YOMEDIA
ADSENSE
Giáng Sinh Ấm Áp !
41
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
những bản nhạc Giáng Sinh cất lên đó đây. Nhật Thư ngồi sau xe đạp của Tuấn, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ đi chơi Giáng sinh với một người con trai như thế này. Dãy hành lang khu A, nửa tiếng đồng hồ trước giờ vào lớp.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Giáng Sinh Ấm Áp !
- Giáng Sinh Ấm Áp ! Nguồn: kenh14.vn Số Chương : 7 Chương Chương 1 Thành phố lên đèn thật đẹp, những bản nhạc Giáng Sinh cất lên đó đây. Nhật Thư ngồi sau xe đạp của Tuấn, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ đi chơi Giáng sinh với một người con trai như thế này. Dãy hành lang khu A, nửa tiếng đồng hồ trước giờ vào lớp. Một gã trai đang xách cặp đi lên cầu thang, miệng ngáp ngắn ngáp dài, hậu quả của cả đêm qua thức xem bóng đá. Sự thiếu ngủ cộng với không khí lành lạnh ; se se của sáng mùa đông khiến hắn ta lờ đờ. Đó là Tuấn “ngố”, thần dân của lớp Lý A5, đứa nào quen thì sẽ nhận ra hắn ta với cặp *** chai 4 đi-ốp trên mặt và cái dáng lòng khòng với đôi doctor dưới chân. Đầu óc hắn lúc này vừa ngái ngủ vừa lâng lâng sau chiến thắng của Real Madrid vào tối qua.Với hắn ta ; Real chính là đội bóng vĩ đại nhất. Cái cảm giác lâng lâng đó của Tuấn “ngố” bị phá vỡ khi hắn nghe thấy tiếng “lộp cộp” của ai đó đang đi xuống cầu thang. Hình như là tiếng guốc của nhỏ lớp 10 nào đó. Hắn nghĩ vậy rồi cứ vác cặp đi lên. Và hắn đã không lầm, từ hướng đi xuống,
- một con bé tóc dài ; mắt tròn xoe ; tai đeo headphone ; tay bấm điện thoại. Đôi guốc của nó “lộp cộp” liên hồi trên mấy bậc cầu thang. Với một đứa như Tuấn “ngố”, thứ âm thanh ấy khó chịu vô cùng. -Đi đứng gì kỳ vậy nhóc ? Gõ guốc thế không thấy ồn à ? – Hắn buột miệng. Con nhỏ sững sờ nhìn hắn y như nhìn một sinh vật lạ, mới sáng sớm mà có thằng cha nào rỗi hơi đi bắt bẻ thế này, rồi cũng không phải vừa ; nó chống nạnh hỏi lại : -Ơ ! Ông này “zô ziên” dữ ! Tui đi đứng sao thì kệ tui chứ, liên can chi đến ông không ? Học 12 rồi mà nói chuyện có duyên ghê á ! -Anh mày không biết, đi đứng cho lịch sự ; con gái con lứa mang áo dài mà gõ guốc ồn ào thế à ! Cái cảm giác mới sáng sớm đã bị quát nạt làm con nhỏ tức tối hẳn lên, gã dở hơi này ở đâu chui ra mà làm nó ức chế thế này không biết. Mà nó đang bận xuống cantin, đâu rảnh thời gian đứng đây đôi co với “kẻ gàn” này. Cãi qua cãi lại một hồi, con nhỏ mặt hằm hằm, nó quăng cho thằng Tuấn cặp mắt hình viên đạn kèm theo một câu chỏng gọng “Đồ trẻ trâu !” rồi đi xuống cantin @@. Thằng này cũng chẳng vừa, phán lại “Đồ con gái bất lịch sự !” rồi quay người đi thẳng, không quên kéo theo cái cục hậm hực vào tận mấy tiết học sau đó. Nhỏ đó tên Thư, Lê Võ Nhật Thư ; đang là lớp phó văn thể mĩ của hội girl 10C3 ; nằm chung một hành lang với lớp Tuấn “ngố”. Run rủi thế nào mà hai đứa lại đụng mặt nhau ở cái cầu thang này. Thằng Tuấn nổi tiếng với tính “gàn” theo kiểu hay xét nét, không ít lần nó bị tụi trong lớp ghét vì cái tính ấy. Còn nhỏ Thư ; nổi tiếng hoạt bát ; sôi nổi ; vô tư, việc gì qua tay nó cũng đều trở nên đơn giản. Chính vì thế mà mới có chuyện nó mang đôi guốc mấy phân đi lộp cộp trên cầu thang mà không ngại. Như chuyện hồi nãy ; mặc kệ “thằng cha gàn dở” đang gân cổ đứng đó, nó đi thẳng xuống cantin ; gọi một chai Fresh và một đĩa opla ; “ăn cho bõ cục tức.” Chuyện cãi cọ đơn giản vậy thôi, nhưng lại mở ra một loạt thứ đáng kể sau này.
- Chương 2 Giờ ra chơi… -Ê Tuấn, hồi sáng mày cãi nhau với nhỏ nào ngoài hành lang thế ? – Thằng Khánh đập vai. -Nhỏ nào, tao không thích mấy con màu mè ; xỏ guốc đi cà cộp cà cộp ; điếc cả tai. -Mày cứ khó tính với gàn gàn kiểu đó hoài, coi chừng có ngày ế sạch nghe con. – Thằng Khánh “cảnh báo”. -Sợ gì mày ơi, cái gì thì nó tới thôi. (Nó nói vậy thôi chứ trong lòng cũng mong mỏi một bóng hồng lắm) *** Reng ! Reng ! Reng ! Tuấn “ngố” lết cái tướng lòng khòng xuống tầng 1, nơi có cái căntin đông kín học sinh. Hắn chưa ăn sáng ; và khi cái dạ dày đang biểu tình sau 1 tiết học đói meo ; hắn bị một ai đó va vào người. Một tiếng "Bốp" vang lên, Tuấn ngã nháo nhào ra sàn cantin trước con mắt của bao người. Đám con gái gần đó ré lên. Cái thằng vừa tung ra nắm đấm vào mặt Tuấn là một tên to con ; người nó gân guốc như một tay võ sĩ, cặp mắt nó lườm lườm rất đáng sợ. Theo sau nó là 3 thằng đàn em. -Hồi sáng ai cho mày chọc bồ tao ?? - Thằng to con gầm lên, cả cantin xôn xao. -Ơ, bồ mày là đứa nào, tao biết đâu ? - Tuấn "ngố" ngơ ngác ; kéo áo lau cặp *** chai vừa bị văng ra. Mấy đứa con gái đứng gần đó tái mặt, đám học trò vây quanh nhưng chả có đứa nào nhảy vào đỡ nó. -Còn ai vào đây ! Là nhỏ Thư ; Nhật Thư đó biết chưa ? Mày còn động tới nó thì liệu hồn với tao đấy con ạ ! - Thằng to con quát to rồi bồi thêm một cú nữa vào người Tuấn "ngố".
- -Ư...ư !! - Tuấn "ngố" vẫn ngơ ngác, người nó đau điếng vì mấy cú đánh ; chợt nhớ ra con nhỏ lúc sáng ; có lẽ nào... -Ư ư cái gì thế? - Thằng đàn em đi sau **** một câu rồi đạp tiếp vào lưng nó. Cả lũ quay đi ; không quên lườm nó bằng mấy ánh mắt hình viên đạn. Cantin vẫn chưa hết xôn xao, đám học trò giãn đường ra cho tụi kia lên lớp. Vụ việc diễn ra quá nhanh ; lúc thầy giám thị xuống tới nơi thì đám đông đã tản ra từ lúc nào. Tuấn "ngố" lết cái thân ê ẩm và cái mặt tím bầm lên lớp. Xung quanh nó là những tiếng xì xầm. Hì hộc qua mấy bậc cầu thang, nó cũng lên được tới cửa lớp. Bữa nay có tiết kiểm tra nên lớp nó lo ôn bài ; không ai ghé cantin ; chỉ có một mình nó đói bụng mới chạy xuống. Kết quả là 24 cặp mắt ngạc nhiên nhìn nó, cả lớp lao xao. - Trời, ai làm gì mày mà bầm tím thế này ?? - Thằng Tuấn bị uýnh kìa, ai thế mày ?? - Bôi thuốc chưa đó mày ? Một đống câu hỏi ; nó trả lời qua loa ; biết cái thằng đó là thằng nào. Nó chỉ nhớ cái bảng tên là Minh Huy, còn lớp thì nó chịu, qua cái màu bảng tên thì biết nó cũng cùng khối. Thằng Tú nghe nó kể một hồi, phán lên : - Ớ, hình như là tụi thằng Huy A27 thì phải. Trùm sò khối chiều. Hình như lớp đó sáng nay học 3 tiết đầu ; mày làm gì mà nó uýnh thế ? -Tao đâu rõ, tự dưng tụi nó xúm vào "lụi" tao mấy phát rồi đe dọa, cấm tao chọc bồ nó. Mà tao có chọc bồ nó hồi nào đâu ? Thằng Khánh ngồi nghe, liên tưởng tới vụ hồi sáng, nó nói to : -Hey, hay là con nhỏ lúc sáng cãi nhau với mày ở cầu thang là bồ thằng đó ? Tuấn "ngố" gãi đầu :
- - Tao cũng nghĩ thế, nhưng tao có làm gì nhỏ đó đâu, tao cũng đâu biết tụi nó bồ bịch gì ? - Nhỏ đó tên gì Tuấn ? - Tú hỏi -Hình như là Nhật Thư. -Á, hình như tao nghe nói thằng đó tăm tia nhỏ này lâu rồi, nó là dạng gấu đấy, mệt cho mày rồi, đưa tao xem sưng chỗ nào ; băng lại chứ. - Thằng Tú nói. Chương 3 Bảo Nhi lớp trưởng chạy từ phòng y tế về, mang cho nó một chai cồn sát trùng ; một gói bông gạc và một miếng băng cá nhân. Mấy vết đánh đau điếng, ê ẩm. Nhỏ Vy tổ trưởng tổ Hai đanh đá "Chọc gái thì ráng chịu đi cưng !". Nó đanh mắt lườm lại "Bà thì biết cái gì ?". Cứ thế mà cãi nhau như cái chợ. Đám thằng Đạt "heo" ở cuối lớp vỗ tay trêu chọc, đám con gái đầu bàn thì nhăn nhó. Thằng Khánh thấy không khí căng thẳng ; ào vào can : -Thôi tụi mày, sắp kiểm tra rồi, nhịn bớt cái coi. Chuông báo vào tiết, cả lớp lao nhao lấy máy tính ; bút ; giấy ra làm bài. Tuấn làm bài kiểm tra mà đầu óc loạn cả lên. Kiểm tra một tiết Hóa, mấy cái phương trình với số cứ rối tung. Đang bí đáp án, gặp đề khó, cả lớp xôn xao. Đứa lao nhao hỏi bài, đứa sột soạt tài liệu. Nữ giáo viên đứng tuổi trên kia phải nghiêm khắc đập bàn "Trật tự !". Tuấn "ngố" vò đầu trên bàn, "Ôi ức chế, hôm qua xem đá banh, có học được bao nhiêu chữ đâu, bây giờ nhức mắt với mấy cái phương trình này." Rồi bí thế, nó thò tay vào ngăn bàn lôi ra cuốn bài tập Hóa hữu cơ ; khe khẽ lật giở từng trang tìm công thức. Tay lật giở, mắt nó liếc lên bàn giáo viên, tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra. Đúng chỗ cần, nó nhanh tay bấm máy tính lia lịa. Ở bàn bên, thằng Đạt "heo" cũng
- không học bài ; thằng này hết quay sang trái, sang phải ; dòm lên trên rồi...cũng lật sách. Tụi thằng Vỹ ngồi bàn đầu xem ra còn thê thảm hơn, chống cằm loay hoay suốt. Gần một nửa đáp án đã ra (tính cả khoanh ngẫu nhiên và giở sách), Tuấn "ngố" quay người tìm cầu viện cho phần còn lại, nó kéo áo thằng Khánh ; thằng này vò một tờ giấy nhỏ rồi ném xuống bàn dưới. Hai thằng "suôn sẻ" được vài câu đầu thì... -Vui quá nhỉ ? Hai anh giỏi thật ! Hai thằng khẽ nhìn lên, cô giáo đã đứng đó từ lúc nào. Chỉ trong tích tắc, tờ giấy đáp án đã nằm gọn trong tay cô, ngay sau đó là hai bản kiểm điểm gửi về nhà. Hai thằng lấm lét. Chuông báo ra về...Cả lớp nhanh chóng xếp sách vở, ùa nhanh ra khỏi cửa. Tuấn "ngố" uể oải ra khỏi lớp. Đám thằng Tú khoác vai nó. -Mày mệt với thầy rồi nha Tuấn, cuối tuần này tổng kết hạnh kiểm đấy. -Ngày nay tao bị sao "quả tạ" chiếu rồi, hết sáng sớm cãi cọ ; giữa buổi bị đánh ; giờ lại còn viết kiểm điểm nữa, không biết về ăn nói sao với ba má đây. Thằng Khánh nhìn nó : -Thôi lỡ rồi, tao với mày lần đầu, bữa sau rút kinh nghiệm. À mà bữa nay mày cẩn thận thằng đó đi. Tao mới hỏi, mấy đứa bảo nó không phải tay vừa đâu. -Tao không biết nó nhiều ; nhưng nghe tụi khối chiều kể thì nó từng dằn mặt cả đống đứa rồi. Cẩn thận nhá mày. - Tú bảo. -Ừ, tao hiểu mà, mệt mấy cái này quá ! - Tuấn nhăn nhó. Chương 4 Chen chúc qua mấy lượt học sinh ngoài cổng trường, Tuấn "ngố" cũng đạp xe
- được ra khỏi cổng. Trời trưa nắng, nó gò lưng đạp cái xe về nhà. Áo nó ướt đẫm mồ hôi, chân mỏi nhừ vì đau, còn đầu thì chưa hết hoang mang về bản kiểm điểm. Lúc cua quẹo qua ngã tư, nó đâm sầm vào đuôi một cái xe đạp điện cùng chiều. Nó ngước nhìn "chính chủ" của xe, trước mặt nó là "kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy". Là nó, con nhóc làm mình bị đánh đây mà. Con bé cũng nhận ra nó, hai đứa lại bắt đầu màn cãi cọ part 2 : -Lại là anh à, đi xe gì kỳ vậy ?? -Ô hay, anh mày đi đúng luật nhá, mày đi không xi nhan còn nói nữa à ! - Nó gân cổ cãi. Con nhỏ ấm ớ, nó đỏ lừ mặt, lí nhí : -Ơ, tui xin lỗi. - Xin cái gì, vì mày mà sáng nay anh bị đánh đấy, bữa sau có trả thù thì đừng có chơi trò nhờ vả người yêu đánh anh nhé. Con gái con lứa gì đâu. ! Con bé nghệch người ra : -Người yêu chi trời ?? Tui kêu người yêu đánh ông hồi mô ? Đừng có mà vu khống ! -Không chịu nhận lỗi thì thôi, ồn ào, ghét cái mặt ! - Tuấn "ngố" lườm lườm. Tuấn quay xe đạp đi, không quên tặng cho con bé cái nhìn "thù hận". Nhỏ này thì từ nãy giờ đứng sượng trân : "Hôm nay xui gặp cha này khùng ! Ủa mà người yêu chi trời ? Mình có người yêu hồi nào mà ổng kêu đánh ổng ? ". Hai đứa về nhà đem theo cục tức. Tối đó, Tuấn "ngố" bị "sạc" không thương tiếc vì cái mặt sưng vù và bản kiểm điểm theo yêu cầu cô giáo. Ba nó đi làm về, tức giận "Dẹp, không bóng bánh game ghiếc gì cả, học hành thế đấy, lại còn đánh lộn nữa ! Tối nay đóng cửa học bài.".
- Nó leo lên giường nghỉ một chút sau khi hoàn thành đống bài tập cao ngồng, "Từ nay sẽ siêng hơn vậy" - Nó tự nhủ. Mấy vết đánh hồi sáng giờ lại ê ẩm, nó nhớ cái mặt thằng to con hùng hổ ; nhớ cái mặt con nhỏ rồi "độc thoại" : "Hai đứa này mà là một cặp thì hơi tức cười." Kéo cái balo nhét vở vào trong, Tuấn "ngố" giật mình khi thấy một cuốn vở lạ lẫn vào trong chồng vở của nó. Cái bìa vở có hình một con Kitty, cái nhãn tên ghi dòng chữ nắn nót "Lê Võ Nhật Thư". Nó bóp trán, lại là con nhỏ này, hình như lúc đụng nhau hai đứa có làm rơi vở trong giỏ ; chắc lúi húi dọn vở mà không chú ý. Nó tò mò lật xem cuốn vở có gì. Nhỏ này dân văn, đây là cuốn vở Ngữ văn soạn bài, tự nhiên nhìn nét chữ ngay ngắn tròn tròn đó ; nó lại vui vui (??), cho dù nó đang cầm trong tay cuốn vở của "kẻ thù". Ơ mà làm thế nào trả lại cho nó bây giờ, Tuấn "ngố" lật lật cuốn vở, ở trang cuối kẹp một tấm phiếu học thêm bằng ghim bấm ; ghi địa chỉ nhà học sinh. Mặc dù trong đầu còn tức tối con nhỏ, nó vẫn quyết định tìm nhà trả lại, giữ làm gì mấy cái này. Về phần Nhật Thư, tối đó nhỏ mới biết cuốn vở của mình đã thất lạc. Rối rít điện thoại ; nhắn tin bạn bè đủ cả, cũng không thấy nó ở đâu. Đang hoang mang thì có tiếng mẹ nó gọi dưới nhà : -Thư ơi, con có bạn tìm này ! -Dạ con xuống ngay. Chương 5 Nó chạy xuống, mất vài giây ngạc nhiên rồi sững sờ. Trước mặt nó là thằng cha bốn mắt gây sự với nó hồi sáng và lúc trưa, trên tay gã là thứ nó đang cần ; cuốn vở bài soạn Văn bị thất lạc. Bất chợt, nó nhớ lại vụ cãi vã ở ngã tư, thì ra là... -Sao, sao anh biết nhà tui ? -Cái phiếu học thêm ghi địa chỉ nhà nè ! - Tuấn "ngố" buột miệng. -Ơ, cho tui cảm ơn. - Nhỏ lý nhí, nhớ lại chuyện ban ngày.
- -Không có chi, thôi anh về. - À mà nè, sao lúc trưa anh lại nói tui kêu người đánh anh, tui có kêu ai đâu ? Sao lại nói tui như vậy ? -Ớ, còn cãi à, không phải cái tên to cao tên Minh Huy gì đấy là bồ của nhóc sao ? Nó nói rõ ràng đấy, bực cả mình ! - Tuấn tức tối, nó quay lưng đạp xe về nhà, bỏ lại con nhỏ đứng ngơ ngác trước cổng : "Ơ, Minh Huy nào ??". Con nhỏ đi vào nhà, nó còn chưa hết thắc mắc về lời "tố cáo" của thằng Tuấn. Đúng là có hiểu lầm rồi, ai đánh ổng bầm mặt nhỉ ? Có liên quan gì tới mình ? Nó cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế suốt buổi tối. Tự dưng nhớ lại cái mặt ngô nghê ; sưng húp của Tuấn "ngố", nó thấy cái gì đó xót xót. Tuấn "ngố" về nhà, lòng vẫn còn hậm hực. Nó chui vào phòng tắm, xả vòi sen một lượt rồi chui tọt lên giường ngủ. Hết một ngày xui xẻo. Hình như cái vận xui đó vẫn chưa buông tha Tuấn "ngố". Sáng hôm sau, nó dậy sớm đạp xe đi học, bản "International Love" của Pit Bull rộn rã trong headphone. Nhưng không khí rộn rã đó bị phá tan bởi tiếng xe máy chắn ngang trước mặt. Trước mặt nó là bọn đầu gấu ở cantin sáng qua, thằng Minh Huy to con xốc áo nó lên ; gằn giọng "Mày vẫn chưa chừa à, tối qua còn đến nhà nhỏ Thư nữa, mày định nẫng tay trên của ông à ?". Ngay sau đó, lại đấm ; lại đá. Thằng Tuấn biết thành cái bao cát ; chưa kịp ú ớ được tiếng nào. Nó ôm đầu chịu trận... Chương 6 Tụi côn đồ không biết rằng có một con bé đang đứng nhìn từ góc vỉa hè đằng kia, mặt xám ngoét, đó là Nhật Thư. Nhỏ thấy cảnh tượng đó thì hốt hoảng ; trong lúc bí bách, nó hét lên "Cứu !!". Mấy người ở gần đó nghe tiếng chạy ra can ; cả đám vọt nhanh lên xe nổ máy, để lại Tuấn "ngố" nằm đau đớn trên vỉa hè... Nhỏ Thư băng bó vết thương cho Tuấn ; cái mặt Tuấn "ngố" đã sưng húp từ hôm qua, nay lại còn bầm dập hơn. Chứng kiến chuyện nãy giờ nó mới hiểu ra tất cả.
- Thì ra là hiểu lầm. Gã Minh Huy đó có lẽ là cái tên vẫn hay nhắn tin cưa cẩm nó ; gửi hoa đến nhà nó mà nó không biết mặt. Tự dưng nó ân hận, nó cảm thấy tại nó mà Tuấn "ngố" phải chịu như thế này. -Ơ kìa, sao lại khóc ? - Tuấn "ngố" ngạc nhiên khi thấy mắt con bé ươn ướt. -Em xin lỗi, tại em mà anh ra thế này, hix...! - Nhỏ Thư thút thít. Nhìn con bé khóc mà Tuấn "ngố" thấy bối rối theo, từ trước tới giờ nó chưa thấy con gái khóc. Nó lấy trong balo ra một túi khăn giấy. -Này, lau nước mắt đi, có gì đâu mà phải khóc. - Đúng với bản lĩnh con trai, nó lau nước mắt cho con bé. Nhỏ Thư đỏ ửng mặt, ngượng ngượng, lần đầu tiên có người con trai lau nước mắt cho nó như thế này. -Dạ... - Nó lí nhí. Chẳng biết lúc đó Tuấn "ngố" nghĩ gì, nhìn con bé rấm rứt ; nó cũng thấy tội nghiệp. Mấy vết đánh trên lưng và mặt cứ đau nhoi nhói. Mà hình như trong ngực nó cũng có cái gì đó nao nao. Nó gượng đứng lên, nhưng cái chân lúc nãy bị quật hơi "căng", nên giờ hơi loạng choạng. -Anh đi xe được không ? Hay là em chở anh nhé ? -Anh đi được mà, không sao ! - Anh loạng choạng thế kia thì đi xe sao được ? Gửi xe tạm ở đây đi, em chở anh tới trường luôn. - Nhỏ Thư nói giọng nghiêm trọng. Gãi đầu một hồi, Tuấn "ngố" cũng chấp nhận ngồi sau xe con bé đến trường. Mấy thằng bạn nó ngồi ở quán cà phê đầu cổng thấy cảnh đó thì mắt chữ A ; mồm chữ O. Thằng Đạt "heo" hứng chí ré lên, sau đó là cả đám hùa theo : -Á, thinh thinh mà rinh cột đình nha Tuấn ! -Thằng này nhìn lầm lỳ thế mà khiếp thật ! -Hội FA lớp mình chính thức khai trừ thằng Tuấn nhé ! Haha !
- Rồi tụi nó cứ thế mà réo, nhỏ Thư đỏ mặt, còn thằng Tuấn thì chẳng biết tìm chỗ nào mà nấp. Ở một góc, đám thằng Minh Huy nhìn ra. Nó tức mình bặm môi. Đám đàn em xung quanh cũng im thin thít. Suốt cả buổi học đó, Tuấn "ngố" trở thành tâm điểm trêu chọc và vỗ tay của đám bạn trong lớp. Nếu là bình thường thì nó sẽ gân cổ lên đi phân trần này nọ, nhưng hôm nay thì khác ; toàn thân ê ẩm rã rời khiến nó không nói được gì. Nó nằm dài trên bàn, mặc kệ mấy câu chọc ghẹo của lũ bạn. Nhớ lại nhỏ Thư lúc sáng, tự dưng nó thấy một cảm giác khó tả, vui vui. Nhỏ Thư cũng không khác gì Tuấn, nó trở thành trung tâm của hội bạn trong lớp. Mặc cho nó phân trần, chẳng ai nghe. Nó quay về chỗ, ngồi xịu mặt xuống. Nhỏ Mi bạn thân kéo nó lại hỏi thầm "Này, anh nào đấy ? Kể tui nghe coi." . Nó bối rối một hồi rồi cũng kể lại sự việc, nhỏ Mi cười tủm tỉm ra điều khoái trá lắm. "Noel này bà hết cô đơn rồi nghen !" - Nhỏ Mi nói xong liền chạy né ra chỗ khác ngay, tránh cái nhéo thiệt đau và cái mặt phụng phịu của Nhật Thư ; vốn đã ửng đỏ nãy giờ. Chương 7 Trưa, Tuấn "ngố" được thằng Tú và thằng Khánh "đèo 3", ba thằng tấp vào chỗ gửi xe hồi sáng. Vì chân đau nên nó được "quá giang" trên xe thằng Tú, còn thằng Khánh đạp xe nó về. Hết một buổi sáng rắc rối nữa, trên đường về hai thằng bạn lại "đâm chém" nó không thôi. "Bé này xinh đấy, mày tấn công liền đi !", "Còn dị gì nữa, có gì đâu phải ngại, mày cứ tiến tới cho tao.". Hai thằng cứ blah blah với nó suốt cả đoạn đường về, nó chỉ biết bối rối gãi đầu, tay đấm túi bụi vào lưng thằng Tú :"Tụi mày cứ đùa !". Ấy vậy mà suốt bữa cơm, một cảm giác khó tả cứ bao lấy nó. Nhớ lại lúc con nhỏ khóc, băng vết thương rồi đưa nó tới trường, nó lại cười ngô nghê. Thằng em nó đang chơi game cũng ngạc nhiên : "Chắc lão bị khùng !" Nhỏ Thư về nhà mà cứ ngượng ngượng vì mấy lời của tụi bạn. Chẳng biết lý do gì mà tối đó cái hội "côn đồ" của Minh Huy lại lân la trước nhà nó. Nó mường tượng lại cảnh đánh đập lúc sáng, lại thêm việc thiếu thiện cảm với thằng Huy, kết quả là đám kia bị nó cho lơ đẹp. -Xin lỗi em, anh chỉ là.... - Thằng Huy gãi gãi đầu. -Ơ, anh hay ghê, tui với anh không quen biết, anh có quyền chi nói tui là bồ anh, rồi còn đánh người khác tơi bời như vậy nữa ! Mấy anh đi về đi, tui ghét lắm ! - Nó rồi nó tức tối đi vào nhà, mặc cho thằng Huy đứng lơ ngơ đó.
- Lên phòng, nó ôm chầm lấy con gấu bông, đang tức tối vì mấy kẻ lạ hoắc kia thì điện thoại báo tin nhắn. Là tin nhắn của Tuấn "ngố" : "Cảm ơn em về việc lúc sáng nhé, anh cũng xin lỗi vì hôm qua hơi quá đáng với em... Chúc em ngủ ngon ! ". Nó đọc mà cứ tủm tỉm cười, hình như cái cảm giác khó tả của Tuấn "ngố" và nó là như nhau. Nó rep lại "Không có gì đâu ạ, em cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon" . Bên kia thằng Tuấn mỉm cười. Tối mùa đông lạnh, nhưng hình như có một chút gì đó ấm áp hơn... Sau tuần đó, hai đứa không gặp nhau ở trường, lí do là cả khối 12 ở nhà ôn thi trong khi khối 10 vẫn phải đi học. Hai đứa cứ nhắn tin qua lại, chat chit thường xuyên hơn. Tuấn "ngố" trở thành "gia sư" bất đắc dĩ Đêm cuối tuần trùng ngày Noel, Tuấn "ngố" rủ Nhật Thư đi chơi với nó. Con bé lúc đầu hơi ngại vì lần đầu đi chơi với con trai, nhưng những e ngại ban đầu đó cũng qua, bây giờ hai đứa đang đèo nhau dọc bờ sông buổi tối. Thành phố lên đèn thật đẹp, những bản nhạc Giáng Sinh cất lên đó đây. Nhật Thư ngồi sau xe đạp của Tuấn, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ đi chơi Giáng sinh với một người con trai như thế này. Tuấn "ngố" chở nó đi ăn, đi chụp ảnh rồi ghé vào trước nhà thờ xem Lễ. Bất chợt Tuấn cầm tay nó, nó hơi bối rối, trong lòng khó tả. Đêm đông lạnh se se mà mặt nó ửng hồng. Tuấn mỉm cười, rút trong túi áo ra một hộp quà : Quả cầu thủy tinh có lồng trái tim đỏ bên trong, dòng chữ "You are My Darling" hiện lên giữa những ngôi sao lấp lánh. -Tặng em này. Mặt nó tự dưng nóng ran, nó ấp úng cảm ơn. Trong cái khoảnh khắc nhạc Giáng Sinh ngân vang, Tuấn "ngố" ôm chặt nó vào người và đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ... Giáng Sinh năm nay ấm áp vô cùng... End ~~~ N.K ~~~
ADSENSE
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn