YOMEDIA
ADSENSE
Hỏa long thần kiếm - Phần 5
76
lượt xem 9
download
lượt xem 9
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Trong chớp mắt, Trương Chi Phi đã nhảy xổ tới, vung hai bàn tay sắt thép của mình chộp vào đầu của đối phương. Lão già ăn mày luống cuống, Trương Chi Phi lập tức buông một chuỗi cười rũ rượi, một tay vớ lấy vai của lão, một tay tước phắt thanh gậy trúc. Bọn ăn mày đứng chung quanh thấy tình thế không xong, ó ré vang lừng, vung gậy ùa tới chực vây đánh.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 5
- Phần 5 Trong chớp mắt, Trương Chi Phi đã nhảy xổ tới, vung hai bàn tay sắt thép của mình chộp vào đầu của đối phương. Lão già ăn mày luống cuống, Trương Chi Phi lập tức buông một chuỗi cười rũ rượi, một tay vớ lấy vai của lão, một tay tước phắt thanh gậy trúc. Bọn ăn mày đứng chung quanh thấy tình thế không xong, ó ré vang lừng, vung gậy ùa tới chực vây đánh. Họ nhanh, Hàn Khuê còn nhanh hơn. Thừa lúc lão ăn mày thối lui một bước, Hàn Khuê tiên hạ thủ vi cường, tung đòn ra bốn phía như vũ bão, đánh vào bọn ăn mày. Trong chớp mắt, tiếng rên la vang dậy, bọn ăn mày rần rần bỏ chạy. Đường Luân gằn giọng nạt : - Khoan! Hàn Khuê và Trương Chi Phi nghe lịnh, tức khắc dừng tay. Lão già ăn mày bị bàn tay hộ pháp của Trương Chi Phi vớ phải tứ chi rũ liệt, đớ người ra không thể cục cựa. Bọn ăn mày thấy vậy thảy đều không dám hống hách nữa. Đường Luân thong thả phán rằng : - Không nên đánh chết bọn họ, chỉ theo qui lệ của bản môn và thi hành theo mệnh lệnh của ta mà thôi. Bọn ngươi mau bắn hỏa châu để triệu tập người trong đồng môn lại, chờ lịnh ta điều khiển. Hai người cúi đầu vâng lệnh. Trương Chi Phi nắm lấy bâu áo của lão già ăn mày ném mạnh ra ngoài. Liền theo đó, Hàn Khuê cũng dùng một thủ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, giải huyệt cho chúng. Xong đâu đấy, hai người quay trở lại vác lấy tên ăn mày gây sự với thằng bé Tiểu Ngũ ban nãy, đoạn bay mình ra phố. Đường Luân cũng thở dài rồi nhảy lên xem người của mình. Thằng Tiểu Ngũ ôm chiếc hồ lô ngớ ngẩn nhìn Đường Luân không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao cả. Đường Luân mỉm cười bảo nó ngồi bên cạnh mình, đoạn vung roi thúc ngựa đi thẳng. Tiểu Ngũ thấy xe của Đường Luân đi nhanh giữa phố, vội vỗ tay cười ròn rã. Đường Luân thò tay vào túi lấy ra ba đồng trao cho Tiểu Ngũ. Xe đi vòng quanh thành ba lượt, rồi từ từ đi chậm lại. Tiểu Ngũ ngó Đường Luân nói rằng : - Đại thúc thật là hung dữ, đánh ngã bọn ăn mày. Đường Luân cả cười nói rằng : - Ta không dữ, ta gặp người ác thì ta nổi nóng, cho chúng một trận nên thân. Tiểu Ngũ! Nhà của ngươi đâu? Thằng bé ngơ ngác nhìn Đường Luân : - Nhà?... tôi không có nhà. - Vậy anh em, cha mẹ của mi đâu? Nó trả lời : - Không có anh em, cha mẹ chi cả. Đường Luân vò đầu nó một cách trìu mến. Lẽ ra, trong chuyến đi này, Đường Luân phải đương đầu với biết bao nhiêu điều nguy hiểm, hoàn cảnh không cho phép chàng suy nghĩ gì hơn ngoài việc đối phó với những tay khét tiếng vang trời, đang mai phục bốn phương, tám hướng, giương bẫy chờ chàng.
- Nhưng Đường Luân không nỡ nhẫn tâm, thản nhiên trước cảnh đói rét của thằng Tiểu Ngũ. Chàng nhảy xuống xe, vào một tiệm quần áo, mua cho nó một bộ đồ vừa vặn. Đoạn chàng đánh xe đến một ngôi tửu lầu lớn nhất trong thành, chọn một chỗ ngồi đẹp đẽ, cao sang nhất bên cạnh cửa sổ. Hai thầy trò ngồi xuống ăn uống no say. Thình lình, có tiếng đối thoại nho nhỏ đập vào màng tai chàng. Đường Luân vội vã nín hơi, dùng phép Nội thính đại pháp lắng tai nghe kỹ : - ... trong địa hạt của thằng Đông Hải Ma Quân có ba món bảo vật... - Ba món bảo vật gì đó? - ... Món thứ nhất là một thanh kiếm cổ, quí báu nhất đời tên là Hỏa Long thần kiếm... hiện để trong chùa Pháp Hoa... Đường Luân giật mình, sờ lại thanh bảo kiếm trên lưng mình. - ... Trăm năm về trước... Vô Hồn tông... điều động... việc không thành, tự đánh vào Thiên linh cái của mình... làng võ Trung nguyên không có ai công thể đối địch... Giọng nói của người đối thoại thật thấp, nên Đường Luân nghe tiếng được tiếng mất : - Món thứ hai... là pho sách Đa Tâm thánh kinh... cất... Thiên La Nham... có thể dùng âm thanh ma quái mà... Một người thình lình cất cao giọng, nói một cách xúc động : - Thủ đoạn của thằng Hải Ma thật là cay độc. Giọng nói của người thứ hai bấy giờ cũng cất cao lên : - Hiền đệ, còn một bảo vật thứ ba nữa là Nga Mi nữ đã hạ sanh cho thằng Hải Ma một người con gái đẹp tuyệt trần, thân hình mềm mại, lại có điều kỳ quặc, là thiếu nữ này từ nhỏ sống trong cảnh hoa thơm, cỏ lạ, không uống nước mà chỉ uống những chất mật hoa, vì vậy mà thân hình nàng tỏa ra một mùi thoang thoảng, dễ làm cho người ta đê mê ngây ngất. Thằng Hải Ma lại dùng người đẹp tuyệt trần này làm một miếng mồi ngon để câu thiên hạ, hà hà hà... - Hiền đệ, ta chúc mi mã đáo thành công, bắt được con bé này để tha hồ hưởng lạc. Tiếp theo đó, hai người cười ồ ồ, ra vẻ thích thú lắm. Đường Luân không lấy đó làm lạ, chỉ có mấy người thực khách thì ngạc nhiên trố mắt ra nhìn. Trong lòng Đường Luân bỗng nhiên dâng lên một nỗi buồn man mác. Rất nhiều nghi vấn quay cuồng trong khối óc của chàng, và rốt cuộc chàng hết sức căm tức vì những lời lẽ khiếm nhã của hai người họ đối với Bích Cơ. Tuy vậy, ngoài mặt chàng vẫn giữ thái độ ung dung, thư thái. Nhưng một nguồn tiềm lực không biết từ đâu đưa đến truyền vào cánh tay của chàng, trong lúc ấy bàn tay của chàng đang cầm đôi đũa, và đôi đũa vô tri kia từ từ cắm phập vào mặt bàn... Tiểu Ngũ đôi mắt trợn trừng lấy làm kinh dị vì thái độ bất thường của Đường Luân. Bất chợt chàng bắt gặp cặp mắt kinh dị của nó, vội vàng thu hồi nội lực, vừa muốn rút chiếc đũa thì... phía cầu thang bỗng có tiếng chân người vang dậy. Tiếng chân người vừa dứt, tiếp theo đó là một giọng người con gái vang lên : - Ủa! Độc thư sinh cũng có mặt tại đây sao? Tiếp theo đó là có tiếng đẩy mạnh chiếc bàn, và có tiếng của một người con gái khác : - Chính nó là thằng vong tình bội nghĩa Độc thư sinh. Đường Luân giựt mình. Bàn tay run rẫy và đôi đũa kia gãy ngang nghe một tiếng “rốp”.
- PHONG VÂN GẶP HỘI Anh hào ra tay Trong chớp mắt, cả tửu lầu thảy đều nhốn nháo. Tửu khách đổ dồn cặp mắt kinh dị nhìn về phía Đường Luân. Ánh mắt của chàng tiếp xúc với mấy mươi luồng nhỡn tuyến đó khiến chàng bất giác giựt mình, và tức khắc lấy ngay lại sự bình tĩnh. Sự xuất hiện thình lình của Ngọc Đảnh chân nhân, Kim Lăng Thiên và Khang Huệ không làm cho chàng kinh dị. Chàng chỉ kinh tâm vì bên cạnh Khang Huệ còn có Tử La Sát và một người đàn bà trung niên ngồi đó. Người này mặt đẹp như ngọc, đôi chân mày cong vút như lá liễu, mái tóc đen huyền búi lên trên theo kiểu Ngọc Long. Thái độ của người này nghiêm trang, nhàn nhã, làm cho người ta nhác trông thấy, ngỡ là gặp phải một nàng tiên giáng thế. Trong cái sắc đẹp thanh tao, trang nhã có bao hàm một thái độ cực kỳ oai nghiêm. Người đàn bà này thò bàn tay búp măng ra vỗ lấy vai của Tử La Sát, điềm đạm nói rằng : - Quyên Quyên, ngồi xuống đi! Tử La Sát thẫn thờ như một kẻ mất hồn, ngoan ngoãn ngồi xuống khẽ quay mặt vào vách. Khang Huệ khẽ liếc mắt nhìn Quyên Quyên, còn Quyên Quyên thì ngồi im lìm bất động, lạnh lùng, đanh đá, không nói, không rằng. Ngược lại, Kim Ngọc Kỳ Hương thì nở một nụ cười tao nhã se sẽ gật đầu, ngắm nhìn Đường Luân từ đầu chí chân. Đường Luân cảm thấy nhãn lực của bà ta như hai lưỡi gươm bén, đâm thẳng vào giữa ngực mình. Nhưng Đường Luân cố gắng bạo dạn, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, đấu nhãn với bà ta. Khang Huệ cười khúc khích : - Thật là oai! Ngọc Đảnh chân nhân vừa trông thấy Đường Luân cũng giựt mình, ông ta níu áo Khang Huệ, nói nhỏ : - Huệ nhi, mi nói lầm nhầm gì với thằng ma đầu đó? Kim Lăng Thiên cũng hậm hực nhìn Đường Luân không chớp mắt, hắn để tay vào đốc kiếm hầm hè muốn khai chiến. Khang Huệ nũng nịu nói : - Hắn đâu phải là ma mà ngươi hòng sợ! Dứt lời, nàng bất thình lình trổ ra một ngón, điểm vào hông của Kim Lăng Thiên. Kim Lăng Thiên giựt mình, trở phắt bàn tay lại, xử một thế Đảo Tiêu Kim Long, khóa cứng lấy cườm tay của Khang Huệ. Khang Huệ hoành thân trở bộ, đánh cho Kim Lăng Thiên một khuỷu tay, hậm hực rằng : - Mi dám trả đòn với ta? Kim Lăng Thiên sợ huyệt Tam Lý của mình bị nàng đánh trúng, nên vội vàng đảo mình trốn ra sau lưng của Khang Huệ. Chính Khang Huệ muốn cho Kim Lăng Thiên lẩn ra sau lưng mình, nàng buông ra mấy tiếng cười thích thú, tung mình nhảy vèo về phía Đường Luân. Kim Lăng Thiên giận bồi hồi, nhưng trước những cặp mắt tò mò, chàng không thể níu kéo Khang Huệ trở lại được, mà Ngọc Đảnh chân nhân cũng bàng hoàng ngơ ngẩn.
- Hàn Khuê đáp mình xuống trước mặt Đường Luân, hai tay chống nạnh, mồm cười rất xinh, nói rằng : - Ai cũng sợ Độc thư sinh, nhưng ta nhất quyết không thèm sợ, thử xem mi làm gì ta? Đường Luân mỉm cười trả lời : - Cô nương đẹp đẽ dường này, lại học được quyền thuật chánh tông, tôi hại cô nương làm chi? Khang Huệ nghe nói, trong lòng cả đẹp, nhưng giả vờ nạt : - Đừng nói lôi thôi! Nàng quay sang ngắm nhìn thằng bé ra vẻ thích thú, nàng vò đầu nó, tươi cười hỏi rằng : - Thằng tiểu độc vật này thật đẹp. Tiểu độc vật! Người này là cha của mi hay là anh em của mi? Tiểu Ngũ ngơ ngác nhìn Khang Huệ, lắc đầu : - Tôi không phải là Tiểu độc vật. Tôi tên Tiểu Ngũ, còn người này từ phương xa đến. Khang Huệ làm ra vẻ thật là đoan trang, nói rằng : - Vậy mi đã bị Độc thư sinh gạt đến đây, chốc nữa hắn sẽ mổ bụng mi ra mà ăn thịt! Tiểu Ngũ khoác tay lắc đầu : - Không, không! Ông này là người tốt! Đường Luân mỉm cười nói : - Xin Khang cô nương đừng nói quá lời. Khang Huệ trợn mắt lườm Đường Luân một cái, đoạn nói : - Ai dám tin bọn tà ma ngoại đạo là người tốt. Độc thư sinh mà không độc thì ai dám tin? Đoạn quay sang Tiểu Ngũ nói rằng : - Tiểu Ngũ, mi đi theo cô, đừng theo con người xấu xa này nữa. Tiểu Ngũ nhìn Khang Huệ một cách kinh dị, đoạn quay sang nhìn Đường Luân, nói một cách quả quyết rằng : - Không, đại thúc là người tốt. Đường Luân mỉm cười dịu dàng : - Người này là Khang Huệ cô nương, là một người tốt nhất trên đời này. Mi phải theo cô ấy, cô ấy sẽ lo cho mi ăn mặc một cách đầy đủ hơn ta. Khang Huệ lườm : - Đồ ma!... Tiểu Ngũ, mi gọi ta là chị Khang Huệ được rồi. Tiểu Ngũ nước mắt chảy vòng quanh, nức nở nói : - Đại thúc... đại thúc bỏ tôi ư? Đường Luân trả lời dịu dàng : - Đại thúc đang có việc cần kíp, mi hãy tạm thời theo chị Khang Huệ, ta lại thỉnh thoảng đến thăm ngươi. Mặc dầu Tiểu Ngũ mới gặp gỡ Đường Luân mấy tiếng đồng hồ mà thôi, nhưng nó rất cảm mến chàng. Bởi vì chàng là người đầu tiên đem đến cho nó một nguồn an ủi. Nghe nói Đường Luân sẽ thường đến thăm mình nên Tiểu Ngũ vội vàng gật đầu ưng thuận và gọi Khang Huệ mấy tiếng : - Chị Khang Huệ! Ngọc Đảnh chân nhân bấy giờ mới bước tới, nói xen vào : - Hay lắm! Thằng nhỏ này mồ côi mồ cút, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Giao lại cho Côn Luân phái, mặc dầu tu hành cực khổ còn hơn sa đọa theo phường ma đạo gian
- manh. Đường Luân rùn vai mỉm cười : - Cảm ơn đạo trưởng đã chỉ giáo, tôi có cảm tưởng tương tợ như đạo trưởng. Ngọc Đảnh chân nhân thò tay định nắm lấy tay Tiểu Ngũ, nào ngờ Tiểu Ngũ đẩy bàn tay của ông ta, trả lời một câu thích đáng : - Ta theo chị Khang Huệ, chẳng theo lão đạo sĩ. Khang Huệ vỗ tay cười ha hả : - Hay lắm, nên theo ta, mà chẳng nên theo lão già đạo sĩ... Không đợi cho Ngọc Đảnh chân nhân nổi giận, nhanh như chớp, nàng thò tay bế lấy Tiểu Ngũ vào lòng, như một con bướm, nàng bay lả lướt vào một góc phòng. Nơi đó, Kim Lăng Thiên đang đứng ngơ ngác, nàng nhét thằng Tiểu Ngũ vào lòng của Kim Lăng Thiên. Kim Lăng Thiên tỏ vẻ khó chịu, nhưng Khang Huệ tức khắc trợn mắt nhìn chàng bằng một thái độ giận dữ. Thế là Kim Lăng Thiên ngoan ngoãn bế thằng Tiểu Ngũ vào lòng. Khang Huệ quay lại nhìn Ngọc Đảnh chân nhân bằng một cái nhìn ranh mãnh, làm cho lão già này hờn giận tràn hông. Ông ta hối hận vì phen này mang Khang Huệ đi theo cho vướng chân vướng tay, thật là vô ích. Ngọc Đảnh chân nhân quay về phía Đường Luân, vung phất trần hỏi rằng : - Độc thư sinh, xin mi cho ta biết kết quả trong chùa Pháp Hoa ra sao? Thằng Tiểu Ngũ đi rồi, Đường Luân cảm thấy mình không còn điều gì lo ngại nữa, vội thay đổi thái độ. Chàng sờ chuôi thanh Hỏa Long thần kiếm ngang nhiên trả lời : - Xin đạo trưởng hãy xem đây là thanh kiếm gì? Nói đoạn tuốt phắt ra dâng ngang trước mặt. Ngọc Đảnh chân nhân biến sắc hỏi rằng : - Đây là bảo vật của chùa Pháp Hoa? Đường Luân lanh lảnh trả lời : - Chính thế, nó là Hỏa Long thần kiếm! Bốn tiếng Hỏa Long thần kiếm đập vào màng tai của thực khách, làm cho mọi người thảy đều kinh hoàng... Những người thuộc trong làng võ càng thêm kinh dị, thèm thuồng, tất cả đều dồn những cặp mắt quái gỡ của mình nhìn thanh báu kiếm. Thậm chí con người đoan trang, tao nhã như Kim Ngọc Kỳ Hương cũng liếc mắt ngắm nhìn. Thái độ đó đập vào mắt của Đường Luân làm cho chàng giựt mình kinh hãi. Đảo mắt nhìn quanh thấy trong toàn thể thực khách có rất nhiều võ lâm cao thủ, một số đông Đường Luân đã biết mặt... Ngọc Đảnh chân nhân mắt đổ hào quang, xẳng giọng nói rằng : - Vậy thì Pháp Nguyên thiền sư... Đường Luân trả lời một câu rùng rợn : - Đã tự đánh vỡ Thiên linh cái mà chết rồi! Ngọc Đảnh chân nhân ngửa mặt lên trời cười ròn rã, thình lình nghiêm sắc mặt, thét hỏi : - Vậy còn thằng Thiên Độc Nhất Phẩm đâu? Đường Luân bình thản trả lời : - Ông ta ở một nơi xa thì xa lắm, mà gần thì cũng gần lắm. Ngọc Đảnh chân nhân giựt mình vuốt chòm râu cá chốt :
- - Ý của ngươi nói rằng Thiên Độc Nhất Phẩm hiện đang ở trên tửu lâu Chính Dương này? - Chính thế, và ông ta đang đối diện với đạo trưởng đây. Ngọc Đảnh chân nhân lại giựt mình, trợn mắt nhìn Đường Luân : - Nhà ngươi nói thật? Chỉ vì sau lưng của Đường Luân là một khung cửa sổ, mà ngoài khung cửa sổ kia là một con phố, dập dìu người qua lại. Đường Luân chỉ trả lời bằng một nụ cười lạnh nhạt. Ngọc Đảnh chân nhân đảo mắt nhìn quanh, lại nhóng cổ dòm sang bên kia mái ngói, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một bóng người. Ngọc Đảnh chân nhân nghi ngờ Đường Luân gian trá, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trang của chàng, ông ta lại chẳng dám nghĩ rằng người này nói dối. Suy nghĩ mãi mà vẫn không sao hiểu nổi ý nghĩa câu nói của Đường Luân. Nghĩ rằng Thiên Độc Nhất Phẩm là một tay võ công siêu đẳng, cao hơn mình gấp bội, vậy thì muốn biết hành tung của lão không phải là chuyện dễ.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn