HOA HỒNG ĐÊM<br />
Thái Trí Hằng<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương 1<br />
Hoa hồng đóa đóa nở ra<br />
Bông bông khoe sắc kiêu sa muôn phần<br />
Hoa hồng gợi nhớ cố nhân<br />
Người xa hương sắc vẫn gần đâu đây<br />
Hương thầm quanh quẩn chưa bay<br />
Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời<br />
Trăng hiền tựa nước buông lơi<br />
Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào.<br />
Dân ca Isarel - Hoa Hồng Đêm<br />
oOo<br />
Tôi theo địa chỉ trên giấy, rẽ vào một ngõ nhỏ ở phía đông Đài Bắc.<br />
Sau bốn lần nhầm hướng, rốt cuộc cũng tìm được địa điểm chính xác.<br />
Ấn chuông điện của nhà C tầng 7, không ai nhận máy, nhưng hai giây<br />
sau cánh cửa đã đáp lời, mở ra.<br />
Trên cửa thang máy có tờ giấy ghi: “Thang máy hỏng, mọi người thứ<br />
lỗi. Đi thang bộ nhiều, lợi cho sức khỏe.”<br />
<br />
Đành phải đi vào cầu thang bộ chất đống tám cái thùng rác, leo từng<br />
tầng từng tầng một lên.<br />
Tới tầng 7, thấy ba căn hộ xếp hàng thẳng tắp, căn nhà ở giữa cửa hé<br />
chừng năm cm.<br />
Tôi bước tới chín bước, tới cửa, đẩy cửa ra, bước vào.<br />
Liếc mắt nhìn một cái, trên giàn sắt của ban công là sáu chậu cây.<br />
Ánh trời chiều từ phía tây nghiêng nghiêng chiếu xuống, cả vìa ban công<br />
cùng lá cây trên bồn hoa đều phủ đầy ánh vàng kim.<br />
Xoay người lại, rồi co người tháo đôi giày da, đi vào phòng khách.<br />
“Đã làm phiền rồi.” Tôi nói.<br />
Còn chưa kịp thấy rõ bài trí trong phòng khách, một con chó vàng đầy<br />
lông đã chồm về phía tôi.<br />
Tôi lập tức lấy hai tay che cổ, ngồi xổm xuống.<br />
“Tiểu Bì! Không được!” Bên tai vang lên tiếng quát của một cô gái.<br />
Sau đó, tôi cảm thấy con chó kia đang liếm liếm mu bàn tay phải mình.<br />
“Cậu đang làm gì vậy?” Cô gái hỏi tôi.<br />
Tôi từ từ buông hai tay ra, đứng dậy, vuốt nhẹ chú chó đang vẫy đuôi<br />
với tôi.<br />
Phòng khách có năm cái ghế sô pha màu xanh, trái phải mỗi bên một cái,<br />
ở giữa ba cái.<br />
Ghế sô pha tạo thành hình móng ngựa, quây quanh một bàn trà hình chữ<br />
nhật.<br />
<br />
Cô gái ngồi trên chiếc ghế sô pha chính giữa trong ba chiếc ở giữa, chân<br />
phải gác lên bàn trà, nhìn tôi.<br />
“Tự vệ.” Tôi trả lời.<br />
“Như vậy sao gọi là tự vệ?” Cô gái lại hỏi.<br />
“Chó bình thường đều khinh thiện sợ ác, nên rất ít khi chủ động tấn<br />
công.”<br />
“Thật không?”<br />
“Ừ. Thế nên khi chó đuổi theo sủa cô, cô quay lại tới gần nó, nó ngược<br />
lại lui lại.”<br />
“Nếu anh quay lại tới gần mà nó vẫn không lui lại, vậy phải làm sao?”<br />
“Hỏi rất hay. Vậy có nghĩa là cô gặp phải con chó hung ác, hoặc là chó<br />
dại.”<br />
“Vậy phải làm sao?”<br />
“Vậy cô chẳng thể làm gì khác hơn tôi vừa rồi, bảo vệ cổ, ngồi xổm<br />
xuống.”<br />
“Vì sao?”<br />
“Rất đơn giản. Ngoại trừ cổ không thể để bị cắn ra, chỗ nào khác cũng<br />
có thể cắn.”<br />
“Tên nhóc nhà cậu thật thú vị.”<br />
Cô ngồi thẳng dậy, thu lại chân phải đang gác trên bàn trà, nở nụ cười.<br />
“Tên nhóc?”<br />
“Bình thường tôi hay gọi con trai không quen là nhóc.”<br />
<br />
“Hả.”<br />
“Mời ngồi.” Cô gái chỉ vào chiếc ghế sô pha phía trước, bên trái.<br />
“Cám ơn.” Tôi ngồi xuống.<br />
“Tiểu Bì có vẻ rất thích cậu.”<br />
“Chắc vậy.”<br />
“Nhưng nó là chó đực đấy.”<br />
“Chó đực cũng có thể thích con trai mà.”<br />
“Vậy chó cái phải làm sao?”<br />
“Chuyện này liên quan gì tới chó cái.”<br />
“Đương nhiên rồi. Nếu chó đực thích con trai, vậy chó cái chẳng phải rất<br />
đáng thương sao?”<br />
“Chó cái không đáng thương, vì chó cái có thể chửi mắng người.”<br />
“Sao lại nói vậy?”<br />
“Chó cái tiếng Anh là bitch, người nước ngoài thường dùng từ bitch để<br />
chửi người khác.”<br />
“Nhóc, rốt cuộc cậu tới làm gì.”<br />
Cô gái nhíu mày, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào<br />
tôi.<br />
“Tôi là người tới thuê nhà.”<br />
“Vậy sao cậu lại nói chuyện chó với tôi?”<br />
“Chị hai, là do chị hỏi tôi chuyện về chó mà.”<br />
<br />