nụ cười mỉm khi nói chuyện. Quốc<br />
ngồi ăn im lặng, thỉnh thoảng xen<br />
vào câu chuyện cố gắng đỡ lời cho<br />
Ly. Tôi giữ nụ cười lâu đến nỗi mẹ<br />
Quốc hỏi tôi sao cười nhiều vậy.<br />
“Cười nhiều thì sẽ sống lâu cô ạ”.<br />
Tôi trả lời và nở nụ cười rộng hơn<br />
chút nữa. Người mẹ ấy đã cười phá<br />
lên.<br />
<br />
Cùng Quốc và bạn ở Quảng Nam<br />
<br />
Cha của Quốc có vẻ dễ tính hơn<br />
nhưng vẫn khá bảo thủ. Chú ấy thắc<br />
mắc tại sao Ly là con gái mà lại<br />
sống xa nhà như thế. “Cháu quen<br />
<br />
rồi. Cháu đi học xa nhà từ cấp ba và<br />
cả đại học cũng vậy”, cô ấy trả lời.<br />
“Thế thì ai chăm sóc cha mẹ và các<br />
em của cháu? Cuộc sống không chỉ<br />
có sống cho bản thân mình đâu”,<br />
cha Quốc nói tiếp. Cách Ly đối đáp<br />
với cha của Quốc cũng không khá<br />
hơn với mẹ Quốc là mấy, nhưng chú<br />
ấy có vẻ dễ tính hơn nhiều. “Con gái<br />
muốn tự lập là tốt, nhưng gia đình<br />
cũng rất quan trọng”.<br />
“Cháu không phải là đứa chỉ đi du<br />
lịch cho vui”. Tôi cất tiếng, chớp lấy<br />
cơ hội được nói chuyện với người<br />
đàn ông. Tôi thấy chú ngồi trong<br />
phòng làm việc trong khi cả nhà<br />
<br />
đang nghỉ trưa. “Từ nhỏ cháu đã rất<br />
tự lập, cháu đã làm nhiều nghề và<br />
tự quyết định mọi việc. Cháu nghĩ<br />
để trở thành một người đàn ông thì<br />
cần phải học cách tự mình làm mọi<br />
việc”.<br />
Tôi mở lòng về quá khứ của<br />
mình, về cha mẹ tôi, về những khó<br />
khăn và mọi điều đã giúp tôi trở<br />
thành con người như ngày hôm nay.<br />
“Quốc là một cậu bạn ngoan, thông<br />
minh, cậu ấy sẽ biết làm thế nào là<br />
đúng nếu chú cho cậu ấy cơ hội tự<br />
quyết định”. Chú nhìn tôi chằm<br />
chằm. Tôi đã nghĩ chú ấy sẽ quát<br />
mắng, và nói rằng tôi quá trẻ để<br />
<br />
hiểu chuyện. Thay vào đó, chú ấy<br />
gật đầu tỏ vẻ đồng ý.<br />
“Chú muốn những điều tốt nhất<br />
cho hai con trai của chú. Bọn trẻ<br />
bây giờ hay lãng phí thời gian lang<br />
thang khắp nơi chẳng biết làm gì<br />
khác”.<br />
Vấn đề bây giờ là Quốc mong<br />
muốn được đi xuyên Việt sau khi đã<br />
tốt nghiệp. Quốc có ước mơ viết<br />
một cuốn sách về lịch sử và văn hóa<br />
đa dạng của Việt Nam, để giữ gìn<br />
những điều tốt đẹp nhất cho thế hệ<br />
mai sau. Tôi rất thích ý tưởng này<br />
và ủng hộ cậu 100%. Cha mẹ cậu<br />
<br />
lại nghĩ rằng Quốc nên tìm một việc<br />
làm ngay sau khi tốt nghiệp. Đảm<br />
bảo. Lớn lên trong cái thời của sự<br />
không chắc chắn và những nhọc<br />
nhằn, con người ở đây luôn tìm<br />
kiếm sự đảm bảo hơn hết thảy mọi<br />
thứ khác.<br />
“Chú biết con trai chú muốn làm<br />
gì, nhưng chú không muốn nó mạo<br />
hiểm cả tương lai của nó. Nó cần<br />
phải tìm một công việc ổn định và<br />
đảm bảo được một cuộc sống tốt”.<br />
Cha Quốc nói với tôi.<br />
“Cháu rất quý con trai của chú.<br />
Quốc không giống nhiều bạn trẻ<br />
<br />