Thông tin sách<br />
Tên sách: HÀNH TRÌNH TÌNH YÊU<br />
Nguyên tác: Going Dutch<br />
Tác giả: Katie Fforde<br />
Người dịch: Khánh Vân<br />
Nhà phát hành: ChiBooks<br />
Nhà xuất bản: NXB Thời Đại<br />
Khối lượng: 500g<br />
Kích thước: 14.5 x 20.5 cm<br />
Ngày phát hành: 01/2012<br />
Số trang: 448<br />
Giá bìa: 89.000đ<br />
Thể loại: Tiểu thuyết Lãng mạn<br />
Thông tin ebook<br />
Nguồn: http://tve-4u.org<br />
Type+Làm ebook: thanhbt<br />
Ngày hoàn thành: 02/09/2016<br />
<br />
Dự án ebook #231 thuộc Tủ sách BOOKBT <br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Giới thiệu<br />
Lời thề từ bỏ đàn ông nhiều khi lại bị phá vỡ bởi chính những người đàn ông giàu lòng<br />
<br />
kiên nhẫn.<br />
Jo Edwards không bao giờ định sống trên một cái sà lan. Cô thậm chí không chắc là mình<br />
có thích thuyền hay không. Nhưng khi chồng cô đổi cô để lấy một người mẫu trẻ hơn, cô<br />
nhận ra các lựa chọn của cô bị giới hạn một cách đáng lo ngại.<br />
Dora Hamilton không bao giờ lập kế hoạch trốn chạy trong đám cưới của chính mình.<br />
Nhưng khi ngày trọng đại đó đến gần, bàn chân lạnh lẽo của cô chẳng có dấu hiệu gì của<br />
sự ấm áp - và việc chấp nhận lời mời ẩn náu của Jo trên con tàu Ba chị em dường như là<br />
sự lựa chọn duy nhất.<br />
Khi Jo và Dora bắt đầu làm mới cuộc sống lộn xộn của họ, họ nhận ra cả hai cần có một<br />
cái nhìn thực tế để giúp họ ổn định. Nhưng, bất chấp lời thề từ bỏ đàn ông, họ không thể<br />
nào chống lại được sự can thiệp đầy kiên trì của anh chàng Marcus điển trai nhưng bí ẩn,<br />
cùng anh chàng Tom quyến rũ và giản dị, những người dường như quyết định giúp đỡ họ<br />
cho dù họ có thích hay không…<br />
<br />
Dành tặng Desmond, nếu không có anh, cuốn sách này sẽ không bao giờ được hoàn thành.<br />
Yêu anh, như từ trước đến giờ.<br />
<br />
Chương 1<br />
Dora đặt mấy cái túi xuống và nhìn người phụ nữ đang vẫy tay với cô bên kia mặt nước.<br />
Theo hướng dẫn, cô đã bắt taxi từ nhà ga của cái thị trấn xinh xắn bên bờ sông Thames<br />
này và được thả xuống ở cổng bến thuyền. Rồi cô gọi điện thông báo mình đã tới. Bà chủ<br />
nhà mới của cô sẽ đón cô và dẫn cô vào trong.<br />
Cô vẫn nhận ra bà ấy, dĩ nhiên, nhưng mẹ người bạn thân nhất của cô đã thay đổi đôi chút<br />
so với lần cuối cô gặp bà. Bà đang mặc áo sơ mi khoác ngoài dài thòng và quần jeans<br />
thụng. Trước kia, bà thường mặc kiểu quần áo mà những phụ nữ tỉnh lẻ như mẹ cô hay<br />
mặc: váy, áo lụa, hoặc có thể là một cái áo phông ôm sát người, với áo len casơmia tròng<br />
ra ngoài. Tóc bà, vốn được chăm chút gọn gàng vì một tuần đến tiệm làm đầu một lần, bây<br />
giờ trông khá bù xù, xơ xác. Tuy nhiên, bà đang mỉm cười ấm áp, và Dora cảm thấy rốt<br />
cuộc việc tìm đến bà nương tựa có thể chẳng phải một ý kiến tồi.<br />
“Làm thế nào mà cháu xoay xở được với đống đồ này trên tàu hỏa thế?” Bà Edwards hỏi<br />
khi băng qua cây cầu tới chỗ Dora. Bà nhấc mấy cái túi “dùng được nhiều lần” căng<br />
phồng những chiếc áo len dài tay. “Và tại sao cháu lại cần chỗ áo len này? Đang là tháng<br />
Năm mà!”<br />
“Mẹ cháu nói ở trên thuyền lúc nào cũng lạnh,” Dora giải thích với vẻ áy náy. “Và những<br />
người đi cùng chuyến tàu đã giúp đỡ cháu nhiều,” cô nói tiếp, nhớ lại sự tốt bụng của họ<br />
đã gần như khiến cô òa khóc thế nào. Cô rất mong manh, điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể<br />
khiến cô xúc động.<br />
“Cô thực sự nghĩ rằng, nhìn chung thiên hạ vẫn tốt bụng hơn những gì người ta đồn thổi,”<br />
bà Edwards nói, lịch sự lờ đi lời nhận xét về cái lạnh và những con thuyền. “Giờ thì theo<br />
cô.”<br />
Dora đeo ba lô lên lưng và đi theo bà trên con đường dẫn đến một cái cổng thép cao. Bà<br />
Edwards rướn người về đằng trước và chạm vào một tấm kim loại. Cánh cửa kêu bíp bíp<br />
và bà đẩy nó ra.<br />
“Cô cất chìa khóa từ trong áo lót,” bà giải thích. “Tay cô lúc nào cũng bận xách thứ gì đó.<br />
Cô sẽ đưa cháu một chìa riêng, để cháu có thể ra vào tùy ý.” Bà liếc nhìn Dora. “Được<br />
không?”<br />
Dora gật đầu và theo bà Edwards xuôi theo lối đi bộ dẫn đến dãy cầu phao. Mỗi chiếc cầu<br />
phao đều cột một con thuyền. Mặc dù rất muốn nhìn chúng, Dora vẫn mừng vì bà<br />
Edwards không dừng lại - ba lô của cô quá nặng. Họ đã đi qua khoảng bốn chiếc thuyền,<br />
chẳng chiếc nào giống chiếc nào, trước khi bà Edwards dừng lại cạnh một chiếc thuyền<br />
lớn sơn màu xanh lá cây đậm.<br />
“Đây là chiếc Ba chị em. Ban đầu nó có một cái tên Hà Lan, nhưng chẳng ai phát âm<br />
được, vì thế Michael, chủ sở hữu của nó, đã dịch tên nó ra như vậy. Đó là một cái tên phổ<br />
biến dành cho những con thuyền Hà Lan.”<br />
Bà Edwards quẳng mấy cái túi lên thuyền rồi nhảy phốc qua mạn thuyền với sự lanh lẹ<br />
không ngờ. Dora nghĩ mẹ cô sẽ phải cố hết sức mới làm được việc đó, nhưng rồi nhớ lại<br />
<br />