intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hộp Nhạc Gỗ Và Kỉ Niệm Tháng 4

Chia sẻ: Windows_1 Windows_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

48
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tháng tư trời nắng gắt. Du chẳng muốn ra khỏi nhà. Suốt ngày, Du chỉ nằm ở nhà, ôm con mèo Dâu. Đơn giản là vì Du thích ăn kem dâu, Du thích vị ngọt dịu, lạnh buốt mỗi khi cắn một miếng kem dâu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hộp Nhạc Gỗ Và Kỉ Niệm Tháng 4

  1. Hộp Nhạc Gỗ Và Kỉ Niệm Tháng 4
  2. Tháng tư trời nắng gắt. Du chẳng muốn ra khỏi nhà. Suốt ngày, Du chỉ nằm ở nhà, ôm con mèo Dâu. Đơn giản là vì Du thích ăn kem dâu, Du thích vị ngọt dịu, lạnh buốt mỗi khi cắn một miếng kem dâu. Du cũng thích cái màu hồng nhạt của kem. Thế nên, Du mới đặt tên con mèo là Dâu. Con mèo có vẻ rất thích thú với cái tên đấy. " Reng... Reng... Reng ..." - Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Du. - Đi chơi nhé Du ? Tớ chở ! - Là Thiên, cậu ấy là bạn thân của Du, hiểu Du nhất từ hồi nó mới chuyển đến trường mới. Vì gia đình Du mua một ngôi nhà khác. Nhà mới xa ngôi trường mà Du học trước đây, nên Du phải chuyển trường . Ngôi nhà có giàn hoa giấy hồng rực trước cửa nhà, điều đó khiến Thiên rất ấn tượng mỗi khi đến nhà Du. Thiên là một đứa con trai cao hơn Du, nhưng 2 đứa học giỏi bằng nhau, Du dễ thương, còn Thiên đẹp trai. - Thôi ! Tớ không đi đâu ! Hôm nay tớ phải dọn dẹp lại nhà cửa. Với lại trời nắng lắm ! - Du trả lời. - Thế tớ qua nhà phụ Du dọn dẹp nhà cửa nhé ? - Ừ ! Qua nhanh nha ! - Du đáp lại rồi nở nụ cười thật tươi. 5' sau. Thiên đã xuất hiện trước cổng nhà Du. Nhà Thiên khá gần nhà Du nên đạp xe vài phút là tới. Thiên không đến tay không, mà đem thêm 2 cây kem. 1 cây kem dâu và 1 cây kem sô-cô-la. Trái với Du, Thiên lại thích vị đắng của sô-cô-la. - Ăn kem cho bớt nóng ! - Vừa nói, Thiên vừa áp cây kem lạnh ngắt vào mặt Du. - Ái ! Lạnh quá !
  3. - Hihi ! Du lấy kem dâu. Lúc nào cũng thế ! Du chỉ thích kem dâu. - Dâu ơi ! Mày mau lớn quá à ! Dễ thương ghê. Y chang cô chủ của mày ! - Thiên bế con mèo trên tay. - Meo...meo ! - Con mèo liếm vào tay Thiên như muốn cảm ơn. - Nó cảm ơn ai kia thôi ! Chứ cô chủ của nó không thèm à nha ! - Vừa nói, Du vừa liếc Thiên một cách tinh nghịch. Rồi Thiên cũng liếc Du : - Người ta có lòng tốt vậy mà ! Nói xong, cả hai cười lớn. Nắng dịu lại. - Xong ! Kem ngon quá ! Cảm ơn Thiên nha ! - Du vừa ăn xong cây kem, vừa cười rồi cảm ơn. - Ờ ! Tớ cũng ăn xong rồi ! Vào dọn dẹp nhà nhé ? -Ừ! Phòng của Du không lớn và cũng không bừa bộn. Chỉ có chiếc tủ sách là bám bụi. Cửa sổ kế bên bàn học. Nhìn ra là thấy giàn hoa giấy. Mọi thứ có vẻ rất hoàn hảo. - Lau dọn kệ sách thôi hả Du ? - Ừ ! Ngày mới chuyển về đây, tớ chỉ sắp xếp đại những cuốn sách vào kệ, chưa phân loại và dọn dẹp sạch sẽ nữa. ! Thiên gật đầu rồi cả hai bắt đầu dọn dẹp. Đa số toàn là tiểu thuyết và một vài cuốn truyện mà Du thích. Bất chợt, cả hai dừng lại khi nhìn thấy chiếc hộp nhạc trong ngăn kéo. - Của Du à ? - Thiên hỏi, mắt không rời khỏi chiếc hộp nhạc bằng gỗ đã bám bụi. Du nhìn một hồi rồi gật đầu. - Của bạn tớ tặng hồi tớ còn ở trường cũ. Nó là một chiếc hộp nhạc,
  4. nhưng bên trong chỉ có một cuộn băng cát- sét trắng. Nó nói tớ muốn thu âm gì vào trong đó cũng được. - Thế Du cho tớ mượn nhé ? 1 tuần được không ? ^^ - Ờ ! Nhưng Thiên đừng làm hư đấy, dù sao, nó cũng là kỉ niệm của tớ ! - Du cười rồi cả hai cùng tiếp tục công việc. - Tớ về nhé Du ! Hôm nay tớ vui lắm ! Chúc Du một ngày vui vẻ ! - Thiên cười, lộ chiếc răng khểnh trắng tinh. - Cảm ơn Thiên nha ! Du cũng vui lắm đấy ! Lần sau đến, Thiên mua kem nữa nhé ? - Nói xong, Du cười tươi. Thiên gật đầu rồi cười. 1 tuần trôi qua thật nhanh. Chủ nhật - một buổi sáng mát, Du nhận được tin nhắn từ Thiên : " Cậu ra ngoài cổng đợi tớ, 5' nữa tớ tới ! " Du hơi ngạc nhiên vì chẳng bao giờ Thiên nhắn tin mà chỉ toàn gọi điện. 5' sau Thiên tới rồi chở Du ra cây cầu gần đấy. Gió và nắng tạt vào mặt. - Du à, tớ có chuyện muốn nói với cậu ! - Ừ, cậu nói đi, tớ nghe ! - Du khẽ đáp. - Tớ... Tớ sắp đi du học rồi ! - Thiên nói, câu nói đứt quãng. Du lặng im. Không nói gì. Chỉ cười rồi ngẩng cao đầu. Gió chợt thổi. Mái tóc xoăn tự nhiên của Du bay bồng bềnh. Rồi Du khóc, những giọt nước mắt được nắng chiếu vào. Đẹp tựa pha lê. Trông Du như một thiên thần. - Thế khi nào Thiên về ? - Du lau khô nước mắt rồi hỏi. - 4 hay 5 năm ! Điều đó thì tớ không chắc ! - Hi ! Thế qua đó nhớ học tốt đấy ! Thiếu cậu, tớ buồn nhưng rồi cũng quen thôi. Ngày cậu đi, tớ sẽ tiễn... - Cảm ơn Du ! Hôm nay chúng ta đi chơi cả ngày nhé ? Ngày kia tớ đi
  5. rồi ! -Ừ! - Thế cậu muốn đi đâu ? - Ăn kem ! - Du cười, trông thật đẹp. Thiên chở Du đến quán kem. Trên đường đi, hai đứa chẳng nói gì. Du ngồi sau lưng Thiên và hát nhỏ. Hát cho Du nghe, cho Thiên nghe, cho nắng và gió mùa hạ nghe nữa. - Đây, kem dâu cho Du này ! - Cảm ơn Thiên ! Thiên không ăn, chỉ có Du ăn. Thiên lại tiếp tục chở Du đi trên con đường đầy nắng và gió. Hôm nay, kem dâu không lạnh mà ấm. Không ngọt mà hơi chua và không có màu hồng nhạt mà là màu hồng đậm. Giống như tình bạn của Thiên và Du : ấm, hơi chua và có màu hồng đậm. Nguyên một ngày chủ nhật, Du và Thiên đi chơi , rồi cuối cùng dừng chân ở nhà thờ. Tuy cả hai không theo đạo nhưng Du muốn vào, Thiên cũng đi theo. Cả hai ngồi trò chuyện trong nhà thờ. Thật khẽ, Du nói : - Cầu nguyện nhé ! Tuy tớ và Thiên không có đạo. - Ừ ! Tớ sẽ cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất đến với NGƯỜI TỚ YÊU THƯƠNG ! - NGƯỜI CẬU YÊU THƯƠNG ? - Du hỏi lại. - Ừ ! Cái người đang ngồi cạnh tớ đấy ! Cái người lúc nào cũng thích ăn kem dâu đến nỗi đặt tên con mèo là Dâu ! Người đó là NGƯỜI TỚ YÊU THƯƠNG nhất, không bao giờ muốn rời xa... Du và Thiên nhìn nhau. Du khẽ cười rồi chắp tay cầu nguyện. Thiên chở Du về nhà trong nắng chiều mùa hạ. Hoàng hôn buông xuống trên vai. Một màu buồn. Du tựa đầu vào lưng Thiên để tránh
  6. nắng. Rồi Du lại hát. Hát cho Du nghe, cho NGƯỜI DU YÊU THƯƠNG nghe và cho nắng chiều mùa hạ nghe nữa. Những ngày sau, Du đi học một mình. Thiên phải chuẩn bị nhiều thứ để đi du học nên không ghé qua nhà Du nữa. Du thấy rất buồn. Tối đến, Thiên thường gọi điện nói chuyện với Du và hỏi thăm Du. 23:15' .... Tin nhắn từ Thiên : " Ngày mai tớ đi du học rồi ! Tớ nhớ cậu lắm đấy, ngốc à ! ^^ Sáng mai nhớ ra sân bay tiễn tớ nhé ! Chúc Du ngủ ngon ! I Love You ! " Những dòng tin nhắn đó khiến Du vừa vui lại vừa buồn. Vui vì Thiên thích Du. Buồn vì Thiên sắp đi du học. Du nằm xuống giường, kéo mền lên, ôm điện thoại rồi bật khóc nức nở. " Thật sự là mình không muốn Thiên xa mình. Cậu ấy là người mình yêu thương. Có phải chăng mình đã quá ích kỉ ? " Du chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ đầy nước mắt. Sáng hôm sau, Du có mặt ở sân bay. Vẫn mặc đầm trắng dịu dàng, vẫn đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ hồng và mái tóc xoăn dài xoã ngang lưng. Trông Du thật đẹp. Một lát sau, Thiên cũng tới. Hôm nay Thiên trông thật gọn gàng, kéo chiếc va-li màu đen, Thiên đến chỗ Du đang đứng : - Du à ! - Thiên ! - Du quay lại. - Tớ chuẩn bị đi rồi ! Trước khi đi tớ muốn tặng cậu món quà này , về nhà mới được mở ! Nếu mở ở đây là tớ đánh cho đấy ! - Thiên đưa Du một gói quà khá đẹp. - Thiên à ! Cảm ơn cậu, tớ muốn nói là ... - Du ! Tớ có thể ôm cậu được không ?
  7. Không đợi Du trả lời. Thiên ôm Du thật chặt. - Tớ phải đi rồi ! Tạm biệt Du nhé ! Du nhớ giữ gìn sức khoẻ ! - Thiên buông Du ra. Bỗng nhiên, Du nhón chân lên hôn lên má Thiên rồi quay mặt đi, ngăn không cho Thiên thấy mình đang khóc. Thiên nắm tay Du cuối xuống nói khẽ : - Cậu là NGƯỜI TỚ YÊU THƯƠNG nhất đấy ! Nhớ chờ tớ nhé ! Đừng buồn, tớ sẽ luôn bên cậu ! Thiên buông tay Du rồi quay đi. Du đứng khóc. Thiên lấy chiếc điện thoại nhắn cho Du : " Tớ thực sự thích cậu đấy, thiên thần của tớ à ! Cậu đừng khóc, trông xấu lắm ! ^^ " Du không khóc nữa. Du chạy thật nhanh ra khỏi sân bay rồi đứng đó. Bất chợt một cơn gió thổi qua. Mang đi những giọt nước mắt chưa kịp khô. Du đứng chờ, đến khi chiếc máy bay chở Thiên cất cánh rồi mới về. Du về nhà trong buổi trưa nắng gắt. Nhưng chợt thấy Du khóc, nắng dịu lại. Mọi thứ im lặng trừ tiếng gió thổi. Hôm nay, Du thấy con đường thênh thang, trống trải và dài hơn bình thường. Chắc là thiếu Thiên. Du về nhà. Cô ôm con mèo Dâu rồi nằm trên giường. Thiếu Thiên, Du buồn, mèo Dâu cũng buồn. Rồi chợt nhớ ra món quà của Thiên, Du mở ra xem. Là chiếc hộp nhạc Du cho Thiên mượn và một cái bánh kem dâu được trang trí khá đẹp. Du cười, nghĩ : " Chiếc hộp nhạc của mình, giờ đem trả lại mình mà gọi là tặng quà ! " Bên trong hộp quà còn có một tờ giấy gấp làm tư : " Chiếc hộp nhạc ấy đã thật sự có nhạc rồi đó. Du nghe thử đi ! Tớ định mua kem dâu nhưng tớ biết nó sẽ tan ra hết trước khi Du về nhà. Với lại cũng sắp đến sinh nhật Du rồi, coi như tớ chúc mừng trước nhé ! Bánh ở tiệm này
  8. ngon lắm đấy ! Du ăn đi ! Ở nhà Du nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé ! Tớ về mà thấy Du bị bệnh là chết với tớ ! ^^ " Tái bút : Khi Du gấp tờ giấy này lại thì Du đã là bạn gái tớ đấy nhé ! Hihi ! " Du đọc từng chữ Thiên viết rồi cười, nhưng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Từng giọt nước mắt rượt đuổi nhau. Rồi Du chạy thật nhanh ra ban công. Du khóc thành tiếng. Gió lại thổi. Nhưng nước mắt không khô hết. Đêm, Du nằm suy nghĩ những kỉ niệm về Thiên. Rồi Du cười. Một nụ cười thanh thản, nhẹ nhàng. Du chợt nhớ đến chiếc hộp nhạc. Du vặn dây cót rồi nghe từng nốt nhạc vang lên. Một bản nhạc không lời nhưng mang lại thật nhiều cảm xúc. Những cảm xúc về Thiên. Những ngày sau, Du bắt đầu một-cuộc -sống -không - có- Thiên. Du không biết Thiên lại quan trọng đến vậy. Nhưng nhờ sự an ủi của bạn bè, Du vui vẻ trở lại. Du vẫn nhớ Thiên, nhưng không khóc. Vì Thiên không thích Du khóc. Sài Gòn đã bước vào mùa mưa. Nắng chói chang nhưng đằng chân trời, mây đen dần kéo đến. Đêm qua, có mưa nhỏ. 5 năm sau... Tháng tư, nắng chói. Thiên về. Không báo trước, Thiên đứng trước cửa nhà Du. Rồi gọi điện kêu Du ra ngoài ban công. Du nhìn xuống, thấy Thiên đứng đó. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười với chiếc răng khểnh ấy và vẫn dáng người ấy. Du chạy thật nhanh xuống dưới mở cửa cho Thiên. Cửa vừa mở ,Du ôm lấy Thiên. - Nhớ tớ đến thế cơ à ? - Thiên cười. Du chỉ ôm Thiên rồi khóc. Thiên lau nước mắt cho Du. - Đi đến nhà tớ để tớ cất hành lí, sau đó tớ lấy xe đạp chở Du đi chơi rồi ăn kem nhé !
  9. - Đợi tớ chút ! - Du chạy vào nhà rồi bế con mèo Dâu ra. - Cho nó đi nữa nhé ? - Ồ, tất nhiên rồi ! Du và Thiên cùng bước cạnh nhau trên con đường đầy nắng và gió mùa hạ. Ngôi nhà của Thiên vẫn thế ! Chiếc xe đạp đầy ắp kỉ niệm của Du và Thiên vẫn ở một góc, dưới cây me xanh rì rào. - Lên đi ! - Thiên cười. -Ừ! - À ! Chiếc hộp nhạc đó Du đã nghe chưa ? - Tớ nghe rồi ! Hay lắm ! Bánh kem dâu cũng ngon nữa ! - Du cười rồi ôm chặt con mèo Dâu vào lòng. - Tớ tự sáng tác đấy ! Thấy tớ giỏi không hả, người yêu ? - Thiên cười lớn. - Ai là người yêu cậu chứ ? - Du đỏ mặt. - Chẳng phải tớ nói khi Du gấp bức thư tớ gửi cho Du thì Du đã là người yêu tớ sao ? - Thiên chọc Du - Thật là vô duyên ! - Du cười - Ghét quá đi ! - Này ! Cô sắp lên đại học rồi chứ không phải con nít nhé ! Ở đó mà giận ! - Thiên cười, chọc Du. Thiên chở Du. Du ngồi sau lưng Thiên và hát. Hát cho Du nghe, hát cho người Du yêu nghe, hát cho mèo Dâu nghe và cả nắng, gió mùa hạ nghe nữa. Gió thổi. Tóc Du bay bồng bềnh. Chiếc hộp nhạc chứa đầy tình cảm mà Thiên dành cho Du, cả những kỉ niệm tháng tư này nữa, Du sẽ không bao giờ quên Du và Thiên cùng đến cây cầu ngày xưa - nơi Thiên chia tay Du ở đó để đi du học. Cây cầu vẫn như ngày ấy. Bất chợt một cơn mưa nhỏ ghé ngang, Thiên kéo Du vào lòng. Rồi Thiên hôn Du. một nụ hôn không lâu
  10. nhưng rất ngọt ngào. Hai người nhìn nhau không nói lời nào. Nhưng lòng Du và Thiên ấm áp vô cùng... Tháng 4, Sài Gòn mưa nhỏ. Có 2 người đang yêu trên cây cầu mùa hạ...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2