intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hoàng Thúc Lý Long Tường - Khương Vũ Hạc Phần 6

Chia sẻ: Qwdwqdwqd Dqwdqwdqwd | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:25

45
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chỉ riêng một tòa chính điện đã có ba phòng lớn, nên Hoàng thúc ở thoải mái. Hoàng thúc định rước các bài vị của các đại vương thuộc tám đời vua nhà Lý cùng các đồ tế lễ vào trong thảo đường ở phía sau nhà ông già họ Trịnh.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hoàng Thúc Lý Long Tường - Khương Vũ Hạc Phần 6

  1. cho chia nhau ra ở trong các phòng. Chỉ riêng một tòa chính điện đã có ba phòng lớn, nên Hoàng thúc ở thoải mái. Hoàng thúc định rước các bài vị của các đại vương thuộc tám đời vua nhà Lý cùng các đồ tế lễ vào trong thảo đường ở phía sau nhà ông già họ Trịnh. Đã lâu lắm, nay mới có dịp chỉnh đốn lại bài vị của các tổ tiên và các đồ tế lễ, nỗi nhớ thương cố quốc càng trào dâng mãnh liệt trong lòng Hoàng thúc. Mảnh đất của cố quốc quê hương xiết bao thương nhớ mãi mãi không bào giờ có thể quay lại được nữa, càng cố quên đi bao nhiêu, càng nhớ thương da diết bấy nhiêu. Không những vợ con yêu dấu mà còn cả bao nhiêu sự việc của những ngày qua lại hiện lên rõ nét trong tâm trí Hoàng thúc. Những giờ phút cuối cùng rời cố quốc đi trên cửa biển Thuận Hóa, hình ảnh Ngô Anh Cơ đau khổ khóc than thảm thiết… những ký ức đó càng sống lại bao nhiêu càng làm cho trái tim của Hoàng thúc như thắt lại bấy nhiêu. Ông già Trịnh, Lý công tử cũng như Tiêu Vĩnh Vạn, ngày nào cũng tìm hết cách an ủi Hoàng thúc, nhưng nỗi nhớ thương da diết ấy trong lòng Người vẫn không nguôi quên được chút nào. Có một điều luôn luôn vấn vương trong tâm trí của Hoàng thúc. Đó là sự lạ lùng không sao cắt nghĩa nổi về người con gái của ông già họ Trịnh sao lại giống nhau như hai giọt nước với Ngô Anh Cơ, người con gái đã nặng lòng lưu luyến chia tay Hoàng thúc ở Thuận Hóa, mảnh đất nơi phương nam của tổ quốc thân yêu. “Làm sao nàng lại giống Ngô Anh Cơ làm vậy? Hay nàng chỉ là một ảo ảnh của Ngô Anh Cơ mà ta đã tưởng lầm?” Hoàng thúc tự nhủ thầm trong lòng như vậy. Nếu triều đình Cao Ly cho phép ta được định cư vĩnh viễn nơi đây thì hay biết bao… Chỉ hiềm một nỗi quan huyện đã lên kinh đô năm, sáu ngày mà vẫn chưa thấy về, không thể không lo lắng. Hoàng thúc đang phải sống những ngày buồn tẻ và chờ đợi tin tức tốt lành do quan huyện mang về. Có một đêm, Hoàng thúc ra thăm thảo đường, nơi đặt các đồ thờ cúng. Thảo đường tuy đơn sơ nhưng các bài vị của các bậc đại vương qua các đời đã trị vì hơn 220 năm hoàng quốc Đại Việt được rước về đây, và các đồ tế lễ được xếp đặt ngay ngắn, nên trông cũng trang nghiêm. Các ngọn nến được thắp lên, gian phòng rực sáng. Hoàng thúc không nén được nỗi đau thương trong lòng òa lên khóc nức nở. Tiếng khóc đau thương của Hoàng thúc xuyên qua màn đêm vang ra bên ngoài.
  2. Phía nam của thảo đường này còn có một thảo đường khác nhỏ hơn, dùng làm phòng học của Anh Cơ, con gái ông già họ Trịnh. Anh Cơ năm nay hai mươi tuổi. Tại thảo đường này, nàng đã được bố dạy học chữ, học đàn nhạc và thư nghệ. Nhưng, mấy năm qua, gia sản bị khánh kiệt, nên việc học hành cũng bị bỏ dở. Nay, sau khi thu hồi lại được tất cả tài sản, Anh Cơ bắt đầu học chữ trở lại. Đang ngồi đọc sách, Anh Cơ bỗng nghe văng vẳng bên tai tiếng khóc đau buồn nức nở của Hoàng thúc. “Chao ôi, tội nghiệp cho Hoàng thúc quá”. Anh Cơ không ngăn được nỗi xót thương trong lòng, đã gấp sách lại, cầm lấy đàn thập lục gảy nên khúc nhạc bi ai. “Chàng ơi đừng khóc làm chi, Nếu chàng mà khóc, thiếp thì khóc theo. Chàng mà mang thiếp lên trời, Về nơi mẹ thiếp một đời ngàn thu.” Những điệu nhạc buồn da diết đó vang lên khiến cho những con chim đang ngủ cũng cất cánh bay, và anh linh của các bậc đại vương qua tám đời của nước Đại Việt dường như cũng đang thổn thức. Hoàng thúc đang suy sụp, lạy than và khóc trước bàn thờ bỗng lắng tai nghe tiếng đàn thập lục từ đâu vọng đến. Tiếng đàn nghe lạ lùng lắm. Có phải các bậc thần tiên đang cố ý chế giễu ta hay an ủi ta đây. Miên man trong niềm suy nghĩ đó, Hoàng thúc lặng lẽ rón rén bước ra ngoài của, tìm đến nơi có tiếng đàn lạ lùng kia. Người bước đi một bước, rồi hai bước… cuối cùng đã đến trước gian thảo đường nho nhỏ. Nhìn vào mới biết, bên trong thảo đường là một mỹ nhân đẹp như tiên, đang vừa đàn vừa hát. “Nếu chàng mà khóc thiếp thì khóc theo…” Lời hát ấy chính là lời an ủi ta. Nhìn vào bên trong thảo đường qua khe cửa mở… Chao ôi, nàng không phải là ai khác mà chính là Ngô Anh Cơ của tổ quốc. Nhưng định thần lại, Hoàng thúc thấy đó chỉ là ảo giác, Anh Cơ làm sao có thể đến được nơi vạn lý tha hương này! Hoàng thúc nhìn kỹ vào bên trong nhà, quả là Ngô Anh Cơ không sai. Những giọt lệ như những giọt châu đang lăn trên má nàng. Những âm thanh trầm bảng vẫn tiếp tục. “Chàng mà mang thiếp lên trời…” “A, Anh Cơ…!”. Hoàng thúc bỗng dang rộng hai tay khóc òa lên. Nghe bên ngoài có tiếng động, người con gái lặng lẽ đứng lên đưa mắt nhìn ra mới biết là Hoàng thúc.
  3. - Thưa Hoàng thúc, xin Hoàng thúc đừng quá buồn phiền. - A, Anh Cơ sao thế? Cố nhiên Anh Cơ không hề biết gì về chuyện quá khứ giữa Hoàng thúc và người con gái có tên Anh Cơ khi Người giã từ tổ quốc ra đi. Còn Hoàng thúc, người đã cứu thoát hai bố con nàng sau lần gặp mặt ngắn ngủi đầu tiên, đã cảm thấy có sự xúc động khác thường, và sau đó, qua những người gia đình mới được biết tên nàng. Người con gái lặng lẽ bước ra ngoài vui vẻ đón chào. - Xin mời Hoàng thúc vào nhà. Đây là phòng học của tiện nữ ạ. Đến lúc này Hoàng thúc mới bình tĩnh khỏi cơn hoang tưởng, nhưng đã quá muộn. Cô con gái ông già họ Trịnh mà Người đã nhìn thấy một lần hôm nào chính là đây. Hoàng thúc cũng biết phong tục tập quán của nước Cao Ly “nam nữ hữu biệt”, thế mà lại bất chấp lễ giáo, đang đêm đường đột tìm đến thư phòng người con gái thì sao cho tiện. Thế nhưng Hoàng thúc với một mối tình bị dồn nén trong nỗi cô đơn và đau buồn, vẫn mang trong lòng mình một niềm hoan tưởng đối với Ngô Anh Cơ ở đất Thuận Hóa. Người nhìn Trịnh Anh Cơ, hiện thân của niềm hoan tưởng đối với mảnh đất cảu tổ quốc mà không sao có thể quay gót bỏ đi. Trịnh Anh Cơ lặng lẽ cúi chào. - Công ơn cao dày của Hoàng thúc đã cứu sống bố con tiện nữ, tiện nữ tha thiết mong có dịp được gặp và thưa với Hoàng thúc một lời tri ân, nhưng vì “nam nữ hữu biệt” nên không gặp được, mãi đến hôm nay, nhờ ơn trời đất, tiện nữ mới được gặp, thật lấy làm áy này trong lòng. Hoàng thúc nhìn Anh Cơ: - Nàng ơi, nàng nói gì vậy. Chính chúng tôi mới là những người không biết xấu hổ, đã đến xin nhờ vả gia đình nhà ta, thực là không phải. Anh Cơ vội vã đỡ lời: - Thưa Hoàng thúc, xin Hoàng thúc đừng nghĩ như vậy. Hoàng thúc nhớ ra rồi, tên người con gái này hình như là Anh Cơ. Nhưng Hoàng thúc vẫn muốn xác nhận lại. - Tên nàng là…? - Hoàng thúc mà chế giễu tiện nữ, tiện nữ chẳng thích đâu. Chẳng phải Hoàng thúc đã từng gọi tiện nữ là Anh Cơ đó sao. Hoàng thúc gật đầu. Song người cảm thấy không thể thổ lộ với người con gái trong trắng ngây thơ này về những ngày đau thương đã qua của bản thân mình. Người vờ như
  4. không biết: - Thế mà tôi… Người lặng nhìn người thiếu nữ với thái độ nghiêm trang. Dáng của nàng sao mà giống Ngô Anh Cơ như hai giọt nước, đến cả tên gọi cũng giống, thật lạ lùng và cũng thật đáng yêu. - Hoàng thúc sống trong cảnh cung cấm thềm cao chín bậc, có lẽ không biết đến cuộc sống dân dã; nay đến ở trong căn nhà thấp hèn của bố con tiện nữ chắc là khổ lắm ạ. Hoàng thúc nhìn xuống đất im lặng. Anh Cơ nghĩ có lẽ mình đã lỡ lời khiến Hoàng thúc buồn lòng: - Thưa Hoàng thúc, tiện nữ xin dạo một khúc để Hoàng thúc giải khuây. Anh Cơ đặt chiếc đàn thập lục lên đầu gối và bắt đầu dạo. Đây là khúc nhạc diễn tả cảnh các nam nữ tay nắm tay xô kéo nhau. Vốn có sức tưởng tượng trời phú, Hoàng thúc có cảm giác như đôi vai đang rung lên, hai tay choàng ra phía trước cùng với đôi chân nhún nhảy theo điệu múa, trong lòng rộn lên niềm xúc động muốn ôn cô gái vào lòng. - Bài này thuộc khúc điệu nào thế? - Đây là khúc nhạc “Dương tản đạo” ạ. - Chao ôi điệu này hay quá. - Ai nghe khúc nhạc này đều có thể quên hết mọi nỗi ưu phiền ngang trái trên cõi đời. - Nàng bảo tôi nếu nghe điệu nhạc này sẽ quên hết mọi điều. Nhưng mà… Nhìn Hoàng thúc vẻ đăm chiêu tư lự, lời nói ngập ngừng, người con gái cảm thấy ái ngại. - Nhưng mà có điều gì đó nữa, sao Hoàng thúc chưa nói ạ? Hoàng thúc hơi có vẻ lưng túng. - À… không có gì. Hoàng thúc muốn có Anh Cơ ngồi bên cạnh gảy đàn, nhưng đã cố ghìm lại, không nói ra lời. Còn Anh Cơ thì lại nghĩ theo các của mình, muốn nghe những lời không được thổ lộ của Hoàng thúc. - Vậy tiện nữ xin gảy một khúc nhạc nữa để Hoàng thúc nghe. Nhưng mà Hoàng thúc phải nói cho tiện nữ được biết những điều Hoàng thúc đang giấu kín trong lòng. Nếu không, tối hôm nay tiện nữ sẽ không sao chợp mắt được. Anh Cơ lại dạo thêm một khúc nữa. - Hoàng thúc ơi, sau này có gì Hoàng thúc cũng nói cho tiện nữ được biết với nha. Anh Cơ ngồi bên cạnh gảy đàn cho tôi được nghe khúc
  5. nhạc đó, thì tôi sẽ quên hết mọi ưu phiền, và hạnh phúc biết bao! Anh Cơ nghe câu nói đó, mặt đỏ bừng, không nén nổi những xúc động trong lòng. Như được tiếp thêm sức mạng, Anh Cơ bạo dạn nói: - Xin cảm ơn Hoàng thúc. Tiện nữ muốn được gảy khúc nhạc này bên cạnh Hoàng thúc trong suốt cả cuộc đời mình. Tiếng nói run run của Anh Cơ tràn đầy tình cảm mãnh liệt. Trong phút giây như tỉnh như say, Hoàng thúc dương như đã mất lý trí, lấy tay vuốt lên lưng Anh Cơ. - Chao ôi, nếu Anh Cơ ở bên cạnh tôi suốt đời thì tôi có thể quên đi tất thảy. - Hoàng thúc ơi… Nhưng Hoàng thúc lòng vẫn còn nặng trĩu mối lo âu. Nếu quan huyện tâu lên triều đình mà triều đình không cho phép thì biết làm thế nào. Nghĩ vậy, Hoàng thúc bèn đáp: - Nhưng mà… Hoàng thúc không nói được nữa, chỉ biết im lặng thở dài. Anh Cơ nhìn dáng điệu của Hoàng thúc, càng chạnh lòng thương mến: - Hoàng thúc ơi, đã thưa sẽ xin đi theo cùng Hoàng thúc suốt đời, vậy thì còn ngại điều gì trắc trở? Anh Cơ nói như tha thiết van nài. - Tôi rất hiểu tấm lòng đáng trân trọng của Anh Cơ. Nhưng nhỡ triều đình ra lệnh cho tôi không được sống ở nơi đây thì… … Anh Cơ ngả người vào đầu gối của Hoàng thúc, khóc nức nở: - Hoàng thúc ơi, triều đình chẳng nỡ hắt hủi những người nhân từ như Hoàng thúc.Vạn nhất có thế nào chăng nữa, tiện nữ cũng quyết đi theo Hoàng thúc, dù có nghìn vạn dặm nữa, tiện nữ cũng cam lòng. Đôi vai của Anh Cơ rung lên theo tiếng khóc, Hoàng thúc vuốt ve an ủi người thiếu nữ: - Nàng ơi, chắc sẽ không phải thế. Vì rằng như vậy chăn nữa, nếu được sống cùng với Anh Cơ, dù ở đâu tôi cũng cảm thấy mãn nguyện. Lúc này Anh Cơ đã quay người ngồi lại ngay ngắn. - Hoàng thúc ơi, đêm đã khuya rồi, xin Hoàng thúc về nghỉ. Tiện nữ xin đưa Hoàng thúc về. Sau khi đưa Hoàng thúc về gian chính điện, Anh Cơ trở về phòng riêng của mình. Từ hôm ấy trở đi, tình yêu của hai người mỗi ngày một thêm thắm thiết.
  6. 11 VUA CAO TÔNG HIỂN MỘNG Lúc bấy giờ, đức đại vương Cao Tông, đời vua thứ hai mươi ba của triều đại Cao Ly, kế vị phụ vương là Khang Tông, trị vì thiên hạ đã được mười ba năm trong triều đình, Tấn vương hầu Thôi Trung Hiếu liên tục nắm quyền chính qua năm đời vua Minh Tông, Thần Tông, Hy Tông, Khang Tông và Cao Tông. Đến đời con của Thôi Trung Hiếu là Tấn dương hầu Thôi Di thì thiết lập thể chế hành chính mới gọi là “Chính phòng” ngay tại nhà mình. Tấn dương hầu Thôi Di ngồi tại nhà điều hành mọi công việc chính sự đến nay đã được một năm. Lúc đầu dưới triều vua Minh Tông, Tấn dương hầu Thôi Trung Hiếu đặt ra thể chế hành chính “Trọng phòng” gồm Nhị quân, Lục vệ, đã loại bỏ Lý Nghĩa Văn là một quan võ bất chấp phép nước đã làm điều gàn dở. Về sau con của Lý Nghĩa Văn là Lý Chí Vinh, chạy trốn về An Tây (Hải Châu ngày nay), nắm quyền An Tây đô hộ phủ, cướp đoạt nhiều tài sản của các quan chức và dân chúng địa phương, gây nên bao nỗi oán hận. Trước tình hình đó Tấn dương hầu đã cử tướng hàn Hưu về quét sach bọn loạn tặc mang lại bình an cho dân lành. Đến đời Thần Tông, nhà sư Vạn Tích đã cùng với các nhà sư khác như Diên Phúc, Thàn Phúc, Vi Triều Di, Tiêu Tam, Hạo Tam… tụ tập nhau tai chùa Hưng Quốc. Họ bàn nhau: Làm gì có chuyện tướng tay của hoàng hậu khác với chúng ta là những nhà sư hèn mọn, thay vị chỉ biết sống hết đời như cái cây ngọn cỏ, phải đứng lên giết Thôi Trung Hiếu đi để nắm lấy quyền chính và họ đã lập mưu tạo phản. Nhưng việc không thành, bị Thôi Trung Hiếu phát hiện, hơn một trăm người đã bị bắt ném xuống sông làm mồi cho cá. Kế tục thân phụ lên nắm quyền, Thôi Di được coi là một nhân vật đặc sắc, chữ viết rất đẹp, một trong bậc kỳ tài của đất nước. Ông lập ra chế độ “Chính phòng” ngay tại nhà mình, và định ra các chức vụ như “thư đề”, “thượng thư’… tương đương như các chức vụ chủ nhiệm, bộ trưởng ngày nay vậy. Bộ máy chính quyền trung ương là như vậy. Còn công việc chính sự ở điah phương quan trọng cũng phải thông
  7. qua văn phòng chính sự là Tấn dương phủ đặt tại tư dinh của Thôi Di rồi mới được tâu lên nhà vua để xin quyết định. Quan huyện Ủng Tân trước hết lên gặp văn phòng chính sự của Tấn dương phủ báo cáo đầu đuôi sự việc Hoàng thúc nước Đại Việt lưu vong sang nước Cao Ly, cùng các hành vi tội ác của Chu Nhật Thường và Trương thừa lại. Tấn dương hầu Thôi Di quyết định Tấn dương phủ sẽ xử lý tội cướp biển tây của Chu Nhật Thường, còn việc Hoàng thúc nước Đại Việt lưu vong xin định cư thì tâu lên đại vương Cao Tông. Do vậy quan huyện Ủng Tân tạm phải nán lại nhà khách ở kinh đô để chờ quyết định cho phép của nhà vua. Lúc bấy giờ đại vương Cao Tông cùng với vương hầu An Huệ đang sống những ngày tháng yên bình nơi cung cấm. Có một đêm, đức vua Cao Tông nằm ngủ trong nội cung mơ thấy một điều kỳ lạ. Nhà vua mơ thấy một con hạc rất to từ phương nam bay tới đến làm tổ ở miền đất ủng Tân. Điều mộng rất khác thường nên ngày hôm sau nhà vua lâm triều cho gọi viên quan nội giám đến, và bảo đi tìm nhà bác học Thái Du Cảnh, nhà bói toán nổi tiếng thời bấy giờ đang trông tư thiên đài đến để giải mộng. Công việc chính trị của đất nước hầu hết đều do Tấn dương phủ điều hành. Chỉ có những việc quan trọng hoặc những việc cung nội mới phải xin phép đức vua. Do vậy vương cung rất nhàn nhã, không có gì phải bận rộn. Quan nội giám đưa Thái học sĩ đến yết kiến nhà vua. - Kẻ hạ thần Thái Du Cảnh, làm nghề bói toán ở Tư thiên đài xin có lời vấn an lên đức đại vương. - Ờ, khanh hãy lại gần đây! Đại vương Cao Tông đích thân mời Thái học sĩ đến ngồi bên cạnh mình. Thái học sĩ cúi đầu lạy tạ. - Xin đội ơn đức đại vương. Ông cúi khom lưng từ từ đến trước mặt đại vương cúi đầu thi lễ xong rồi ngồi xuống. - Trẫm cho gọi khanh đến là có chút việc như thế này. Đêm qua trẫm nằm mơ thấy có điều khác thường nên cho gọi khanh đến thử đoán xem sao. - Dạ muôn tâu đại vương, chẳng hay đại vương nằm mộng thấy điều gì ạ? - Đêm hôm qua vào khoảng giờ sửu, trẫm nằm mộng thấy có một con chim hạc lớn từ phương nam bay tới đậu và làm tổ ở miền đất Ủng Tân biển tây nước ta. Thái học sĩ nghiêng nghiêng đầu sang một bên, bấm bấm các đốt ngón tay; một lúc sau mới thưa rằng:
  8. - Muôn tâu đức đại vương, đây là điềm mộng lớn hết sức tốt lành đấy ạ. Sách xưa có nói rằng mỗi khi thánh hiền xuất hiện, thì người ta thấy kỳ lân hoặc chim phượng hoàng bay lượn. Trong giấc mơ, đức đại vương thấy có chim hạc lớn bay tới, đó là điềm lành cực kỳ đấy ạ. Vừa lúc ấy Tấn dương hầu dẫn các quan viên trong văn phòng chính sự đến sụp lạy trước mặt nhà vua; - Muôn tâu đức đại vương, kẻ hạn thần Tấn dương hầu Thôi Di kính lời vấn an lên đức đại vương. Nhà vua trông thấy Thôi Di bên tươi cười hớn hở nói. - Trẫm đang định gặp Tấn dương hầu đây. Đã cho quan nội giám đi gọi. May quá Tấn dương hầu đã đến. Thôi Di lại cúi đầu lễ phép thưa: - Xin đội ơn bệ hạ. Kẻ hạ thần vừa lúc định đến bái yết đại vương thì nhận được chỉ của đức đại vương. Đại vương Cao Tông lấy hai tay vuốt vạt áo lông bào, vui sướng nhìn Tấn dương hầu và Thái học sĩ, nói rằng: - Trẫm hôm nay sở dĩ muốn gặp Tấn dương hầu và Thái học sĩ là vì thời gian qua mọi công việc chính sự của quốc gia đều do Tấn dương hầu chăm lo vẹn toàn, đất nước thanh bình thịnh trị. Nay trẫm có một điều muốn bàn với Tấn dương hầu. - Xin đội ơn bệ hạ. Dù không như vậy, kẻ hạ thần cũng có một việc quan trọng, đang phải trình bái tâu lên đức đại vương. Thôi Di hai tay cầm tờ biểu ghi lại tỉ mỉ việc Hoàng thúc nước Đại Việt sang xin lưu vong và những hành vi của Chu Nhật Thường, dâng lên đức vua, đức vua xốc lại áo long bào, cầm lấy tờ biểu của Thôi Di đặt lên long án. Lúc này Thái Du Cảnh đứng cạnh đã thuật lại cho Thôi Di nghe câu chuyện giấc mộng đêm qua của đại vương. Nghe xong câu chuyện, Thôi Di gật gật đầu, ra vẻ nghĩ ngợi rồi nói: - Lời giải mộng của Thái học sĩ rất đúng. Thái học sĩ nghe thấy quan Tấn dương hầu Thôi Di là người cầm quyền lúc bấy giờ khne mình giải mộng đúng, rất lấy làm hãnh diện và phấn khởi, Tấn dương hầu quay về phía đức vua: - Tâu đại vương, hạ thần đã nghe Thái học sĩ giảng giải điềm mộng của đức đại vương đêm qua, hạ thần rất lấy làm cảm phục. - Tấn dương hầu cũng có suy nghĩ về điềm mộng của trẫm như vậy ư. Nếu Tấn dương hầu và sự giải mộng của Thái học sĩ là giống nhau thì quả đây là một điềm mộng lớn. - Muôn tâu đức đại vương, hạ thần có một điều định tâu lên đức đại vương. Sự việc như thế này: Vương triều Lý
  9. của nước Đại Việt đã suy vong, có một Hoàng thúc tên là Lý Long Tường muốn tìm đến một đất nước của bậc thánh hiền ở miền Đông Hải, nên đã dẫn hai mươi mốt gia đình dùng thuyền vượt sóng trùng dương đến lưu lại ở đất ủng Tân, vùng bờ biển phía tây của nước ta và muốn tâu lên đức đại vương xin phép được định cư tại đó. Điềm nằm mơ trông thấy của đức đại vương như vậy là điềm lành hết sức lớn lao đấy ạ. Đại vương hài lòng bèn hỏi lại với vẻ nghiêm chỉnh: - Vậy nội dung của tờ sớ chính là thế ư? - Muôn tâu đức đại vương quả đúng như vậy. Nhà vua Cao Tông cầm tờ sớ mở ra đọc, tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: - Điều mộng của trẫm thật quả kỳ lạ. Người có tên Lý Long Tường của nước Đại Việt đến nước ta là điềm tốt vậy. Tấn dương hầu nghe nói thế thì thấy làm vui sướng trong lòng, bèn tâu với đức vua: - Hạ thần cũng nghĩ như vậy ạ: theo báo cáo của quan huyện Ủng Tân, thì bọn cướp biển Chu Nhật Thường đã bị đoàn tùy tùng của Hoàng thúc nước Đại Việt bắt sống và đã giao cho quan huyện Ủng Tân. Bọn chúng hiện nay đang bị giam giữ trong nhà giam. - Thật vậy ư? Thế ra họ là những người trí dũng và chân thật như vậy? - Theo lời quan huyện Ủng Tân, vị Hoàng thúc đó là người rất có nhân đức. - Thế thì quý hóa quá. Đây không phải là công đức của trẫm mà do Tấn dương hầu hết lòng chăm lo việc nước, nên trời đã biết mà gửi người lành xuống cho đấy. Tấn dương hầu Thôi Di cảm kích cúi đầu: - Tâu đại vương, đại vương quá khen, khiến kẻ hạ thần cảm thấy còn phải cố gắng nhiều. Việc này là việc đại sự quốc gia. Hạ thần dám mong đức đại vương ban cho thánh chỉ. - Trẫm cảm thấy hài lòng mà ý của Tấn dương hầu cũng là như vậy. Ta cho được định cư ở nước ta là điều tốt. - Xin đội ơn đức đại vương. Hạ thần xin phụng mệnh thánh chỉ, sẽ hết sức lo liệu để cho vị ấy định cư ở đất nước ta. Chỉ có điều muốn để cho vị ấy định cư ở đất nước ta thì không thể để cho vị ấy sống như thường dân được. Do vậy hạ thần trộm nghĩ đức đại vương chỉ trao tặng cho vị ấy một thực ấp và một tước vị nào đó thì tiện hơn cả. - Ý kiến của Tấn dương hầu quả là sáng suốt. Trẫm
  10. mong tất cả mọi việc Tấn dương hầu sẽ xem xét lo liệu cho tốt. Nhà vua Cao Tông không chịu nổi cái nóng giữa mùa hè, mồ hôi chảy ròng ròng trên long nhan của Người. Các thị nữ mang quạt đến quạt, nhưng không sao xua đi được cái nóng oi bức. Tấn dương hầu cảm thông trước điều đó bèn thưa: - Tâu đại vương, hạ thần xin lui bước. Kính mong thánh thượng hồi cung tĩnh dưỡng. - Trẫm cũng vào nội cung đây. Tấn dương hầu đại giám cũng nên về sớm để tránh bớt cái nóng. Nhà vua Cao Tông nói xong, được các thị nữ đưa vào nội cung. Quan đại giám Thôi Di trở về Tấn dương phủ. Tại Tấn dương phủ, đủ mặt các sắc khanh lớn nhỏ trong văn phòng chính sự đang đừng đợi. “Quan đại giám Tấn dương hầu đã về!” Theo hiệu lệnh của người sai nha, tất cả mọi người cúi đầu chào. Thôi đại giám trở về, bước lên thượng tọa, gọi một sắc khanh tên là Biện Đạt Thụ đến và nói: - Sắc khanh hãy mau gọi quan huyện Ủng Tân đến đây. - Bẩm vâng. Sắc khanh họ Biện bước ra ngoài. Một chốc sau quan huyện Ủng Tân đến. Sau khi bước vào trong cửa, quan huyện cúi gập lưng, bước theo sau Biện sắc khanh, đến trước Thôi đại giám, cúi rạp mình thi lễ. - Tri luyện Ủng Tân Lý Hoàn Khuê xin kính lời vấn an lên đức đại giám. - Quan huyện Lý đấy à. Vụ cướp biển Chu Nhật Thường thế nào rồi. - Bẩm quan lớn, theo lệnh của quan lớn, chúng tôi đã hợp lực với phủ cấm vệ điều tra kỹ việc này. Sự thật quả đúng như vậy. - Quan huyện Lý vất vả nhiều. Do công lao lần này, triều đình sẽ có thưởng cho quan huyện. Còn về vị có tên là Lý Long Tường, Hoàng Thúc của nước Đại Việt, theo ý của quan huyện Lý, ta đã tâu lên đức đại vương và đã được đức đại vương cho phép. - Xin muôn vàn đội ơn đức đại vương, đại giám. Quan huyện Lý cúi đầu chạm xuống đất, không giấu nổi niềm sung sướng. Sau một chốc Tấn dương hầu nói: - Quan huyện Lý này……, về việc ấy, ta đã tâu lên đức đại vương, và đức đại vương đã cho phép vị khách ấy được định cư suốt đời. Đức đại vương còn lệnh sẽ cấp
  11. cho thực ấp và tước vị nữa. Vậy quan huyện Lý trước hết về Ủng Tân đón được vị gọi là Hoàng Thúc ấy lên đây. - Thưa vâng… Tiểu quan xin làm ngay theo lệnh của quan đại giám. Thôi đại giám nét mặt tràn đầy niềm vui, nhìn về phía quan huyện Lý nói: - Quan huyện Lý ở Ủng Tân đã được mấy năm rồi? - Thưa quan đại giám, đã được ba năm. Thôi đại giám như nghĩ ngợi điều gì một chốc rồi nói với một giọng trìu mến: - Theo ta nghĩ rằng, viên phủ sứ của An Tây đô hộ phủ làm việc không ra gì, dọc vùng bờ biển phía tây, tình hình khá lộn xộn. Vụ việc vừa rồi cũng nói lên sự yếu kém của An Tây đô hộ phủ. Do vậy ta định trong dịp chọn án sát sứ cho đô hộ phủ, quan huyện Lý sẽ là người hợp ý ta đấy. Kỳ này ta định thăng cấp cho quan huyện lên chức án sát sứ đô hộ phủ. Nhưng chỉ biết vậy thôi, không được để lộ ra ngoài. Nào về đi rồi trở lại. - Thưa quan đại giám! Xin đội ơn quan đại giám. Quan đại giám đã quá quan tâm đến kẻ tiểu quan còn được toàn vẹn này. Tấn dương hầu Thôi Di có mối tình cảm tốt đẹp với quan huyện Lý là người có diện mạo thật thà và nhân phẩm chính trực, nên đã quyết định thăng cấp cử đi làm án sát sứ của An Tây đô hộ phủ. Do vậy trong những ngày lưu lại ở kinh đô, quan huyện Lý đã thảo ra các bản tường trình nhiệm vụ của mình phải thực hiện gửi đi các phủ, bộ có thế lực như Bộ Hình pháp, Bộ Cải huấn để các cơ quan trên xem xét năng lực. Quả vậy, đối với công việc nào, quan huyện cũng đều tỏ ra là con người nhạy bén và chính trực. 12 NIỀM VUI ĐÃ ĐẾN Lại nói về Hoàng thúc, gần đây ít nhiều tâm tư của Hoàng thúc đã lắng dịu đôi chút. Bốn mươi tuổi đời, lớn lên trong cung thất, nay phải rời bỏ cố quốc ra đi, đặt chân đến một xứ sở xa lạ, vạn lý tha hương quả thực không phải là một điều dễ dàng. Phải hiểu biết về phong tục của nước đó, của địa phương đó, phải chiếm được tình cảm của mọi người, phải biết dựa vào các quan chức địa phương. Muốn vậy phải học hỏi các phong tục của nước Cao Ly. Do
  12. đó, hằng ngày có biết bao nhiêu là việc phải làm. Cũng may, nhờ có quen biết với Anh Cơ, cô con gái của ông lão họ Trịnh, nên cũng mang lại niềm an ủi cho Hoàng thúc ít nhiều. Tuy vậy cũng chưa phải đã có được mối tơ duyên yêu đương với Anh Cơ. Lòng con người ta ai cũng vậy, càng lâm vào cảnh cô đơn bao nhiêu, càng muốn nương nhờ một ai đó bấy nhiêu. Từ đêm gặp Trịnh Anh Cơ ở thảo đường đến nay, đêm nào Hoàng thúc cũng muốn gặp nàng. Đối với Người, có thể nói đó là niềm vui lớn nhất. Nhưng Hoàng thúc cũng phải nghĩ đến thể diện của mình. Đã ngót bốn mươi rồi mà nay lại định kết nghĩa trăm năm với một người con gái năm nay mới hai mươi tuổi tròn là một điều cảm thấy e ngại. Song cảnh ngộ của Hoàng thúc trong tình thế hiện nay quả thực không còn nhiều sự lựa chọn. Mà làm sao giấu được với bên ngoài. Thông thường đối với những chuyện như thế này, người ta nhạy cảm lắm. Họ đoán biết được hết. Hơn nữa lại là những người sống cùng trong một ngôi nhà, thì không có lý gì không biết. Từ Lý công tử cho đến Tiêu Vĩnh Vạn, ông già Trịnh, thậm chí ngay cả những gia đinh trong nhà đều đoán biết được hết. Nhưng Hoàng thúc vẫn vô tình, tưởng điều bí mật đó chỉ có một mình mình hay, nên cứ đêm đến, Người lại ra nơi thảo đường gặp gỡ trò chuyện với Anh Cơ, sống những giờ phút ngọt ngào vui sướng. Lúc đầu Người đi ra miếu đường khóc thương, nhưng giờ đây, người không còn khóc được nữa. Người chỉ đáo qua một chốc rồi tìm đến phòng có Anh Cơ ngồi nói chuyện đến một hai giờ đồng hồ và coi như một niềm vui lớn nhất. Nhưng tiếc thay, đêm mùa hè quá ngắn ngủi, có một hôm Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn sau khi bàn bạc với nhau xong, bèn tìm đến phòng ông già Trịnh, định sẽ thưa chuyện với ông già và quyết định luôn một thể. Nào ngờ hai bên ngồi trực diện với nhau, lại cảm thấy e ngại phải nói lên những điều đường đột như thế. Trước hết Tiêu Vĩnh Vạn ở đầu câu chuyện. - Thưa lão trượng, như thế này chúng tôi làm phiền lão trượng nhiều quá, thật không phải với lão trượng. Ông già Trịnh nghe nói giẫy nảy lên, đáp lại với giọng thực thà: - Tiêu đại nhân nói đến điều ấy làm gì, nghe lạ quá. Tiêu đại nhân với Lý công tử với chúng tôi chẳng phải là trong gia đình hay sao. Xin đừng khách sáo.
  13. Lý công tử gãi gãi đầu, cảm thấy rất áy náy: - Thưa đâu có phải thế. Ông già Trịnh hết nhìn người này đến nhìn người kia, đôi mắt sáng luôn chớp chớp: - Các vị cứ nói như thế vậy, càng làm cho tôi cảm thấy xót xa hơn. Tiêu Vĩnh Vạn thấy khó nói quá. Khó nói là vì lúc đầu định nêu câu chuyện giữa Hoàng thúc và cô con gái của gia chủ nhưng do mở đầu câu chuyện lạc hướng nên bây giờ không biết làm thế nào để lái câu chuyện trở về với đích chính của nó. Ông già Trịnh nhìn thấy hai người có phần lúng túng, bèn cố gắng lái đầu mối câu chuyện: - Mà thôi, các vị đừng suy nghĩ làm gì nữa. Các vị hãy phò tá Hoàng thúc cùng chung sống với chúng tôi đi. Tình hình này, hai vị cũng phải tìm cô gái nào ngoan ngoãn xinh xắn, định nơi định chốn đi mới được. Tiêu Vĩnh Vạn không bỏ lỡ dịp may: - Nhưng mà Hoàng thúc của chúng tôi phải lấy vợ trước đã. Ông già Trịnh nghe nói, mỉm cười: - Với Hoàng thúc thì không phải lo. Chắc hai vị cũng đã có tính rồi. Anh Cơ, đứa con gái của tôi còn trẻ người non dạ. Nếu Hoàng thúc chê em nó, thì cũng phải tìm chỗ khác vậy thôi. Qua câu nói biết ông già Trịnh đã chấp thuận, Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn không sao ngăn nổi niềm vui tràn ngập trong lòng. Như vậy xem ra sau này nếu được phép ở lại đây thì sẽ không có khó khăn gì nữa. - Quan huyện lên kinh đô hơn mười mấy hôm nay rồi sao chưa thấy về. Hay là công việc của chúng ta không được trôi chảy. Có thể thế cũng nên. Ông già Trịnh nghe Tiêu Vĩnh Vạn nói, ít nhiều cũng cảm thấy có phần lo lắng: - Biết làm sao được… Cả ba người cùng ngồi yên lặng với nỗi lòng trống trải, đăm chiêu suy nghĩ theo cách riêng của mỗi người giữa cảnh tượng buồn vui chen lẫn. Ông lão Trịnh một lần nữa dường như để tỏ rõ quyết chí của mình, bèn nói: - Việc đó xin quý vị đừng bận tâm. Quan huyện miền đất chúng tôi vốn là người thông tuệ, bất cứ việc gì cũng biết lo liệu kết thúc chu toàn. Lý công tử ngồi dịch lại về phía trước mặt ông già Trịnh. - Như chúng tôi đã thưa với lão trượng. Gần đây nỗi
  14. lòng của Hoàng thúc đã có vẻ lắng dịu đôi chút. Như vậy nên… Nói đến đây, Lý công tử cảm thấy tắc nghẹn, không sao nói được nữa, hai mắt nhìn xuống đất. Thấy vậy, ông già trịnh hiểu ý: - Tôi biết rồi. Tôi cũng đã quyết chí từ lâu. Nếu Hoàng thúc không ở được nơi đây, mà phải đi nơi khác thì bố con tôi dự định Hoàng thúc đi đâu, bố con tôi đi theo đó. Thấy ông già Trịnh đinh ninh một tấm lòng son sắt không thay đổi, Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử tự mình cũng cảm thấy hổ thẹn chưa xứng đáng với tấm lòng nhân hậu của ông già. Họ đành kết thúc câu chuyện, chuyển sang chủ đề khác. Lý công tử đưa mắt nhìn lên quyển sách trên án thư: - Thưa lão trượng, quyển sách kia là sách gì vậy? - À, quyển sách nói về nghi lễ trước đây tôi hay đọc ý mà. Lý công tử gật đầu, như nghĩ ra một điều gì đó. Tiêu Vĩnh Vạn cảm thấy không còn gì để nói thêm, bèn đứng dậy. - Xin lão trượng ngồi chờ ở đây một chút. Chúng tôi đi vào huyện đường xem tình hình thế nào xong sẽ quay về. Ông già Trịnh cũng đứng dậy theo: - Vậy các vị đi đi nhé. Quan huyện hôm nay sẽ về. Quan huyện đi đã được hơn mười ngày rồi còn gì. Sau khi hai người đi vào huyện đường, ông già Trịnh bèn ra ngoài ngồi nhìn quanh nhà. Chỉ mới hơn mười ngày trước đây thôi, căn nhà này còn quạnh hiu vắng vẻ, không một ai tìm đến thăm hỏi. Những người đến làm thuê cũng bỏ đi mất hết, nhà chẳng còn ra hồn nhà nữa. Ngay cả những người hàng xóm cũng nói ra nói vào: “Nhà cụ Trịnh tư hiến sắp tiêu đời đến nơi rồi”, “Ông già ấy sau này không biết đi đâu về đâu”. Qua những lời dị nghị đó, người ta còn nghe thấy tiếng gà kêu chó sủa. Thế gian có câu “lòng người ở đời lạnh lùng chẳng khác gì rắn độc”. Qua đây có lẽ càng hiểu rõ thêm câu nói đó. Nhưng rồi sau, Trương thừa lại bị giam trong tù, nhà ông già Trịnh đòi lại được tất cả tài sản bị mất. Câu chuyện quan huyện quan tâm đến nhà ông già Trịnh lan truyền khắp nơi. Lại còn chuyện Hoàng thúc và các tráng đinh lưu lại nhà cụ Trịnh trông nom việc ruộng nương và chăm sóc nhà cửa cho cụ cũng đã làm cho lòng người ngả theo một hướng khác. Những người đi ở, làm thuê đã từng bỏ đi khi ngôi nhà
  15. lâm vào cảnh sa cơ thất thế nay đều quay trở lại dọn dẹp nhà cửa. Ông già Trịnh vốn tốt bụng, tuy có chê trách họ nhưng cũng im lặng cho qua đi. Bản thân ông già Trịnh một ngày mấy lần đi khắp chỗ này chỗ nọ tỏ rõ uy phong của mình, đôn đốc kẻ hầu người hạ trông nom nhà cửa. Ngôi nhà của cụ Trịnh khá lớn, phía trước phía sau đều có sân. Những lớp cỏ dại mọc đầy trên sân đã được dọn sạch tự lúc nào. Mọi người đang tấp nập chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa thu, vụ mùa duy nhất trong năm. Cụ già Trịnh đứng ở sân trước, nhìn ra bốn phía, cảm thấy cuộc sống giờ đây mới thực sự là cuộc sống. Ông già miên man với những cảm xúc khoan khoái trong lòng, tự lẩm bẩm một mình: “Chắc vụ mùa năm nay, lúa thu hoạch về sẽ chất đầy sân trước sân sau…” Tiết trời hạ tuần tháng sáu nắng chang chang, tỏa ra cái nóng nung người. Ông già Trịnh buột miệng một mình: “Gớm, trời nắng quá thế này”. Ông đến ngồi bên một bóng cây. Một con ễnh ương nhảy vọt ra, mắt nhìn ông già hau háu. Con ễnh ương không hề biết sợ sệt trách móc, cứ dương hai mắt nhìn thao láo. “Này, con ranh còn này!” Ông già Trịnh thấy ngứa mắt, đưa chân định đá. Con ễnh ương trông thấy liền ngoạc mồm kêu “Ô ộp” một tiếng rồi nhảy biến mất. Ông già Trịnh trở về gian nhà ngoài, thấy Hoàng thúc còn đang ngủ. Ông biết rõ, ban đêm Hoàng thúc nói chuyện khuya với Anh Cơ, con gái ông, nên ban ngày ngủ bù. Ông già rất quý nể Hoàng thúc, ánh mặt trời buổi chiều lọt qua khe cửa chiếu vào, hắt cả cái nóng vào bên trong phòng. Hoàng thúc vẫn ngủ yên lành. Sợ động đậy làm Hoàng thúc tỉnh giấc, ông già định đi vòng đến chỗ có ánh nắng chiếu vào và hạ tấm rèm trúc xuống. Không ngờ ông bước hụt chân, người mất thăng bằng, ngã lăn xuống dưới bậc thềm. Nghe thấy tiếng rơi “uỵch”, Hoàng thúc tỉnh giấc, nhìn ra ngoài cửa thấy ông già ngã giúi dụi, vội vã ra đỡ ông dậy. - Rõ khổ, suýt nữa thì xảy ra việc lớn. Lão trượng có bị thương ở đâu không? Ông già Trịnh sợ đánh động, làm Hoàng thúc thức giấc, cố tìm cách tránh thì lại làm Hoàng thúc thức dậy. - Tôi lại làm Hoàng thúc tỉnh giấc mất rồi. May không bị làm sao đâu. - May quá, xin mời lão trượng lên nhà. Giữa lúc Hoàng thúc và lão già Trịnh định bước vào nhà
  16. thì Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử lên huyện đường đã trở về. Họ đã hỏi thăm tin tức về quan huyện lên kinh đô nhưng chưa có được tin tức gì. Hai người uể oải trở về, trông thấy Hoàng thúc và ông già Trịnh bước vào gian ngoài, vội chạy đến đón. Ông già Trịnh thấy họ trở về, cứ ngỡ thế nào họ cũng mang tin tốt lành, bèn hỏi: - Trời nắng thế này, hai vị vào huyện đường trở về chắc là vất vả lắm. Quan huyện có lẽ chưa về có phải không? Tiêu Vĩnh Vạn lấy khăn lau mồ hôi trên trán, nói: - Vâng,… vẫn chưa có tin tức gì, ngày mai huyện đường sẽ cử người lên kinh đô xem sao. Hoàng thúc nghe mấy câu trả lời của Tiêu Vĩnh Vạn đã có thể biết được họ đi đâu trở về. - Nào, mời các vị vào nhà đi. Việc quan bận rộn nên ngài quan huyện chưa về sớm được đấy thôi. Ông già Trịnh vừa nói dứt câu, bỗng từ con đường lớn phía sau nhà vang lên tiếng nhạc ngựa giòn giã. Nghe tiếng nhạc ngựa, mọi người đều hồi hộp, họ quay về hướng có nhạc ngựa phát ra, lắng tai nghe. Rõ ràng là tiếng nhạc ngựa nhà quan đang chạy về phía này. Theo phong tục của nước Cao Ly thời bấy giờ, ngoài ngựa nhà quan hoặc ngựa dùng cho công vụ, các loại ngựa khác đều không được đeo nhạc to. Và khi chạy những công việc khẩn cấp, có thể đeo từ hai đến ba quả nhạc. Dựa vào số nhạc, có thể phân biệt được mức độ khẩn cấp của công vụ. Ông già Trịnh nghe một hồi bỗng đứng phắt dậy: - Đúng rồi, có lẽ là ngựa công vụ đeo ba quả nhạc to. Có việc gì thế nhỉ? Mọi người ngơ ngác bước ra sân. Con ngựa chạy đến chui vào nhà ông già Trịnh. Nó quay người đến dừng lại trước cửa tòa nhà ngoài. Tiếng nhạc ngựa huyên náo hình như cũng đánh động cả những người dân làng đang yên tĩnh. Qua tiếng nhạc ngựa, ông lão họ Trịnh biết quan huyện đã về. - A, quan huyện đã về… Trẻ em chạy ùa đến xem, vui mừng như mẹ đi xa về. Ông già Trịnh cùng tất cả mọi người đều mừng rỡ chạy đến nghênh tiếp. Hoàng thúc bước đến chào quan huyện. - Quan huyện sao về sớm thế? - Vâng… mấy hôm nay Hoàng thúc có được bình yên không? Tôi đã từ kinh đô đi một ngựa một mạng về đây
  17. mong sớm gặp lại Hoàng thúc. Tôi đi thẳng đến đây mà chưa kịp ghé lại huyện đường. Ông già Trịnh hết sức vui mừng. Chỉ nhìn dáng vẻ của quan huyện cũng đủ biết tình hình sáng sủa. Ông già đoán quan huyện không về huyện đường mà đi thẳng về đây chắc để báo tin vui, nên trong lòng rất đỗi hồi hộp sung sướng. - Xin mời quan huyện vào nhà. Giữa mùa hè nóng nực oi bức mà quan huyện đi ngựa gấp về thế này chắc là vất vả lắm. Lý công tử vào nhà trong tự lúc nào bưng nước lạnh pha mật ong ra mời quan huyện. Mọi người tất bật mang chậu nước lạnh ra để quan huyện rửa mặt, rửa tay. Còn Tiêu Vĩnh Vạn thì tháo yên ngựa, chải bờm, xong mang buộc dưới bóng cây và lấy nước lau mồ hôi khắp mình ngựa. Hoàng thúc và ông già Trịnh chờ quan huyện rửa tay. Ông già Trịnh có vẻ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, bèn cầm lấy quạt quạt phía sau lưng quan huyện và nói: - Trời nóng thế này, quan huyện vất vả quá. Đi kiệu bốn người khiêng vẫn còn nóng, huống chi cưỡi ngựa đi đường dài đến ba trăm dặm… Ông già Trịnh rất muốn nhanh chóng nghe quan huyện nói. Nhưng quan huyện không đáp lại ngay mà vẫn ung dung lấy khăn lau mặt. - Rõ đến khổ, tin tức cần truyền đạt nhanh cho Hoàng thúc, nhưng đường thì xa. Lúc đến trạm ngựa cũng không kịp nghỉ, phải lên ngựa phi luôn. Theo cách nghĩ của mình, Hoàng thúc cảm thấy rất áy nháy trước lời than phiền của quan huyện vì mình mà phải đi ngựa đường xa thế này. - Xin lỗi quan huyện. Một con người vô dụng lại đến làm phiền quý quốc, khiến quan huyện phải chịu nhiều cực khổ giữa lúc nắng nôi thế này… Quan huyện nghe nói bỗng giãy nảy lên: - À, không phải thế đâu. Xin Hoàng thúc đừng nghĩ vậy, ở triều đình, cả đức đại vương và Tấn dương hầu Thôi đại giám đều rất hoan nghênh. Nghe nói vậy, không chỉ có Hoàng thúc mà tất cả mọi người đều biểu lộ một nỗi vui mừng khôn xiết. Nhưng Hoàng thúc vẫn không quên đáp lễ: - Được như thế này cũng là nhờ ơn của quan huyện tâu lên với triều đình những lời tốt đẹp về con người gặp bước không may này. Nếu như niềm vinh quang ấy có được dành cho tôi, thì cũng chính là công ơn của quan huyện vậy. Quan huyện nhìn Hoàng thúc đăm đăm nghe nói vậy bèn
  18. khiêm tốn đáp. - Tôi đâu dám nghĩ thế. Quan huyện lại ngồi vào chỗ của mình. Mọi người ngồi vây quanh quan huyện, ngước mắt lên nhìn mong được nghe tin tức cụ thể hơn. Quan huyện Lý kể lại tỉ mỉ những công việc đã trải qua sau khi lên kinh đô, chỉ trừ mỗi việc bản thân ông được thăng cấp lên An Tây đô hộ phủ thì không nói… - Như vậy sáng ngày mai chúng ta sẽ phải đi sớm. Xin Hoàng thúc lo liệu xong mọi thức và nghỉ ngơi được bình yên. Hoàng thúc quá đỗi vui mừng không nói sao cho hết. Sách xưa có nói cuộc sống con người là cao nhất. Điều đó phải chăng đã được tái hiện qua sự việc ngày hôm nay? Mang thân là Hoàng thúc của một nước mà phải ra đi tìm đường lánh nạn, nay được sang định cư ở đất nước này. Đó cũng là điều đáng mừng lắm chứ sao. Miên man trong niềm suy nghĩ đó, Hoàng thúc không khỏi chạnh lòng thương xót cho thân phận của mình. - Hoàng thúc ơi, không phải lo lắng gì cả! Đức đại vương và Thôi đại giám đều rất nhân từ, quan tâm cả đến tương lai của Hoàng thúc nữa, nên chắc sẽ dành ơn đức lớn cho Hoàng thúc. Quan huyện an ủi Hoàng thúc. Hoàng thúc hết sức cảm kích, rơm rớm nước mắt. Một lúc sau quan huyện về nhà. Đêm hôm đó cả nhà cụ Trịnh đều tất bật lo liệu để ngày mai Hoàng thúc lên đường sớm. Hoàng thúc chưa biết cách mặc lễ phục của nước Cao Ly nên định mời Minh Nguyệt, cô quan kỹ ở Nhà Khách đến để chỉ cách mặc áo nhưng không được. Không biết tìm đâu ra người, Anh Cơ hôm ấy đành phá vỡ tục lệ “nam nữ hữu biệt”, đến trước mọi người để chỉ cách mặc áo. Ngày hôm sau, Hoàng thúc theo quan huyện Lý lên kinh đô. Dọc đường đi, được nhìn thấy phong cảnh đất nước Cao Ly tươi đẹp, non sông gấm vóc một màu, đường quan lộ được chỉnh phẳng phiu, quả là đất nước của thần tiên không sai. Hơn nữa đi đến đâu cũng thấy ruộng nương thẳng hàng thẳng lối, mọi người đều rất hiền hòa, trọng lễ nghi, đi lại trên đường họ đều nhường nhau, thái độ khiêm tốn trông rất đáng cảm mến. Từ hôm đó, Hoàng thúc lên kinh đô của nước Cao Ly bấy giờ là Tùng Đô, lưu lại tại một nhà khách có tên Tùng Đào quán.
  19. 13 LỄ PHONG TƯỚC HOA SƠN QUÂN Lý công tử gửi lên kinh đô hai chiếc hòm trong số nhiều hòm bảo vật quý giá mang theo khi rời Tổ quốc ra đi. Một hòm để tiến dâng lên đại vương Cao Tông, một hòm nữa để kính biếu Thôi đại giám. Quan huyện đã ra cửa hàng ngoài chợ để mua hai tấm lụa lớn gói hai hòm bảo vật. Hòm bảo vật được gói bọc cẩn thận. Sáng hôm sau, Hoàng thúc theo quan huyện đi về phía Tấn dương phủ nằm ở cửa đông kinh thành. Ngày hôm ấy vẫn còn giữa mùa hè nóng nực. Mới buổi sáng trời đã nắng chang chang như thiêu như đốt. Từ sáng, Tấn dương hầu Thôi đại giám đã triệu tập các tướng lĩnh và quan viên lớn nhỏ của văn phòng chính sự để lo liệu chu đáo lễ tấn phong tước vị cho Hoàng thúc. Thông thường lễ nghi nhà nước được tiến hành tại Tấn dương phủ, nhưng trường hợp của Hoàng thúc thì theo lễ nghi cung đình, được cử hành tại cung điện nhà vua. Theo sự hướng dẫn của quan huyện Ủng Tân, Hoàng thúc bước vào Tấn dương phủ và sau đó theo hướng dẫn của các quan chức trong phủ đường, Hoàng thúc vừa định tiến thêm mấy bước nữa thì Tấn dương hầu Thôi đại giám đã bước ra nghênh tiếp. Nhờ có quan huyện Ủng Tân rỉ tai mách nhỏ, Hoàng thúc biết đó là Thôi đại giám bén lễ phép vái chào trình diện. - Bản nhân tên là Lý Long Tường, gặp bước không may nên đến nương nhờ quý quốc, được Thôi đại giám dành cho nhiều ơn đức. Bản nhân rất biết ơn. Nghe lời quan huyện Lý, bản nhân đã xin đến đây. Dù biết như vậy là quá đường đột vô lễ, bản nhân cũng cố mạo muội đến xin gặp Tấn dương hầu đại giám, dám mong đức quan bỏ quá. Quan đại giám Thôi Di đáp lại với nét mặt nghiêm trang: - Hoàng thúc quá khiêm nhường. Ngược lại về phần mình, chúng tôi nghĩ rằng đất nước chúng tôi đã có vinh dự được đón tiếp một vị khách quý có từ tâm. Trên đường đến với đất nước chúng tôi từ xa xôi muôn dặm, Hoàng thúc đã có công lớn dẹp tan bọn cướp biển Chu Nhật Thường. Không những bản thân tôi mà cả đức đại vương đều hết sức vui mừng trước điều đó. Hoàng thúc và Thôi đại giám cúi người chào nhau, hai
  20. bộ áo mũ lễ phục to sụ cũng nâng lên cúi xuống theo. Thôi đại giám đứng lên trước mời Hoàng thúc ngồi vào chỗ xong, Thôi đại giám bèn kể lại tỉ mỉ câu chuyện nằm mơ của đức vua Cao Tông và những nội dung mà quan huyện Ủng Tân đã báo cáo lên và nói: - Để Hoàng thúc có thể sống lâu dài trên đất nước chúng tôi cần phải trao tước vị và phong cấp thực ấp cho Hoàng thúc. Do đó hôm qua, tôi đã lên bệ kiến đức vua và tâu với đức đại vương về việc này. Do đó Hoàng thúc đã được cấp thực ấp và phong tặng tước vị. Tại buổi hành lễ hôm nay, đức đại vương sẽ đích thân đến dự và phong tặng. Hoàng thúc vô cùng cảm kích trước sự tiếp đón cực kỳ thân thiết như thế này, đã xóa đi những mặc cảm bấy lâu trong lòng. - Xin lạy ơn phúc đức. Một tấm thân bèo bọt mà làm cho đức đại vương phải bận tậm, làm cho đức đại giám phải nhọc nhằn, thật không biết phải thưa thế nào cho phải. Lúc ấy quan huyện Ủng Tân bước lên phía trước, đặt hai hòm bảo vật trước mặt Thôi đại giám. - Bẩm quan đại giám, Hoàng thúc có chút lòng thành xin mang đến hai hòm bảo vật và có lời thưa rằng: một hòm để tiến dâng lên đức đại vương, một hòm nữa xin kính biếu quan đại giám. Thôi đại giám nhìn hòm bảo vật thốt lên: - Ấy, sao lại thế. Hoàng thúc gửi cho lễ vật… thế này thì chúng tôi áy náy quá. Quan đại giám thực sự tỏ vẻ áy náy. Hoàng thúc hiểu được nỗi lòng của Thôi đại giám, nên cũng có phần hơi ngượng. - Thật lấy làm xấu hổ với quan đại giám. Chút ít vật mọn vô tình mang theo lúc từ giã cố quốc, dám mong quan đại giám hiểu cho đây chỉ là biểu hiện cho tấm lòng thành của bản nhân và nhận cho. Cũng xin quan đại giám giúp tâu lên đức đại vương để đức đại vương ngự nạp cho. Được như vậy bản nhân rất lấy làm vinh dự. Lúc này một quan chức của văn phòng chính sự đến trước Thôi đại giám thưa: - Bẩm quan đại giám, việc chuẩn bị cho cuộc hành lễ hôm nay đã xong, xin mời xuất phát. - Được! Thôi đại giám nhìn sang Hoàng thúc và mời: - Xin mời Hoàng thúc đến dự cuộc hành lễ. - Xin đa tạ. Thôi đại giám và Hoàng thúc đứng dậy, bước ra ngoài. Các chức sắc quan võ cùng các chức sắc quan văn
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD


ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.98:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)

 

Đồng bộ tài khoản
8=>2