Chương 16<br />
“Uống trà nhé?” Jo hỏi, đặt ấm đun nước lên bếp mà không chờ câu trả lời. Khi Dora đến<br />
giúp bà, bà thì thào nói thêm, “Mọi chuyện thế nào?” trong khi Tom ngồi xuống bên cạnh<br />
Marcus và bắt đầu nói chuyện với ông ấy về thời tiết.<br />
“Tốt đẹp lắm ạ, mặc dù cháu nghĩ mẹ cháu sẽ vui hơn nếu Tom là người đàn ông mới<br />
trong cuộc đời cháu.”<br />
Jo múc một túi trà ướt ra khỏi tách và cho nó vào thùng rác. “Cô cho rằng đó là điều<br />
đương nhiên, trong hoàn cảnh này.”<br />
“Thật là tuyệt khi được gặp lại họ một cách bình thường hơn một chút, sau cái tình huống<br />
chia tay không mấy tốt đẹp giữa cháu với họ lần trước.”<br />
“Cô biết cháu sẽ cảm thấy khá hơn mà. Và bố mẹ cháu không bắt cháu về nhà sống, đúng<br />
không?”<br />
“Không ạ. Cháu nghĩ họ nhận ra rằng cháu đã trốn thoát khỏi cái tổ của mình.”<br />
“Ý cháu là ‘bay’, đúng không?”<br />
“Không, cháu dùng từ ‘trốn thoát’ là đúng đấy ạ.” Dora cười khúc khích. “Cháu thực sự<br />
đang bỏ trốn mà. Hay đúng hơn thì có lẽ cháu đã bị xua đuổi.”<br />
“Dù là gì thì cô cũng mừng vì hai người đã làm hòa với nhau. Chuyện này hẳn đã khiến<br />
cháu buồn phiền rất nhiều.”<br />
“Đúng thế ạ. Tình cảm giữa mẹ con cháu đã có những lúc thăng trầm trong nhiều năm<br />
qua, nhưng cháu nghĩ bây giờ chúng cháu đã đạt đến một điểm cân bằng hơn trong mối<br />
quan hệ của mình. Mẹ con cháu đang bắt đầu nhìn nhận mọi chuyện từ quan điểm của<br />
nhau nhiều hơn. À, và John đã có bạn gái mới.”<br />
“Ồ…” Jo kiểm tra vẻ mặt Dora; cô dường như khá điềm tĩnh. “Cháu cảm thấy thế nào?”<br />
“Lạ thay, cháu vẫn thấy bình thường. Cháu nhận ra cháu thật sự đã có quyết định đúng<br />
đắn. Cháu nghĩ bây giờ bố mẹ cháu cũng cảm thấy như vậy.”<br />
“Và họ không quá khốn khổ khi vắng cháu đấy chứ?”<br />
“Cháu không nghĩ thế. Họ thậm chí còn thích có chút thời gian riêng tư bên nhau nữa là<br />
khác. Mẹ cháu đã mua mấy bộ quần áo mới dễ thương.”<br />
“Mặc dù cô thích Karen ở lại đất nước này, song trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, cô và<br />
Philip vẫn chung sống hòa thuận với nhau. Hoặc chí ít cô có cảm giác như vậy. Cô không<br />
nhận ra ông ta thích sự bầu bạn của một người khác hơn.”<br />
Dora tế nhị đợi một vài giây trước khi nói, “Marcus đến đây lâu chưa ạ?”<br />
“Chưa lâu lắm. Đủ để uống một tách trà.”<br />
“Và mọi chuyện ổn chứ ạ? Cháu vẫn thấy Marcus hơi đáng sợ. Ông ấy quá hiểu biết và<br />
hơi lỗ mãng. Cháu cảm thấy cháu có thể phạm sai lầm khi có mặt ông ấy ở đây.”<br />
<br />
“Thực sự thì cô cũng thế. Không hiểu sao. Ông ấy hoàn toàn lịch sự mà.” Nhưng có thật là<br />
ông hoàn toàn lịch sự không? Màn chất vấn căng thẳng của ông chẳng phải hơi khiếm nhã<br />
sao? Jo cắn môi. Bà cảm thấy như vừa trải qua một cuộc phỏng vấn và không chắc mình<br />
làm có tốt không. Nhưng đôi lúc bà có cảm giác như ông đang tán tỉnh bà. Rất khó hiểu.<br />
Dora tiến lại gần hơn. “Vậy hai người có nói chuyện về ngày xưa hay đại loại thế không<br />
ạ?”<br />
“Không hẳn. Chỉ trong một cách trừu tượng thôi. Khi bọn cô biết ông ấy, cô luôn nghĩ ông<br />
ấy coi thường bọn cô vì đã lập gia đình và an cư khi còn quá trẻ.” Bà cất lên một tiếng<br />
cười nhỏ, gượng gạo. “Có lẽ ông ấy đã nhận ra nó sẽ không vững bền.”<br />
“Hai người đang thì thầm gì vậy?” Tom nói.<br />
“Chúng tôi đang bàn xem phải làm gì với bữa tối đây,” Jo đáp lại ngay, ứng biến trôi chảy.<br />
“Bởi vì tôi đã nói tôi nhất định sẽ không nấu nó. Còn Dora nói con bé cũng không thể nấu<br />
bởi vì căn bếp đang bề bộn với những món lasagne và thịt nêm ớt mới làm xong một nửa.”<br />
“Đúng vậy,” Dora nói, cảm thấy cô cũng chưa muốn ăn vội.<br />
“Ồ,” Tom nói, rõ ràng tin vào chuỗi những lời nói dối này. “Vậy thì, tại sao chúng ta<br />
không đến quán rượu để ăn tối nhỉ? Cháu sẽ khao.”<br />
“Ý hay,” Jo nói.<br />
“Tôi phải về,” Marcus nói, gấp các tấm hải đồ và đứng dậy.<br />
“Chúng tôi không thể nhử ông bằng món gà-trong-giỏ[37] sao?” Jo hỏi. Vì bà biết mình<br />
không thể, bà hỏi một cách thoải mái.<br />
“’Gà-trong-giỏ‘ là cái gì ạ?” Dora hỏi.<br />
“Đó là một món ăn của thập kỷ bảy mươi,” Jo nói. “Cháu phải thưởng thức thì mới biết<br />
được.”<br />
“Hoàn toàn không,” Marcus nói. “Nó thật khủng khiếp. Nhưng ngay cả một bữa ăn do<br />
chính tay bà nấu cũng không thể cám dỗ tôi tối nay. Tôi đã bỏ mặc Carole ở nhà một<br />
mình.”<br />
Jo nghĩ, nhưng không nói ra, rằng cô ấy hẳn đã quen với việc này, tuy nhiên bà vẫn khá<br />
mơ hồ về mối quan hệ của Marcus và Carole, bà nói, “Vậy thì, tôi chắc chắn sẽ không ép<br />
ông, nhưng tôi sẽ tiễn ông về.” Họ cùng đi lên buồng lái.<br />
“À,” Jo nói, “còn chuyện nhiên liệu thì tính sao?”<br />
“Chúng ta sẽ đi ra sông để tiếp nhiên liệu. Điều đó dễ dàng hơn là sắp xếp cho thuyền chở<br />
nhiên liệu đến đây.”<br />
“Vâng,” Jo nói. Rồi, không biết nói gì khác, bà nói thêm, “Cảm ơn ông rất nhiều vì đã<br />
mang bè cứu sinh đến.”<br />
Ông nhìn xuống bà. “Cảm ơn bà vì trà và bánh ngọt.”<br />
“Đó là vinh hạnh của tôi.”<br />
Ông vẫn nhìn bà và Jo mong muốn ông sẽ không nói hay làm điều gì bất thường hoặc có<br />
thể gây ra tranh cãi. Cuộc sống của bà với tư cách một người vợ và một người mẹ đã<br />
<br />
không chuẩn bị tinh thần cho bà trước việc ở bên cạnh những người đàn ông cao lớn<br />
không có mối liên hệ gì với bà ở những chốn nhỏ bé, riêng tư.<br />
Cuối cùng ông nói, “Tôi đang mong đợi chuyến đi này khởi hành.”<br />
Sự nhẹ nhõm khiến bà trở nên nhiều lời. “Ồ đúng vậy! Tôi cho rằng chuyến đi này sẽ thú<br />
vị, đến tận Hà Lan cơ mà.”<br />
Ông cười và bước qua cửa buồng lái để ra boong tàu. “Tôi đã đến Hà Lan hàng chục lần.<br />
Đó không phải là ý tôi muốn nói.”<br />
Jo cố nở một nụ cười nhẹ nhàng, “Vậy à. Thôi. Tôi đi vào đây. Ông cũng về nhé.” Rồi bà<br />
quay lại buồng lái và nhìn ông cho đến khi ông bước đi.<br />
Jo không quay lại với Tom và Dora ngay. Bà muốn làm cho hơi thở và sắc mặt của mình<br />
bình thường trở lại. Bà biết bà không thể lui về buồng mình vì Tom và Dora sẽ thắc mắc<br />
có chuyện gì đang xảy ra với bà, vì vậy bà hít mấy hơi thật sâu và lấy tay quạt quạt cho<br />
mình lâu nhất có thể.<br />
Vấn đề là, bà đã nhận ra - trước sự kinh hoàng của bà - trong lúc đang tiếp đãi ông trà và<br />
bánh ngọt, rằng bà thích Marcus theo cái kiểu mà bà chưa từng thích ai như vậy trong<br />
nhiều năm qua. Và mặc dù bà không thể chắc chắn, bà cảm thấy ông đang tán tỉnh bà. Bà<br />
thầm lắc đầu giũ bỏ ý nghĩ ấy, “Đó là do hoóc môn của mình, hoặc tuổi tác, hoặc những<br />
cảm giác bị ruồng bỏ, đang tự hướng chúng vào người đàn ông đầu tiên lại gần mình trong<br />
vòng hai mét,” bà nghiêm khắc tự nhủ. “Chỉ vì mình là một mụ già điên khùng đang tuyệt<br />
vọng. Không phải vì mình thích ông ấy hay đại loại thế. Chúa ơi! Mình hầu như không<br />
quen biết ông ấy! Nhưng những hoóc môn của mình đang bị xáo trộn vì sự mãn kinh sắp<br />
xảy đến, hoặc thứ gì đó tương tự. Nó đang khiến mình phản ứng kỳ lạ. Giống như bị dị<br />
ứng. Mình không được để ý đến nó và phải cố gắng cư xử bình thường.”<br />
Khi bài thuyết giảng rất có lý này có thời gian để phát huy tác dụng, bà trở xuống gác.<br />
“Giờ vẫn còn sớm,” bà nói. “Tại sao hai cháu không đến quán rượu trong khi cô làm nốt<br />
mấy món này để cho vào ngăn ướp lạnh nhỉ?”<br />
“Tom có thể đến quán rượu,” Dora nói với vẻ kiên quyết. “Còn cháu sẽ ở lại giúp cô.<br />
Trông cô có vẻ mệt mỏi.”<br />
“Mệt mỏi” là một cách để diễn tả nó, Jo nghĩ.<br />
“Cháu sẽ giúp cô,” Tom nói. “Cháu là người đàn ông của thời đại mới, cô biết đấy. Cháu<br />
biết cách cầm một cái chảo.”<br />
“Rất tốt,” Jo nói. “Nếu Dora và tôi bị kiệt sức vì say sóng, cậu có thể đảm nhiệm chuyện<br />
bếp núc. Ít nhất chúng tôi biết cậu có thể làm sữa trứng nếu cần.”<br />
Sau khi cả ba người bọn họ đã làm việc chăm chỉ, thu dọn những cái đĩa, rửa chúng, tìm<br />
những cái hộp đựng thức ăn, bà nói, “Chà, cô nghĩ chỗ thức ăn này sẽ giúp cho cả một đội<br />
quân nhỏ băng qua những vùng đồng cỏ rộng thênh thang ở Nga mà không bị đói. Đến<br />
quán rượu thôi.”<br />
Biết rằng bà đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mà bà có thể, Jo lại đến gặp Miranda. Kế hoạch<br />
của họ là dọn dẹp một trong những căn phòng trống ở tầng trên của cửa hàng để Jo có thể<br />
dùng nó làm phòng làm việc khi bà đi Hà Lan về.<br />
<br />
Họ vui vẻ cùng nhau làm việc chăm chỉ cả buổi sáng cho đến khi Bill đến đưa họ đi ăn<br />
trưa.<br />
“Nếu bà có thể,” Miranda nói, xiên một miếng salad Caesar[38], “đi cùng tôi đến một hội<br />
chợ đồ cổ sắp diễn ra thì tốt quá. Chúng ta có thể thấy bà là một người bán hàng giỏi thế<br />
nào. Những hội chợ như thế rất thú vị. Đặc biệt là cái hội chợ lần này, bầu không khí của<br />
nó rất sôi động.”<br />
“Nghe hay đấy,” Jo đồng ý, “và tôi cũng nên rời xa chiếc thuyền một chút. Chúng tôi đã<br />
rất vất vả để chuẩn bị cho chuyến đi rồi. Một kỳ nghỉ nho nhỏ sẽ thật tuyệt vời.”<br />
Miranda cười. “Nó sẽ không hẳn là một kỳ nghỉ.”<br />
“Nhưng nó thích hợp hơn nhiều so với việc băng qua biển Bắc trên một con thuyền.”<br />
“Mỗi người một ý,” Bill nói. “Tôi thì thích chuyến đi bằng thuyền hơn.”<br />
Hai người phụ nữ nhìn ông. “Nhưng ông là người thích đi thuyền,” Jo nói. “Còn tôi lại đặc<br />
biệt không thích.”<br />
Họ nhẹ nhàng tranh cãi về những thú tiêu khiển cho đến khi Bill nhận ra đã là mấy giờ.<br />
“Hai cô có muốn uống thêm không?”<br />
“Anh phải gọi là ’bà‘ chứ, Bill,” Miranda nói, như thể bà đã nói điều này nhiều lần trước<br />
đây. “Gọi phụ nữ bằng ’cô‘ là rất bất nhã. Phải gọi là ’bà‘ mới đúng.”<br />
Ông cười và thở dài. “Hai bà có muốn uống thêm không?”<br />
“Có,” Miranda nói. “Sau đó bọn em phải quay lại làm việc.”<br />
Trong khi Bill đến quầy bar, họ lại bàn luận về hội chợ đồ cổ sắp diễn ra. “Nghe thật thú<br />
vị,” Jo nói. “Nếu tôi có thể sắp xếp được, tôi nhất định muốn đi. Ồ, cảm ơn, Bill. Ông tử tế<br />
quá.”<br />
“Đó là vinh hạnh của tôi. Nếu bà đi với Miranda đến cái hội chợ đồ cổ đáng ghét đó, một<br />
món đồ uống là thứ ít nhất tôi có thể thưởng cho bà.”<br />
Hơn một tuần sau Marcus mới gọi điện nói rằng theo dự báo thì thời tiết đã đủ tốt để họ<br />
bắt đầu cuộc hành trình.<br />
“Mai chúng ta cần rời đi rất sớm, tôi báo trước với bà như vậy,” ông nói, cộc lốc đến mức<br />
bất lịch sự.<br />
“Ồ.” Jo nhanh chóng tự trấn tĩnh lại. “Được. Tối nay chúng tôi sẽ chuẩn bị nốt những gì<br />
mà chúng tôi cần.” Jo nghĩ ông hẳn đang bực tức vì chuyến đi và cố gắng nghĩ ra điều gì<br />
đó có tính an ủi để nói - song không được.<br />
“Vậy thì tạm biệt nhé.” Ông ngắt máy, khiến Jo hơi ngạc nhiên. Lúc trước ông đã quá hăm<br />
hở. Chuyện gì có thể khiến ông đột nhiên gắt gỏng như vậy nhỉ?<br />
“Mình hy vọng ông ấy sớm thoát ra khỏi tâm trạng đó,” bà lẩm bẩm, “nếu không chuyến<br />
đi này sẽ chẳng thú vị chút nào.” Bà nhận ra rằng mặc dù chuyến đi vẫn làm bà hoảng sợ,<br />
một phần trong bà lại đang trông mong đến lúc được ở bên Marcus.<br />
Bà đi tìm Dora. “Marcus vừa gọi điện cho cô. Chúng ta sẽ khởi hành vào ngày mai.”<br />
Dora gật đầu. “Vậy là Fred đã đúng sao? Hôm qua ông ấy nói với cháu rằng ông ấy sẽ<br />
<br />
không gặp cháu trong một thời gian ngắn. Có lẽ ông ấy cũng xem cùng một chương trình<br />
dự báo thời tiết như Marcus.”<br />
“Hoặc có lẽ ông ấy có một mẩu rong biển cũng dự báo chính xác như thế,” Jo nói, không<br />
muốn khen ngợi Marcus bất cứ điều gì vào thời điểm đó. Sự cộc lốc của ông đã làm bà bối<br />
rối.<br />
“Vâng,” Dora nói, “chúng ta nên kiểm tra lại mọi thứ lần cuối.”<br />
Họ bắt tay vào việc như một cặp lính được huấn luyện tốt đang lâm trận và Jo thấy mừng<br />
vì bà đã không nhắc đến sự cộc lốc của Marcus. Dora rõ ràng đang hào hứng với chuyến<br />
đi và Jo không muốn phá hỏng điều đó.<br />
Họ kiểm tra xem giường chiếu đã sạch sẽ chưa, họ đếm những cái khăn mặt và suy tính<br />
khả năng Marcus và Ed mang theo khăn của riêng họ. Họ đổ hàng đống bánh trái cây mà<br />
Jo đã làm cho cuộc hành trình ra khỏi khuôn và nếm chúng; họ kiểm tra phòng tắm và cất<br />
hết tất cả mọi thứ, trừ những đồ dùng cần thiết cơ bản, để giấu chúng khỏi con mắt chỉ<br />
trích của cánh đàn ông. Khi họ đã làm xong toàn bộ việc này, Tom đến và yêu cầu họ buộc<br />
chặt tất cả những thứ có thể bị xê dịch. Họ mang những chậu cây ra khỏi buồng lái, gửi<br />
những cây cà chua và phong lữ sang thuyền của Tilly bên cạnh. Những cây rau thơm thì<br />
được chuyển xuống bếp.<br />
Sau đó họ ngồi thừ trên sofa, nhấm nháp những ly rượu sherry[39] có lợi cho sức khỏe chúng mạnh hơn rượu vang nhưng nhẹ hơn whiskey, vì họ sẽ cần những cái đầu minh<br />
mẫn, tỉnh táo. Họ đều mệt lử.<br />
“Cô đã chán cái ý tưởng đi Hà Lan,” Jo nói. “Chúng ta hãy ở lại đây, ăn bánh ngọt và tất<br />
cả những món ăn khác. Cô sẽ không phải nấu nướng trong hàng tuần liền.”<br />
“Cháu sẽ thất vọng nếu cháu không thể đi,” Dora nói. “Mặc dù bây giờ chúng ta có tất cả<br />
chỗ thức ăn ngon lành đó, sô-cô-la và khoai tây chiên…”<br />
“Những lon bia nhẹ,” Tom nói thêm, anh đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với họ, tay<br />
cầm một lon bia.<br />
“Chúng ta có thể ở lại đây và có một kỳ nghỉ,” Jo nói nốt. “Cô cần một kỳ nghỉ.”<br />
“Cô đã làm việc rất vất vả để chuẩn bị mọi thứ,” Dora nói. “Bây giờ cô có thể cho những<br />
du khách giàu có thuê chiếc thuyền này.”<br />
“Không!” Jo rên rỉ. “Cô không thể! Ít nhất thì, trừ phi cô để mặc họ làm những việc mà cô<br />
đã làm với nó.” Bà nhắm mắt, hy vọng sau khi ngủ một giấc, bà sẽ thấy tất cả chỉ là một<br />
giấc mơ, bà sẽ không đi đâu trên chiếc Ba chị em và có thể đến hội chợ đồ cổ (nó cũng bắt<br />
đầu vào ngày mai) và có một khoảng thời gian tuyệt vời.<br />
Bà thiếp đi thật. Đó là một trong những kỹ năng của bà, ngủ gà gật. Chợp mắt mười phút<br />
có thể giúp bà tỉnh táo nhiều giờ tiếp theo. Bà tự hào vì có thể làm thế gần như mọi nơi<br />
mọi chốn.<br />
Bà bị đánh thức bởi những giọng nói và nhận ra rằng Marcus và Ed - bà đoán đó là ông ta<br />
- đã đến. Tom và Dora chắc đã lên boong để giúp họ xách hành lý. Họ có vẻ mất khá nhiều<br />
thời gian, vì vậy bà đi lên chỗ họ. Bà ngạc nhiên - và không hài lòng lắm - khi thấy Carole<br />
với Marcus trong buồng lái.<br />
<br />