intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Je T'aime

Chia sẻ: Windows_1 Windows_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

37
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tôi là 1 đứa con gái không xấu, không đẹp. Nhìn chung là dễ thương. Hằng ngày, sở thích của tôi là lên mạng lượn vài vòng cập nhật thông tin.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Je T'aime

  1. Je T'aime
  2. Tôi là 1 đứa con gái không xấu, không đẹp. Nhìn chung là dễ thương. Hằng ngày, sở thích của tôi là lên mạng lượn vài vòng cập nhật thông tin. Vẫn như mọi ngày, tôi nằm sấp trên chiếc giường nệm êm ái, thoải mái với chiếc quạt gió chạy vù vù 1 bên, đối diện là chiếc laptop được ba tặng hôm sinh nhật, lướt qua mấy bài báo lá cải, tôi on Face. " Hội tâm thần” tôi thì thầm. Tôi cười cười nhấn like. Tâm thần *cười* Điên có được gọi là tâm thần không ta?! Trên lớp, tôi được mệnh danh là con hâm nhất lớp, thường xuyên làm những trò ngốc không chịu được. Nhưng vậy thì sao, tôi đổi lại đc tiếng cười của mọi người. Các bạn không biết có giống tôi không, khi nhìn mọi người cười, trong lòng cảm thấy 1 cảm xúc rất đặc biệt, làm mình vui vẻ lây. Trên Face tôi kết bạn tùm lum, chả biết ai là ai. Chợt có người cmt hoạt động ‘: ))) Tâm thần. Em bị tâm thần hả?’ ‘ Ừ. Tôi bị loại khá nặng, vừa nhập viện 2 ngày, hôm nay lén mượn chị y tá cái máy nên mới lên đc đây. Ở đây vui lắm nên tôi lên nói zới m.n nhập viện cùng cho vui. Bạn mún thì tới chung’ Tôi làm 1 tràng mà cười mỏi miệng. Bạn có nick” Quang Tran Anh” pm ‘ Zậy hả?! Em cho địa chỉ tui tới thăm :P’ Tôi ngẫm nghĩ, chắc không ai tới đâu nên cho địa chỉ thật xong rồi xóa. Loay hoay 1 tiếng nữa, tôi xuống nhà mua ăn sáng. Gia đình tôi chỉ có 2 ba con, mẹ tôi mất lúc mới sinh tôi, ba tôi thì rất ít ở nhà, đi công tác khá nhiều. Đi tới 1 siêu thị mini, tôi háo hức tìm kiếm "mồi”. Nào là sữa tươi, túi sandwich, bơ, đường,… tôi mua hết. Xách trên tay, trên con đường quen thuộc, miệng tôi ngân nga hát. " A” – Trước cửa nhà tôi xuất hiện 1 sinh vật lạ. 1 bông hồng đỏ. Cái quái gì thế này, có người để lộn hay sao?! Tôi bước tới cánh cửa, trên thân cây hoa hồng, có dán 1 notebook màu trắng nhỏ nhắn " Thăm bệnh nhân Mary Nguyen. Chúc 1 buổi sáng tốt lành! ” Tôi liền nghĩ tới cậu bạn trên Face. Thế là xong đời tôi. Nếu đã biết nhà
  3. tôi, sau rồi sẽ phá tôi,…. mọi cảnh lừa tình trên mạng bắt đầu hiện lên trên đầu tôi. Chết chắc. Tôi chạy ù vô nhà, mở laptop, hủy kết bạn với tên kia, tôi từ từ thở dài. Cầu mong bình an sẽ đến với tôi *huhu*. Ngày qua ngày, trước cửa tôi luôn xuất hiện cành hoa hồng đỏ, trí hoang tưởng của tôi phát huy hết khả năng: nào là ám ảnh hoa hồng, tên lừa tình biến thái, cành hoa hồng đẫm máu,…. * thở phì phì* Không được rồi, không được rồi, tôi phải làm sao đây. Thế là sáng đó, tôi quyết định dậy thật sớm, thật sớm. Trốn sau vệ cửa sổ quan sát. Tôi thấy 1 người con trai khá cao, mặc quần thể dục đen, áo khoác đen, thui xong rồi, ác quỷ của đời tôi, sao toàn màu đen thế này??!! Tôi bắt đầu cảm thấy sợ. Người con trai đó đội một cái nón snapback. Trên người con trai tôi còn thấy cái máy nghe nhạc cũng màu đen, tôi từ từ thả lỏng, biến thái mà vẫn sành điệu như vậy chắc không sao. Anh ta lấy ra cây hoa hồng đỏ. Giữa buổi sáng âm u, màu đỏ nổi bật giữa bộ đồ đen của anh ta, tôi suýt hét lớn. Hình như cặp mắt đó liếc về phía này. Tôi liền ngồi gục xuống. Qua khoảng 5’ tôi lén lút ngẩng đầu lên, người con trai đó đã đi, để lại cành hoa hồng như trước nhưng có cái màu gì đó trên thân hoa. Vì trời còn chưa sáng nên tôi…. sợ không dám ra. Trong phòng tôi thấp thỏm đi tới đi lui, tự trách bản thân quan hệ bạn bè tầm bậy trên mạng. Tôi thề sẽ rút kinh nghiệm. Ngoài đường, mọi người tập thể dục bắt đầu nhiều, trời cũng đã sáng. Tôi đẩy cửa đi ra, 1 không khí mát mẻ, thoáng đãng hiện lên. Tôi nhắm mắt hít 1 ngụm (không khí) thật to. Thỏa mãn, tôi đi tới cửa cầm cành hoa hồng lên. Vẫn tờ giấy notebook như lần đầu nhưng là màu đen. Có phải là giấy cảnh cáo không, tay tôi run lên, bắt đầu đọc. ‘ Có vẻ em khá sợ tui nhỉ?! Sợ tui lm j em sao?! Hahaha’ Tôi sắp khóc khi đọc câu cuối, nụ cười của ác quỷ a?! Chắc tôi điên mất. Tôi rung rung tay mang hoa hồng lên nhà. Mở laptop ra, rung rung
  4. bấm kết bạn với cái nick " Quang Tran Anh”, danh sách on có mặt tên đó, tôi pm” Có phải anh tặng hoa hồng cho tui k?!” "Ừm” " TT Tui đã đắc tội gì với anh?? Anh tặng cho người khác đi. Tui k có phúc để nhận mấy cành hoa hồng đáng quý của anh. Anh đi mà kiếm con khác.” Đáp lại là từ "K” Tui mún tự vẫn cho rồi, kẻ biến thái không buông tha tui!! Tui pm cái cuối " Anh mà còn zậy nữa, tui cho anh ở tù mà tu. Tui nói là lm đó. Đừng thấy tui con gái yếu đuối mà chọc vô. Tui có võ đó.” Lấy hết can đảm thoát nick. Tui nhảy zô chăn trùm kín. Khoan đã, hoa hồng có bỏ thuốc độc thì sao? Tôi nhảy ra khỏi giường, tìm kiếm tờ giấy, bao bọc cái hoa, tôi vứt zô bao nhỏ, cẩn thận đóng bao, bỏ vô túi to, tui thở phào nhẹ nhõm. Vẫn như sáng hôm đó, tôi cũng dậy sớm. Chú mục xuống cánh cửa nhà 5 giờ rồi mà hắn ta vẫn chưa tới , đợi đến 7 giờ, tôi đắc ý, hắn ta chắc đã sợ tôi rồi. Nói rồi vào nhà vệ sinh thay đồ định đi ăn sáng thì có chuông cửa. Tôi chạy xuống nhà, trước cổng có 2 vị cảnh sát và 1 thanh niên cao ráo điển trai. Tôi bỏ qua cái tính háo sắc ngẫm nghĩ mình có làm gì sai không mà cảnh sát tới nhà " gặp riêng cho quà”. Tiếng chuông càng ngày càng to, phân tán ý nghĩ của tôi, tôi chạy ra mở cửa. Đầu tiên là gương mặt cười đểu của cái anh điển trai đó, sau là gương mặt nghiêm nghị của 2 chú cảnh sát. Tim tôi co thắt. " Chào 3 chú” – Tôi mỉm cười thân thiện. Anh điển trai chau mày " Chào” – 2 chú cảnh sát giơ tay kiểu chào cờ chào tôi. Tôi cũng chỉnh lại tư thế thẳng thắn giơ tay làm tương tự. Cảm giác như có ai nhìn mình. Tôi nhìn qua anh chàng đó, thấy anh ta che miệng cười tôi liếc 1 cái thật sắc. " 2 chú tới thăm con có việc gì không ạ?” – Tôi lễ phép
  5. " Không việc gì. Chỉ là muốn hỏi con có cho phép anh chàng này tặng hoa cho con không?” - Ánh mắt chú cảnh sát đầy hàm ý. Tôi tỉ mỉ đánh giá rồi nói to " Dạ không ạ” – 3 người nhìn tôi cười. Hắn ta là tên biến thái tặng hoa hồng đó. Tại sao mặt baby mà bị bệnh zậy nè?! Tôi vừa buồn vừa sợ vừa tiếc. Huhuhu!! " 2 con cứ việc nói chuyện. Chuyện trẻ nhỏ cảnh sát không can” – Nói rồi 2 chú chào tôi đi luôn. Tôi rủa vài câu trong lòng. Tự nhiên tới đây hỏi xong rồi kêu tôi với hắn nói chuyện. Zậy là ý gì?! Họ là cảnh sát sao?! Đang buồn rầu trong lòng tiếng nói ai đó nói với tôi " Đi uống café với tui” – Chính là giọng hắn ta. Ý thức được điều gì. Tôi mau chóng đóng rầm cửa, làm mặt quỷ với hắn ta rồi bỏ đi lên phòng. Tiếng nói tên đó vọng lại " Không xuống mở cửa thì đừng trách tui leo vô?!” – Tôi đạp cửa đi ra " Tên biến thái này! Anh là ai mà bắt tui mở cửa cho anh? Tui thách anh leo vô, tui kiện anh xâm phạm nhà dân” " Vậy ba em cho tui vào thì sao?” Hắn kiêu ngạo khoanh tay. Ba? Ba? Tôi mở máy gọi cho ba " Ba? Có phải ba cho tên vô lại vô nhà mình không?” " Con nói cho đàng hoàng. Tên đó là con bác Linh đó. Mau mà mở cửa cho nó vô.” " Cái gì vậy ba?! Tên đó vô đây làm gì?” " Kêu mở thì mở. Con này?!” " Ba. Con là con gái. Cho con trai vô nhà là đạo lý gì?!”
  6. " Thằng Quang con nhà có giáo dục, ở đó mà nghĩ tầm bậy. Con mà không nghe lời, ba bắt con đi học hè thì đừng trách ba” " Baaaaaaaaaaaaaa” Đáp lại tôi là tiếng "tút…tút”. Tôi hậm hực ra mở cửa. Nhìn cái bản mặt cười đắc ý của hắn, tôi đã muốn đập vô mặt. " Nhìn gì? Tui đẹp trai quá hả?!” – Hắn thản nhiên ngồi lên ghế sofa " Đẹp khỉ móc” – Tôi bĩu môi. Đi xuống bếp, tui lấy cho mình ly sữa lạnh " Khách vào nhà mà em không mời nước. Bác Thiên dậy em như vậy sao?” Hắn ra vẻ tiền bối chỉ trích tôi. Lấy ly sữa uống dở đặt mạnh xuống bàn. Hắn nhăn mày rồi cầm ly sữa lên nhìn nhìn một chút rồi…uống. "Ngon!” Tôi ngu ngu nhìn hắn. Khoan đã, sữa của mình " Ai cho uống sữa của tui?!” Tôi giật lại uống 1 hơi hết sữa. Lấy tay lau miệng nhìn hắn đang cười đê tiện " Cười cái j?” Tôi hất mặt nhìn hắn " Chúng ta vừa hôn nhau” Mặt hắn tả cũng tả không hết được vẻ bỉ ổi của hắn. " Hôn cái đầu anh.” Nhìn lại ly sữa rồi tôi nghĩ vài giây. Chết tiệt. Tôi liếc hắn 1 cái đi rầm rầm lên lầu " Đi đâu đó?” " Hỏi làm gì?” – Tôi không quay đầu " Em để 1 người lạ ngồi trong nhà zậy hả?” Tôi bực mình chạy vô nhà vệ sinh lấy kem đánh răng với bàn chải chạy xuống. Hắn vẫn ngồi trên
  7. ghế nhìn tôi rồi cười đểu. Tôi ghét cái bản mặt cười của hắn. Thầm tội cho bác Linh tại sao lại sinh ra 1 con người như vậy cơ chứ?! "Cái bộ dạng ghét cay ghét đắng của em như vậy chứ thật chất thích lắm đúng không?! Nói đi rồi tui cho em hôn trực tiếp không lấy tiền” " Bản mặt anh lm bằng cái j mà dày dữ zậy?! Ai nói tôi thích hôn anh?! Cho heo hôn cũng không cho anh hôn. Hừ” Nói xong quay đi. Đang định vào nhà vệ sinh, tay phải tôi bị ai cầm rồi kéo 1 cái. Tôi ngã về 1 phía, tưởng chừng rớt xuống mặt đất mẹ nhưng không. Nó rộng và mềm, có tiếng tim đập,và cái mùi thơm thoang thoảng. Khoan, tim đập? Ngực? Tôi chưa hoàn hồn thì đã có cái gì ẩm ướt đụng vào môi tôi, tôi vùng ra nhưng không đc, càng cử động thì càng bị siết chặt. Cánh tay rắn chắc giữ lấy gáy tôi, lúc dịu dàng, ấm áp, lúc mạnh bạo, cuồng nhiệt. 1 cảm xúc chợt lóe ra trong người tôi, đôi môi của hắn thật mềm nha?! Trong lòng tôi nóng rát, tim đập thình thịch thình thịch. Tôi bắt đầu choáng, không là ngất ngây. Rồi từ trốn tránh tôi đáp lại. Tôi không tự chủ đc hành động của mình nữa rồi. Không mở mắt nữa, tôi nhắm mắt lại, tay choàng lấy cổ hắn, từ từ cảm nhận vị ngọt của nụ hôn. Không biết qua bao lâu, cả hai buông nhau ra thở hổn hển. " Xin lỗi”- Nói rồi tôi đi xuống bếp " Này, định ăn bánh xong không trả tiền hả?” Hắn gọi với theo " Điên hả? Tôi làm gì anh đâu?!” – Tôi mở tủ lạnh lấy bánh. " Hôn tôi không phải đã làm sao?” " Là anh chủ động” – Mặt tôi rát rát " Nhưng em cũng đáp lại đó” – Hắn đắc ý
  8. " Tôi có phản kháng” – Xong rồi, mặt tôi sắp thành quả táo rồi " Không biết. Hôn xong rồi thì phải trả nợ” " Hừ. Anh cũng hôn tôi, trả nợ cho tôi đi rồi tính” Tôi cố cãi " Này, tôi đề nghị trước mà. Làm xong đi rồi tính nợ của em” " Tôi không có dại. Nhìn lại anh xem. Không biết đã hôn bao nhiêu cô tất cả. Còn của tôi là First Kiss.First Kiss đó. Rất đáng quý!” Tôi thầm khóc " Tôi cũng zậy” Hắn cười tươi " Không tin cái loại như anh” Thế là đi đời nụ hôn đầu. Haizz!! @@ " Cứ đi hỏi mẹ tôi đó” Hắn vừa nói xong, mặt tôi liền nóng rực " Phiền quá. Đc rùi đó, về zùm tui”Tôi thẹn quá hóa giận, đuổi khách " Bác Thiên k nói em nghe là tôi lm gia sư của em ?” – Hắn bỏ tay vô túi thảnh thơi, nhìn tôi mỉm cười. Tôi muốn điên cả người. Ba ơi là ba " Lấy sách vở đi, tôi ôn cho em đề tốt nghiệp” " Hừ” Tôi hừ 1 cái rõ to dậm chân lên lầu lấy sách vở…. 10 tháng trôi qua, trong 10 tháng đó hắn -> ck đã giúp tôi rất nhiều. Thì ra là hơn tôi 2 tuổi. Hắn đã tự mở cho mình công ty riêng khá triển vọng trong tương lai. Lúc đầu tôi gặp hắn cứ tưởng nhỏ hơn tôi hoặc bằng tôi vì nhìn cái tính trêu đùa vô duyên đó. Nhưng càng nói chuyện nhiều, tiếp xúc nhiều tôi thấy hắn là 1 con người rất dễ thương. Đôi lúc chọc tôi đến cứng họng nhưng tôi cảm thấy rất vui. Lúc ở bên tôi thì như vậy nhưng khi làm việc thì như con cáo tu ngàn năm ấy. Nhìn hắn làm việc có năng lực, tài quyết đoán trên thương trường, sự cố gắng đáng học hỏi, mưu mẹo,… sao tôi lại cảm thấy tự hào thế này! ^.^ Có
  9. lúc tôi nghi ngờ hắn, hỏi hắn vì sao lại thích tôi thì hắn lại chỉ nói vỏn vẹn con số "10” khó hiểu. Tôi hay suy nghĩ sâu xa, hoang tưởng 1 ngày hắn sẽ ‘đá’ tôi 1 cái thật đau. Không hiểu sao cái tính phóng đại mọi chuyện của tôi làm tôi hoang mang. Dường như tôi sợ, sợ hắn sẽ không phải "CK” tôi nữa. Đôi lúc tôi giận hắn không để ý tới tôi nhưng thì sao, là tôi hiểu lầm. Lúc tôi bị bệnh, người gửi thuốc không phải ba mà là hắn, nhưng tôi lại ngỡ là ba và trách móc hắn,… Có phải tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, luôn suy nghĩ tiêu cực? Không phải hắn không quan tâm tôi, không phải quen tôi chỉ là chơi đùa, mà là tôi không công nhận hắn, bỏ qua những điểm nhỏ nhất để đi tới tiêu cực. Chúng ta quen nhau, yêu nhau là phải sử dụng đủ 2 thứ trái tim và lý trí. Khi đối phương và bạn cãi nhau, hãy thử động não xem rằng vì chỗ nào cãi nhau, trong tình yêu không ai đúng ai sai, chỉ là suy nghĩ 2 người, nếu bạn nghĩ là đúng thì dĩ nhiên nó đúng, nếu bạn cho là sai, nó buộc phải sai. Tất cả phụ thuộc vào bạn. Đừng vì những chuyện nhỏ như cùi trỏ mà làm mất đi một thứ không phải ai cũng tìm lại và nó đặc biệt… Tôi đã rút kinh nghiệm.Tôi thật rất hạnh phúc. Hắn yêu tôi, yêu tôi thật lòng và đã lâu rồi. Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất, hạnh phúc nhất trên đời! Ở bên hắn, tôi cảm nhận được hơi ấm của hắn, sự chân thành, nhẫn nại và tình yêu của hắn. Cảm ơn ông trời đã ban cho tôi 1 người như hắn. Tôi sẽ không vì nhưng ý nghĩ vu vơ mà đánh mất "của vàng” này. Tôi sẽ giữ thật chặt để biết rằng, hạnh phúc là do mình nắm lấy, không phải nhờ vào người khác mà có được cũng như không ai phá bỏ được, trừ khi 1 trong 2 người đã không còn nhau… Tôi tin tưởng hắn, hắn sẽ không làm tôi thất vọng nhỉ?! Và 1 câu đáng lẽ tôi đã nói rất nhiều cho hắn nghe nhưng chưa hề thốt ra miệng: JE T'AIME!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2