YOMEDIA
ADSENSE
Hỏa long thần kiếm - Phần 14
77
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Đường Luân nghe ba tiếng Ngũ Chi sơn, giựt mình đưa mắt ngắm nhìn người thiếu nữ có tên là Lệ Quân. Gương mặt nàng tươi mà sáng, cặp mắt đen láy như mắt bồ câu, vẻ kiều diễm đó giống hệt gươngmj của Kim Ngọc Kỳ Hương. Ngọc Diện Phan An lúc bấy giờ gầm đầu nhìn mặt đất, lẩm bẩm : - Suốt đời ta làm bạn với rắn, rốt cuộc bị rắn cắn lại. Ta nguyện rằng không trở về dương thế. ...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 14
- Phần 14 Đường Luân nghe ba tiếng Ngũ Chi sơn, giựt mình đưa mắt ngắm nhìn người thiếu nữ có tên là Lệ Quân. Gương mặt nàng tươi mà sáng, cặp mắt đen láy như mắt bồ câu, vẻ kiều diễm đó giống hệt gươngmj của Kim Ngọc Kỳ Hương. Ngọc Diện Phan An lúc bấy giờ gầm đầu nhìn mặt đất, lẩm bẩm : - Suốt đời ta làm bạn với rắn, rốt cuộc bị rắn cắn lại. Ta nguyện rằng không trở về dương thế. Lưu Bất Cùng vuốt râu, thong thả nói : - Vậy cũng được, nhưng còn cô nương đứng bên cạnh kia... Ngọc Diện Phan An đưa tay xoa đầu của Lệ Quân, thở dài mà rằng : - Chính vì nó, nếu không có nó thì lão phu đã chết từ lâu! Lưu Bất Cùng lại hỏi : - Ngọc Diện Phan An! Mi cố bám lấy cuộc sống chỉ vì con của mi, vậy thì mi có lẽ dám hy sinh tánh mạng để đưa nó ra khỏi chỗ này? Ngọc Diện Phan An gật đầu : - Lẽ tự nhiên! Lưu Bất Cùng bỗng nhiên trỏ Đường Luân nạt : - Mi xem, thằng nhỏ này nó bắt chước mi diễn trò hai mươi năm về trước, đang dùng mắt trừng liếc với con gái của mi! Ngọc Diện Phan An giựt mình, quắc mắt nhìn Đường Luân. Đường Luân hổ thẹn to tiếng với Lưu Bất Cùng : - Lão già ăn mày này thật là bạo miệng, dám đặt điều nói xấu ta! Lưu Bất Cùng cười ha hả : - Loài cẩu trệ Vô Hồn tông đâu phải là người tốt. - Tại sao ngươi biết ta là người của Vô Hồn tông? - Thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay mi cho ta biết. Đường Luân sờ chuôi thanh Bá kiếm cau mày : - Đâu... Lưu Bất Cùng nạt : - Ngọc Diện Phan An Tần Kiệt, nếu mi còn hào khí của năm xưa thì hãy ra tay bắt thằng này cho ta. Tần Kiệt hét : - Hay lắm! Tiếng thét chưa dứt thì một luồng gió lạnh lẽo hôi tanh đổ dốc về phía Đường Luân. Cùng trong lúc ấy, Lệ Quân rú lên một tiếng kinh hoàng. Đường Luân thối lui sát vách, xòe bàn tay ra đỡ. Một tiếng “bộp” vang lên. Tần Kiệt khen : - Giỏi lắm! Đoạn tung ra thêm một chưởng liên hoàn. Đường Luân bỗng cảm thấy toàn thân nóng bỏng, vội vàng xử một thế Ngọc Hổ Khoa Yêu để chống trả. Thân hình của Tần Kiệt từ bên trên chụp xuống, gặp phải đòn Ngọc Hổ Khoa Yêu, hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, đẩy bật thân hình của ông trôi ra ngoài hai trượng. Sắc mắt tái mét, Tần Kiệt gọi to : - Lư huynh, hãy sang đây. Lệ Quân bỗng nhiên nhắm nghiền đôi mắt rú lên :
- - Cha ơi! Đừng dùng Xà trận. Tần Kiệt không trả lời, chờ cho Lưu Bất Cùng tiến sát đến bên mình, đoạn thò hai ngón tay vào mồm, thổi ra mấy tiếng còi lanh lảnh. Tiếng còi chưa dứt, Đường Luân thất sắc kinh hoàng vì đó đây có vô số những con rắn độc bò ra lổn ngổn. Đường Luân tuốt phắt thanh Hỏa Long thần kiếm ra khỏi vỏ, thét : - Khoan, hãy nghe ta nói một lời. Tần Kiệt ngừng bặt tiếng còi, hất hàm : - Mi cứ nói. Đường Luân cất tiếng lanh lảnh : - Ta có một nguồn tin từ Ngũ Chi sơn đưa đến, mi có cần nghe không? Tần Kiệt dường như bị ba tiếng Ngũ Chi sơn làm cho tâm can rúng động, mắt đổ hào quang, to tiếng trả lời : - Mi hãy nói cho ta nghe thử. Đường Luân quắc mắt trả lời : - Kim Ngọc Kỳ Hương đã rời Hải Nam đảo mà về Trung nguyên. Hiện ở tại huyện Đồng Sơn, diễn lại tuồng cũ, muốn bá chiếm võ lâm mà xưng hùng thiên hạ. Thiếu Lâm biến sắc hỏi : - Mi là ai mà biết rõ như vậy? Đường Luân cả cười, thò tay gỡ chiếc Kim hồ lô, đưa cao khỏi đầu nói : - Thiên Độc môn... Tần Kiệt rú lên một tiếng kinh hoàng, vội hỏi : - Thiên Độc Nhất Phẩm bây giờ ở đâu? Đường Luân lạnh lùng trả lời : - Thiên Độc Nhất Phẩm đã về cõi thọ. Ta mạn phép thay thế ông ta mà ngồi chức Chưởng môn. Tần lão tiền bối, nếu không thu hồi Xà trận, tôi rưới thuốc độc xuống thì cả hai bên thảy đều bị hại. Tần Kiệt còn đang bàng hoàng do dự thì Lệ Quân đã thò hai ngón tay búp măng của nàng vào mồm, rít lên mấy hồi còi lanh lảnh. Trong chớp mắt, vô số con rắn lần lượt rút lui. Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thật ra rượu độc trong bầu đã hết. Tần Kiệt hằn học lẩm bẩm : - Con tiện tỳ ấy vẫn còn ra đời để mê hoặc thế nhân... Thật là một con rắn độc. Sự xúc động tinh thần làm cho Tần Kiệt run rẩy toàn thân. Con rắn màu đỏ hồng trên mình gã lại há mồm, đớp một miếng thịt trên vai lão. Tần Kiệt thình lình thò tay ra chẹn lấy cổ con rắn và xé nó ra thành nhiều mảnh vụn. Lệ Quân kêu lên ngạc nhiên : - Cha! Con rắn này... Thiếu Lâm quay đầu lại, bình thản nói : - Lệ Quân, nó chỉ là đồ súc sinh. Ta không cần thiết nó nữa, nay mi đã lớn khôn rồi, cha phải đưa mi ra khỏi nơi này để trở về nhân thế. Lệ Quân chớp nhanh cặp mắt sáng ngời : - Thật vậy sao cha? Đoạn trỏ vào Đường Luân nàng nói : - Những người ngoài kia có phải đều giống như hắn? Tần Kiệt không trả lời, mà du con gái mình ra sau lưng, xẵng giọng nói :
- - Ta nghiêm cấm mi không đặng nhìn con ta nữa, bằng không ta sẽ ăn gan, uống huyết mi! Đường Luân mỉm cười : - Xin đừng sắp tôi vào hàng vấn liễu tầm hoa. Tần Kiệt thấy thái độ của Đường Luân hiên ngang khí khái, trong lòng thầm nghĩ : - Người này khí phách ngang tàn, nếu không phải là kẻ đại gian ác thì ắt là hàng trượng phu quân tử. Nhưng hắn là người của Thiên Độc môn thì sao có thể là người tốt được. Nghĩ đoạn, lão trợn mắt nạt : - Mi hãy cút khỏi nơi này. Đường Luân không nổi giận, reo lên một tiếng cười trong trẻo, tra gươm vào vỏ, đoạn nhắm phía cửa động có lờ mờ ánh sáng đi tới. Lưu Bất Cùng thấy vậy, vội loạng choạng đuổi theo. Nhưng đuổi đến cửa động thì Đường Luân đã thoát ra ngoài, ngửa mắt lên trời ngâm hai câu thơ cổ : “Vô ảnh, vô hình, vô tông khách. Hữu thức, hữu pháp, hữu tông môn.” Đoạn buông ra một chuỗi cười sang sảng. Chuỗi cười chưa dứt, thân hình của chàng đã mất dạng trong màn đêm u ám. Lưu Bất Cùng như vừa cảm thấy đánh rơi một vật gì quí giá, kêu lên : - Người anh em khoan đi đã... Tần Kiệt hốt hoảng gọi : - Lưu huynh, sao thế? Lưu Bất Cùng không trả lời, chỉ có Tần Lệ Quân giương cặp mắt đen lay láy, ngắm nhìn cửa động bằng một ánh mắt thú vị thâm tình. Người thiếu niên ban nãy đã làm cho cõi lòng của nàng gợn sóng. Hai mươi năm nay, đây là lần thứ nhứt nàng ngửi thấy một luồng gió rừng thoang thoảng từ cửa động thổi vào, thơm tam hội ngào ngạt, bát ngát hương tình. Nàng vuốt lại mái tóc của mình, ngửa mắt lên trời hớp một hơi dài dưỡng khí... như uống lấy cái tự do vào lòng. Đây nói về Đường Luân, thoát ra khỏi cửa động rồi, tinh thần trở nên phấn chấn. Chàng chạy thẳng một mạch, vừa đi vừa cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhàng thoải mái, thầm cảm ơn viên thuốc Bá vương đảnh đã giúp cho công lực của mình tăng tiến rất nhiều. Kỳ Ngộ Tương Phùng Một vầng trăng lạnh treo lơ lửng giữa từng không tỏa ánh sáng bàng bạc khắp ngàn cây nội cỏ. Từng cơn gió biển nhè nhẹ thổi tới, mang đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái. Đường Luân vai mang trường kiếm, thong thả làm động tác hô hấp để xóa tan niềm bức rức trong lòng. Chàng thầm nghĩ : - Ta vâng mệnh sư phụ hoàn thành sứ mạng trong chuyến đi này, thật là cực nhọc, không biết chừng nào mới trút được gánh nặng để mà vui hưởng thanh nhàn. Thiên La Nham sừng sững hiện lên dưới bóng trăng vằng vặc, phong cảnh có một vẻ
- đẹp dịu dàng. Đường Luân còn đang đắm say trong cảnh trí thiên nhiên, thình lình thấy trên mặt biển hiện ra nhiều chấm đen khêu gợi tánh tò mò của chàng. Nhìn kỹ, dường như đó là những chiếc thuyền đang tiến lần về phía Thiên La Nham. Nhiều ánh lửa lóe lên, xé tan bức màn đêm. Nhiều tiếng sát phạt vang ra hòa lẫn với tiếng sóng gào, gió thét. Đôi mắt của Đường Luân long lên. Chàng đoán chừng rằng Thiên La Nham đang có biến. Ánh lửa lại lóe lên, đem đến cho chàng một mối lo âu kỳ dị. Đang bàng hoàng nghĩ ngợi, thình lình một đường đao xé gió, trong chớp mắt mang theo một lưỡi đao giá lạnh đã gác ngang cần cổ của chàng. Đường Luân giật mình, một mùi hương bay ra ngào ngạt làm cho Đường Luân ngây ngất. Một câu nói thánh thót rót vào tai chàng : - Công Tôn Ngô, mi thật là lớn mật, muốn sống hay muốn chết? Trước mắt chàng là một bãi biển mênh mông vô tận, gió thét sóng gầm, thật khó tìm đường trốn tránh. Đường Luân hớp một hơi gió biển, dằn cho tinh thần định tĩnh. Lưỡi đao sau lưng chàng lập tức ấn mạnh thêm một chút, cắt đứt bâu áo, ướm mạnh vào xương sống. Đồng thời một ngón tay mềm mại nhè nhẹ ấn vào huyệt Não Hộ của chàng. Câu nói êm đềm ban nãy lại vang lên : - Công Tôn Ngô, ta xem mi hãy nên ngoan ngoãn, bằng không thì... Đường Luân gầm đầu nhìn xuống trùng dương đại hải, nuốt một miếng nước bọt, gằn giọng hỏi : - Các hạ có phải là Kim Ngọc Kỳ Hương tiền bối? Có tiếng trong trẻo của Kim Ngọc Kỳ Hương vang lên : - Thiên Độc môn đã nhờ dùng độc mà nổi tiếng, ta chỉ cần mi dốc hết toàn lực để đối phó với vài ba thằng già mà thôi. Mi phải tiêu diệt bọn chúng cho kỳ được, đừng để lại một dấu vết gì. Đường Luân giựt mình cau mày khẽ hỏi : - Đâu đâu cũng đều có tai mắt của Thiên Độc môn. Đảo chủ cứ cho tôi biết danh tánh, tôi tự nhiên sẽ hoàn thành một cách chu đáo. Lâu lắm, Kim Ngọc Kỳ Hương không nói chuyện, dường như bà ta đang suy nghĩ cho thật chín chắn, đoạn hạ thấp giọng mà nói rằng : - Người thứ nhất mà bản Đảo chủ muốn mi xuống tay là một lão già quái gỡ. Hành tung của người này ly kỳ, bí mật. Bản Đảo chủ sở dĩ phải trốn chui trốn nhủi về đảo Hải Nam suốt hai mươi năm trời cũng tại người này. Mấy mươi năm nay, không một ai biết tên họ của hắn, nghe đâu, hắn mỗi khi tiếp xúc với người, thường hay đưa lưng về người đang đối thoại. Việc làm của hắn tội lỗi đầy trời mà ngoài miệng giả nhân giả nghĩa. Hắn ít giao du với người trong làng võ, tự mình sáng lập một môn phái Hiệp Nghi tông gì đó. Nói rằng sẽ giúp đỡ mọi người trong cơn nguy khốn, chứ thật ra việc làm của lão thật là ác độc. Đường Luân nói tiếp : - Tôi cũng có nghe, dường như thiên hạ tặng cho va cái biệt hiệu Vô Ảnh Vô Tông Khách. Kim Ngọc Kỳ Hương giật mình : - Ủa! Sao mi hiểu rành thế?
- Đường Luân vừa cười vừa trả lời : - Cựu Chưởng môn là Thiên Độc Nhất Phẩm có giao du với người này nên tôi có nghe qua. Kim Ngọc Kỳ Hương lại dịu giọng : - Mi đã biết vậy thì càng dễ xuống tay. Nhưng mà lão già này bản lĩnh cao cường, mi phải xuất kỳ bất ý mà tung ra một thủ đoạn thật là cay độc thì mới mong thủ thắng. Bằng không thì họa hổ bất thành. Đường Luân trả lời : - Đó là lẽ tự nhiên! Kim Ngọc Kỳ Hương lại lạnh lùng kể tiếp : - Người thứ hai, hai mươi năm về trước là một tay hiệp khách hào hoa phong nhã, sắc đẹp phi phàm, danh vang làng võ là Ngọc Diện Phan An Tần Kiệt. Đường Luân ỡm ờ hỏi : - Cái tên Ngọc Diện Phan An này chỉ thoáng hiện lên rồi mất, chẳng lẽ người này cũng có đủ tài ba để uy hiếp Kim đảo chủ ư? - À!... Ờ... Ngần ngừ giây lát, Kim Ngọc Kỳ Hương mới nói tiếp : - Người này mưu kế đa đoan, tánh tình xảo quyệt, lại biết sử dụng Xà trận. Đối với ta hay đối với Thiên Độc môn thảy đều bất lợi, phải cấp tốc trừ khử cho kỳ được. Đường Luân trong lòng giá lạnh như băng, mặc dầu chàng không quay đầu nhìn lại nhưng chàng tưởng tượng gương mặt của mụ nữ ma đầu này lúc bấy giờ hẳn là đanh ác lắm. Ai đâu nỡ đang tâm tàn sát một người đã từng chung chăn gối với mình. Thật là vô tình vô nghĩa. Không ngờ con người đẹp đẽ thế kia mà lại tàn ác dường này. Vừa nghĩ tới đây, thình lình giọng nói của Kim Ngọc Kỳ Hương vang lên : - Độc thư sinh, mi quay đầu lại. Đường Luân tay nắm chuôi gươm bình tĩnh quay lại. Lúc bấy giờ, ngoài kia ánh lửa lại nháng lên, tiếng la hét vang lừng hòa lẫn với tiếng sóng gió. Nhưng Đường Luân không quay đầu nhìn ra Thiên La Nham mà giương to cặp mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mặt của Kim Ngọc Kỳ Hương. Bà ta vẫn mặc bộ đồ màu trắng cực kỳ trang nhã. Một hàng nút bằng bạch ngọc chạy dài từ trên ngực xuống dưới chân. Mái tóc huyền óng ả vẫn chải vén khéo léo và búi gọn trên đỉnh đầu, phong độ cực kỳ sang trọng. Dưới ánh trăng bàng bạc, bà ta đứng sừng sững như một pho tượng Quan Âm, vừa thiêng liêng vừa cao đẹp. Bà mỉm cười một nụ cười đơn sơ làm cho Đường Luân mơ hồ cảm thấy bề ngoài đẹp đẽ cao sang đó tiềm tàng biết bao nhiêu thủ đoạn. Kim Ngọc Kỳ Hương khẽ nhướng đôi mi nói : - Công Tôn Ngô... ta tạm thời gọi mi bằng Công Tôn Ngô. Mi đừng tưởng rằng ta không biết mi đã mạo danh là Độc thư sinh. Đường Luân giựt mình đánh thót, ú ớ nói chẳng ra lời. Trên khuông mắt đầy đặn như trăng rằm của Kim Ngọc Kỳ Hương thoáng hiện qua một nét tươi cười : - Nhìn thái độ bình tĩnh của mi, ta thật hoài nghi mi là người của Hiệp Nghĩa tông. Ánh mắt của bà ta ngừng lại trên khóe mắt của Đường Luân, lòng bàn tay của chàng toát mồ hôi lạnh. Chàng cố gắng giữ nét mắt cho thật thản nhiên.
- Kim Ngọc Kỳ Hương lại nhướng mày, lạnh nhạt nói : - Nhưng mà mi đã là Chưởng môn của phái Thiên Độc thì ắt phải là đứa học trò cưng của thằng Thiên Độc Nhất Phẩm. Ta đối với thủ hạ chỉ trọng nhân tài mà không muốn tra xét đến dĩ vãng.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn