intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Goodbye

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:13

42
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

… Vân bắt đầu có đôi chút khó chịu, nhưng vẫn cố bình tĩnh: - Anh xem này, em mới làm móng, là thiết kế riêng có gắn đá quý đấy! - …… Cô giơ bàn tay ra trước mặt người yêu nhưng anh vẫn chẳng có phản ứng gì, tiếp tục chơi bản nhạc buồn kia.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Goodbye

  1. Go oodby ye Đây là ttruyện ngắ do mình viết, nhưn ý tưởng thì là từ 1 mẩu truyệ tranh rất ắn ng ện t ngắn có tên "Thiên thần và á quỷ" mì tình cờ đọc được cách đây 4 năm. Hôm ó n ác ình ờ m trước đa tâm trạ nghe b Goodby - Avril Lagvine xong chợt n ra rồi b ang ạng, bài ye nhớ bắt tay vào viết. Mình chỉ dựa v những gì mình nh vì cũng đã đọc cá đây mộ h vào hớ, g ách ột thời gia dài. an Tên truy là Goo yện odbye vì m mình lấy cảm hứng từ bài hát nà m ày. Mình hi không có thời gia để hoàn thành long fic "Em t iện an g thuộc về ai bù lại m i", mình sẽ up on ne-shot này lên. y Mong c bạn sẽ ủng hộ các ủ Tên tác giả: Alys Phan c ssa uyện: Goodbye Tên tru Thể loạ Roman ại: nce Nhân v Phong Vân, Bạch Linh. H là nhữn người t nào th bạn hãy tự vật: g, Họ ng thế hì khám p và đưa ra những cảm nhậ riêng. phá a ận Phong – một giám đốc trẻ có tài kinh d m ó doanh, sở h vẻ đẹp nam tính khiến bao cô hữu p gái si m mê. Vân – c gái độc nhất của ô hoàng trong lĩnh vực bất động sản, từ là hoa con c ông g h ừng khôi trư ường Đại học Ngoại T h Thương ng còn là sinh viên. gày Trai tài, gái sắc, họ đến với n , h nhau âu cũ là lẽ th ũng hường tình… ***** Vân ngh thấy tiến đàn. Cô nhẹ nhàn bước vào căn phòn đang để mở cửa. he ng ô ng o ng Phong t đẹp bê chiếc gra piano màu trắng sang trọng Vân mỉm cười. Cô đã thật ên and g. m ô chọn cá đàn đó hô đi sắm đồ nội thấ cho căn n mới củ hai người. Hai tuầ ái ôm m ất nhà ủa ần nữa Pho và Vân sẽ cưới n ong n nhau. Dường như Phong không nh ra sự h diện củ Vân, vẫ say sưa c g hận hiện ủa ẫn chơi đàn. M Một bản nhạ buồn. Vâ nhẹ nhà lên tiến ạc ân àng ng:
  2. - Phong! Sao hôm nay anh lại chơi một bài buồn thế này? - …… Im lặng. Vân thấy bất ngờ. Bình thường, khi thấy cô xuất hiện, dù là đang làm bất cứ điều gì Phong cũng sẽ dừng lại, nhìn Vân cười và hôn vào môi cô thật dịu dàng. - Anh sao vậy? - …… Vân bắt đầu có đôi chút khó chịu, nhưng vẫn cố bình tĩnh: - Anh xem này, em mới làm móng, là thiết kế riêng có gắn đá quý đấy! - …… Cô giơ bàn tay ra trước mặt người yêu nhưng anh vẫn chẳng có phản ứng gì, tiếp tục chơi bản nhạc buồn kia. - Anh mới tập à? Bài gì mà say hơn cả say em thế? - …… Từ nhõng nhẽo, cô trở nên bực mình: - Này, anh mà không trả lời là em đi đấy! - …… Vân nói xong thì tức tối quay lưng định bỏ đi. Bỗng Phong dừng lại giây lát, rồi gục xuống đàn. Một âm thanh chói tai vang lên. Các phím đàn nằm dưới cánh tay anh như đang hét lên tuyệt vọng. Vân quên hết bực mình, chạy ra bên Phong: - Anh, anh sao thế? Đôi vai anh rung lên. Anh…đang khóc? Vân đưa tay đến gần lưng người yêu. - Dừng lại! Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào cất lên. Hướng theo tiếng nói đó, Vân nhìn thấy một cậu bé chừng mười sáu tuổi đứng ở cửa, mặc một bộ đồ trắng kì quái. Thấy Vân ngơ ngác không hiểu, cậu ta nói tiếp: - Đừng chạm vào anh ấy. Vân nhìn kĩ. Cậu ta đẹp, rất đẹp. Đến nỗi làm mọi thứ xunh quanh trở nên lu mờ. Đến nỗi cô chẳng nói nổi tiếng nào. Giọng nói của cậu cũng ngọt ngào mê hoặc. Mất một phút để Vân trở về với thực tại: - Em là ai? Sao em lại ở trong nhà chị?
  3. - Tôi là ai rồi cô sẽ biết. Tôi đến là để đưa cô đi. - Đi? Đi đâu? Mà này, em còn nhỏ, bỏ kiểu xưng hô như thế đi nhé. Nếu do lúc nãy chị quên đóng cửa thì thôi, bỏ qua đi, em ra chỗ khác chơi nhé, chị đang bận. Nói xong, Vân nhìn Phong. Anh vẫn gục xuống những phím đàn, không phản ứng gì trước cuộc hội thoại kì lạ ngay bên cạnh mình. - Phong? – Vân lo lắng gọi - Anh ấy không nghe thấy cô nói gì đâu. - Chị đã nói rồi, giờ không phải lúc đùa, em ra khỏi nhà chị ngay đi. - Tôi chỉ có thể rời đi khi có cô đi cùng. Bỗng Phong ngẩng lên rồi đứng dậy. Đi được hai bước, anh loạng choạng. Vân lập tức chạy lại bên, đưa tay ra đỡ anh. Nhưng Phong đã ngã khuỵu xuống. Xuyên- qua-Vân. Vân hoảng hốt. Cô vẫn lại gần toan đỡ anh dậy, nhưng không thể chạm được vào cơ thể anh. - Cô chưa biết? - Chưa biết gì? Vân nhìn cậu bé lạ với ánh mắt hoang mang tột độ. - Rằng cô đã chết. - Gì cơ? - Phan Hoàng Vân, cô đã chết. Giờ cô chỉ là một linh hồn. - Đừng… đùa… Vân cố thuyết phục mình không tin vào điều đó. Nhưng đó là điều duy nhất có thể lí giải cho mọi chuyện vừa diễn ra trước mắt cô. - Tôi không đùa. - Tại… sao…? Cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Nhắm mắt, cô nhớ lại, vừa chiều tối nay cô đi làm móng cơ mà? Cậu bé lại gần Vân, nắm lấy tay cô: - Sẵn sàng rồi chứ? Trong chớp mắt, Vân thấy mình và cậu bé đang đứng đối diện cửa hàng làm móng. Cô giật mình khi nhìn thấy chính mình từ đó bước ra. Cô sang đường, khuôn mặt vui vẻ, vừa đi vừa ngắm nhìn bộ móng mới. Bỗng một chiếc ô tô lao tới với tốc độ
  4. chóng mặt. Người đi đường hét lên cảnh báo. Nhưng đã quá muộn. Chiếc xe ấy đâm phải người con gái xấu số. Tay tài xế hẳn là đang say rượu, không kiểm soát được tay lái. - Sự việc đã diễn ra quá nhanh. Đôi khi, với cái chết như vậy, có người không ý thức được rằng mình đã chết. Đó là trường hợp của cô. - Đó… đó là tôi? - Phải. Giọng Vân run run. Cô sợ. Không sợ làm sao cho được khi chính mắt nhìn lại cảnh mình đã chết như thế nào. Cậu bé đặt bàn tay trái lên mắt cô: - Bình tĩnh lại. Thật thần kì, Vân bỗng thấy bình tâm đến lạ. Cô quay sang chỗ cậu bé kia: - Cậu là ai? - Tôi là một thiên thần. - Thiên thần? - Đúng vậy. Cậu mỉm cười. Nụ cười mê hồn. Phải, cậu đúng là một thiên thần. - Cô là một người tốt. Vì vậy, Thượng đế phái tôi xuống để đưa cô lên Thiên giới, để chỉ đường cho cô. Tôi là Bạch Linh. Giờ chúng ta hãy rời khỏi đây đã. Bạch Linh lại nắm tay Vân. Trong giây lát, họ đã đến tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố. - Bạch Linh… - Ừ? - Tôi thực sự đã chết? - Đúng vậy. - Sao tôi nhanh chóng mất đi cảm giác sợ hãi như thế? Bạch Linh xòe bàn tay trái ra. Trong lòng bàn tay là một điểm sang màu vàng - Đó là một trong những năng lực của thiên thần. Chúng tôi có thể làm cho những linh hồn khác tĩnh tâm và cảm thấy yên bình hơn. - Bạch Linh này… - Sao? - Sẽ thế nào nếu như tôi không lên Thiên giới? - Với một linh hồn trong sạch không vấy bẩn như cô, sau một ngày của Thần giới, tức một năm của nhân gian, bọn ác quỷ sẽ tới bắt cô đi. Tôi chỉ có thể bảo vệ cô trong quãng thời gian ấy, còn sau đó, tôi phải trở về. Nếu cố ở lại, tôi sẽ bị ác quỷ đánh bại, và tan biến mãi mãi.
  5. - Tôi… muốn ở lại bên Phong… - Không được, càng sớm lên Thiên giới, chúng ta sẽ càng sớm an toàn. Về Phong, tôi tin anh ấy sẽ vượt qua. - Cậu nói cậu có thể bảo vệ tôi trong một năm cơ mà? Xin cậu, hãy giúp tôi. Cho đến khi Phong không còn đau lòng, cho đến khi anh ấy trở lại là ngọn gió vui vẻ như ngày nào… - Nhưng… Bạch Linh im lặng khi nhận ra sự tha thiết trong lời nói của Vân. Suy nghĩ một lát, cậu trả lời: - Chỉ một năm. Sau đó, dù Phong thế nào, cô cũng phải theo tôi lên Thiên giới. Vân miễn cưỡng gật đầu… *** Từ đó, Vân luôn theo sau từng bước chân Phong. Về phần Phong, mất đi Vân giống như mất đi cả trái tim. Anh làm mọi việc lãnh đạm, không cảm xúc. Vân đau lòng khi thấy anh như vậy. 1 tháng trôi qua… Phong vẫn như vậy. Anh vùi đầu vào công việc. Anh được thăng chức lên Phó tổng giám đốc. Trong ngày mọi người mở tiệc mừng cho anh, anh chỉ cười nhạt rồi về. Về nhà của hai người. Anh lại đến bên chiếc dương cầm, chơi bản nhạc buồn mà Vân đã nghe lần trước. Đêm đó, anh uống rượu rồi ngủ gục ngay bên cây đàn, ôm trong tay khung ảnh chụp anh và Vân. Vân đứng bên anh, lặng lẽ khóc. Cô thèm được chạm vào người anh biết bao nhiêu. Nhưng là một linh hồn, điều đó cô không thể thực hiện được. Vân chỉ biết ở cạnh anh mãi như thế. Cô nói trong nước mắt dù biết anh sẽ chẳng bao giờ nghe thấy: “Em xin lỗi! Anh hãy quên em đi, đừng tự làm khổ mình như vậy nữa. Em có lỗi vì đã bỏ anh một mình nơi này. Mây đã tan biến, lẽ ra gió nên tiếp tục thổi. Rồi Phong, anh là gió, anh sẽ tìm được những đám mây khác…”
  6. Bạch Linh thấy xót thương cho hai người. Trời quả tàn nhẫn khi chia cắt họ. 2 tháng trôi qua… Phong vẫn như người vô hồn. Nhà anh lâu nay bỏ trống. Hàng ngày anh đều về ngôi nhà của hai người. Nhiều khi uống say, anh nói ra những gì mình suy nghĩ. Những lời nói gợi lại kí ức của Vân, làm cho cô càng thêm tiếc nuối cuộc sống bên anh: “Anh nhớ em. Anh nhớ những ngày ta bên nhau, nhớ những khi anh được vuốt mái tóc nâu mượt mà của em, nhớ nụ cười của em. Anh nhớ cả những nụ hôn nồng cháy, nhớ cả đêm đầu tiên của chúng ta. Em làm anh mê đắm…” “Thế giới bây giờ thật vô nghĩa em à. Tại sao ông trời lại làm thế? Tại sao lại cướp em đi? Anh cần em, Vân ơi…” Hằng đêm, Vân cùng nằm với Phong trên chiếc giường đôi được chuẩn bị cho hai người. Nhưng Phong sẽ mãi mãi không biết rằng cô vẫn luôn ở ngay bên cạnh anh không rời. Bạch Linh ngày càng cảm phục tình yêu và lòng chung thủy hai người dành cho nhau. Âm dương cách trở nhưng họ vẫn sống mãi trong trái tim của nhau. Cậu ước… 3 tháng trôi qua… Phong vẫn vậy. Có vẻ anh sẽ chẳng bao giờ hồi phục được sau cú shock quá lớn như thế. Mất Vân là điều trước nay anh chưa bao giờ nghĩ tới. - Bạch Linh này! - Sao? - Tôi phải làm sao đây? - Làm sao là làm sao? - Có cách nào để giúp Phong không? - Tôi thực sự… không biết. - Cậu… - Gì? - Cậu đã bao giờ yêu chưa? - Yêu? Có lẽ là rồi… - Tình yêu của cậu thế nào?
  7. - Buồn… - Còn tình yêu cuả tôi vốn rất đẹp. Tôi và Phong là cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người… - Ừ. Hai người rất đẹp đôi! Bạch Linh mỉm cười. Họ đẹp đôi thật. Trai tài gái sắc. Chắc cũng vì mọi thứ quá hoàn hảo mà Vân phải ra đi thế này. Ông trời thường không để cho cuộc sống của ai toàn vẹn cả 10 phần. 4 tháng… 5 tháng... Phong sống, à không, Phong tồn tại như một cái máy được lập trình sẵn mọi hoạt động. Anh không đón nhận sự quan tâm của bất kì ai. Người ta càng quan tâm, anh càng nghĩ đến Vân nhiều hơn. Người con gái từng là của anh. Anh vẫn thường xuyên chơi bản nhạc buồn kia. Giờ thì Vân đã biết bài hát đó. Goodbye của Avril Lagvine. Sinh nhật Vân. Phong mua loại bánh kem socola mà Vân thích ăn nhất về. “Chúc mừng sinh nhật, tình yêu của anh!” Phong khẽ nói với bản thân rồi lại ngồi vào đàn. Bài Happy birthday không được chơi hoàn chỉnh. Anh dừng lại giữa chừng và lại một lần nữa chơi bản Goodbye quen thuộc. Lần này, Vân cất tiếng hát theo từng nốt nhạc anh đánh: Goodbye… Goodbye… Goodbye my love… Một cơn gió vô tình thổi bay chiếc rèm, làm tắt ngọn nến trên chiếc bánh. - Em yêu, em thổi nến đấy phải không? Phong khóc. Và Vân khóc. Còn Bạch Linh, nếu Thiên thần có thể khóc, chắc hẳn cũng đã có nước mắt trên khuôn mặt ấy. 6 tháng… 7 tháng… - Vân!
  8. - Sao vậy Bạch Linh? - Tình yêu của con người… thực sự kéo dài mãi được à? - Tôi nghĩ vậy. Tôi chỉ còn là một linh hồn, nhưng tôi vẫn luôn hướng về Phong đấy thôi. Thế con tình yêu của Thiên thần? Nó như thế nào? - Tôi không rõ… - Sao lại thế? - Tôi thấy nó buồn lắm. - Tại sao? - Vì tôi sẽ chẳng bao giờ đến được với người tôi yêu. - Có được tình yêu của cậu, cô ấy hẳn phải cảm thấy rất may mắn. - Tôi không nghĩ vậy… - Tình yêu của cậu có kéo dài lâu không? Có phải cậu vẫn yêu cô ấy? - Ừ… - Còn cô ấy? Giờ có yêu cậu nữa không? - Giờ thì không… Im lặng. Bạch Linh chưa bao giờ có được tình cảm từ cô gái đó dù chỉ là chút ít. Bạn bè? Có lẽ… 8 tháng… 9 tháng… 10 tháng… Vân ngồi bên chiếc giường đôi, nhìn Phong ngủ. Cô khao khát được nằm trong vòng tay ấy một lần nữa. Vẫn nhìn Phong, cô chợt lên tiếng: - Cậu có chán không? - Chán? - Ừ. Chán việc ngày qua ngày nhìn chúng tôi thế này? - Không… Tôi chỉ thấy thương hai người… - Còn cậu? Chuyện tình yêu của cậu như thế nào? - Nó không cảm động như chuyện của cô đâu. Lặng lẽ… và nhạt nhẽo. - Không có tình cảm nào là nhạt nhẽo cả. Bạch Linh im lặng. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên Vân. Cô vẫn không rời mắt khỏi Phong - Cô gái cậu yêu… Có đẹp không? - Có. Đó là người con gái đẹp nhất thế gian. Đối với tôi, cô ấy thật gần nhưng cũng rất xa. Cô ấy mãi mãi không thể thuộc về tôi. - Tại sao? - Nếu có cơ hội, cô hãy hỏi cô ấy giúp tôi.
  9. - Ừ… Này, Bạch Linh, cậu bao nhiêu tuổi? - Sáu trăm. - Sáu trăm ư? - Ừ. - Vậy chắc trong cuộc đời cậu đã yêu nhiều lần? - Không, chỉ có một. Thiên thần… không được dễ dàng rung động. - Vậy sao?... Phong trở mình. Vân đứng lên, bỏ dở cuộc nói chuyện, đi đến bên, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhưng những gì Phong cảm nhận được chỉ là một làm gió thoáng qua… Anh lại trở mình, tay vô thức nắm chặt. Vân thì thầm: - Em chỉ mong anh sẽ có được giấc ngủ trọn vẹn… “Còn tôi, tôi cũng chỉ mong cô ấy có được sự bình yên” – Bạch Linh thầm nghĩ 11 tháng… Một cô gái xuất hiện trong cuộc sống của Phong. Khánh Vy. Cô gái ấy có đôi mắt và nụ cười giống Vân. Đó là lí do duy nhất khiến Phong đồng ý gặp gỡ cô ấy. Vy biết Phong vẫn nhớ người cũ. Vy biết tình cảm Phong không dành cho cô. Nhưng cô vẫn chờ. Ở chỗ làm, cô chăm sóc cho Phong như một người vợ. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ Phong đưa cô về nhà. Bởi vì anh vẫn đang ở căn nhà của anh và Vân. Vy chưa một lần được chạm vào người Phong. Cô mới chỉ thấy ở anh nụ cười nhạt miễn cưỡng. Thế nhưng anh vẫn có gì đó thu hút cô, khiến cô không thể rời. Yêu? Không, là say. Vy đã say Phong. Vân nhìn Phong và Vy, có chút vui nhưng cũng không giấu được nỗi buồn. Cô ghen. Cô muốn Phong tìm cho mình một người phụ nữ có thể chăm sóc anh nốt quãng đời còn lại, nhưng trái tim lại nhói đau khi thấy người đàn bà khác ở cạnh anh. Vân cũng có chút tự mãn vì anh vẫn chưa trao cho cô ấy thứ tình yêu sâu đậm anh dành cho cô. Cô hiểu rằng trong trái tim Phong, Vân vẫn là số một.
  10. - Vân. - Sao? - Còn một tháng nữa thôi. - Nhưng… - Phong sẽ đến với Vy thôi, cô đừng lo lắng nữa. Lẽ ra cô nên rời khỏi nhân gian này từ lâu rồi mới phải. - Không, nhìn vào mắt Phong, tôi biết anh chưa thực sự chấp nhận Vy… Này, Bạch Linh, cậu làm sao thế? - Vết thương này á? Không có gì? - Sao lại không có gì? Thiên thần đâu dễ bị tổn thương như thế? Có chuyện gì vậy? - Năng lực của tôi không còn nguyên vẹn… - Sao? - Hôm nay, một vài ác quỷ đã tìm đến. - Tìm…tôi? - Ừ, chúng được phái đến để bắt cô đi. Linh hồn cô quá trong sạch Vân ạ. Trong một nghìn linh hồn mới có một linh hồn như của cô. Nếu như có được cô, bọn ác quỷ sẽ có thêm sức mạnh để cướp các linh hồn khác từ tay Thiên thần chúng tôi… Vả lại, nếu rơi vào tay chúng, cô sẽ rất khổ. - Cậu bị thế này… là vì tôi? - Trách nhiệm của tôi thôi. Nhưng tôi không cầm cự được lâu nữa đâu. Hãy nhanh chóng chấm dứt duyên trần và theo tôi về Thiên giới đi. - Nhưng… Vân ngẫm nghĩ rất lâu. Cô muốn ở bên Phong mãi mãi, kể cả có phải nhìn anh ở bên người còn gái khác. Cô nhìn Bạch Linh: - Cậu… hãy về Thiên giới đi! - Cô đồng ý đi rồi? - Không, cậu hãy trở về… Một mình. - Không bao giờ, đừng nghĩ đến chuyện đó, Hoàng Vân. - Xin lỗi… - Không có gì. Chỉ là… tôi sẽ không bỏ cô ở lại đâu. Đúng, không bao giờ. Kể cả nếu qua thời hạn một năm, kể cả nếu cậu phải chiến đấu với ác quỷ cho tới khi không thể tồn tại được nữa… ********** Một tuần trước khi kết thúc thời hạn một năm…
  11. - Vy, em sẽ lấy anh chứ? Vân sững người nhìn Phong cầu hôn người con gái khác. Trong mắt anh là niềm hi vọng. Anh… Anh đã yêu cô ấy? Anh đã quên cô rồi? Vy hạnh phúc giơ tay ra cho Phong trao nhẫn. Chiếc nhẫn ấy lẽ ra phải thuộc về Vân. Nước mắt Vân lại rơi. - Sao cô lại khóc? Phải vui lên chứ. Phong ổn rồi. Cô có thể đi cùng tôi chưa? Vân bất ngờ quay sang ôm lấy Bạch Linh: - Anh ấy không còn yêu tôi nữa… Bạch Linh… Có phải tôi rất ích kỉ không? Tôi chết rồi, sự thật là tôi đã chết và anh ấy cần sống tiếp, nhưng… tại sao tôi cứ muốn níu giữ mãi, cứ muốn anh ấy mãi ở bên tôi… - Cô không có lỗi… Khi yêu ai cũng sẽ như vậy… Bạch Linh lại đặt bàn tay trái lên mắt Vân. Cô bình tâm hơn. Nhưng tác dụng không được như lần đầu tiên. Trong lòng cô vẫn là nỗi đau. - Tôi buồn… Bạch Linh à, tại sao? Còn điều gì buồn hơn nữa chứ? Còn gì đau hơn là thấy người mình yêu dành tình yêu cho người khác? Bạch Linh lặng lẽ nhìn linh hồn nhỏ bé đang cúi đầu, khẽ nói: - Ừ, đúng là chẳng còn gì đau khổ hơn là nhìn người mình yêu dành tình cảm cho người khác… Nhưng đôi khi chúng ta cần buông tay để cho người đó được hạnh phúc… - Người ta nói đàn ông tên Phong thường không chung thủy... Nhưng Phong của tôi đã cho tôi quá nhiều rồi. Anh ấy... nên có một tình yêu mới... Vân nhìn Vy đang tựa đầu vào vai Phong. Họ cũng thật đẹp đôi, không kém hai người ngày nào. Cô nhìn họ thật lâu… Trong lúc đó, có một đôi mắt đang nhìn cô. Đôi mắt ấy đã dõi theo cô bao lâu nay, luôn ở bên che chở, bảo vệ cô. Thiên thần? Thiên thần cũng chỉ là một linh hồn lẻ loi khao khát có được tình yêu mà thôi… Vân quay về phía Bạch Linh, nắm lấy tay cậu: - Chúng ta đi… - Ừ, về Thiên giới… *** *Trong giấc mơ đêm trước đó của Phong*
  12. - Cậu… là ai? - Tôi là Bạch Linh, thiên thần hộ mệnh của Vân, người yêu đã chết của anh. - Thiên thần hộ mệnh? - Đúng. Tôi báo mộng cho anh thế này là để yêu cầu anh một việc… - Việc gì? - Hãy đến với Khánh Vy. - Tại sao tôi phải làm vậy? - Một năm nay Vân vẫn dõi theo từng bước của anh, khóc cùng anh cười cùng anh. Nhưng qua thời hạn một năm, tôi sẽ không thể bảo vệ cô ấy nữa. Ngoài Thiên thần còn có Ác quỷ. Nếu để chúng bắt linh hồn của Vân, cô ấy sẽ phải chịu nhiều đau khổ… - Tôi… sẽ làm. Bất kể điều gì giúp Vân thanh thản. Tôi yêu cô ấy. Mãi mãi… - Cảm ơn anh. Tôi sẽ đặt dưới gối anh một chiếc lông vũ màu trắng từ đôi cánh của tôi. Nó vô hình dưới hạ giới, nhưng mình anh sẽ thấy nó, để chứng minh rằng cuộc nói chuyện này của chúng ta là có thật. Cảm ơn anh. - Dừng lại đã! - Sao? - Có phải… Cậu đã yêu Vân? -… - Hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt nhé! - Bằng mọi thứ mà tôi có… Kể cả nếu anh không nhờ. ****** Goodbye… Goodbye… Goodbye my love I can’t hide… can’t hide… can’t hide what has come I have to go I have to go I have to go and leave you alone But always know… Always know…Always know That I love you so I love you so Goodbye brown eyes… Goodbye for now
  13. Goodbye sunshine… Take care of yourself I have to go I have to go I have to go and leave you alone But always know… Always know…Always know That I love you so I love you so Goodbye… Goodbye… Goodbye my love…  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2