Chương 20: Dì út lẳng lơ cùng cháu trai nóng tính<br />
<br />
<br />
Typer: Nguyệt Nguyễn<br />
<br />
<br />
<br />
Giọng nói cáu gắt phía sau khiến Đường Tam Hảo nín thở.<br />
<br />
<br />
<br />
Nàng quả thật không dám quay đầu lại, chỉ biết thẳng sống lưng, tròng<br />
mắt đảo một vòng.<br />
<br />
<br />
<br />
Sao Tề công tử xuất hiện trong nhà tỷ phu thế này? Có phải hắn tìm đến<br />
đây để tính sổ với nàng không? Là do đêm qua trên thành lâu nàng dám vô lễ<br />
với quan viên triều đình, nên giờ hắn dẫn người đến bắt nàng về quy án sao?<br />
<br />
<br />
<br />
Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị một cánh tay từ phía sau kéo giật<br />
người lại, nàng chưa kịp nhìn rõ mặt mũi hắn thì cả cơ thể đã bị tóm gọn<br />
trong lòng hắn, khuôn mặt kề sát trên ngực áo màu đỏ bóng kia.<br />
<br />
<br />
<br />
"Soạt" Âm thanh phát ra từ y phục của ai đó.<br />
<br />
<br />
<br />
Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy áo của tỷ phu đang bị Tề công tử hung<br />
hăng túm trong tay.<br />
<br />
<br />
<br />
"Tề công tử, tôi..."<br />
<br />
<br />
<br />
"Cô không cần nói, có ta ở đây không ai dám chạm vào cô đâu." Hắn<br />
siết chặt vòng eo nàng, bảo vệ nàng trong vòm ngực vững chãi của mình,<br />
"Kể cả lão già hễ thấy nha đầu búi tóc là trở cơn này cũng không được!"<br />
<br />
<br />
<br />
"Ơ...ơ...ơ? Có ai khi dễ nàng đâu!<br />
<br />
<br />
<br />
Tề Nam Vương gia cong môi khẽ cười, sau đó cúi đầu nhìn xuống cổ<br />
áo đang bị thằng con bất hiếu túm chặt. Ông ta làm như không có việc gì mà<br />
nhướng mày, kiểu như đây vốn là chuyện thường ngày vậy, "Hôm nay<br />
không bận bịu gì sao? Về nhà cũng sớm quá nhỉ."<br />
<br />
<br />
<br />
"Đương nhiên phải về sớm rồi. Không về sớm, ai biết được ông sẽ làm<br />
ra chuyện gì với nàng ấy!" Tề Thiên Sanh có vẻ rất khó chịu khi nhìn thấy<br />
cái yếm kia, liền to tiếng với Tề Vương gia.<br />
<br />
<br />
<br />
Tề Như Thích khẽ xoay cái yếm trong tay mình, "Phụ tử trở mặt chỉ vì<br />
một cái yếm, như vậy không tốt đâu!"<br />
<br />
<br />
<br />
"Chuyện thối giữa phụ tử ta nhiều không thể kể, muốn trở mặt, tìm đại<br />
một chuyện cũng đủ rồi!" Hắn siết chặt nắm tay, đôi mắt xám tro nheo lại<br />
như muốn phóng ra lửa. Thường ngày dù ông già này có kiếm chuyện gây<br />
náo loạn cỡ nào, hắn cũng có thể vì tình nghĩa cha con mà nhịn ba phần,<br />
nhưng chuyện hôm nay thì đừng trách hắn không nể tình!<br />
<br />
<br />
<br />
"À. Nói cũng đúng. Có điều, ta phải hỏi con cái này, con với tiểu di tử<br />
của ta có quan hệ gì mà muốn 'giáo huấn' ta?"<br />
<br />
<br />
<br />
"Quan hệ giữa tôi với nàng ấy thì liên quan gì đến ông chứ! Khoan<br />
<br />
đã...Ông vừa mới gọi nàng ấy là gì?"<br />
<br />
<br />
<br />
"Ố ồ? Nhóc con, sao con có thể trưng khuôn mặt đáng yêu như thế ra<br />
chứ?" Tề Như Thích nhướng mày, nhẹ nhàng gạt bỏ bàn tay đang túm chặt<br />
áo mình ra, "Ta gọi nha đầu này là gì, con nghe không rõ sao? Hay là để ta<br />
bảo nha đầu này gọi ta một tiếng 'tỷ phu' để con nghe rõ hơn nhỉ?"<br />
<br />
<br />
<br />
Tề Thiên Sanh buông lỏng nữ nhân trong lòng mình ra, hai đầu mày<br />
nhíu chặt vào nhau, rồi lại liếc nhìn Đường Song Thái vẫn khoanh tay đứng<br />
một bên đầy nghi hoặc, bỗng dưng nhớ đến ngày đó khi còn ở thành Tây Dư<br />
nàng từng vì người tỷ tỷ được gả đến kinh thành mà cãi nhau với hắn một<br />
trận, cứ to mồm thanh minh biện bạch rằng tỷ tỷ không phải hạng người ham<br />
vinh hoa phú quý.<br />
<br />
<br />
<br />
"Cô...cô chính là muội...muội muội của ả đàn bà kia ư?"<br />
<br />
<br />
<br />
"Đúng thế. Từ hôm nay trở đi, nha đầu này sẽ là dì của con." Tề Như<br />
Thích lạnh nhạt bổ sung.<br />
<br />
<br />
<br />
Trong phút chốc, hắn cảm giác mình không khác gì thằng đần, lo lắng<br />
nàng bị người khác khi dễ như vậy để làm gì? Ra sức bảo vệ nàng như thế để<br />
làm gì? Nàng vốn không cần sự bảo vệ thừa thãi của hắn, bởi vì cả câu<br />
chuyện này đều là âm mưu, kế sách của bọn họ vạch ra để chơi hắn!<br />
<br />
<br />
<br />
Muốn nhìn thấy hắn thất bại sao? Bộ dạng mất mặt của hắn buồn cười<br />
lắm sao?<br />
<br />
<br />
<br />
Hắn rất muốn thẳng tay đẩy người trong lòng ra để rũ sạch quan hệ,<br />
<br />
nhưng sâu thẳm trong lồng ngực như có thứ gì quện lại khiến hắn không cam<br />
tâm mà níu nàng lại, "Cô và ả ta..." đã sớm thông đồng với nhau, đến quyến<br />
rũ ta, có phải không?<br />
<br />
<br />
<br />
"Tề công tử?"<br />
<br />
<br />
<br />
"Hôm qua, cô..." Mấy lời ngon ngọt thân thiết hôm qua của cô, đều là<br />
vờ vịt, cố tình lừa cho ta vui vẻ, có phải không?<br />
<br />
<br />
<br />
"Tề công tử?"<br />
<br />
<br />
<br />
"..." Cô không hề nhớ thương ta, có đúng không? Cô và ả ta đều giống<br />
nhau, đều là do ông già kia sắp đặt, xem ta như quân cờ, có đúng không?<br />
<br />
<br />
<br />
Biết bao nghi vấn không thể nói thành lời, chỉ biết ngậm trong miệng,<br />
hắn không thể để ông già chết tiệt kia nghe thấy mấy câu hỏi yếu đuối như<br />
thế được, không thể để ông già đó thấy hắn bẽ mặt như vậy. Ông già, ông<br />
đừng hòng có cơ hội cười cợt, chế giễu, vui trên nỗi đau người khác như thế!<br />
Muốn hắn trưng ra khuôn mặt yếu đuối, cam tâm khi bị lừa lọc trước mặt<br />
bọn họ ư, không đời nào!<br />
<br />
<br />
<br />
"Cô cút xa chút cho ta! Ai cho phép cô đến gần ta! Cô cứ tưởng chạy<br />
đến kinh thành, thì ta sẽ có hứng thú với miếng đậu hũ không muối như cô<br />
sao?"<br />
<br />
<br />
<br />
Vòm ngực ấm áp bỗng dưng hoá thành sàn nhà lạnh lẽo, Đường Tam<br />
Hảo bị hắn vung tay đẩy ngã xuống sàn. Nàng ngồi trên sàn nhà, trừng mắt<br />
nhìn hắn đầy khó hiểu!<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Tích tắc trước đó, người ôm chặt lấy nàng, nói rằng muốn bảo vệ nàng<br />
chính là hắn. Rồi ngay sau đó, người thẳng tay đẩy nàng ra, nói những lời<br />
khó nghe khiến người khác tổn thương cũng là hắn.<br />
<br />
<br />
<br />
Quả thật nàng không tài nào hiểu được tại sao hắn lại trái tính trái nết<br />
đột ngột như thế, nhưng mấy lời lạnh nhạt mà hắn vừa thốt ra, nàng nghe<br />
hiểu hết.<br />
<br />
<br />
<br />
Hắn không hề cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy nàng, hắn vẫn là Tề<br />
công tử mong không bị nàng thích, hắn đều giống hệt mọi người, thấy nàng<br />
là chướng mắt.<br />
<br />
<br />
<br />
"Tôi đến đây không phải để dây dưa với huynh."<br />
<br />
<br />
<br />
"Không phải ư? Vậy cô xuất hiện ở nới này làm gì? Chẳng phải cô nên<br />
ở thành Tây Dư gả cho tên ngốc họ Lương kia rồi sinh con đẻ cái sao? Hay<br />
là điều kiện của cô giờ đã cao đến mức ngay cả Đế sư của Thiên Tử cũng<br />
không vừa mắt? Cả đám nữ nhân Đường gia các người ai nấy đều ham mê<br />
hư vinh, thèm được gả đến kinh thành muốn điên luôn rồi, có chuyện không<br />
biết xấu hổ không có liêm sỉ gì mà không làm được không? Dù ông già kia<br />
có chịu nhân nhượng, cũng không có nghĩa là ta có hứng thú với các người!<br />
Thật là khiến người ta buồn nôn mà!"<br />
<br />
<br />
<br />
Đôi mắt đang trừng to của nàng bỗng dưng rũ xuống một cách ảm đạm.<br />
Sau đó, nàng yên lặng đứng dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo, xoè bàn tay ra trước<br />
mặt hắn, "Trả lại cho tôi mau!"<br />
<br />
<br />
<br />