn hiện ra,gương mặt tương đối dễ nhìn nếu như không muốn nói đến cái vết sẹo dài dọc theo đuôi mắt đến cằm của hắn ta… - Thưa chủ nhân,đã điều tra ra kho báu đang ở đâu!-Người kia hạ giọng cúi thấp người hướng cô nói… - Vậy nó đang ở đâu?-Cô hỏi,bấy giờ trong màn đêm,đôi mắt đen của cô như đang phát sáng…một ánh sáng chói mắt khiến người khác cảm thấy như ánh mắt đó có thể đọc được suy nghĩ của mình… - Hiện tại kho báu vẫn được người nhà họ Mạc cất giữ…Mạc Tần xem ra không hề
- có ý muốn từ bỏ kho báu!-Người đàn ông nói,giọng nói mang theo sự khinh bỉ… - Mạc Tần đúng là một lão cáo già…con trai và con dâu ông ta chết cũng vì cái kho báu đó,chẳng lẽ lão cũng muốn đứa cháu trai mà lão yêu thương ra đi?!-Nụ cười nửa miệng được kéo lên,đôi mắt cô trong màn đêm càng thêm phát sáng…ánh sáng mang theo sự thích thú cùng chờ đợi… - Chủ nhân,hay là…-Người đàn ông kia chưa kịp nói hết thì bị ánh mắt sáng như sao của cô nhìn thẳng vào,bất giác mồ hôi trên người hắn đổ ra như suối… - Đừng vội hành động,ngươi cứ tiếp tục theo dõi Mạc Tần,nếu có chuyện gì lập tức báo cho ta biết.Còn nữa,có cơ hội phải mời Mạc thiếu gia đến chơi!- mi mắt khẽ hạ xuống,cô nhắm mắt lại tiếp tục suy nghĩ… Trong màn đêm,bóng người cao lớn đã biến mất,căn phòng chỉ còn lại một mình cô…Nhưng Thẫm Ân Kỳ lại không hề biết rằng,ngoài cô và hắn ra còn có một người biết chuyện này…là một người mà đến sau này cô cũng không thể nào ra tay giết chết kẻ đó được… __________Phân cách tuyến_________
- - Ông chủ…tôi xin lỗi,tôi đã để mất dấu của cậu ấy…!-Một giọng nói mang theo sự bất lực cùng hối lỗi vang lên.Ông lão già nua cúi người nói… - Thằng bé đó thật là…em trai thì suốt ngày cứ vùi đầu vào công việc,anh trai thì lại hở một chút là bỏ nhà đi…ta cũng thật là hết cách rồi…!-Ông lão với mái tóc hoa râm nhẹ nhàng nói…dường như đang trách mắng lại nghe thấy trong đó có ý vị thương yêu… - Ông chủ…cậu hai từ nhỏ đã gặp phải nhiều chuyện đau thương,đối với một đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi đã phải chịu một cú sốc lớn như vậy thì làm sao cậu ấy có thể chống chọi nổi.Vì thế,việc cậu hai thường xuyên bỏ nhà đi cũng là một cách giải trí giúp cậu ấy có thể quên đi nỗi ám ảnh kia!-Trần Kiến Trung,vị quản gia đã ở nhà họ Mạc này hơn 20 năm,nói…giọng nói đã già nua nhưng lại mang theo sự trung thành vốn có… - Ta cũng hiểu,có điều…bọn người của tổ chức King Dome làm sao có thể bỏ qua cái kho báu kia?!Ta đã mất đi đứa con trai và con dâu rồi…nếu như,nếu như ngay cả Tử Du và Tử Hàn ta cũng không thể bảo vệ được thì ta thật có lỗi với cha mẹ chúng…!-Ông lão kia,cũng tức là Mạc Tần,lên tiếng…Sự thống khổ khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ông đã nếm trải qua một lần, nếu như lần này lại lập lại bi
- kịch đó,thử hỏi ông sống còn có ý nghĩa gì? Mạc Tử Du và Mạc Tử Hàn là hai đứa cháu trai mà Mạc Tần thương yêu nhất...Nhưng đáng tiếc,từ sau vụ tai nạn đã cướp đi con trai và con dâu ông,Tử Du dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác.Có lẽ chính là do cú sốc khi tận mắt chứng kiến thấy cha mẹ mình chết đã khiến cho cậu bị ám ảnh…Dần dần cậu mắc chứng bệnh trầm cảm,dù cho ông có mời bác sĩ giỏi cách mấy về chữa bệnh cho cậu cũng đều nói “chỉ tùy thuộc vào bản thân cậu ấy”…Còn về phần Tử Hàn,cậu lại vô tư như không hay biết chuyện gì,cũng phải,lúc cha mẹ cậu chết thì cậu chỉ mới có 3 tuổi thôi… Nhưng cậu lại cực kì yêu thương anh trai mình…châm ngôn của cậu là “Kẻ nào dám ức hiếp anh trai cậu thì cậu sẽ tiễn kẻ đó xuống Diêm Vương uống trà”… - Ông nội,cháu về rồi!-Từ ngoài cửa vang lên giọng nói trầm ấm,chắc hẳn người này là Mạc Tử Hàn Mạc nhị thiếu gia! -Về rồi à?Công việc thế nào?-Ông hướng người ngoài cửa cười nói,giọng nói ấm áp như thường lệ… - Vâng,công việc rất tốt!Mà ông nội,anh hai đâu?-Nhận ra trong căn nhà rộng lớn
- này thiếu bóng dáng của người nào đó,cậu liền bắt sang chuyện này - Anh trai cháu lại bỏ nhà đi rồi!-Ông lão bất lực nói,giọng nói nghe ra có vài phần tức giận nhưng ẩn sâu bên trong là sự lo lắng không nguôi… - Cái gì?Lại bỏ nhà đi?!Anh ấy đã hai ngươi mấy tuổi rồi chứ còn trẻ lắm hay sao mà chơi trò con nít thế này chứ?!-Cậu trừng lớn mắt nhìn ông mình như thể nói “Tại sao ông không mua cái còng số 8 về còng anh ấy ở nhà luôn đi cho rồi” (o.0||||||) - Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó,ta đã cố gắng lắm rồi mà!-Một bộ mặt ngây thơ nai tơ vô “số” tội được chưng ra…Ánh mắt cún con chớp chớp nhìn đôi mắt đang trừng lớn của Mạc Tử Hàn (hai ông cháu nhà này rất là “bất” bình thường) - Thôi thôi…con không chịu nổi loại tra tấn bằng ánh mắt ấy đâu,xin ông mau cất vào đi!Sáng mai con sẽ đi tìm anh ấy!-Nói rồi cậu không thèm xoay mặt lại mà bước thẳng về phòng mình!Nếu còn ở đây chắc cậu sẽ bị ám ảnh bởi loại ánh mắt vô cùng “ngây thơ” của ông nội mất.Người xưa có câu,trong ba mươi sáu kế,chạy là thượng sách!
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Ai bảo phải cưa mới đổ
6 p | 341 | 116
-
Truyện ngắn Tình yêu hoa giấy
11 p | 124 | 7
-
Anh sẽ cưới em nhé
4 p | 57 | 5
-
Điều quan trọng cuối cùng!
5 p | 42 | 4
-
Và ta sẽ nắm tay người ấy đi đến trọn kiếp người
4 p | 77 | 4
-
Thư gửi cho thiên đường
6 p | 58 | 4
-
Phép lạ
7 p | 42 | 4
-
Vì Tình
5 p | 56 | 4
-
Tình cha
3 p | 90 | 4
-
Truyện ngắn Con tàu chở tình yêu
9 p | 83 | 4
-
Ngoại lệ duy nhất
5 p | 61 | 4
-
Cô bạn gia sư
9 p | 43 | 3
-
Dòng sông vẫn chảy
4 p | 91 | 3
-
Vòng Tay Tình Yêu
8 p | 72 | 3
-
Con tàu chở tình yêu
11 p | 71 | 3
-
Khi em bé ra đời
3 p | 88 | 2
-
Phía cuối con đường - Kì 4
20 p | 37 | 2
-
Đồ Ngốc ! Em yêu anh từ lâu lắm rồi
9 p | 68 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn