YOMEDIA
ADSENSE
Hoa Lưu Ly Bên Hồ
74
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Bà bác gởi cho tôi một món quà, cái váy đầm cũ con gái bà không mặc nữa, tấm váy tuy cũ nhưng với chất vải dày bóng màu hồng nhạt, những nền -dăng ten sặc sỡ, vẫn đầy vẻ quyến rũ . Bởi từ bé đến lớn, tôi không có một tấm váy nào, chuyện mặc quần áo con trai do anh tôi thải ra khiến tôi trở thành mục tiêu châm chọc của thằng Hoàng lém, thằng bạn cùng lớp
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Hoa Lưu Ly Bên Hồ
- Hoa Lưu Ly Bên Hồ Tác giả: Ngô Thế Chi Bà bác gởi cho tôi một món quà, cái váy đầm cũ con gái bà không mặc nữa, tấm váy tuy cũ nhưng với chất vải dày bóng màu hồng nhạt, những nền -dăng ten sặc sỡ, vẫn đầy vẻ quyến rũ . Bởi từ bé đến lớn, tôi không có một tấm váy nào, chuyện mặc quần áo con trai do anh tôi thải ra khiến tôi trở thành mục tiêu châm chọc của thằng Hoàng lém, thằng bạn cùng lớp . Nó suốt ngày bảo tôi phải cắt bím tóc, rồi rủ tôi đá bóng, đá cầu với nó . Nhiều khi phát khóc, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, tôi biết, mua một tấm áo mới cho tôi thì cả nhà đứt bữa . Hơn nữa, thằng Hoàng cũng chẳng hơn gì tôi, từ thời diện quần áo cũ của chị . Nhưng tôi không nỡ nói ra điều đó . Nó trêu tôi thì có bọn con gái bênh tôi, chứ tôi trêu nó thì bọn con trai sẽ cười nó đến Tết . Tôi diện tấm áo mới lòng háo hức của 1 cô bé mười lăm tuổi . Thằng Hoàng sẽ không thể trêu chọc tôi được nữa . Nhưng ngày lần đầu tiên, mặc tấm váy tôi đã hiểu ngay rằng: thằng Hoàng thì vẫn là thằng Hoàng, dù tôi mặc đồ con trai hay con gái thì nói vẫn chọc tôi như thường . Lúc tôi bước vào lớp, tất cả sững sờ , rồi bọn con gái xúm lại khen tấm váy đẹp hợp với tôi . Ấy thế mà giờ ra chơi thằng Hoàng đã vẩy thật lực cái bút mực tím vào tấm váy tôi bao công là giặt . Một đường dài những vẩy mực đậm đặc vắt chéo phái sau thân váy . Tôi oà khóc . Tối ấy tội lại vừa khóc vừa giặt lại tấm váy, nhưng đâu vẫn hoàn đó, những vẫy mực tím bám chặt vào sợi vải . Tôi đành cất nó vào tận đáy ngăn kéo, trong lòng bao tiếc nuối, hờn giận . Hôm sau, lại đến lớp trong bồ quần áo của ông anh trai, tôi thấy 1 điều kỳ lạ nhất trên đời, thằng Hoàng phía sau không trêu tôi nữa, nó im lặng, mà im lặng hoài .......
- Tôi có 1 công việc được giao vào mùa hè, chăm sóc vườn hoa, và sáng sáng chèo thuyền đi đưa hoa cho những ngôi biệt thự bên kia hồ . Tôi làm việc này rất cần mẫn vì bộ sách giáo khoa năm sau của mấy anh em tôi phụ thuộc vào nó . Cho đến giữa mùa hè, tôi thấy ngồi nhà nghỉ nhỏ bé, giản dị nhất ở cuối bãi đã có ng` ở . Tôi quyết định đến đó hỏi xem ng` ta có đặt mua bông không . Khi đưa hoa cho tất cả khách quen tôi chèo thuyền về ngôi nhà ấy . Sương mù trên mặt hồ chưa tan hết tôi trèo qua lan can phía sau nhà, đang định gõ cửa, thì dừng lại . Có ai đó đang ngồi bên cây dương cầm và chơi 1 bản nhạc êm đềm , nghe như tiếng sóng vỗ khe khẽ vào mạn thuyền . Dần dần, tôi quên mất là mình đang nghe trộm, tỳ trán vào khung cửa, lắng tai nghe, mơ thấy 1 dòng sông êm đềm dài vô tận, trăng trong, 1 con thuyền lặng lẽ trôi .......Tiếng nhạc tắt lúc nào tôi cũng không hay, giật mình vì có tiếng người gọi ngay sau lưng - Này, em ! Tôi quay phắt lại, ngẩng đầu lên, rồi trái tim 15 tuổi của tôi đập rối loạn, 1 chàng trai thành phố, anh cao, hơi gầy, mái tóc đen bồng bềnh, gương mặt đẹp, thông minh . - Em xin lỗi - Tôi lắp bắp - Em quên mất, em mải nghe ! - Nhưng anh không chơi nữa mà . - Vâng, nhưng hình như em vẫn nghe thấy, đâu đây !
- Chàng trai ngạc nhiên cúi nhìn tôi, em nhỏ 15 tuổi, ánh mắt cười lấp lánh trong đáy mắt . Tôi đã lấy lại được bình tĩnh, vội nói về mục đích mình đến đây: - Em vẫn đi đưa hoa cho mọi người ở đây, anh có muốn sáng sáng em mang cho anh một bó hoa không ? - Em có những hoa gì ? - Chủ yếu là hoa hồng, mọi người ở đây thường thích hoa đó . - Anh không thích hoa hồng, em có hoa thạch thảo phải không ? Anh chỉ bó hoa còn lại trên thuyền, đấy là những bông hoa của tôi . Tôi thích loài hoa đó và trồng 1 luống nhỏ ở góc vườn . Sáng sáng, xong công việc, tôi vừa thong thả chèo vừa rải hoa xuống mặt hồ, đó là 1 nghi lễ của tôi, tôi tin nó sẽ mang lại những điều tốt lành . Nhưng sao anh lại gọi chúng là hoa thạch thảo ? - Nó là hoa lưu ly chứ ? - Lưu ly à ? - Vâng, "đừng quên em", "forgetmenot" ! - Nói xong, tôi ngượng đỏ mặt , im bặt .
- Anh mỉm cười gỡ bí cho tôi: - Cái tên rất đẹp, sáng mai mang cho anh nhé ! À, mà em tên gì nhỉ ? - Tên em à ? Lưu Ly ! - Lưu Ly! - Anh đọc lại cái tên, lắng nghe nó rồi mỉm cười - Mai nhé, Lưu Ly . __________________ ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU Trả Lời Với Trích Dẫn #2 Old 04-26-2005, 08:26 AM vui_la_chinh vui_la_chinh is offline Senior Member
- Tham gia ngày: Feb 2005 Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai Bài gởi: 4,697 Send a message via Yahoo to vui_la_chinh Default Từ đó, mỗi buổi sáng đối với tôi là niềm hạnh phúc . Anh và tôi ngồi cạnh nhau trên thành lan can lát đá, ngắm bình minh trên mặt hồ . Anh lắng nghe tôi và luôn luôn mỉm cười . Tôi thích cặp mắt anh nhìn tôi, nó trong trẻo, dịu dàng . Anh lắng nghe tôi như lắng nghe một người trưởng thành, chứ không phải như nghe 1 con bé 15 tuổi, như những người lớn khác thường làm . Nhừng chuyện vui buồn ở lớp, ở nhà, những nỗi lo, những ước mơ, những niềm ham thích, tôi vượt qua sự rụt rè, nhút nhát của chính mình, trao cho anh nhừng bí mật bé nhỏ của 1 tâm hồn 15 tuổi . Anh cũng kể chậm rãi vài câu chuyện về mình, về cha mẹ anh, về kỳ thi khó khăn anh vừa phải trải qua để giành 1 xuất học bổng ở nước ngoài trong năm học tới của Nhạc viện, về nhừng cô bạn gái và những cậu bạn trai, rồi anh lại nói: - Thế còn em, em kể tiếp đi! Và tôi lại bắt đầu kể, còn anh lắng nghe . Thường thì tôi là người tiếc nuối cắt đứt câu chuyện: sương sắp tan hết, phải về nhà tưới hoa . Rất tự nhiên, anh đỡ tôi tuột khỏi lan can xuống thuyền, tôi thích cả bàn tay anh, nó ấm và ân cần . Tôi chèo thuyền đi rất xa, nhưng đôi lần vẫn vụng trộm quay đầu lại nhìn . Anh vẫn đứng trên lan can . Anh nhìn theo tôi, hay chỉ ngắm mặt hồ trong sương sớm . Câu hỏi ấy cứ nhắc đi nhắc lại lại trong tôi đến tận đêm, tôi nhắm mắt lại và mỉm cười hạnh phúc, sau giấc mơ sẽ lại là bình minh và anh
- Anh mời tôi vào nhà chơi . Điều đó làm tôi vừa vui vừa lo lắng . Ngồi đung đưa chân trên thành lan can nói chuyện với anh, bộ đồ cũ của ông anh trai là 1 chuyện, còn vào nhà anh với bộ đồ ấy lại là chuyện khác . Ngôi nhà không choáng lộn, nhưng nền nhã, sang trong. Cả ngày hôm ấy tôi không sao tập trung được vào bất cứ việc gì, đắn đo mãi xem có nên mặc tấm váy ấy không, còn mấy vết mực thì sao . Nhiều khi tôi thấy tủi thân và càng giận Hoàng, nước mắt cứ tuôn trào rạ Nhừng đành phải chấp nhận thôi, lạy trời cho anh đừng để ý đến mấy vết mực đó Tôi giấu mẹ mặc tấm váy, vì biết giải thích vơi mẹ thế nào đi dưa hoa lại diên bộ đồ đẹp nhất của mình . Tôi đang cởi xích thuyền thì chợt có tiếng gọi: - Ly này! Tôi quay lại, thằng Hoạng Tôi vội nhảy lùi lại giữ một khoảng cách để thủ thế . Tôi hỏi dè chừng: - Cái gì thế ? - Tớ muốn xin lỗi vì tớ đã làm hổng cái váy đẹp của cậu, thật đấy, cậu mặc cái váy ấy rất hợp, cậu cứ mặc đến lớp đi, tớ thề là sẽ không bao giờ vẩy mực nữa đâu Tôi bối rối không biết nghĩ thế nạo Thằng Hoàng đang nói thật hay nó nghĩ ra 1 trò đùa mới . Thấy tôi vẫn đứng yên, im lặng, nó gãi đầu, nhăn mặt khổ sở nói tiếp:
- - Nếu cái váy chưa hết mực bạn đưa tớ tẩy cho, tớ sẽ xin thuốc tẩy của chị tớ, đây này - Nó chìa cái vạt áo trắng cũ của nó ra - tớ đánh đổ cả lọ mực tím vào đây mà tẩy gần hết rồi, chỉ còn mờ mờ thôi Tôi càng phân vân, nhưng chợt nhớ đến công việc và lời mời, tôi vội nói: - Tớ cám ơn, tớ không giận cậu nữa đâu, nhưng tớ vội lắm! Và tôi xuống thuyền vội chèo đi Khi ngoái đầu quay lại, tôi vẫn thấy Hoàng đứng đó, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi mái đầu lởm chởm . Tôi cứ nghĩ mãi, không biết cái gì làm Hoàng thay đổi ghê gớm đến thế ..... Anh đón tôi, ánh sững sờ trong mắt . Vừa -dỡ tôi lên lan can anh vừa nói: - Em cứ như là một cô lọ lem ấy ! Tôi vui và hơi ngượng, nhưng chợt nhớ -dến vạt áo mực tím -dằng sau váy . Tôi vội chắp tay lại -dằng sau lấy bó hoa -dang cầm che lại . - Này, sao em -di -dứng cư' như khúc gỗ thế, -dưa hoa -dây cho anh cắm cho, rồi ăn bánh quy -di !
- Tôi ngồi xuống ghế rồi mới -dưa bó hoa cho anh . Nói chuyện với anh mà thôi chỉ nghĩ - dến chuyện ra cửa thế nào, xuống thuyền ra sao -dể anh khỏi thấy vết mực . Chợt anh hỏi: - Có chuyện gì thế ? Em -dang lo lắng phải không ? Cứ nói với anh -di, -dừng ngại ! Cuối cùng tôi -dành nói thật, quay lưng lại cho anh thấy vết mực tím, kể về lai lịch tấm váy -dẹp nhất của tôi, nó bị vẩy mực ra sao và tôi vừa nhận -dược lời xin lỗi sáng nay như thế nào . Kể xong tôi run rẩy -dợi anh phá lên tiếng cười chế giễu tính nhút nhát, sự khù khờ hay cảnh nghèo khó của tôi . Nhưng anh chỉ mỉm cười, nói giọng dịu dàng thường ngày . - Đừng lo lắng quá thế, Ly ạ . Chuyện -dấy chẳng có gì -dâu . Anh cũng là con trai, anh hiểu Hoàng, em tha thư 'cho cậu ấy, còn vết mực thì cũng không nhất thiết fải tẩy . - Sao ạ ? - Nó rất giống 1 tràng hoa lưu ly, thật đấy ! Ngạc nhiên, tôi -dứng dậy, ngoái nhìn ra sau . Sao tôi không nhận ra ngay từ -dầu nhỉ ? Một tràng hoa lưu ly vắt ngang thân váy màu hồng nhạt . Tôi nhìn anh mỉm cười - Vâng, -dúng là 1 tràng hoa lưu ly .
- Anh nhìn tôi, rồi cặp mắt bỗng bừng lên 1 thứ ánh sáng kì lạ, anh đứng dậy, -dặt cục thủy tinh tròn chặn giâ'y sang một bên, lấy một tập giấy chép nhạc và ghi nhanh hết dòng này - dến dòng khác . Anh ghi mãi mê và quên mất sự có mặt của tôi trong phòng . Nhưng tôi cũng không giận, muộn rồi, tôi phải về thôi . Nhón chân nhẹ nhàng, tôi ra lan can, xuống thuyền rồi chèo -di, khi làm như vô tình tôi quay lại, tôi không thấy anh -dứng trên lan can như mọi bận . Ngày hôm sau có mưa to, ảnh hưởng của 1 cơn bão -di ngang, nhưng tôi vẫn muốn -di - dưa hoa . -Dó chỉ là cái cớ, tôi nhớ anh, nhớ ánh mắt trong, nụ cười dịu dàng và bàn tay ân cần ấy . Khi tôi -dang cố đẩy thuyền ra khỏi bờ thì lại thấy Hoàng -di ngang qua cắp cái rổ -dựng mấy mới rau hồ . Chắc mưa nó giành phần -di chợ thay chị . Nó lại gần, bắt chuyện . - Mưa thế này cậu cũng -di -dưa hoa à ? -Ừ? - Mưa thế này -dừng -di 1 mình, -dể tớ -dưa cậu -di . Tôi vuốt nước trên mặt phân vân, không biết xử trí thế nào thì Hoàng -dã nhảy lên thuyền cùng rổ rau ngồi xuống sạp thuyền ướt át, chặn chân lê ncái rổi quả quyết nắm lấy tay chèo . Tôi -dành bước xuống . Hòang khéo léo vượt ra khỏi những cơn sóng muốn xô thuyền vào bờ, rồi lặng lẽ chèo thuyền, không nói lời nào, thỉnh thoảng lại vuốt nước mưa trên mặt .
- -Dến nhà anh, Hoàng cố giữ cho thuyền khỏi tròng trành, -dế tôi trèo lên lan can, gõ cửa . Nhưng trong nhà không có -dộng tĩnh gì, anh -di vắng hay còn ngủ . Nhưng -di vắng, nếu có như vậy, thì anh phải báo trước . Còn ngủ ? anh bao giờ cũng dậy sớm tôi tin vậy, dù mưa bão thế này . Tôi -dập cửa rất lâu cố căng tai lă"ng nghe xem có gì -dáp lại chăng, không có gì ngoài tiếng mưa rơi rào rào quanh tôi, tiếng sóng vỗ vào tường -dá . Tôi tỳ trán vào khung cửa kính lạnh ngắt, -dóng chặt, khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên mặt . Một nỗi thất vọng ghê gớm làm tôi không muốn gượng dậy . Tôi chẳng là gì -dối với anh, tôi chỉ là 1 con bé 15 tuổi tầm thường, mờ nhạt, tôi biết mình như thế và anh coi tôi -dúng như thế . Thế mà tôi tưởng anh coi tôi như 1 ng` trưởng thành, vâng, cái khờ dại của tôi chắc -dã hàng ngàn lần anh cười thầm . Anh không tôn trọng tôi, cho nên anh -di ra mà không thèm nói với tôi 1 lời . Tôi rút bó hoa vẫn cài trong áo mưa cho khỏi bị mưa dập, - dặt nó lên bậc cửa, tội nghiệp những bông hoa của tôi, chúng trở thành những bông hoa vĩnh biệt . Tôi xuống thuyền, cố giấu cặp mắt -dỏ hoe vì khóc trước Hoàng . Hoàng nhìn thoáng tôi rồi bối rối quay -di, cậu ấy lặng lẽ chèo thuyền, -dưa tôi càng lúc càng xa ngôi nhà của anh Những ngày sau trời mưa, nhưng tôi không -di -dưa hoa nữa Trời hừng nắng . Mọi việc lại trở về nếp sống quen, tôi lại -di -dưa bông cho những ngôi nhà nghỉ . Sắp sang thu, vào năm học, mọi ng` -dã chuẩn bị ra về . Bờ hồ chẳng bao lâu sẽ vắng ngắt . Sau rất nhiều lần dằn vặt, -dã bơi gần tới nhà anh rồi tôi lại vội vã quay thuyền . Cuối cùng tôi ngập ngừng, bơi thuyền về ngôi nhà ấy . Cửa vẫn đóng, nhưng bó hoa của tôi -dể trên bậc cửa thì không còn nữa, thay vào -dấy là 1 fong thư chặn bằng cục thủy tinh anh vẫn chặn tập giấy nhạc trên bàn viết .
- "Anh không ngờ hôm mưa ấy em vẫn mang hoa cho anh . Chưa 1 ai làm như thế với anh , kể cả cô bạn gái tưởng như thân thiết nhất . Giấy triệu tập -dê"n sớm hơn dự -dịnh, thời gian quá gấp nên anh fải đi mà không kịp nói cho em . Nhưng tối anh về, thấy hoa, biết em đến . Hai ngày mưa liền, suốt buổi sáng anh -đứng ngoài lan can đợi em tới để nói lời từ biệt, mà em không tới, anh biết là em giận, tha lỗi cho anh . Sáng nay trời vẫn mưa, không đợi em được nữa anh fải đi, dù anh không muốn . Để lại cho em bức thư này, anh chỉ lo em không tới nữa, và giận anh mãi . Nhưng anh vẫn hy vọng là em sẽ tới, bởi vì em là 1 cô gái đầy bao dung . Cho phép anh gọi những bông hoa của em là hoa Lưu Ly . Anh không thế quên, Ly ạ ! Một lần nữa, hãy tha lỗi cho anh . TB: Anh có 1 món quà gửi tặng em . Hãy đợi nó nhé . Anh trai của em" Tôi tin anh, và tôi sẽ đợi . Hoàng rụt rè -dưa cho tôi tấm giấy mời dự buổi trình diễn báo cáo tốt nghiệp của khoá cậu . Tôi nhận lời Tối hôm ấy tôi mặc tấm áo dài đẹp nhất của mình nó màu hồng nhạt, gần như trắng với những bông hoa lưu ly lác đác bay trên thân áo . Hoàng trình diễn cuối cùng . Chợt tôi lắng nghe, 1 linh cảm dội về
- - Sau đây là bản "Hoa lưu ly bên hồ" của nhạc sĩ Nguyễn Thanh Tùng từ nước ngoài gởi về với lời đề tặng "Tặng em tôi" sẽ do sinh viên thủ khoa Trần Huy Hoàng độc tấu dương cầm . Hội trường nhỏ vang dội tiếng vỗ tay, xung quanh tôi mọi người nói với nhau rất nhanh về sự hài hòa tương xứng của cả tác giả, tác fẩm, và nghệ sĩ trình diễn . Hoàng bước ra, cúi chào mọi ng` và nhìn về fía tôi . Tôi choáng váng, tưởng như đang đứng trước anh ấy sáu, bảy năm về trước . Cũng cái dáng vẻ tự tin, -dàng hoàng, ánh mắt trong trẻo và nụ cười dịu dàng Rồi tiếng nhạc vang lên, tôi như tưởng mình vẫn đang 15 tuổi, những bình minh êm đềm, những ngày mưa dai dẳng, nước mắt và niềm vui, thất vọng rồi hy vọng, vẫn ánh mắt trong, trìu mến, nụ cười dịu dàng, và bàn tay ân cần đỡ tôi ngồi lên lan can, những cánh hoa tím cứ thì thầm tha thiết: "xin đừng quên, xin đừng quên ..." Tiếng nhạc tắt từ lúc nào tôi cũng không hay, giật mình vì có tiếng gọi ngay bên cạnh: - Ly, ly!! Tôi quay lại, Hoàng! rồi ngỡ ngàng nhìn xung quanh chẳng còn ai . - Mình xin lỗi, mình quên mất, mình mải nghe .
- - Nhưng mình chơi đàn xong rồi mà . - ừ, nhưng hình như mình vẫn đang nghe thấy tiếng đàn đâu đây ! Rồi im lặng bao trùm, Hoàng nắm lấy tay tôi, vẫn ánh mắt trong trẻo dịu dàng ngày nào, bàn tay ân cần và ấm: - Ly, mình có 1 điều từ rất lâu rồi, mình muốn nói .........
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn