Kế hoạch phá sản rồi
lượt xem 10
download
Kế hoạch phá sản Nho vừa khúc vừa chạy ra ngoài. Thì ra Mướp đâu có giúp đỡ nó với anh ấy muốn giúp, thực chất là do Mớt nhờ. Ai khiến Mớt nhờ cơ chứ. Nho đâu cần thứ tình cảm bố thớ ấy... Và chiếc điện thoại trên tay Nho rơi xuống đất, cũng đúng lúc đó Mướp quay trở lại… Anh… Sao vậy Nho? – Mướp ngơ ngác. Nho vừa khúc vừa chạy ra ngoài. Thì ra Mướp đâu có giúp đỡ nó với anh ấy muốn giúpp, thực chất là do Mớt nhờ. Ai khiến Mớt nhờ cơ chứ....
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Kế hoạch phá sản rồi
- Kế hoạch phá sản Nho vừa khúc vừa chạy ra ngoài. Thì ra Mướp đâu có giúp đỡ nó với anh ấy muốn giúp, thực chất là do Mớt nhờ. Ai khiến Mớt nhờ cơ chứ. Nho đâu cần thứ tình cảm bố thớ ấy... Và chiếc điện thoại trên tay Nho rơi xuống đất, cũng đúng lúc đó Mướp quay trở lại… - Anh… Sao vậy Nho? – Mướp ngơ ngác. - Nho vừa khúc vừa chạy ra ngoài. Thì ra Mướp đâu có giúp đỡ nó với anh ấy muốn giúpp, thực chất là do Mớt nhờ. Ai khiến Mớt nhờ cơ chứ. Nho đâu cần thứ tình cảm bố thớ ấy, Nho cũng khụng cần sự giúpp đỡ giả tạo, nói tóm lại là Nho chẳng cần gỡ hết. Nước mắt ló chó rơi trên khuôn mặt cô bé, Nho cảm thấy mình bị phản bội bởi hai người thân yêu nhất. Nó thấy nó giống như một con rối dễ dàng bị điều khiển bởi người khác. Thực ra Nho đâu có hiểu rằng cả hai người ấy đều rất yêu quí Nho, và rằng họ đều làm như vậy, xuất phát từ tấm lũng chõn thành mà thụi. Nhưng trẻ con thì thường tự cho mình là đúng, và cũng muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình, nờn hành động của Mướp và Mít quả thực là một sự xúc phạm lớn lao với Nho. Nho cứ khóc và đi lang thang 1 mình, những mascara và phấn trang điểm nhũe nhoẹt cả trờn khuụn mặt cụ bộ, cụ bộ cứ đi, một mình thụi, bất chấp những ỏnh mắt nhỡn đầy soi mói và kẻ lạ của cả thế giới xung quanh, khụng trả lời điện thoại hay tin nhắn, à mà hỡnh như Nho đó nộm điện thoại đi đâu đó rồi. Khi Nho ngồi bệt xuống lề đường được một lúc thì: Ngồi khúc một mình trụng khụng thỳ vị lắm đâu cô bé ạ… - Nho ngước mắt lên, một khuôn mặt vừa quen, vừa lạ. Sao anh lại ở đây? - Tình cờ thụi, hai anh em mình hay gặp nhau phết nhỉ? - Ớt mỉm cười. - Ai là anh em với anh? Nho bực tức - Thế thôi vậy, định cho em bắt quàng làm họ nhưng em không chịu thì - thụi. Mà em như thế này chị em có biết không? Hay là lại đang cuống lên đi tìm em lưu lạc phương nào. Ai khiến chị ấy quan tõm chứ? -
- Cói nhau à? Kể cho anh nghe với? Anh là chỳa tũ mũ luụn >:). - Lẽ thường tình chả ai đi kể chuyện của mình cho một người lạ. Nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt bỡnh thản và giọng núi trầm ấm pha chỳt tếu đùa của Ớt làm Nho muốn chia sẻ. Sau khi kể xong câu chuyện, Nho đó trụng đợi Ớt sẽ đồng tình, hay chớ ớt là nhận được một lời an ủi. Đằng này sau khi nghe xong, Ớt nói: Thôi em tiếp tục ngồi khóc ở đây đi – Nhỡn thấy vẻ mặt ngạc nhiờn - của Nho, Ớt tiếp tục – Em đúng là hết thuốc chữa rồi, trước đây anh cứ nghĩ em ngoan hiền, thông minh và nhạy cảm, cũn dịu dàng và xinh đẹp nữa. Nhưng bây giờ em khác quá. Em không ngoan, lại chả biết suy nghĩ gỡ cả, mặt mũi thì tốm lem hết cả xinh đẹp, và ăn nói thì khụng cũn dịu dàng nữa. Có phải là em không hả Nho? Hay là một Hot girl xa lạ khó gần và thiển cận nào đó? Ớt núi xong một lốo rồi đi thẳng. Nho không khóc nữa. Cô bé lấy tay lau mặt, và đứng dậy. ______________________________________________ Nho biến mất và mọi sự với lở thực sự làm Mớt khủng hoảng. Mớt cứ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ờm thấm, con bộ tự trỏch mình đó nhắn một cỏi tin ngớ ngẩn hết biết vào một thời điểm vô duyên hết chỗ nói. Mít không biết tìm em ở đâu nên cứ hoảng loạn hết cả lên. Mướp đèo Mít đi tìm Nho, và an ủi Mớt: Nho sẽ không sao đâu em, bỡnh tĩnh đi... - Anh ơi liệu có nên gọi điện báo cảnh sát, hay tìm ở cỏc bệnh viện - khụng? Nhỡ nú bị tai nạn thì làm sao? Con bộ hồi nhỏ rất sợ sang đường... Nho rất ghét đi một mình. Nhỡ nú bị ai trờu chọc thì sao? Em biết làm thế nào bõy giờ? Nghe Mít nói trong cơn bấn loạn, Mướp dừng xe lại. Mướp quay lại nói với Mít: Em có biết Nho 18 tuổi rồi không? Em có biết là Nho chỉ kém em có 10 - tháng thôi không? Em có biết chính cái tính hay lo thái quá của em là nguyên nhân khiến Nho muốn trở thành một người khác không? Em phải bỡnh tĩnh chứ, phải tin vào Nho chứ? – Núi rồi Mướp trở Mít về nhà và bảo cô bé ngồi chờ, dù sao mang theo một người chỉ biết lo loạn lên cũng không làm sự việc tiến bộ hơn được chút nào. Mướp vừa ra khỏi nhà Mít và Nho thì nhận được tin nhắn từ Ớt: “Nho se khong sao dau, tu. mo` ve` nha` ngay bay h thoi”. Mướp ngạc nhiên chưa hiểu tại sao Ớt lại biết là Nho mất tích, và tại sao lại biết Nho sắp về nhà thì ngước lên đó nhỡn thấy Nho trước mặt...
- - Em... Anh ơi... em xin lỗi... Nho nói, đầy ân hận, và dịu dàng. Trong một thời - khắc ngắn ngủi, Mướp có cảm giác như Nho của những ngày đầu tiên Mướp quen đó trở lại... Anh xin lỗi... Khụng phải với Mớt núi mà anh... – Mướp ngập ngừng – - Mà thôi, Mít ở trong nhà đang hoảng loạn lo lắng lắm, em vào đi... – Mướp chưa nói hết câu Nho đó chạy vào nhà. Và qua khe cửa để hé, Mướp nhỡn thấy hai chị em ụm nhau khúc. Và lần này, hai cụ bộ khụng khúc với đau đớn, hay đánh mất một cái gỡ đó, và dĩ nhiên là không với hành tỏi. Đôi khi người ta khúc với sung sướng và hạnh phúc. ____________________________________________ Kể từ sau hôm đó, người ta không thấy Hot girl với nickname Grape lên báo nữa, cũng không thấy cô bé Nho ăn vận cầu kẻ, trang điểm khi đi học. Người ta chỉ thấy một cô bé đang nỗ lực không ngừng nghỉ để lấp những chỗ trống do xao nhóng học hành gõy ra, một cụ bộ quyết tõm thi đại học bằng được. Cái chức danh Hot girl đó lấy đi của Nho nhiều thứ, nhưng cũng đó dạy cho cụ bộ nhiều điều. Mít đó thụi làm một bà chị bảo mẫu, và bõy giờ đó đến lúc Mít thực hiện việc mà Ớt nhờ cô bé dạo trước. Một hôm Mít gọi Táo ra và thỏ thẻ: - Này mày, tao... Mày làm sao, núi nhanh lờn cho tao nhờ cỏi... – Tỏo sốt ruột - - Tao... cú... Cú cỏi gỡ? Cú người yêu hả? Ai? Tên gỡ? Nhà ở đâu? Sinh năm nào? - Khai mau :-w Cũng gần như thế, nhưng không đến mức như thế, đại để tao có hẹn - anh ấy tối thứ bảy tuần này, hôm nay là thứ 5. Tao muốn... nhờ mày... hôm đấy... đến... Giời ơi cả đời tao chưa bao giờ thấy mày ăn nói lắp bắp như thế này... - À tao muốn nhờ mày đến ngồi gần đấy, trong tình huống tao bị làm sao - đó thì cứu nguy cho tao... Với cả tao muốn mày giả vờ mang hoa đến trước tặng anh ấy, bảo là có người tặng anh, mày đóng vai anh chuyển phát hoa ý, nhưng ăn mặc tử tế một tí nhá... – Mít cố tỏ vẻ lấy hết can đảm để nói với Táo. Trời ạ, mày trở thành một đứa lóng mạn nhưng mà kém tự tin như thế - từ bao giờ đấy hả Mít đặc? Mày là Mít đặc quả không sai, chẹp, đúng là sức mạnh của tình yờu... – Tỏo ngạc nhiờn. Mày giúp tao nhá, đi mà đi mà! - Ờ mày nhờ thì tao đành giúpp thụi.... -
- Được lời như cởi tấm lũng, Mớt vui vẻ ra mặt. Đợi thằng bạn quay lưng đi rồi, con bé mới lôi điện thoại ra nhắn tin “Buoc 1 – xong”. Thế là sau đó ở nhà Chanh, Ớt tỏ vẻ đăm chiêu bi đát lắm lắm... Cô ơi, anh phải thú thật với cô điều này... - Gỡ hả anh hõm? - Anh, tiếng là làm quân sư tình iờu, nhưng mà... thực ra... anh... - Anh làm sao...? Sao tự dưng hôm nay anh nhát gừng thế nhỉ? Nói đi - lẹ lên... À thực ra anh đó... hẹn hũ bao giờ đâu... - Ớt bẽn lẽn... - HẢ anh nói thật í hả??? Chanh ngạc nhiên – Ôi thảo nào mà quân sư - cho mình toàn sai – Chanh lẩm bẩm. Này cô không phải cạnh khóe anh thế nhé, vấn đề là... anh... - A! Anh sẽ có lần hẹn đầu tiên hả? Ai thế? Bao nhiêu tuổi, có xinh - không? Học trường nào? Anh quen bao lâu rồi? Kể đi kể đi anh... Ừa thì cũng gần như thế, nhưng mà cô ơi, anh muốn nhờ cô một - chuyện... Cô đến cái quán chỗ hẹn đấy làm bỡnh vụi cho anh nhỏ, ớ lộn, bỡnh phong, à thụi bỡnh gỡ cũng được. Nhưng nhỡ có vấn đề gỡ cụ cũn cứu anh cho kịp, nhỏ nhỏ cụ nhỏ.... À anh cũng cần nhờ cụ một việc nữa... Cụ mang bỏnh gatụ đến, giả vờ làm nhân viên chuyển bánh được không? Anh muốn bất ngờ mà... Hic, em vẫn biết anh là người lóng mạn. Nhưng như phim Hàn Quốc - thế này thì đúng là hết biết ông anh ạ. Thế tỳm lại là cụ cú giúpp anh khụng? - Ờ thì lại chả giúpp, em chỉ cú mỗi 1 ụng anh trai, khụng giúpp anh thì - giúpp ai? Cô đồng ý rồi đấy nhá - Ớt mỉm cười sung sướng ra mặt. Dưới gầm - bàn, tay Ớt đang bấm tin nhắn “Buoc 2 - xong” __________________________________________ Chiều thứ bảy, hôm nay đúng là một ngày chớm hè đẹp trời, gió mát, nắng đẹp, và không khí thì trong trẻo, đỳng là thời tiết lý tưởng cho một cuộc hẹn có 1-0-2, thiên thời rồi, địa lợi nữa, chỉ cũn nhõn hũa thụi... 4h chiều, Tỏo gọi hỏi Mớt: Ê mày xong chưa? Chuẩn bị đến đâu rồi... - Chưa xong, mày nhớ phần việc của mày đấy. Tao hẹn 6h thì 6h kộm - 15 mày cú mặt ở đấy nghe chửa? Rồi rồi... mà mày mặc vỏy gỡ đẹp đẹp một tí nhá, đi giầy thấp vừa thôi - kẻo mà không quen rồi ngó đấy – Táo lém lỉnh
- Rồi tao biết rồi – Mớt tắt máy rồi đi đôi giày thể thao vào và nghĩ bụng - “Dù sao thì cũng là mày hẹn mà ku, tao là quõn sư không thể thất bại được.” 5h20 Chanh hí hửng ra khỏi nhà theo lời dặn của ông anh, và không quên qua hàng lấy cái bánh gato táo được đặt ở một tiệm nổi tiếng và mang đến chỗ hẹn. Khi Chanh đang tung tăng hớn hở trên đường với cái bánh thì bỗng một cỏi xe mỏy đi nhanh phóng vụt qua cô bé, vướng phải túi bánh và bánh rơi ra với tung tóe. Cả 2 xe đều ngó ra đường. Thật là thảm hại. Cứ mỗi lần ông anh Ớt của Chanh nghĩ đến chuyện thiên thời địa lợi là y như rằng có chuyện mà. 5h35’ Chanh gọi điện cho Ớt: Anh ơi em bị ngó xe, người ngợm với xe xiếc thì khụng sao nhưng mà - bánh hỏng rồi, anh chịu khó đi mua lại vậy nhá, em quay lại sợ không kịp, em sẽ đến chỗ đấy trước được không anh? Giời ơi sao cô đi đứng không cẩn thận lại để bị ngó cơ chứ? Có sao - không cô? Thôi em đi tiếp đây kẻo khụng kịp. Chào anh – Chanh tắt mỏy. - 5h40’ Táo gọi điện cho Mít: Mày ơi tao đến nơi rồi... Có điều... Tao... - Làm sao nói nhanh đi mày... - Tao... quờn hoa rồi... - Zời ạ... mày quên ở hàng hả?? Mày đến đấy tay không mà không thấy - áy náy ăn năn gỡ sao? Sao mày quờn được cơ chứ hả!! THôi tao xin lỗi mà, tao đâu cố ý, mày ơi chịu khó qua hàng lấy hoa đi, - tao không kịp quay lại đâu. Tao đợi ở đây thôi. Nếu có anh nào đến tao sẽ báo mày nhá... Tút... tút... 5h45’ ở hàng bỏnh: Chị ơi lấy cho em cái bánh hỡnh trỏi tim chị ạ. À mà thụi, lấy bỏnh - hỡnh trũn đi, trông có vẻ ngon hơn. Cái khô khô rắc ở trên là cái gỡ đấy hả chị? - Ớt vồn vó À mớt khụ em ạ. Bỏnh này mới ngon lắm... - Thôi được rồi chị gói nhanh hộ em với - - Okie... 5h45’ ở hàng hoa: Bác ơi cho cháu lấy hoa ạ. Hoa hồng cháu đặt... – Mít nói rất nhanh. -
- Ơ bác đợi mói chả thấy ra lấy bỏn mất rồi. Xin lỗi nhỏ. Bỏc bỏn hàng - làm bộ thõn tình với vị khỏch mặt mũi đang méo xệch... Thôi bác lấy cho cháu hoa khác cũng được. Lấy bó hoa hồng khác...À - thôi bác lấy cho cháu bó ly kia đi, trông đẹp quá... Ơ nhưng đó là hàng đặt cháu ơi! - Thì bỏc bỏn hàng đặt của cháu rồi cũn gỡ.... Thế bỏc nhộ, tiền đây... - Trời ạ, thật là không hiểu Táo với Chanh kiếp trước có vấn đề gỡ mà sao lần nào gặp nhau cũng gian nan như thế. Thế là Ớt với Mít đó vụ tình trở thành những nhõn viờn chuyển phát hoa và bỏnh... Chỏn chuyện... 6h, ở quán nơi mà Mít và Ớt hẹn Táo và Chanh, nến đó được thắp lên đầy lóng mạn và tiếng nhạc bản A time for us vang lờn trang nhó và sang trọng. Mướt mồ hôi mới đến được đến nơi, Mít bước vào và bất ngờ với khung cảnh bên trong. Ơ kẻa, cỏi mục nến niếc này đâu có trong kịch bản nhỉ. Chạy hộc tốc mới kịp giờ “giao bánh”, Ớt bước vào quán không khỏi ngỡ ngàng trước không gian thơ mộng trước mắt nó. Mà Ớt nhớ là nó dặn bài Fur Elise cơ mà nhỉ, đó là bản nhạc mà con em lanh chanh thích nhất, hay là trong lúc buồn ngủ nó đó dặn nhầm thành A time for us - là bản nú thớch nhất nhỉ... Mít và Ớt càng bất ngờ hơn khi nhỡn thấy nhau, đứa thì cầm bỏnh, đứa thì vỏc hoa. Kịch bản như thể đó đảo lộn hết cả. Và chẳng thấy Táo hay là Chanh đâu cả. Hai đứa cùng cầm điện thoại lên gọi thì “Số điện thoại quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được....” Sao lại thế nhỉ? – Mớt hỏi Ớt – Rừ ràng là thằng bạn em nú bảo nú - đến nơi rồi cơ mà... Ừ, con bé lanh chanh cũng bảo thế - Ớt đăm chiêu. - Giờ làm thế nào nhỉ? - Thì cũn làm thế nào nữa? Đặt hết cả rồi, đành... ăn vậy chứ biết sao... - Thế là cuộc hẹn Mít và Ớt sắp xếp cho Táo và Chanh đó chớnh thức trở thành cuộc hẹn giữa Mớt và Ớt. Cũn Tỏo và Chanh giờ đang ở nơi nao chẳng ai biết. Trong suốt bữa ăn, chúng nó nói chuyện vui vẻ và tự nhiên và thân thiết. Cho đến tận khi ăn kem tráng miệng: Này Mớt, sao em lại tờn là Mớt vậy? - À tại hồi nhỏ em thích ăn mít. Thế sao anh tên là Ớt vậy? Hồi nhỏ - anh thích ăn Ớt à? Không chả hiểu, chắc tại anh dễ thương quá đặt tên là Ớt cho nó bớt - dễ thương... - Ớt lém lỉnh nói Hic, khụng ngờ vẫn cũn người tự tin hơn cả mình... -
- Này, tính ra đây là cuộc hẹn đầu tiên của anh đấy - Ớt nói chân - thành... Hic, em cũng thế. Ai biết đâu lại hẹn phải anh... - Hẹn phải anh thì sao, ớt ra anh cũng biết vài bớ mật nho nhỏ của em... - Bớ mật gỡ? - À thì cỏi vụ “em khụng tin vào tình yờu” ý. Khụng ngờ trụng em như thế - mà lại... Ừ, anh cứ đánh giá thế nào cũng được – Mít đăm chiêu, thực ra có ai - hiểu Mít đâu... Anh đánh giá là trông em như thế mà lại không nói thật suy nghĩ của - mình... cứ thớch tỏ ra là cứng rắn với chẳng mạnh mẽ cơ... Sao anh núi gỡ khú hiểu vậy... - Nếu anh nói là từ lúc đầu gặp em anh đó thấy khó ưa rồi, người đâu - mà cứng đầu cứng cổ, bướng thế không biết thì em thấy thế nào? Thấy bỡnh thường, quen rồi, có gỡ lạ đâu. - Nếu anh nói là anh chưa thấy bà chị nào “bảo kê” như em, có cô em - gái mà giữ zịt như là của báu cất kín trong tầng tầng lớp lớp những bao bọc thì em thấy thế nào? Thấy hơi khó chịu nhưng mà cũng đúng... - Nếu anh nói là anh chưa thấy ai ngốc nghếch như em thì em thấy thế - nào? Này anh bảo ai ngốc đấy, em ko muốn cói nhau đâu nhá!!! - Anh bảo em ngốc đấy. Lần sau làm thơ thì đừng kẹp trong sách nhá. - Rơi một cái là người khác nhặt được đấy... Anh... – Mít dần dần nhớ ra cái mảnh giấy kẹp trong đống sách vở... và - khuôn mặt cô bé cứ thế đỏ dần lên với xấu hổ... Này, nếu anh bảo là anh thớch em thì em thấy thế nào? - Ớt mỉm cười - ấm áp và tin tưởng... Mớt im lặng. Trạng thỏi hiện tại của cụ bộ là vừa xấu hổ, vừa bối rối... Thấy bỡnh thường. Anh trả lời hộ em luôn - Ớt nháy mắt – Cứ bỡnh - thường thôi em nhé... - Ớt nói bỡnh yờn đến lạ.... Và Mít mỉm cười nhỡn Ớt đầy trỡu mến... Đúng lúc ấy, tiếng hát ngọt ngào và trong trẻo vang lên... Táo và Chanh từ đâu xuất hiện hát vang bản A time for us trong sự ngỡ ngàng của Mít và Ớt. Cả hai cùng đồng thanh: Ơ hai người ở đâu ra vậy? -
- Hehe, lần này tao phải làm quân sư mới đúng Mít ạ, mày hóa ra trông - thế mà cũn non lắm – Tỏo cười láu lỉnh. Chán anh lắm anh ạ, quân sư nổi tiếng gỡ mà lần nào tớnh toỏn cũng - để sơ hở, may mà có em, hihi – Chanh trêu Ớt. Sự thể là thế nào vậy? - À thì... Chanh và Tỏo bắt đầu kể: - Lỳc 5h28’ chiều trên một đường phố Hà Nội nhộn nhịp, Chanh đang tung tẩy đi mang bánh cho 1stdate của ụng anh iờu quớ thì bị ngó xe, và người làm cho Chanh ngó... khụng ai khỏc chớnh là... Tỏo. Qua việc đi bê xe vào vỉa hè, hai đứa đó kịp hỏi nhau là đi đâu và phát hiện ra là đến cùng một địa điểm. Bằng đầu óc nhanh như điện, chúng nó hiểu ngay hai vị quân sư tài ba đang âm mưu gỡ... Thế là hai người bỏ mặc bạn bè và anh em hả - Ớt và Mít cùng lắc - đầu... Đâu đến nỗi thế. Bọn này đó sắp xếp nào nến nào nhạc cũn gỡ – Tỏo - mỉm cười. Dự sao thì... kế hoạch cũng phá sản - Ớt và Mớt nhỡn nhau buồn bó. - Hai vị quõn sư thất bại thảm hại thế sao? Vậy mà người ta nói 2 cái đầu lúc nào cũng hơn 1 cái. Lên kế hoạch tỉ mỉ như thế mà cuối cùng vẫn đổ với. Thực ra cũng không đến nỗi như thế - Táo nhỡn Mít mỉm cười – Và - đưa bàn tay nắm chặt tay Chanh... Ồ vậy là kế hoạch dự kiến đó thất bại, nhưng thất bại ấy là “mẹ của thành công” – mà thành công thực tế thì lớn hơn thành công dự kiến rất rất nhiều... _________________________________________________ Hà Nội hè 2009 nắng nóng như thiêu đốt. Nho cuối cùng cũng đó vượt qua kẻ thi Đại học căng thẳng. Cố gắng của cô bé đó được đền đáp, Nho sẽ là một tân sinh viên đại học. Thi xong, mọi tâm huyết của Nho dồn vào FruitsCamp’09, và cô bé chắc chắn sẽ không làm Camp cú những sự cố như năm trước nữa. Trại hè năm nay, lại có đủ 6 người... Mớt khụng cũn làm phục vụ ở bar như trước nữa, nhưng nơi đây vẫn là nơi lui tới thường xuyên của 6 con người. Mỗi người lại có một hương vị yêu thích riêng, mà có lẽ chỉ anh bartender mới hiểu hết... Ớt vẫn uống Hot Chilly bất kể xuân hạ thu đông. Câu hỏi mà Ớt đặt ra cho Mít, đáp án của Ớt không phải là mùa đông, mà là tình yờu... Tình yờu cú vị cay xố, cú khi lạnh buốt, nhưng yêu vẫn là cảm giác ấm áp nhất của con người...
- Mớt thường chẳng uống gỡ ngoài mấy mún sinh tố và thi thoảng cú uống mocktail. Tình yờu cú vị ngọt ngào và một hương thơm rất đặc biệt, như là mít vậy, với thế anh bartender thường cho vào bất cứ món gỡ Mớt uống một chỳt tinh dầu mớt, nhưng cô bé ngọt ngào và thơm thảo quá, nên hỡnh như chưa bao giờ nhận ra món đồ uống của mình đặc biệt hơn của những người khác.... Táo và Chanh vẫn hay uống Applemon, món đồ uống như được chế ra giành riêng cho hai con người mà ở họ mọi sở thích đều trái ngược nhau, nhưng lại hợp nhau đến kẻ lạ. Tình yờu cú đôi khi chua chát, có đôi lúc ngọt thơm. Hai người đến với nhau từ những tai nạn và tình huống bất ngờ, khụng hề dự định hay tính toán trước. Tình yờu vẫn là như thế, chẳng ai có thể sắp xếp hay điều khiển được. Và với những người yêu nhau, thì chẳng dự định hay kế hoạch nào, có ý nghĩa hơn là tấm lũng chõn thành của cả hai người... Nho thi thoảng vẫn đến bar gọi một ly rượu vang loại đặc biệt. Loại mà Nho yêu cầu được trang trí bởi một bông hoa tỉa từ quả ớt. Có những nhân vật chỉ xuất hiện trong đời người ta một lần, chỉ nói một vài câu, nhưng lại có thể xoay chuyển mọi việc. Hỡnh như tình yờu đôi khi cũng thế, nó xuất hiện trong đời người chỉ một vài lần thôi, nhưng làm thay đổi cả thế giới. Mướp cũng đến bar và thường gọi một ly rượu mạnh, chỉ 1 ly duy nhất. Thỉnh thoảng trong những lần đến đây, Mướp lại mong được nhỡn thấy nụ cười của một cô bé bồi bàn, gần một năm trước đó nghe Mướp hát Yesterday, và vẫn luôn đem lại cho Mướp cảm giác tin cậy và an toàn... Hỡnh như tình yờu đôi khi cũng có vị của mướp đắng, có vị của những kỉ niệm khó quên và của những điều không thể.... _______________________________________ Tình yờu giống như 1 loại rượu mạnh. Ngọt, đắng, say, cay và làm cho người ta mê mải. Điều kẻ diệu là người ta đó uống rồi thì luụn muốn uống nữa, muốn say nữa. Và khi người ta tỉnh rượu – loại rượu đặc biệt ấy – thì cũng cú nghĩa là người ta đó già. Sẽ là quỏ nhàm nếu núi rằng hóy lắng nghe tiếng gọi của trỏi tim hay gỡ khỏc, nhưng tình yờu thực sự khụng phải là thứ lý trớ cú thể điều khiển được, với thế, khi đứng trước những lựa chọn quyết định khó khăn của tình yờu, cú đôi khi, cách giải quyết thật là đơn giản: “let it be”...
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn