Mục lục<br />
Phần thứ nhất<br />
1<br />
2<br />
3<br />
4<br />
5<br />
6<br />
7<br />
8<br />
9<br />
Phần thứ hai<br />
10<br />
11<br />
12<br />
13<br />
14<br />
15<br />
16<br />
17<br />
18<br />
19<br />
20<br />
21<br />
<br />
<br />
Phần thứ nhất<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
1<br />
<br />
Tôi khó mà kể chuyện này cho một người nào trong thân tộc của tôi<br />
nghe, vì họ chẳng có mảy may ý niệm nào về miền đất xa xăm chồng tôi đã<br />
lưu học suốt mười hai năm trời. Tôi cũng chẳng thoải mái thảnh thơi khi<br />
ngồi đàm đạo với phụ nữ ngoại quốc chẳng hiểu tí gì về dân tộc tôi cũng như<br />
về nếp sống của chúng tôi từ thời xa xưa. Nhưng với chị, tôi có thể kể tất cả<br />
chuyện này cho chị nghe, vì tôi liệt chị vào hàng chị em thân thích. Suốt đời<br />
chị, chị đã sống giữa lòng đất nước chúng tôi. Cho dù chị là một người nước<br />
Tây phương nơi chồng tôi từng du học, chị vẫn thấu hiểu được câu chuyện.<br />
Cho nên tôi cũng chẳng dấu giếm gì chị hết. Vì đã coi chị vào hàng chị em<br />
thân thiết, tôi xin kể hết cho chị nghe.<br />
Như chị đã biết, từ năm trăm năm nay, tổ tiên kính mến của chúng tôi<br />
đã sống tại đất nước Trung Quốc cổ kính này. Không một ai trong các vị ấy<br />
tỏ ra thích điều mới lạ, thích sự thay đổi. Họ đã sống suốt cuộc đời mình,<br />
thanh thản và trang nghiêm, tin tưởng vào cái nết trung hậu của họ. Cha mẹ<br />
tôi nuôi dưỡng tôi theo chiều hướng như thế, đúng theo tập tục cổ truyền khả<br />
kính. Tôi không hề có mảy may ước muốn nào sống ngoài nếp gia phong ấy.<br />
Không cần bận tâm suy nghĩ gì cả, tôi cứ mường tượng rằng tất cả những ai<br />
đúng thật là người, đều giống tôi. Thảng hoặc, qua lớp tường thâm nghiêm<br />
của gia đình tôi, tôi có thoáng nghe ai xì xầm rằng có những người đàn bà<br />
không giống tôi, họ đi lại tự do, cung cách chẳng khác gì đàn ông con trai,<br />
tôi thản nhiên bỏ qua, chẳng nghĩ gì việc ấy cả. Tôi đã được dạy dỗ uốn nắn<br />
theo tập tục ông bà để lại như thế nào thì tôi cứ theo nếp sống như thế ấy.<br />
Trong cảnh thâm nghiêm kín cổng cao tường, tôi không hề tiếp xúc với bên<br />
ngoài, và tôi cũng chẳng mong ước ham muốn gì hơn. Nhưng bây giờ đây đã<br />
đến lúc tôi phải tiếp xúc, tôi phải chú tâm quan sát những con người kỳ lạ<br />
kia, những người đàn bà tân thời nọ, tôi phải tìm xem có cách nào tôi bắt<br />
chước cho giống họ được chăng. Chị ơi, không phải vì cá nhân tôi mà tôi<br />
làm như vậy đâu. Tôi muốn thay đổi, tôi muốn lột xác để vừa lòng chồng tôi.<br />
Tôi không vừa mắt chồng tôi! Không biết như thế có phải là vì chồng<br />
tôi đã ngao du bốn bể, đến những chân trời xa xăm nên ưa thích những sự<br />
việc, tập tục mới chăng?<br />
Mẹ tôi là người hiền đức. Khi tôi lên mười, nghĩa là hết tuổi ấu thơ, bắt<br />
đầu thành cô gái nhỏ, một hôm mẹ bảo tôi: “Đàn bà con gái phải im lặng như<br />
hoa trước đàn ông con trai và phải đúng lúc và kịp thời lui vào nhà trong để<br />
che giấu những xúc động vui buồn của mình”. <br />
Nhớ lời răn dạy ấy, tôi đã cúi đầu nhìn xuống đất khi tôi gần chồng<br />
tôi và tôi đã e thẹn giơ cả hai tay che giấu mặt không trả lời gì cả khi chồng<br />
tôi hỏi han tôi.<br />
<br />
Nhưng tôi sợ rằng chồng tôi không bằng lòng thái độ giữ im lặng<br />
trang nghiêm như thế của tôi.<br />
Có khi tôi cố vắt óc tìm cách làm cho chồng tôi được vui, thì lập tức<br />
trí óc tôi trống rỗng như thửa ruộng sau mùa gặt hái vậy.<br />
Ngồi một mình với món đồ thêu trong tay, tôi nghĩ đến những<br />
chuyện vui đẹp và tế nhị để tỏ tình với chồng tôi. Tất nhiên không phải bằng<br />
những lời lẽ sống sượng hăm hở của Tây phương, mà bằng những lời lẽ úp<br />
mở, chẳng hạn như vầy: “Mình à, mình có ngắm cảnh mặt trời mọc sáng nay<br />
không? Chẳng khác nào như mặt đất bay bổng lên mặt trời vậy. Đang tối mù<br />
bỗng nhiên ánh sáng chan hòa lời ca tiếng nhạc! Mình ơi, em là mặt đất âu<br />
sầu, chờ ánh dương vui”.<br />
Hoặc tối tối, khi chồng tôi dạo chơi trên hồ sen, tôi nhắn nhẹ bóng<br />
gió: “Nước biếc lững lờ không còn được cuốn hút theo mặt trăng thì còn gì<br />
là nước? Sóng biếc không được ánh trăng vờn thì còn gì là sóng? Mình ơi,<br />
xin mình hãy bảo trọng lấy thân trong lúc dạo thuyền để về với em yên lành,<br />
vì nếu không có mình thì thân em nào có khác gì thân sóng thiếu ánh trăng<br />
vờn kia!”<br />
Nhưng khi chồng tôi về đến nhà với bộ âu phục xa lạ kia, tôi không<br />
nói lên được một tiếng nào như vậy cả. Lẽ nào tôi phải lấy một người chồng<br />
ngoại quốc sao? Chồng tôi ít nói lắm, chỉ nhếch mép vài câu rồi thôi, chỉ liếc<br />
mắt thoáng nhìn tôi thôi, dù tôi có mặc áo lụa đào và giắt trâm ngọc lên mái<br />
tóc mới chải chăng nữa.<br />
Nỗi buồn của tôi là vậy đó. Mới thành hôn chưa đầy một tháng, ấy<br />
vậy mà tôi không vừa mắt chồng tôi.<br />
*<br />
Từ ba ngày nay tôi suy nghĩ nhiều lắm, chị ơi. Tôi phải dùng mưu<br />
chước, tìm cách làm cho chồng tôi sủng ái mới được.<br />
Tôi thuộc lớp phụ nữ có nhan sắc, từ đời này sang đời khác đều được<br />
chồng sủng ái. Từ bao đời nay chỉ có một người thiếu nhan sắc mà thôi: đó<br />
là nàng Quí Mi đời Tống, mặt rỗ vì bị bệnh đậu mùa vào năm lên bốn tuổi.<br />
Tuy nhiên, sách chép lại rằng nàng có đôi mắt đen lay láy như hạt huyền và<br />
một giọng nói ru êm làm ngẩn ngơ xao xuyến lòng người, chẳng khác nào<br />
như tiếng gió xuân rì rào trong bụi trúc vậy. Phu quân của nàng sủng ái nàng<br />
đến nỗi trong số sáu người thiếp của ông ta, ông ta nuông chiều nàng hơn<br />
hết! Lại còn nàng Bàng Quí Phi là người luôn luôn có con chim bạch yến<br />
đậu trên tay, nàng nắm gọn tất cả Trung Quốc chỉ vì Thiên tử say mê nhan<br />
sắc của nàng. Tôi tuy là người hèn mọn hơn hết trong hàng những bậc phu<br />
nhân danh giá ấy, tôi vẫn phải có ít nhiều nhan sắc cốt cách của họ chứ.<br />
Tôi ngắm dung nhan trong chiếc gương đồng và nếu tôi đành phải<br />
nhận rằng còn thiếu gì người kém nhan sắc hơn tôi thì đó chỉ là để hãnh diện<br />
cho chồng tôi mà thôi. Đôi mắt tôi tròng trắng tròng đen phân biệt rõ ràng.<br />
<br />