intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hỏa long thần kiếm - Phần 52

Chia sẻ: Tran Minh Thang | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:5

67
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Gia nhập Hiệp Nghĩa tông mười mấy năm trường, ngày hôm nay Đường Luân mới thấy sư thúc mình trổ hết chân tài ra để cho chàng thưởng thức. Hơn hai mươi hiệp trôi qua trong bầu không khí nặng nề, u uất, trong gian phòng cơn gió dậy vì vèo, ngọn đèn cơ hồ tắt phụt và viện binh của bọn lâu la ở bên ngoài có lẽ đã được tăng cường nên khi Đường Luân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy lố nhố rất nhiều người đang giương mắt trông vào ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 52

  1. Phần 52 Gia nhập Hiệp Nghĩa tông mười mấy năm trường, ngày hôm nay Đường Luân mới thấy sư thúc mình trổ hết chân tài ra để cho chàng thưởng thức. Hơn hai mươi hiệp trôi qua trong bầu không khí nặng nề, u uất, trong gian phòng cơn gió dậy vì vèo, ngọn đèn cơ hồ tắt phụt và viện binh của bọn lâu la ở bên ngoài có lẽ đã được tăng cường nên khi Đường Luân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy lố nhố rất nhiều người đang giương mắt trông vào. Trần Như Phong biết kéo dài chừng nào, càng bất lợi cho mình chừng nấy, vì vậy mà bỗng nghe ông ta cất lên một tiếng hú thật dài, rồi thân hình ông ta vụt chạy nhanh thoăn thoắt chứ không đứng yên như ban nãy. Hiệp Nghĩa tông được danh vang làng võ là nhờ môn khinh công mà nổi tiếng. Môn khinh công ấy bây giờ được Trần Như Phong biểu diễn một cách thần tình. Cao Yến thấy thân hình của lão già này nhanh như một vệt khói mờ chạy vòng chung quanh Cao Minh để rồi thỉnh thoảng thừa cơ tấn công những đòn quái dị. Cao Minh nằm trong tình thế bị bắt buộc phải trụ hình một chỗ để rồi tung ra bốn phương tám hướng những đường đao bén nhằm phá vỡ những thế công của Trần Như Phong. Cuộc chiến đến bây giờ lại bước sang một giai đoạn khác, giai đoạn Trần Như Phong công nhiều mà thủ ít, bắt được Cao Minh phải nằm trong cái thế công ít mà thủ nhiều. Đao qua kiếm lại, hai người lại giao chiến cùng nhau thêm hai mươi hiệp nữa, lúc bấy giờ Trần Như Phong gần như nổi cáu nên bao nhiêu công lực thảy đều tiết ra, dùng toàn những thế võ độc đáo để tấn công đối thủ liên miên bất tuyệt. Cao Minh thấy đối thủ của mình nhanh như một con vượn tung tăng bay nhảy khắp nhà, thoạt đồng, thoạt tây, khi tả khi hữu, lúc trên lúc dưới, đòn lạ tuôn ra triền miên bất tuyệt, sẵn sàng tấn công những chỗ yếu của mình. Lần lần Cao Minh cảm thấy mình đang đi về thế thủ để rồi cuối cùng phải thua sút đối phương rõ rệt. Đường Ngũ Long đao không còn bén nhọn như trước nữa, hơi thở của chàng bắt đầu mệt nhọc. Còn Trần Như Phong thì đôi mắt sáng ngời, thái độ hài hước của ông ngày thường bây giờ không còn nữa, mà thay vào bằng sắc mặt vô cùng nghiêm nghị. Thanh Hỏa Long thần kiếm bay múa khắp gian phòng như một con hỏa long uốn khúc, ngoe nguẩy quấn chặc chung quanh mình của Cao Minh. Đang cơn hỗn chiến, bất thình lình Cao Yến thét lên một tiếng lóng lanh lảnh, sau tiếng lóng đó Cao Minh liên tiếp sử dụng bảy thế liên hoàn chém vùn vụt ra bảy đường đao thật là khéo léo. Bảy đường đao này khí thế mạnh như bảy lưỡi búa, thi nhau giáng vào bảy đại huyệt trên mình Trần Như Phong làm cho đợt tấn công bất thình lình gặp phải trở ngại. Khi đường đao thứ bảy vù vù phạt ngang yết hầu, thì Trần Như Phong lanh lẹ xuống một cái Bán tọa tấn, vì vậy mà thân hình chiêu ông ta sụt xuống năm tất, nhường cho lưỡi đao kinh hoàng kia lướt qua búi tóc của ông, trông thật vô cùng khủng khiếp. Cao Minh thật là lợi hại, thừa lúc đối phương đang kẹt trong cái Bán tọa tấn, thân hình chới với, hắn ta lập tức tung ra một đá thôi sơn. Ngọn đá này đi theo đường vòng cầu, ban đầu chiếu thẳng vào Đan điền để rồi lần lần tấn công những bộ phận từ Đan điền trở lên chí huyệt Hoa Cái. Một đá mà uy hiếp chín đại huyệt trên mặt tiền của Trần Như Phong, một tay dày
  2. công luyện tập, tưởng không thể nào thi triển được. Nằm trong tình trạng bất thường như thế, Trần Như Phong bất đắc dĩ phải liên tiếp xử một thế Thiết Bản Kiều, ngã ngửa người ra, nhường cho ngọn cước thôi sơn của đối phương bay vù ù qua. Gót giầy của Cao Minh lướt ngang một cách thần tốc, chỉ còn cách sống mũi của Trần Như Phong trong đường tơ kẽ tóc mà thôi. Trần Như Phong ngỡ là đối phương tiếp tục tấn công nên vừa cắn răng, xử một đòn Kim Ngư Vượt Lãng thì thân hình của Cao Minh mượn thế đá kinh hồn bắn vút ra ngoài song cửa sổ. Mặc dầu thân lâm trọng địa mà Đường Luân vẫn buông ra một chuỗi cười khoái trá, ngụ ý đầy mai mỉa. Chàng trao đổi với sư thúc của mình một nụ cười quái gở, ngầm khen cho ông ta đã đắc thắng khải hoàn. Trần Như Phong trao cho Đường Luân một cái nhìn tinh quái, ngụ ý bảo chàng hãy thừa cơ hội này mà thoát ra khỏi phòng. Vì vậy mà Trần Như Phong giả vờ thét : - Loài chuột nhắt, trốn chỗ nào cho thoát, để cho ta theo tặng cho mi một đòn Thiên Phong chưởng. Nói chưa dứt, ông ta chống gươm bào thành giường, bay mình ra phía cửa sổ, lén đưa tay sẽ ngoắc Đường Luân, ra dấu bảo chàng đi theo. Thân hình của Trần Như Phong cất khỏi mặt đất, bay vù về phía cửa sổ bằng một tốc độ cực nhanh không thể tả. Nào ngờ cách cửa sổ chừng năm thước có một chiếc bóng mờ từ bên trên rơi xuống, bộ điệu mạnh mẽ như Phi tướng quân từ trên trời rơi xuống cản ngăn lối đi. Nhướng mắt nhìn lên, thấy đó chẳng phải ai xa lạ, chính là bà Cao Yến. Cao Yến chỉ trỗ ra một đòn khinh công mà cũng đủ làm cho Đường Luân và Trần Như Phong giật mình kinh hãi. Bà ta buông tiếng cười kinh rợn : - Mi đừng mong lấy vải thưa che mắt thánh, muốn thoát khỏi nơi này, trừ khi mi là kẻ ba đầu sáu tay. Câu nói vừa dứt, bà ta tức khắc xuống một cái tấn chữ Đinh, đánh xả vào mặt của Trần Như Phong một chưởng kinh hồn. Một luồng gió lạnh lốc lên, Trần Như Phong vừa dợm chống trả thì bên cạnh mình bay xéo ra một người. Chiếc bóng mờ đó vừa thoáng bay ngang trước mặt thì một tiếng bùng kinh rợn vang lên. Thì ra đó là Đường Luân, chàng đã sử dụng một thế Phi Bằng Vạn Dặm, lướt tới để đỡ đòn dùm cho Trần Như Phong và cũng để thử xem thực lực của Cao Yến. Hai bàn tay của hai đối thủ vừa va chạm vào nhau thì cả hai đều giựt mình vì rằng từ lòng bàn tay của đối phương có một luồng sức mạnh tuôn ra thực là đáng khiếp. Cao Yến loạng choạng thối lui một bước, còn Đường Luân mượn sức của bà ta mà lộn mèo một vòng giữa không trung rồi mới lấy được thăng bằng rơi xuống đất. Những tưởng rằng mình có thể yên lòng rơi xuống, nào ngờ gót chân của Đường Luân chỉ còn cách mặt đất chừng hai tấc thì một luồng sức mạnh ào ào tràn tới. Qúa kinh hoàng, Đường Luân vung cánh tay tả ra để bảo vệ tiền tâm còn cánh tay hữu thì thủ sẵn bên hông, chờ cơ hội bất thình lình phản công một đòn quyết liệt. Luồng sức mạnh lạnh lùng đó do Cao Yến phát ra. So qua một chưởng, bà ta thật vô cùng kinh dị vì hơn mười mấy năm nay Cao Yến chưa từng gặp một người nào có thể
  3. chọi lại một chưởng với bà ta mà nội lực lại đáng khiếp như thế. Vì vậy mà Cao Yến tức giận căm gan, quyết định dùng cái thế sấm sét chẳng kịp trở tay, thừa lúc Đường Luân chưa kịp đáp xuống mặt đất, lướt tới tung ra một đòn chí mạng. May nhờ Đường Luân ứng biến thần tốc, bàn tay tả của chàng vừa che kịp tiền tâm thì chưởng lực của Cao Yến cũng vừa tràn tới, và hai bàn tay của hai cao thủ lại giáp nối với nhau thêm một lần thứ nhì nữa. Rồi một tiếng “bùng” khủng khiếp lại vang lên, thân hình của Đường Luân như con diều đứt dây, bay vù ra phía sau nhanh không thể tưởng. Vừa trúng đòn là Đường Luân đã vung bàn tay hữu của mình ra phía sau, vừa đúng lúc thân hình của chàng bay vù sát tới vách tường. Nếu chẳng kịp đối phó thì thân hình của chàng va chạm vào vách một cách kinh khủng, nhưng Đường Luân đã kịp thời buông ra một chưởng, đánh vào giữa vách tường, để ghìm lại trớn đi của mình lại. Một tiếng sầm vang động nổi lên trong gian phòng nhỏ bé, cát bụi bay tứ tung và bức tường rung lên, cơ hồ sụp đổ. Trong cơn gió bụi mịt mờ, Đường Luân sa mình xuống đất. Trong lòng chàng hết sức kinh mang vì cứ công lực của Cao Yến mà suy thì không dưới bọn Hải Ma và Thiếu Lâm giáo chủ bao nhiêu. Cát bụi chưa kịp lắng xuống thì Cao Yến đã trỗi dậy tấn công tiếp. Một luồng chưởng lực ào ào tràn tới, Đường Luân tức tốc cất mình bay bỗng lên trên không, từ trên đánh xả xuống một đòn Phục Ma quái chưởng. Đây là một thế võ mà Đường Luân mới suy gẫm sáng chế ra mấy ngày hôm nay. Bao nhiêu công lực của chàng thảy đều tập trung vào đó. Cao Yến bất thình lình nghe thấy từ phía trên có một áp lực kinh hồn đè xuống. Vốn là một tay khinh công tuyệt diệu, Cao Yến tức tốc tạt sang cánh trái hơn ba trượng để lánh khỏi miếng đòn cay độc. Vì Cao Yến thoát đi quá nhanh khiến Đường Luân không kịp ghìm sức mạnh lại, vì vậy mà luồng chưởng lực của Đường Luân vẫn cứ từ phía trên ập xuống. Vì dùng hết sức mạnh nên một tiếng bùng kinh khiếp lại nổi lên. Bàn tay mảnh khảnh của chàng đã đấm vỡ một miếng gạch to tướng giữa phòng. Cát bụi lại nổi lên mờ mịt, và Đường Luân thừa nước đục thả câu, nương theo lớp gió bụi mịt mờ đó, chàng bắn mình bay ra cửa sổ. Nhưng thân hình của chàng vừa tiến sát đến khung cửa thì bên ngoài gió dậy vèo vèo, không biết bao nhiêu là ám khí xé gió bay tới. Nào là phi tiêu, phi chùy cùng với trăm nghìn món ám khí đủ loại, trước sau bay tới vô tình phong tỏa cạnh cửa sổ lại như tường đồng vách sắt. Trong cơn nguy cấp, Đường Luân vung ống tay áo của mình để tỏa ra một luồng cương khí, đẩy dạt vào món ám khí đang bay vào mình, vừa lúc đó thì thân hình của chàng đã tới bên khung cửa sổ. Trõ mũi giầy ra đạp nhẹ vào khung cửa lấy đà, thân hình của chàng bắn vụt trở về trong phòng và tiếng nói của Cao Yến lại nổi lên : - Ta đã bảo, bọn mi muốn trốn khỏi nơi này, chỉ có hai cách, một là để lưỡi báu kiếm kia lại, hai là để đầu lâu lại. Và lúc bấy giờ cát bụi lần lần lắng xuống. Trần Như Phong và Đường Luân mỗi người rút về một góc phòng. Đường Luân án ngữ phương đông, Trần Như Phong án
  4. ngữ phương tây, quắc hai cặp mắt lườm lườm nhìn Cao Yến không chớp. Bà ra lại nổi lên một chuỗi cười kinh rợn : - Ta chấp hai con chuột lắt ra tay một lượt. Nói dứt lời, bà ta cất mình nhảy bổ về phía Đường Luân. Đường Luân giựt mình trụ một bộ tấn Chảo Mã, vừa định phản công bỗng thình lình thân hình bà ta bắn lùi một cách nhanh chóng không thể tưởng tượng. Thì ra bà ta đã sử dụng thế dương Đông kích Tây, giả vờ tấn công Đường Luân mà quay lại tấn công Trần Như Phong trong lúc ông ta chưa kịp chuẩn bị. Nhưng Đường Luân vẫn tiếp tục phóng chưởng hùng hậu truy kích khiến bà ta không dám tháo thứ, con mồi đã lọt vào miệng rồi mà vẫn phải nhả ra. Tình thế bắt buộc bà ta phải thu tay trở về để phá thế võ mà Đường Luân vừa uy hiếp. Nhờ đó mà Trần Như Phong mới được yên lòng xuống cái tấn Thiên Cân tấn để lấy lại thăng bằng đồng thời chém ra một đường Hỏa Long thần kiếm. Phần Cao Yến vừa lánh khỏi Hỏa Long thần kiếm rồi tức tốc vung cánh tay tả ra, xử một đòn Lôi Công Đả Tháp, từ trên cao đánh xả xuống một chưởng kinh hồn, chiếu đúng vào giữa huyệt Thiên linh cái của Đường Luân. Vì nhập nội nên thân hình của hai người gần kề trong gang tấc và Đường Luân nghe thấy trên đầu mình có một sức mạnh nghìn cân đè xuống, tình thế hết sức khẩn trương. Trần Như Phong đứng ở bên ngoài thấy vậy, hồn vía lên mây, sợ Đường Luân tránh không thoát, chiếc đầu lâu sẽ vỡ nát. Đường Luân tối tăm mặt mũi, nghiến răng kèn kẹt, bao nhiêu khí lực chàng thảy đều dồn xuống hai chân, liều chết xử một thế Tam Tinh Hội Bộ. Đây là một thế võ thối lùi, chỉ vỏn vẹn ba bước, mà mỗi bước chỉ xê dịch bằng nửa bước bình thường, quyết dùng cái mau để thoát chết. Ba bước đó, Đường Luân thực hiện nhanh như một cái chớp, thần hình của chàng vừa xê dịch được một bước thì đòn Lôi Công Đả Tháp đã đánh xả xuống như một lưỡi tầm sét của thiên lôi. Bàn tay của Cao Yến lướt sát qua vai của Đường Luân, cách chừng ba tấc. Một luồng gió mạnh tạt ra, làm cho Đường Luân nghe thấy mình đau như dao cắt. Rồi một tiếng vang khủng khiếp nổi lên, lại một miếng gạch giữa phòng trúng đòn của Cao Yến, bụi cát bốc lên mù mịt. Giữa cơn gió bụi mịt mù, mở mắt trông chẳng thấy đường, nhưng Đường Luân nghe thấy trước mặt mình có một luồng gió âm u lạnh lẽo nổi lên, áp lực mạnh mẽ chưa từng thấy. Biết rằng Cao Yến đã thừa cơ mà tấn công mình, Đường Luân chẳng dám tháo thứ, lại liên tiếp dùng thân pháp Thất tinh liên hoàn bộ để thối lui thêm hai trượng. Chàng cốt ý chờ cho cát bụi lắng xuống mới bắt đầu phản công. Quả thật Cao Yến là một tay giang hồ lão luyện, thừa lúc cát bụi bốc lên, bà ta đã lướt tới, tung ra một đòn thôi sơn, quyết lấy mạng của Đường Luân. Nào ngờ... Đường Luân ứng biến lại quá ư thần tốc. Nhưng Cao Yến nào chịu lép, vừa thấy đối phương lẩn trốn là bà ta như bóng với hình, tức tốc đuổi theo. Giữa lúc đó, bỗng hào quang sáng rực. Thì ra Trần Như Phong đã cầm lưỡi Hỏa Long thần kiếm chém ra một đường trí mạng để cứu nguy cho Đường Luân. Đường gươm xé gió vì vèo, báo cho Cao Yến biết có người chém lén và vô tình bà ra
  5. đã nằm trong cái thế tiền hậu thọ địch. Trước mặt bà là Đường Luân, tay cầm vỏ kiếm, Trần Như Phong sử dụng lưỡi kiếm. Hai người mở thế gọng kềm để uy hiếp Cao Yến bằng những đòn mãnh liệt. Khá khen cho Cao Yến, chỉ dùng hai bàn tay trắng mà chống chỏi với hai tay cao thủ một cách nhẹ nhàng. Trong chớp mắt mười hiệp trôi qua. Hai bàn tay khẳng khiu của bà biến đổi thiên hình vạn trạng. Có lúc dùng chưởng có lúc lại cùng trảo và thỉnh thoảng bà ta dụng bàn tay như một lưỡi đao, để xử một thế Ngũ Long đao. Khí thế cực kỳ mãnh liệt, so với Cao Minh dùng đao thật ban nãy, sức uy hiếp nặng nề gấp mấy lần. May mà Trần Như Phong và Đường Luân thảy đều là hai tay lanh lợi, nên chẳng dùng sức mạnh chọi sức mạnh, mà chỉ múa Lang ba, lảo đảo đi ở vòng ngoài. Thỉnh thoảng thừa cơ phối hợp với nhau mà phản công bằng một vài đòn bén nhọn. Vì vậy mà khí lực của Cao Yến mặc dầu đáng sợ, nhưng hai người cứ mãi khôn ngoan lẩn trốn, thành ra vẫn chưa thật sự chạm trán lần nào. Cao Yến càng đấu chừng nào, sức lực càng lên chừng ấy. Những luồng gió mạnh từ trong hai bàn tay của bà ta bốc ra, thổi bạt hai món binh khí của Đường Luân và Trần Như Phong, làm cho hai người chưa sử dụng đòn nào đáng kể. Bầu không khí thật là căng thẳng, những tên gác cửa bên ngoài chỉ nghe tiếng gió vù vù từ bên trong tạt ra mà không trông rõ bóng người, vì bây giờ đèn đuốc thảy đều tắt phụt. Bất thình lình Cao Yến đang trổ một đòn Thái Sơn Áp Đỉnh đánh xả về phía Đường Luân bỗng nhiên bà ta đảo mạnh một vòng, trong cái thế Thần Ưng Chuyển Dực, quày đầu trở về, xòe năm ngón tay đen đúa khẳng khiu ra, chộp vào lưỡi Hỏa Long thần kiếm. Trần Như Phong giựt mình, ông ta không ngờ Cao Yến lại quá liều lĩnh, dám dùng tay trắng đoạt gươm của mình, vào lúc đó, chính ông ta đang xử một đòn Thần Tiễn Xuyên Tâm, lưỡi gươm đâm vút tới bằng một tốc độ kinh hồn, muốn ghìm để biến thế cũng không kịp. Trong trường hợp này, bắt buộc phải liều, Trần Như Phong hét lên một tiếng, bao sức mạnh đều dồn vào cánh tay, liên tiếp xử đòn Thần Tiễn Xuyên Tâm tiếp tục đâm tới, sức mạnh gấp hai lần ban nãy. Ông ta định dù Cao Yến có bắt được lưỡi gươm của mình thì năm ngón tay sẽ bị món binh khí sắc bén này cắt đứt. Nào ngờ vỏ quít dày gặp móng tay nhọn, bàn tay của Cao Yến còn cách lưỡi gươm chừng một tấc thì nhanh như chớp, bà ta đã đổi trảo thành ra chỉ, không chộp vào lưỡi gươm mà lại trổ ra một ngón, điểm vù vù vào huyệt Khí Hải của Trần Như Phong. Trần Như Phong đang dùng hết mười phần sức mạnh, quyết liều chết sống với bà ta, không ngờ đối phương lại biến thế một cách lạnh lùng như vậy, vừa giật mình thì ngón tay của Cao Yến chỉ còn cách huyệt Khí Hải chỉ hai tấc mà thôi. Trần Như Phong quá đổ kinh mang, hai bàn chân của ông ta tức tốc trổ ra một thế Vân Phi Tần Lĩnh để xê dịch sang cánh trái. Nhờ thế võ Vân Phi Tần Lĩnh quá ư kiến diệu, nên thân hình của ông ta vừa tạt sang một bên thì một tiếng toạc như xé lụa vang lên, thì ra ngón tay sắt thép của Cao Yến đã làm cho vạt áo trước của ông ta rách đi một mảng.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2